Q1 – CHƯƠNG 303: TRẺ NHỎ DỄ DẠY
Dịch giả: Luna Wong
“Vậy không có biện pháp.” Tiêu Tam nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn, “Tám chín phần mười là ngoài ý muốn.”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đêm nay để Mao Dần ở tại chỗ này, tạm thời không nên động hắn, người trong căn phòng này đều dời ra ngoài.”
“Có thể đợi thêm một ngày nữa, có thể có thu hoạch mới.”
Mọi người cũng không có ý kiến.
Tiêu Tam mang theo bộ khoái quay về nha môn, Trịnh Nhân đứng dậy chắp tay rời khỏi phòng, Quế vương chỉ chỉ hắn, nói: “Hắn rất yếu a.”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn thoáng qua bóng lưng của Trịnh Nhân, không quan tâm.
Trịnh Nhân là một người thành thục, vô luận là án kiện hay là nhân sinh, đều rất có kinh nghiệm. Nên chuyện của Phó Hoài Cẩn, vô luận đối với hắn có bao nhiêu ảnh hưởng, đều có thể điều tiết được rồi.
Về phần vì sao hắn còn một bộ hình dạng hốt hoảng, không có quan hệ với nàng.
“Đi ăn cơm đi.” Quế vương nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Nghe nói thức ăn trong thực đường của Tây Nam rất tốt?”
Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày, “Có việc này, ta không biết đó.”
“Là không tệ.” Lưu Vanh Cần thấp giọng nói: “Đại nhân muốn đi nếm thử không?”
Quế vương gật đầu, nói: “Ngày hôm nay phải ở chỗ này làm việc, bổn quan miễn cưỡng đi thực đường dùng chút.”
“Lưu tiên sinh đi làm việc đi, bằng vào kinh nghiệm của mình, thám thính thêm một chút.” Quế vương nói.
Lưu Vanh Cần chắp tay xác nhận lui ra ngoài.
Trong phòng không người khác, Quế vương nhìn Đỗ Cửu Ngôn, ngưng mi nói: “Có muốn ta giúp ngươi một tay thu thập bọn họ hay không?”
“Thu thập thế nào?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Quế vương vén tay áo, “Đánh cho bọn họ răng rơi đầy đất!”
“Mấy ngày nữa, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hai ngày này quan sát một chút, tìm lý do.”
Quế vương cười, ngồi qua dắt tay nàng, “Ăn ý của chúng ta, càng ngày càng tốt!”
“Hiện tại có thích ta một chút hay không?” Quế vương nói.
Đỗ Cửu Ngôn rút tay ra, nói: “Không có!”
Lúc nói chuyện đứng dậy, đi tới đứng bên giường.
Quế vương sờ sờ mũi, lầu bầu nói: “Chuyện sớm hay muộn thôi.”
Đỗ Cửu Ngôn rất phiền muộn! Một đoạn thời gian quá khứ, nàng rốt cuộc đã làm chuyện gì?
Gần đây, nàng lần lượt phản tỉnh lại bản thân, cho ra đáp án chính là, nàng quá tin Quế vương.
Luôn cảm thấy hắn thích nữ nhân, không có khả năng thích nam nhân.
Không nghĩ tới yêu tinh này, cư nhiên nam nữ đều ăn.
“Đau đầu!” Đỗ Cửu Ngôn xoa xoa trán, vừa nói xong, hai cái tay rơi vào huyệt Thái Dương của nàng nhẹ nhàng xoa, khí nóng một chút phun ở bên tai, Quế vương ôn nhu hỏi: “Có thoải mái một chút hay không?”
Đỗ Cửu Ngôn sợ hết hồn, “Đại nhân a, đây là hiện trường án phát.”
“Hắn nhìn không thấy!” Quế vương thu tay, nhìn Mao Dần thở dài, “Thật là đáng thương, cũng còn chưa thú tức phụ, liền chết!”
Huyệt Thái Dương của Đỗ Cửu Ngôn nhảy thình thịch.
“Làm việc, làm việc!” Đỗ Cửu Ngôn lôi kéo Quế vương, “Chúng ta phải chăm chỉ làm việc, nếu không thì sẽ mất chén cơm.”
Quế vương gật đầu, “Được! Ngươi ngồi nhìn, chớ mệt mỏi, để ta làm là được rồi.”
“Không cần!” Đỗ Cửu Ngôn bắt đầu một lần nữa tra hiện trường, Quế vương đi theo phía sau nàng, nàng đưa tay mở ngăn tủ, tay còn chưa tới Quế vương cũng đã mở ra rồi.
Đỗ Cửu Ngôn vỗ tay hắn.
Tay của Quế vương bị đánh, rụt trở về chà xát, lầu bầu một câu, vây bắt nàng làm việc không quấy rầy nàng nữa.
“Ngứa da.” Đỗ Cửu Ngôn bật cười, không muốn nhìn gương mặt kỳ quái của Lưu huyện lệnh nữa, “Lúc công tác chăm chú nghiêm túc một chút.”
Quế vương thấy nàng không thực sự tức giận, cũng tự cười theo, theo nàng đi lục soát.
Qua vài án kiện, hiện trường án phát hắn cũng đi mấy lần, hắn hiện tại rất có kinh nghiệm.
“Cửu Ngôn.” Quế vương đứng ở bên giường, hướng về phía Đỗ Cửu Ngôn vẫy vẫy tay, “Ngươi đến xem chỗ này.”
Đỗ Cửu Ngôn đi qua, ván đầu giường là gỗ thô, bên trên chỉ chà một tầng dầu xanh, lúc này, sát tường bên phải có bốn vết tích móng tay cào.
“Ngươi xem tay hắn.” Quế vương giơ tay của Mao Dần lên, “Trong móng tay có cái gì.”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn, chỉ thấy trong móng tay phải của Mao Dần có một chút vụn gỗ nhỏ, nàng so một chút, nhìn về phía Quế vương, hai người liếc nhau, Quế vương nói: “Ta nói trước.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.
“Trên giường chỉ có bốn đạo này, chứng minh hắn không có thói quen ngủ cào đầu giường.” Quế vương nói.
“Trong móng tay còn giữ vụn gỗ, có thể thấy được là mới cào, rất có thể là trước khi chết hắn vào.”
Bookwaves.com.vn
“Vì sao cào? Bởi vì trước khi chết hắn rất thống khổ, vô pháp phát ra âm thanh, lung tung bắt được cái gì, cuối cùng cào giường.”
Hắn nói xong nhìn Đỗ Cửu Ngôn, mắt sáng sáng, “Ta nói đúng hay không?”
“Rất đúng!” Đỗ Cửu Ngôn khen hắn, “Phi thường đúng.”
Quế vương rất đắc ý, đang muốn nói, Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Vì sao hắn cào giường, mà không phải đánh đầu giường để cho người khác chú ý?”
“Di?” Quế vương suy tư một chút, “Đánh cần khí lực rất lớn. Ngay lúc đó đầu óc của hắn rất có thể vô pháp tự hỏi, chỉ có thể mượn bản năng phản ứng.”
Đỗ Cửu Ngôn lại hỏi: “Hắn khó chịu như vậy, bản năng phản ứng không phải nên là túm hay sờ nơi mình khó chịu sao?”
“Tỷ như hít thở không thông, nên ôm cổ cổ, tỷ như đau bụng, vậy nên là là ôm bụng nhỏ.”
“Vì sao hết lần này tới lần khác lại cào giường?”
Quế vương bị hỏi, “Ngươi là đang tham thảo với ta, hay là đang khảo ta?”
“Tham thảo!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Học sinh không dám khảo giáo đại nhân.”
Đầu lông mày của Quế vương xoè ra, đi tới hỏi: “Như vậy, kết luận của ngươi là cái gì?”
“Ta không có kết luận. Chỉ là kỳ quái vì sao hắn cào đầu giường, mà không phải gõ.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Mao Dần, “Lúc đó hắn đang suy nghĩ gì, chuyện gì xảy ra, mà để hắn làm ra phản ứng như thế.”
Quế vương thiêu mi, nói: “Ta có một ý tưởng.”
“Ngươi nói.” Đỗ Cửu Ngôn mong đợi nhìn hắn.
Quế vương hỏi: “Ngươi rất chờ mong ý nghĩ của ta?”
“Đúng! Thỉnh đại nhân người không nên keo kiệt chỉ giáo!” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Quế vương gật đầu, nói: “Ngươi nói, lúc đó có phải, có người bắt được tay hắn, để hắn chỉ có thể động ngón tay cào hay không?”
Lúc nói chuyện, hắn làm một tư thế ngăn chặn cổ tay của Mao Dần, khống chế cánh tay của hắn để ở trên đầu, Mao Dần nằm, chỉ có ngón tay có thể động, nên trước khi hắn chết, duy nhất có thể làm chính là cào đầu giường.
Đỗ Cửu Ngôn dựng thẳng một ngón tay cái lên, “Đại nhân, cái ý nghĩ này của người tương đương xuất sắc, trẻ nhỏ dễ dạy!”
“Đó là đương nhiên!” Khóe miệng của Quế vương nhổng lên thật cao, hướng về phía Đỗ Cửu Ngôn ném một ánh mắt, “Ta rất thông minh.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.
“Nói như vậy, có thể khẳng định Mao Dần là bị giết!” Quế vương dứt lời đi ra ngoài, Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Ngươi đi làm gì?”
Quế vương nói: “Thẩm vấn ba người cùng phòng với hắn.”
“Được!” Đỗ Cửu Ngôn tán thành.
Tiêu Thanh Phong, Diêu Diễm cùng với Thái Tịch Nhiên tiến đến, Lưu Vanh Cần và Yến Thông theo sau, Quế vương ngồi ở bên bàn, nhìn ba người, hỏi: “Đêm qua, các ngươi không có nghe được thấy gì cả?”
“Không có!” Tiêu Thanh Phong trả lời: “Chúng ta không thấy gì cả.”
Quế vương hé mắt, nhìn hắn, “Ngươi đang nói chuyện với ai?”
Tiêu Thanh Phong nhìn lướt qua Đỗ Cửu Ngôn, không tình nguyện chắp tay hành lễ với Quế vương, “Hồi lời của đại nhân, tối hôm qua học sinh không nhìn thấy và nghe được gì cả.”
“Ta thấy ngươi không vừa mắt, ” Quế vương chỉ vào Tiêu Thanh Phong, “Quỳ xuống đáp lời!”
Tiêu Thanh Phong có công danh cử nhân trong người, chỉ cần không phải nghi phạm, dù là ở công đường hắn cũng không cần quỳ xuống hành lễ, huống chi hiện tại dưới loại trường hợp cũng không chính thức này, để hắn quỳ xuống với huyện thái gia.
Chớ nói hắn không phục, coi như là người bình thường người đọc sách, cũng sẽ không nguyện ý.
Đây là nhục nhã.
“Đại nhân, học sinh không có làm sai chuyện gì, cũng không có nói sạo!” Tiêu Thanh Phong trả lời.
Bookwaves.com.vn
Quế vương mạn điều tư lý uống trà, nói: “Cố Thanh Sơn!”
Dứt lời, Mao đạo sĩ và Cố Thanh Sơn cùng nhau tiến đến.
Mọi người không giải thích được.
“Đánh hắn!” Quế vương chỉ vào Tiêu Thanh Phong.
Nhãn tình của Mao đạo sĩ sáng lên, Cố Thanh Sơn chắp tay nói: “Vâng!”
“Đại nhân, ” Lời của Tiêu Thanh Phong còn chưa nói hết, chỉ thấy bóng đen nhoáng lên trước mắt, lập tức rõ ràng nghe được một thanh muộn hưởng, hắn cảm giác hàm răng đều lỏng lẻo, người cấp tốc bay ra ngoài, ngã ở trên tường.
Tiêu Thanh Phong đau trước mắt biến thành màu đen, hừ cũng không kịp hừ một tiếng, mưa quả đấm như sét đánh rơi vào trên người của hắn.
“Tránh ra tránh ra.” Mao đạo sĩ đẩy Cố Thanh Sơn ra, “Để bần đạo thử xem!”
Lúc nói chuyện, Mao đạo sĩ dẩu cái mông giơ quả đấm, binh lách cách bàng đánh một trận.
“Đại nhân, tha cho hắn đi.” Thái Tịch Nhiên sợ đến đi tới kéo, thấy Quế vương không phản ứng, hắn lại đi cầu Lưu Vanh Cần, “Tiên sinh, Tiêu sư huynh biết sai rồi, người tha cho hắn đi.”
Diêu Diễm quỳ xuống , “Đại nhân, tính tình của Tiêu sư huynh quá quật, thỉnh đại nhân người bất kể tiểu nhân quá, tha cho hắn lần này đi.”
Lưu Vanh Cần mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
“Đánh không nỗi nữa!” Mao đạo sĩ đỡ thắt lưng đứng lên, “Già rồi già rồi, đánh người cũng cảm thấy mệt!”
Lúc nói chuyện, đỡ tường ngồi xuống xoa thắt lưng.
Tiêu Thanh Phong như bùn nằm trên mặt đất, viền mắt đỏ bừng khóe miệng nứt ra máu, đến y phục trên ngực đều bị xé.
“Xé y phục?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn thoáng qua Mao đạo sĩ.
Mao đạo sĩ như bị mèo đạp đuôi nhảy dựng lên, “Ngươi đây là nhãn thần gì, bần đạo là người ngoại đạo.”
Đỗ Cửu Ngôn không nói chuyện, gật đầu.
“Một cử nhân, dám ở trước mặt bổn quan thẳng sống lưng tranh luận! Ngươi gọi Trình Công Phục tới, bổn quan để hắn quỳ, hắn cũng phải quỳ!” Quế vương nhìn Tiêu Thanh Phong, “Làm việc không nhãn lực nhìn, lúc nương ngươi sinh ngươi, làm rơi đầu óc rồi sao?”
Tiêu Thanh Phong không đứng lên nổi, đau nước mắt tuôn rơi.
Thái Tịch Nhiên muốn đi dìu hắn, Quế vương chỉ vào hắn, “Đến phiên ngươi, không nói cho đàng hoàng, bổn quan hoài nghi là ba người các ngươi hợp mưu giết người.”
“Không có, chúng ta không có giết người.” Thái Tịch Nhiên hách không dám tranh luận, ngoan ngoãn nói: “Hồi lời của đại nhân, ba người chúng ta tối hôm qua đến phòng của Lỗ sư đệ uống rượu, nửa đêm về sáng lúc mới về phòng Mao sư đệ đã ngủ.”
“Chúng ta thực sự không có nghe được gì cả.” Thái Tịch Nhiên trả lời.
Diêu Diễm cũng theo gật đầu, nói: “Thiên chân vạn xác, đại nhân nếu người không tin, có thể đi thỉnh Lỗ sư huynh tới hỏi, ba vị sư huynh trong phòng của hắn cũng có thể làm chứng.”
Lúc nói chuyện, hắn nhớ tới cái gì nhìn hướng Đỗ Cửu Ngôn, “Không chỉ Lỗ sư huynh bọn họ, chính là Phương Hiển Nhiên và Khâu Thính Thanh cũng biết, bọn họ sẽ ở trong một viện, còn chê chúng ta nháo cãi nhau với chúng ta bảy người.”
“Các ngươi bình thường quan hệ tốt không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi Diêu Diễm.
Nàng không có ấn tượng gì với Mao Dần.
“Mao sư đệ nhập học hai tháng chưa tới, chúng ta không thể nói rõ rất thuộc, nhưng là tuyệt đối không có thù.” Diêu Diễm trả lời: “Hơn nữa, chúng ta, chúng ta cho dù có thù cũng không có khả năng giết người.”
Lúc nói chuyện, hắn nhìn thoáng qua Đỗ Cửu Ngôn.
Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía Lưu Vanh Cần.