Đại Tụng Sư

Q1 – CHƯƠNG 3: NGƯƠI QUÁ NGU XUẨN

Editor: Luna Huang
“Một kẻ trộm tìm tang vật., còn bảo ta trả thù lao, Lưu Hải ta lớn như thế, vẫn là lần đầu nghe được.” Lưu Hải bỗng nhiên liễm dáng tươi cười, nhìn gần Đỗ Cửu Ngôn, “Ngươi cho là ta sẽ trả thù lao cho ngươi?”

“Ngươi có thể không trả.” Đỗ Cửu Ngôn bĩu môi, cười không sao nói: “Nhưng, ngày hôm nay ta không giúp ngươi, ngươi chính là giết hết mọi người ở đây, cũng tìm không được thứ ngươi muốn.”

Nàng nói, cũng đe dọa nhìn Lưu Hải, chắc chắc nói: “Kết quả này, không phải ngươi muốn đâu.”

Mọi người hít một hơi lãnh khí, khất cái bất nam bất nữ này, cũng quá kiêu ngạo.

“Lớn mật.” Đổng Đại lại nâng đao đến, làm bộ muốn chém, Trần tiên sinh ra một thân mồ hôi lạnh, không đành lòng kêu: “Không nên.”

Duy chỉ có Đỗ Cửu Ngôn khí định thần nhàn.

“Được!” Lưu Hải đẩy Đổng Đại, chỉ vào Đỗ Cửu Ngôn, “Lão tử tin ngươi một lần, trong một nén nhang ngươi tìm không được, lão tử lấy ngươi khai đao.”

Đỗ Cửu Ngôn lại vươn một ngón tay ra lắc lắc, “Không cần, năm ph(phút). . .Một chung trà là đủ.”

“Điên, lão tử cho ngươi điên!” Lưu Hải ngồi xuống, “Tìm!”

Tất cả mọi người có chút hả hê nhìn Đỗ Cửu Ngôn.

“Tiểu cửu, tìm không được.” Trần tiên sinh thấp giọng nói: “Trong miếu chỉ có đất là chưa đào thôi.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, cười nói: “Trần tiên sinh không cần lo lắng, một hồi cầm thù lao,ta mời mọi người uống rượu.”

Không biết là ai cười hà hà, “Đoạn thủ tửu(rượu chém đầu) đi.”

“Rượu ngon thêm mỹ nhân.” Đỗ Cửu Ngôn tràn đầy tự tin. Đổng Đại cười nhạt, “Nàng muốn chết, diêm vương đều ngăn không được.”

Đỗ Cửu Ngôn quét hắn một mắt, “Ta tìm đồ dựa vào thần lực, khác với phàm nhân các ngươi.” Nàng nói, thỉnh Trần tiên sinh tới cửa, hai người thấp giọng nói chuyện, tất cả mọi người nghe không được, không tự chủ được lắng tai nghe.

“Ngươi đùa bỡn chúng ta?” Đổng Đại nói: “Thời gian sắp hết rồi.”

Đỗ Cửu Ngôn chắp tay với Trần tiên sinh, chắp tay sau lưng từng bước đi trở về, nói với Lưu Hải: “Tìm được đồ rồi, nhưng ta chỉ có thể nói với một mình ngươi.”

“Hắc!” Lưu Hải đứng lên, “Thần thần thao thao, lão tử sợ ngươi sao, ra ngoài nói.”

Đỗ Cửu Ngôn dẫn đầu ra cửa trước, trước cửa có tám có ngựa dừng ở đó, trên lưng của con ngựa đều treo đồ, bên trong chứa y vật và lương khô.

“Nói đi.” Lưu Hải nén lửa giận nhìn Đỗ Cửu Ngôn, người bất nam bất nữ này, rất kiêu ngạo. Một khất cái lăn lộn thành như vậy, còn có tự tin kiêu ngạo, cuộc đời hắn lần đầu thấy được.

Đỗ Cửu Ngôn ghé vào lỗ tai hắn nói.

Đổng Đại và mấy thị vệ muốn đi ra ngoài, nhưng lại không dám, chỉ có thể cách tường lắng tai nghe.

“Thật?” Sắc mặt của Lưu Hải lúc này âm lãnh, không phải nộ khí đằng đằng như mới vừa rồi, mà chân chính động sát khí, Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Tất nhiên.”

Vọng Thư Uyển.com
Trong phòng, tất cả mọi người tò mò không chịu được, cũng không nhịn được thăm dò nhìn ra phía ngoài.

Nói chuyện phiếm là có thể tìm được đồ? Nữ nhân điên này thật coi bản thân có thần lực.

Chết chắc rồi.

Tâm tư chuyển qua, chỉ thấy Đỗ Cửu Ngôn nhàn nhã từ cửa đi vào. Không chỉ không chết, trong tay còn có thêm một thỏi vàng, một thỏi chí ít mười hai lượng vàng, đủ ăn mười năm.

Ánh mắt của tất cả khất cái đểu đỏ, không dám nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn và vàng trong tay nàng.

Nữ nhân điên, không chỉ không chết còn lừa được vàng?

Điều này sao có thể.

“Được rồi.” Lưu Hải tiến vào, đặt mông ngồi ở trên cái băng, “Đồ tìm được rồi, tất cả mọi người tản đi, lăn đi.”

Hết chuyện rồi? Tất cả khất cái ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút, xôn xao tranh tiên khủng hậu xông ra ngoài, Ngân Thủ cũng kéo Trần tiên sinh chạy.

Trong miếu an tĩnh lại, chỉ còn lại củ cải nhỏ và bảy thị vệ của Lưu Hải cùng với Đỗ Cửu Ngôn.

“Chủ tử, đây. . .xong chuyện rồi?” Đổng Đại tiếp cận, “Những tên khất cái kia, cứ để cho chạy như vậy?”

Lưu Hải nhìn thoáng qua Đổng Đại, trả lời: “Chẳng lẽ lưu bọn họ lại ăn một bữa cơm sao?”

“Không, không phải.” Đổng Đại khoát tay, hướng ra phía ngoài nhìn một chút, lại nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn cắn vàng và củ cải nhỏ ngồi chồm hổm góc tường nói chuyện, ngừng một chút nói: “Chủ tử, nhiều khất cái đi ra như vậy, ngựa của chúng ta vẫn còn ở ngoài, thuộc hạ đi ra xem một chút.”

Lưu Hải ừ một tiếng.

Đổng Đại bước nhanh ra ngoài, đám khất cái như chim sợ cành cong trốn ở cánh rừng rình coi, tám con ngựa ngoan ngoãn nghỉ ngơi, hắn nhìn hai bên một chút cấp tốc đi tới bên cạnh ngựa mình, lục lọi một trận trong hầu bao, lập tức biến sắc.

“Thì ra là ngươi.” Phía sau, Lưu Hải hét lớn một tiếng, “Ngươi cẩu tạp chủng ăn cây táo, rào cây sung, lão tử chém ngươi.”

Nói, mấy thị vệ còn lại cùng xông lên.

Đổng Đại thầm kêu không tốt, vừa quay đầu lại thấy Đỗ Cửu Ngôn, chỉa về phía nàng mắng: “Ngươi căn bản không có tìm được đồ, ngươi lừa gạt!”

“Là ngươi ngu xuẩn.” Đỗ Cửu Ngôn tựa ở trên tường, nhướng mày cười.

“Bắt lại cho ta.” Lưu Hải tức giận, Đổng Đại quát to: “Chỉ bằng các ngươi, mơ tưởng.” Hắn nói, khóe miệng khẽ động cắn bể độc dược trong miệng, trong nháy mắt máu đen dũng mãnh tiến ra, người phù phù ngã xuống đất.

“Chết rồi.” Thị vệ tiến lên sờ soạng, Lưu Hải tức giận đi tới bổ một đao, mắng: “Lão tử đối đãi ngươi không tệ, ngươi cư nhiên phản chủ.”

Mọi người cũng không dám nói.

Lưu Hải nổi giận, rồi mới từ trong hầu bao của Đổng Đại lấy ra một phong thư, mở ra nhìn một chút thận trọng bỏ vào trong lòng ngực mình cất xong, mắng: “Ném thi thể cho chó hoang trên núi đi.”

Hai thị vệ mang thi thể ném vào khe núi.

“Đỗ tiểu ca.” Lưu Hải nói: “Ngày hôm nay nhờ có ngươi hỗ trợ, chúng ta sau này còn gặp lại.”

Tiểu ca? Khóe miệng của Đỗ Cửu Ngôn run lên, cũng chắp tay trước ngực nói: “Sau này còn gặp lại.”

Nói, Lưu Hải cưỡi ngựa, vội vả đi.

“Nương, ngươi thật lợi hại.” Vẻ mặt Củ cải nhỏ sùng bái ôm chân của nàng, “Nương, vì sao ngươi bị thương một cái, lại đột nhiên thông minh như vậy?”

Đỗ Cửu Ngôn cong môi cười, gõ đầu của hắn, “Trong võ hiệp, có loại thuyết pháp gọi là đả thông hai mạch nhâm đốc, hiện tại ta chính là, bị gạch đập đầu mở linh trí, nên ta thông minh rồi.”

“Thật thần kỳ.” Củ cải nhỏ gật đầu, “Vậy giờ người là đả thông hai mạch nhâm đốc, mở linh trí?”

Tiểu hài tử thật dễ lừa, Đỗ Cửu Ngôn ngồi xuống ở ngưỡng cửa, “Coi là vậy đi.”

“Nương, nương, là Trần tiên sinh bọn họ.” Củ cải nhỏ cao hứng hướng về phía trong rừng phất tay, “Trần tiên sinh, hiện tại an toàn, các ngươi trở về đi.”

Nói, Đỗ Cửu Ngôn liền thấy Trần tiên sinh mang theo sáu tên khất cái, đi đến bên này.

Vọng Thư Uyển.com
“Tiểu cửu, ngươi không sao chứ.” Trần tiên sinh đánh giá Đỗ Cửu Ngôn, cảm thấy xa lạ, nàng hoàn toàn khác mấy ngày trước, như đổi thành người khác vậy.

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Ta không sao. Ở đây vào thành có xa hay không, ta mời mọi người đi ăn.” Nàng nói cân nhắc vàng trong tay.

“Không cần, tiền này ngươi có được không dễ.” Trần tiên sinh xua tay.

Ngân Thủ kéo Trần tiên sinh, “Chúng ta đều đói, nàng có tiền mời chúng ta ăn, chúng ta cũng không nên khách khí.” Nói kỳ quái nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Bất quá tiểu cửu, vừa rồi lá gan của ngươi khá lớn, nhân gia đang tìm vàng, ngươi cư nhiên mở miệng trực tiếp để hắn trả thù lao cho ngươi, làm sao ngươi biết hắn sẽ cho ngươi?”

Ngân Thủ hỏi ra nghi hoặc của tất cả mọi người.

Đỗ Cửu Ngôn cười thần bí, “Hắn ăn mặc tơ lụa, lại mang nhiều thủ hạ như vậy, thân phận khẳng định phú quý. Thứ hai, sắc mặt hắn uể oải nhưng ở bảo điện chỉ là nghỉ chân cũng không có ngủ bù, đó chính là gấp gáp lên đường.”

“Người như vậy, làm sao sẽ chỉ vì một thỏi vàng mà ngừng lại ở nơi này chứ, giải thích duy nhất, chính là hắn không phải mất vàng, mà là thứ quan trọng hơn.” Đỗ Cửu Ngôn nói xong, đuôi lông mày giương lên, “Có hai điểm này, ta đương nhiên dám mở miệng đòi thù lao.”

Mọi người nghe mục trừng khẩu ngốc.

Nguyên lai Lưu Hải chỉ là mượn vàng, thực tế đang tìm phong thư quan trọng.

Ai có thể dự đoán được.

Tiểu cửu điên, thế nào đột nhiên thông minh như vậy?

“Trần tiên sinh, nương ta nói nàng bị Lại Tứ đập gạch vào đầu mở linh trí rồi.” Củ cải nhỏ dương dương đắc ý, “Nương ta bây giờ là người thông minh tuyệt đỉnh, một chút cũng không điên nữa.”

Trần tiên sinh cảm thấy giải thích này rất gượng ép, nhưng hắn không nghĩ ra, hắn chỉ có thể thì thào nói: “Khỏi bệnh là tốt rồi, là tốt rồi.”

“Tốt?” Đột nhiên, một đám người Lại Tứ từ góc tường xuất hiện, mỗi người cầm côn bảng trong tay, cười âm sâm sâm, “Là vàng tốt, hay là người tốt?”

Mọi người cả kinh, sợ rụt về sau một cái.

Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ thương ở cái trán, cười ý vị thâm trường, thản nhiên nói: “Tới tốt!”

Luna: Chúc mọi người năm mới phát tài, vạn sự như ý, tấn tài tấn lộc tấn bình an


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui