Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 300: TA KHÔNG CAO HỨNG

Dịch giả: Luna Wong

“Tối hôm qua ta đến, buổi sáng có chút việc.” Thái Trác Như đánh giá Đỗ Cửu Ngôn, không biến hóa gì lớn, tinh thần nhìn qua rất tốt, hắn lại nhìn củ cải nhỏ, sờ sờ đầu của hắn, “Vóc dáng cao hơn không ít a.”

“Thái thúc thúc, người cũng càng ngày càng đẹp.”

Thái Trác Như ha ha nở nụ cười, “Thái thúc thúc già rồi.” Lúc nói chuyện ôm củ cải nhỏ ngồi trên chân của mình, Hoa Tử dâng trà.

“Còn tưởng rằng ngươi ôm tiền bỏ trốn chứ.” Đỗ Cửu Ngôn tiếc nuối nhìn hắn, “Nếu như không trở lại thì tốt rồi, ta có thể đi nhà ngươi lừa bịp tống tiền một khoản.”

Thái Trác Như mặc trường quái nửa cũ tàng lam sắc, da đen không ít, nhìn qua không có tế bạch văn nhược như trước kia, thêm vài phần khí tức giang hồ.

Nhưng có vẻ càng thêm ổn trọng thành thục.

Thái Trác Như bật cười, đưa một phong thư cho nàng, “Ngươi đoán không có sai, ta thật muốn ôm tiền bỏ trốn.”

Đỗ Cửu Ngôn mở thư lấy ngân phiếu bên trong ra đếm, “Một vạn lượng?”

“Ân.” Thái Trác Như nói: “Tiền vốn của ngươi ta lưu lại tiếp giùm ngươi.”

Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày nhìn hắn, “Buôn bán rời bến này, một lần có thể có nhiều lợi nhuận như vậy? Tự ngươi chia bao nhiêu, thành phẩm có bao nhiêu?”

“Ta yêu cầu xem sổ sách.”

Thái Trác Như bất đắc dĩ cười, nói: “Ngươi là lo lắng ta cho ngươi nhiều? Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không cho nhiều tiền.”

“Không, ta lo lắng ngươi cầm tên Đỗ Cửu Ngôn của ta, đi làm chuyện buôn lậu phạm pháp. Ta nghe nói buôn lậu muối phải bị chém đầu, tiểu cữu tử của Tam gia đã bị chém đầu!” Đỗ Cửu Ngôn ho khan một tiếng, “Ngươi cũng không thể hại ta a.”

Thái Trác Như nhịn không được, gõ cái trán của nàng, “Ngươi bất quá có một cái đầu, ta là đầu của cả nhà.”

“Ta không sợ ngươi kéo ta ta lui về phía sau chính là không tệ, ngươi còn sợ ta lui?”

Đỗ Cửu Ngôn bưng đầu, trừng hắn, “Tiền kia không có cho nhiều, không phải tiếp tế?”

“Không phải!” Thái Trác Như nói.

Đỗ Cửu Ngôn thản nhiên thu tiền, nói với mọi người: “Các ngươi đều giúp ta làm chứng, hắn không có cho ta nhiều tiền, không có bị xảo trá vơ vét tài sản, tự nguyện chia một vạn lượng cho ta.”

“Ta làm chứng!” Củ cải nhỏ nhấc tay, “Ta làm chứng là Thái thúc thúc nguyện ý.”

Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ đầu của nhi tử, “Hài nhi của ta thông minh!”

Thái Trác Như cười ha ha, nắm bắt mũi của củ cải nhỏ!

“Đêm nay đi Lộ phủ ăn cơm.” Thái Trác Như nói: “Nghe nói vẫn mời nhưng không đi, ngày hôm nay vừa lúc ta đã trở về, mọi người cùng nhau ăn cơm đi.”

Tất cả mọi người nhìn Đỗ Cửu Ngôn.

“Đi a.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Cơm nước của Lộ gia ngon.”

Củ cải nhỏ thét nói: “Hay quá.” Lúc nói chuyện chạy tới thấp giọng nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Cha a, có thể mời vương gia cùng đi không?”

“Ân?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn củ cải nhỏ, “Vì sao gọi hắn?”

Củ cải nhỏ cười hắc hắc, nói: “Như vậy hắn nợ ta một nhân tình!”

Lộ gia ăn cơm, định phải mời vương gia, nhưng là bọn hắn khẳng định ngại vì thân phận và các nhân tố khác mà không dám, nên hắn nguyện ý làm trung gian, giúp bọn hắn mời Quế vương.

“Không tệ a, ” Đỗ Cửu Ngôn nhéo nhéo mặt của nhi tử, “Việc này giao cho ngươi.”

Mời Quế vương, là cho Quế vương mặt mũi, cũng cho Lộ gia mặt mũi.

Hai bên đều nhớ kỹ cái tốt của củ cải nhỏ, buôn bán phi thường có lời.

Củ cải nhỏ trịnh trọng gật đầu.

Buổi tối, mọi người đi Lộ phủ ăn cơm, Quế vương ngồi cỗ kiệu của Lưu huyện lệnh một đường đến nội viện Lộ phủ, người Lộ gia không nghĩ “Lưu huyện lệnh” sẽ đến. Nên Lộ Dũ tự mình nghênh tới cửa.

Một bữa cơm khách và chủ đều vui mừng.

Bookwaves.com.vn

Sau khi ăn xong, Thái Trác Như tiễn Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn ra cửa, cười nói: “Đại nhân người mời lên kiệu!”

“Ăn nhiều, bổn quan muốn đi.” Quế vương đánh giá Thái Trác Như, Thái Trác Như chắp tay xác nhận, lại quay đầu nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Ngày mai ta có việc, ngày mốt mới tìm ngươi. Tây Nam bên kia nếu là có chỗ dùng tới ta, cứ nói với ta.”

Thái Trác Như cười khanh khách nhìn nàng, “Bất quá, chuyện khác ta đại khái cũng không có giúp được gì, thế nhưng phương diện tiền tài, ít nhiều còn có thể ra chút khí lực!”

“Nhà ngươi rất có tiền?” Quế vương hí mắt đánh giá Thái Trác Như, “Tài đại khí thô!”

Tiểu tử này không có việc gì cứ dán sát, hình dạng nói chuyện thật thiếu đòn.

Tiền tài? Ta cũng có tiền!

Thái Trác Như bật cười, chắp tay nói: “Không có, buôn bán của Thái gia vãng lai đơn bạc, không dám nói tài đại khí thô.”

“Được rồi!” Quế vương ôm củ cải nhỏ, tay kia đặt lên vai của Đỗ Cửu Ngôn, chỉ vào Bả Tử bọn họ, “Ngươi tiễn bọn họ đi.”

Lúc nói chuyện, ở trong tầm mắt mọi người, kéo Đỗ Cửu Ngôn và củ cải nhỏ ra cửa.

Thái Trác Như nhìn bóng lưng ba người, sắc mặt kinh ngạc.

“Ngươi lại mắc bệnh?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn.

Quế vương mị mắt nhìn nàng, “Ta vẫn có bệnh, ngươi mới biết a.”

“Xem ra bệnh tình tăng thêm.” Đỗ Cửu Ngôn thở dài, “Vương gia a, ngươi vừa làm, ăn ý giữa chúng ta cũng không còn rồi.”

Quế vương chẳng đáng, “Ăn ý bổn vương muốn có thì có.”

“Nhưng bổn vương mất hứng, ai cũng đừng nghĩ cao hứng!”

Lúc nói chuyện, bế củ cải nhỏ nói: “Có muốn nhanh như bay không?”

“Muốn!” Củ cải nhỏ gật đầu, “Nghĩa phụ a, người có thể chạy nhanh hơn cả lần trước nữa không?”

Quế vương nói: “Việc nhỏ!”

Lúc nói chuyện, mang theo củ cải nhỏ giống như một trận gió chạy đi.

Lưu lại một chuỗi tiếng cười của củ cải nhỏ.

Đỗ Cửu Ngôn dừng lại chờ Bả Tử và Trần Lãng. Bả Tử quan sát nàng một mắt, muốn hỏi cũng không có hỏi.

Có chuyện, không phải hắn có hỏi hay không thì có thể thay đổi.

Chính xác mà nói, chuyện của Đỗ Cửu Ngôn không phải hắn muốn can thiệp là có thể!

Hắn cũng tin tưởng nàng, vĩnh viễn sẽ có phán đoán chính xác nhất và lựa chọn sáng suốt nhất.

Nên, không hỏi mới là tốt nhất.

“Đang suy nghĩ gì?” Đỗ Cửu Ngôn đánh giá Bả Tử, “Biểu tình mới vừa rồi của ngươi rất ngưng trọng, là dự định làm chuyện không thể gặp người gì?”

Vẻ mặt của hắn rất ngưng trọng? Bả Tử bất đắc dĩ nói: “Ngươi đứng đắn một chút, suy nghĩ kỹ một chút chuyện ngày mai ngươi đi Tây Nam nhậm chức.”

“Không cần suy nghĩ. Giản đơn thô bạo nghiền ép là được.” Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày nói.

Bả Tử nghĩ đến cái gì, nói: “Ngươi đừng chơi quá.”

“Ân, là nên lo lắng một ít.” Trần Lãng nhắc nhở: “Dù sao Tây Nam cũng là Tây Nam, nếu dẫm nó vào trong bùn thật, đối với hành nghiệp tụng sư mà nói, cũng không phải chuyện tốt.”

Đỗ Cửu Ngôn cười nói: “Nhị vị, các ngươi đây là cùi chỏ hướng ra ngoài a, chúng ta còn phải người một nhà không, nếu không phải, hiện tại ta cắt bào đoạn nghĩa.”

“Chờ thêm chút!” Bả Tử cười nói: “Ta đại khái đoạn giao với ngươi trước.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Bả gia, đến lúc đó người chớ che khăn khóc!”

Bả Tử bất đắc dĩ lắc đầu.

Bookwaves.com.vn

Vừa nói chuyện, bỗng nhiên trên nóc nhà ba người đang đi ngang qua, đông một tiếng có người nhảy xuống, Đỗ Cửu Ngôn sợ hết hồn, nhìn Quế vương cùng với củ cải nhỏ cưỡi trên cổ hắn, “Nhị vị, quá nghịch ngợm a.”

“Đều là củ cải nhỏ, ” Quế vương chỉ vào củ cải nhỏ, “Lấy ngói trên nóc nhà, thực sự làm người ta sinh chán ghét.”

Củ cải nhỏ ho khan một tiếng.

Quế vương thoại phong nhất chuyển, nói: “Ta hả, ta cũng rất ghét!”

“Quả thực!” Đỗ Cửu Ngôn đánh giá nhi tử, nhìn lướt qua nhi tử.

Củ cải nhỏ hi hi ha ha cười, ôm đầu Quế vương, nói: “Nghĩa phụ a, chúng ta đi thôi.”

Tiểu tử này, càng ngày càng được một tấc lại muốn tiến một thước. Quế vương quay đầu đi tiếp, nghe củ cải nhỏ kỷ kỷ tra tra nói, trong mắt cũng chậm rãi hiện ra tiếu ý, “Cao hứng như thế?”

“Đúng vậy, rất cao hứng.” Củ cải nhỏ gật đầu, nói: “Nghĩa phụ, người không cao hứng sao?”

Cũng không tệ lắm! Quế vương mím môi, ranh con này mặc dù có chút quá tinh ranh, nhưng vẫn tốt hơn đần.

Quan trọng nhất, nhiệm vụ của tiểu hài tử chính là để người lớn cao hứng, củ cải nhỏ làm được rồi.

Nên hắn là một tiểu hài tử thành công.

“Vậy là ngươi cao hứng khi ở với ta, hay cao hứng khi ở với Bả Tử?” Quế vương hỏi.

Mắt của củ cải nhỏ chuyển nhanh như chớp, thấp giọng nói: “Cùng ngươi a!”

“Thực sự?” Quế vương hỏi.

Củ cải nhỏ chân thành gật đầu, “Đúng vậy!”

Quế vương rung đùi đắc ý, tâm tình rất tốt.

Củ cải nhỏ len lén cười, buổi tối lúc ngủ nói cho Đỗ Cửu Ngôn nghe đối thoại này, “…. Vương gia một hồi thông minh một hồi sỏa.”

“Vậy ngươi ở cùng ai tương đối vui vẻ?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Củ cải nhỏ suy tư một chút, “Ở cùng vương gia tương đối vui vẻ, bởi vì hắn muốn cầu cạnh ta a!”

“Hắn rất không chân thành với ta, là vì ngươi mới tốt với ta.” Củ cải nhỏ nói: “Bả Tử thúc lại khác, là bởi vì thích ta, mới thích ngươi.”

Hai người thứ tự trước sau bất đồng.

Đỗ Cửu Ngôn ngạc nhiên nhìn nhi tử, điểm này đến nàng cũng không có phát hiện, “Nói như thế nào?”

“Cảm giác a, cảm giác của tiểu hài tử rất chuẩn.” Củ cải nhỏ cười hì hì nói: “Bất quá, bây giờ vương gia chân thành với ta một chút, Bả Tử đối với ngươi cũng khác, không phải tiện thể thích ngươi nữa.”

Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ đầu của nhi tử, kiêu ngạo mà nói: “Hài nhi của ta thông minh, may là giống như ta!”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Củ cải nhỏ nói: “Nếu như giống nghĩa phụ thì phiền toái!”

Đỗ Cửu Ngôn đau đầu, đắp chăn cho nhi tử, “Trước khi ngủ không nói chuyện kinh khủng, sẽ gặp ác mộng!”

“Ân, ân!” Củ cải nhỏ gật đầu.

Ngày thứ hai, Đỗ Cửu Ngôn đi Tam Xích đường trước, Tống Cát Nghệ và Đậu Vinh Hưng ghé vào cửa mắt lom lom nhìn nàng, Đậu Vinh Hưng nói: “Cửu ca, ngươi đi như thế chúng ta làm sao bây giờ? !”

“Ân, Tam, Tam, Tam Xích, Xích, đường đường không, không thể thể, không có ngươi.” Tống Cát Nghệ nói.

“Thiên hạ không có tiệc không tan, trời cao biển rộng không thời hạn.” Lúc nói chuyện Đỗ Cửu Ngôn vào viện môn, Tống Cát Nghệ như đuôi theo nàng.

Chu Tiếu châm trà cho Đỗ Cửu Ngôn, Tiền Đạo An hỏi: “Ngày hôm nay phải đi nhậm chức sao?”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.

“Chúng ta đây cùng nhau lấy trà thay rượu, chúc ngươi mọi chuyện thuận tâm.” Chu Tiếu nói.

Đỗ Cửu Ngôn bật cười, nói: “Chiếu cố Tam Xích đường thật tốt, chờ ta chiến thắng trở về!”

“Ngươi còn quay về Tam Xích đường?”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Không biết. Phản chính ta có về hay không các ngươi đều phải chiếu cố kỹ lưỡng Tam Xích đường, đây là tâm huyết của ta.”

Tiền Đạo An gật đầu, “Không có ngươi sẽ không có Tam Xích đường, chúng ta ở chỗ này chờ ngươi trở về.”

Thời gian một năm, mấy người bọn hắn từ đói không có cơm ăn, cho tới hôm nay án tử xếp không hết, tiền tài không cần phiền, đây hết thảy đều là bởi vì Đỗ Cửu Ngôn.

“Tiền huynh nói như vậy, thực sự quá làm ta cảm động.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

“Bất quá, dù là ta không ở, cuối năm chia hoa hồng còn thỉnh đưa tới nhà ta.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Lấy trà thay rượu kính bốn vị.”

Đậu Vinh Hưng cười khúc khích, ” Cửu ca, ngươi bây giờ giống củ cải nhỏ.”

Đỗ Cửu Ngôn xoa xoa trán, nói; “Quên đi, ta vẫn là đi Tây Nam sớm chút.”

Gõ cửa, tiêu thư đồng mở cửa cho nàng, thấy là nàng, vội khom mình hành lễ.

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đi thông tri tiên sinh ba đến phòng ta!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui