Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 301: HỘI TRƯỞNG NHẬM CHỨC

Dịch giả: Luna Wong

Căn phòng của Phó Hoài Cẩn rất lớn, nội thất rất mới.

Vừa nhìn liền biết là mới vừa tu chỉnh xong.

Đỗ Cửu Ngôn nhìn lướt qua, không có hứng thú gì, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.

Một vị thư đồng mười bốn mười lăm tuổi, trắng sạch tiến đến dâng trà, thấy thần sắc của Đỗ Cửu Ngôn có chút phức tạp, hành lễ xong lên trà liền đi ra ngoài.

“Thực sự là không có quy củ.” Phương Hiển Nhiên hừ một tiếng, nói: “Thiếu thu thập.”

Đỗ Cửu Ngôn bật cười, nói: “Ta mới đến, khiêm tốn một chút.”

“Nga. A?” Vẻ mặt của Phương Hiển Nhiên hoảng sợ nói: “Cửu ca, ngươi, ngươi khiêm tốn?”

Đỗ Cửu Ngôn đang muốn nói, bỗng nhiên thư đồng vừa tới lúc nãy lại vòng trở lại, chắp tay nói: “Tiên sinh, Tiết tiên sinh đã trở về, muốn bái kiến người!”

“Tiết tiên sinh dự định đi kinh thành, không nghĩ tới người đến Tương Dương liền ngã bệnh. Trình Công phái người đi đón hắn trở về.” Phương Hiển Nhiên nói: “Có thể là bệnh tình quá nghiêm trọng, cư nhiên gần một tháng mới vừa về.”

Đỗ Cửu Ngôn không nói chuyện, nói với thư đồng: “Mời hắn vào đi.”

Nàng là không thích Tiết Nhiên, điểm này không thể nghi ngờ.

Một lát sau Tiết Nhiên gõ cửa tiến đến, hắn vừa tiến đến Đỗ Cửu Ngôn kinh ngạc một chút.

Cũng không biết bao lâu không gặp, phản chính Tiết Nhiên trước mắt cùng Tiết Nhiên trong trí nhớ của nàng hoàn toàn bất đồng. . . Hắn mặc một bộ trường bào vải bông màu xám tro, người rất ốm, tóc hoa râm, thịt tươi ngon trên má như bị người móc xuống, khô quắt chỉ còn lại có hàm răng và con ngươi.

Một hồi bệnh để một trung niên nhân kiêu ngạo, biến thành một lão nhân khô gầy sao?

Nếu như nàng nhớ không lầm, Tiết Nhiên năm nay còn chưa tới năm mươi tuổi đi.

“Tiết tiên sinh?” Phương Hiển Nhiên nhịn không được kinh hô một tiếng.

Tiết Nhiên đứng ở cửa cũng đánh giá Đỗ Cửu Ngôn, thiếu niên này. . . Bây giờ là hội trưởng của Tây Nam tụng hành.

Nhớ kỹ năm ngoái, nàng tiến Tây Nam cầu học, bị hắn đuổi ra ngoài.

Bất quá một năm ngắn ngủi, nàng thật giống như đặc biệt đánh mặt của hắn, không ngừng lớn lớn mạnh chứng minh bản thân, cư nhiên làm được hội trưởng Tây Nam tụng hành.

Đúng vậy, hắn như trước không thích Đỗ Cửu Ngôn, đường hoàng, cuồng vọng, không coi ai ra gì. . .

Nhưng là, hắn có thể thế nào, bọn họ tìm bao nhiêu người, nhưng sự tình không có hoàn thành, mà nàng ra mặt, đã làm xong chuyện.

Hội trưởng này, dù là hắn không phục, hắn cũng không có thể phản đối.

“Tiết Nhiên trở về, bái, kiến hội trưởng.” Tiết Nhiên chắp tay hành lễ.

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói: “Tiết tiên sinh đường xa trở về, mệt nhọc mệt mỏi, mau đi nghỉ ngơi đi.”

“Được!” Tiết Nhiên xác nhận, nhưng cũng không có lập tức đi, mà là do dự một chút, nhìn nàng ngưng mi nói: “Ngươi. . . Ngươi nếu làm hội trưởng, có thể hay không. . .”

Đỗ Cửu Ngôn giơ tay lên cắt đứt lời của Tiết Nhiên, “Chuyện của ta, tự ta làm chủ, Tiết tiên sinh nếu muốn lưu ở Tây Nam, thì tốc tốc đi đi.”

“Được!” Tiết Nhiên đỡ tường ra cửa, đi vài chục bước, mới suyễn ra một hơi thở, chờ trở lại trong phòng mình, đóng cửa hắn mới phù phù quỳ xuống, hướng về phía tổ sư gia treo trên tường dập đầu hỏi: “Học sinh che chở Tây Nam, sai lầm rồi sao?”

Sai lầm rồi sao?

Hắn không nên đuổi Đỗ Cửu Ngôn đi sao?

Trên mặt của Tiết Nhiên tang thương, tràn đầy lệ ngân, lẩm bẩm: “Sai lầm rồi sao? Là hắn cứu vãn Tây Nam a!”

Tiết Nhiên vô lực té trên mặt đất.

Đỗ Cửu Ngôn uống hai hớp trà, Phương Hiển Nhiên hí hư nói: “Tiết tiên sinh này biến hóa cũng quá lớn đi.”

Đỗ Cửu Ngôn từ chối cho ý kiến, đang muốn nói, bỗng nhiên tiểu thư đồng xuất hiện lần nữa ở cửa, nói: “Tiên sinh, Diêu Diễm của học phủ bên kia cầu kiến.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.

Lập tức một thiếu niên chừng hai mươi xuất hiện ở cửa, vừa tiến đến liền lộn xộn chắp tay nói: “Hội trưởng đã xảy ra chuyện!”

Người đến nói chuyện không lạ mặt, nhưng Đỗ Cửu Ngôn không biết tên của hắn, liền nhìn hắn không nói gì.

“Diêu đồng học, sáng sớm ngươi hô to gọi nhỏ, còn thể thống gì. Nếu như kinh đến hội trưởng, ngươi gánh không nỗi trách nhiệm này.” Phương Hiển Nhiên trừng Diêu Diễm nói.

Diêu Diễm lắc đầu, “Không, không phải, thực sự đã xảy ra chuyện.”

“Sáng sớm hôm nay, Mao sư huynh ở cùng ta bị người hại chết. Người ở trong phòng, thỉnh người đi xem đi!”

Bị người hại chết? Đỗ Cửu Ngôn ngưng mi, “Báo quan chưa?”

Nàng nhận chức ngày đầu tiên đã xảy ra chuyện lớn như vậy rồi sao?

Bookwaves.com.vn

“Vân chưa, chúng ta vừa phát hiện, các sư huynh nói tới nói với người trước.” Diêu diễm nói.

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Đi!”

Lúc Đỗ Cửu Ngôn đến, ở trong viện của Diêu Diễm đã chen lấn rất nhiều người.

Đều là người nàng quen hoặc đã gặp.

Nàng vừa tiến đến, tất cả tiếng nói chuyện lập tức tiêu thất, tất cả mọi người các loại thần sắc không khỏi nhìn nàng.

Thậm chí còn có người lộ ra biểu tình nhìn có chút hả hê.

Đỗ Cửu Ngôn xuyên qua đám người vào viện tử.

Viện tử là một tứ hợp viện, một gian viện tử bốn gian phòng, từng gian phòng có bốn người ở.

Bốn cái giường đều đặt ở sát tường phía tây, những địa phương khác bày đặt bàn và tủ quần áo.

Đều là học luật pháp, nên sau khi phát hiện Mao Dần gặp chuyện không may xong, trong căn phòng này không ai ra vào.

Hiện tại, nằm Mao Dần ngửa mặt, mặc dù sắc mặt có chút phát vàng, nhưng biểu tình rất bình tĩnh, không có kinh sợ và nữu khúc.

Đỗ Cửu Ngôn mở cổ áo của Mao Dần, không có mạch đập, trên cổ không có vết lặc, trên người không có ngoại thương rõ ràng.

Nàng vung đầu lông mày lên, đánh giá gian phòng, ba cái giường khác chăn đều xếp đặt thật chỉnh tề, trên đồ rửa mặt đều có nước nhỏ.

Nàng ngồi xổm xuống nhấc hài của Mao Dần đặt ở bên giường lên nhìn một chút, một lần nữa trả về.

Lại mấy xem qua cái tủ quần áo, y phục đều rất chỉnh tề, tranh chữ thật chỉnh tề đặt ở vị trí chỗ ngồi của mỗi người

“Xem ra còn cực chú trọng.” Đỗ Cửu Ngôn kiểm tra cái xuyên cửa, cũng không có vết tích bị cạy ra.

Diêu Diễm và hai người bạn cùng phòng đánh giá bên trong, bỗng nhiên, Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía ba người ngoắc, “Qua đây.”

Diêu Diễm, Thái Tịch Nhiên, Tiêu Thanh Phong ba người sóng vai tiến đến.

Đỗ Cửu Ngôn đứng ở bên giường, nhìn thi thể của Mao Dần, “Các ngươi ai là người thứ nhất phát hiện hắn chết?”

“Ta, ” Tiêu Thanh Phong đề phòng nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Ba người chúng ta mọi người rửa mặt xong, chỉ một mình hắn còn đang ngủ, lúc ta ra cửa hô hắn một câu.”

“Không nghĩ tới hắn không có hơi thở nữa.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Ngươi cho rằng, hắn chết như thế nào?”

“Ta làm sao biết.” Tiêu Thanh Phong trả lời: “Nguyên nhân cái chết đương nhiên cần ngỗ tác đến tra, nếu như một mắt ta có thể nhìn ra nguyên nhân cái chết của hắn, ta có thể đi làm ngỗ tác rồi.”

Đỗ Cửu Ngôn không có tính toán với hắn, nhìn về phía Diêu Diễm, “Ngươi cho là thế nào?”

“Ta cũng không biết.” Diêu Diễm trả lời: “Hắn bình thường thân thể rất tốt, không giống như là hình dạng có bệnh không tiện nói ra. Bằng không, thỉnh ngỗ tác đến xem đi?”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nhìn về phía Thái Tịch Nhiên, “Đi nha môn báo quan, thỉnh Thi tiên sinh cùng nhau qua đây.”

“Vì sao ta đi?” Thái Tịch Nhiên cãi lại nói: “Bên ngoài nhiều người như vậy, ngươi tùy tiện gọi ai không phải là được rồi sao.”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn Thái Tịch Nhiên nhướng mày, bỗng nhiên cười nói: “Nghe nói qua giết gà dọa khỉ chưa?”

Sắc mặt của Thái Tịch Nhiên ngưng lại.

“Niệm tình ngươi còn trẻ, cho ngươi thêm một cơ hội, lặp lại lời lúc nãy một lần!” Đỗ Cửu Ngôn rất tốt tính tình.

Ta còn trẻ, ngươi còn nhỏ hơn ta! Thái Tịch Nhiên sưng mặt lên, hừ một tiếng, nói: “Sự thực chính là như vậy!”

Phanh!

Đỗ Cửu Ngôn nhấc chân, chỉ thấy Thái Tịch Nhiên như cá ngã ra cửa, nằm trên mặt đất.

Bookwaves.com.vn

Người bên ngoài đều tránh ra, lập tức phát sinh một trận tiếng kinh hô.

“Đỗ Cửu Ngôn, ngươi thật là quá đáng, làm sao có thể đánh người!” Tiêu Thanh Phong theo đuổi theo ra ngoài, Đỗ Cửu Ngôn đứng ở cửa, đảo qua mọi người, ánh mắt rơi vào Thái Tịch Nhiên quỳ rạp trên mặt đất, đau mặt đỏ bừng nói: “Đau không?”

Thái Tịch Nhiên phẫn hận trừng nàng.

Nói đau, hắn thật mất mặt.

Nếu nói là không đau, nàng nhất định sẽ đá lần thứ hai.

“Hắn đương nhiên đau, ” Tiêu Thanh Phong không phục nói: “Ngươi làm hội trưởng chó má gì, ngươi đây là khi dễ người.”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đi báo quan đi.” Lúc nói chuyện, xoay người trở về phòng, vừa đi vừa nói: “Một đám trí chướng như nhau, điểm mấu chốt làm việc cũng không biết sao, đúng mực chưa từng học được, còn tới khiêu chiến điểm mấu chốt của người khác.”

Tiêu Thanh Phong và Thái Tịch Nhiên liếc mắt nhìn nhau.

“Ta để người đi báo quan.” Chu Nham tiến lên đây, cùng nhau đỡ Thái Tịch Nhiên dậy, “Chuyện của Mao sư đệ là đại sự, hắn bảo các ngươi đi báo quan, các ngươi cứ đi, đừng vội hồ đồ.”

Thái Tịch Nhiên nói: “Ta biết ta làm không đúng. Nhưng ta thấy giọng nói chuyện của hắn rất đáng ghét, nhịn không được cãi lại hắn.”

“Đừng nói nữa, ta đi mời các vị tiên sinh đến.” Lúc nói chuyện Chu Nham đi mời người tới.

Đỗ Cửu Ngôn ngồi tựa ghế, sau một chén trà nhỏ, đám người Trình Công Phục và Lục Trán, Vương Đàm Linh, Lưu Vanh Cần vào cửa.

“Ngày hôm qua rõ ràng còn thật tốt.” Lục Trán bước nhanh đến bên giường, sờ soạng cổ của Mao Dần, sắc mặt bình tĩnh nói: “Tại sao có thể như vậy?”

“Thỉnh ngỗ tác chưa?” Lục Trán nhìn Đỗ Cửu Ngôn.

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Chút nữa sẽ đến.”

“Tất cả xem một chút đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói với các vị tiên sinh: “Đây còn là án kiện đầu tiên phát sinh ở nội bộ Tây Nam, trước khi ngỗ tác tới, các vị tiên sinh cũng xem một chút đi.”

“Là bị giết hay là tự sát hay là tử vong ngoài ý muốn.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Lưu Vanh Cần gật đầu xác nhận, từng chút từng chút đi bài tra đầu mối.

Trình Công Phục ngồi không hề động.

Đảo mắt, Quế vương đi vào cửa, Tiêu Tam và hai phụ tử Thi Đại theo sau, Oa Tử mang người ở bên ngoài lấy lời khai của người đồng hành cùng phòng.

“Đại nhân!” Mọi người hành lễ với Quế vương.

Ánh mắt của Quế vương rơi vào trên người Đỗ Cửu Ngôn, đánh giá hỏi: “Ngươi vừa tới là chết người, phương thức nghênh đón này rất chân thành a!”

“Thịnh tình không thể chối từ.” Đỗ Cửu Ngôn thở dài, “Không có một cái nào bớt lo.”

Nàng dứt lời, sắc mặt của mấy người Trình Công Phục và Lục Trán rất khó nhìn.

Thi Đại đang tra nghiệm, một lát sau, nói với mọi người: “Xem trình độ mềm cứng của thi thể, thời gian đại khái, ở trong khoảng giờ hợi đến giờ tý tối hôm qua.”

“Không có trúng độc, tranh đấu, rõ ràng vết tích nội ngoại thương !” Hắn nhìn mọi người, nói: “Nếu cặn kẽ thi kiểm. Y theo kinh nghiệm của ta, hắn rất có thể là chết vì bệnh kín.”

“Bệnh kín?” Lục Trán ngưng mi, gọi Diêu Diễm tiến đến, “Mao Dần có bệnh kín? Các ngươi có biết?”

Tất cả mọi người lắc đầu, Diêu Diễm trả lời: “Chưa bao giờ nghe hắn nhắc qua, cũng không có nhìn thấy hắn phát bệnh.”

—— lời nói ngoài ——

Hôm nay hai canh!

Ta lại có từng chút tồn cảo, cảm giác trong lòng kiên định điểm.

Trùng áp trùng áp, vì tồn cảo mà nỗ lực.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui