Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 304: TẬP TƯ QUẢNG ÍCH


Dịch giả: Luna Wong – tiếp thu ý kiến quần chúng có lợi ích rộng


Lưu Vanh Cần gật đầu với nàng.


“Hồ đồ có lẽ có, nhưng giết người chắc là sẽ không.” Hắn dừng một chút, hỏi: “Đại nhân, hội trưởng, là phát hiện đầu mối?”


“Ngươi xem một chút.” Đỗ Cửu Ngôn chỉ chỉ đầu giường, Lưu Vanh Cần tiến lên xem, lập tức sắc mặt thay đổi một chút, lại cấp tốc cầm lấy tay của Mao Dần xem, nhất thời ngưng mi nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn, “Hội trưởng, ý của người là, trước khi hắn chết từng có giãy dụa?”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Nên thế. Nhưng có phải là bị giết hay không vẫn chưa thể xác định.”


Thái Tịch Nhiên và Diêu Diễm bỗng nhiên nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn, lại rũ đầu, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bọn họ vừa rồi thực sự cho rằng Quế vương hoài nghi bọn họ hợp mưu giết người.


“Xác định hắn là từ hôm qua sắc mặt bắt đầu vàng như nến?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi Diêu Diễm.


Diêu Diễm gật đầu, “Nên thế, ” hắn không xác định nhìn Thái Tịch Nhiên, “Mặt của hắn ngươi có chú ý không?”


“Biến vàng?” Thái Tịch Nhiên nhìn thoáng qua Mao Dần, lúc này mới phát hiện mặt của hắn là màu vàng, “Không có. Hắn không phải đi về nhà sao, sau khi trở về ta vẫn bận thương lượng chuyện với các vị sư huynh đệ, cơ bản chưa thấy qua hắn.”


Diêu Diễm nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn, gật đầu nói: “Có lẽ vậy, ta nhớ kỹ.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Căn phòng này các ngươi không thể ở, tự tìm chỗ ở tạm đi.”


Diêu Diễm và Thái Tịch Nhiên xác nhận, Tiêu Thanh Phong nằm trên mặt đất đã hôn mê.


Buổi trưa nghỉ ngơi, Đỗ Cửu Ngôn để người đi thông tri Tiêu Tam.


Tiêu Tam khiển hai tiểu bộ khoái đến coi chừng căn phòng phát án.


Nàng và Quế vương Mao đạo sĩ cùng với Cố Thanh Sơn đi thực đường thực đường của Tây Nam.


Thực đường rất lớn, bày rất nhiều bàn, lúc này bên trong đã có rất nhiều người đang dùng cơm, thấy bọn họ, thanh âm la hét ầm ĩ bên trong tĩnh lại, có người cấp tốc đứng lên, có người chần chờ một chút đứng dậy theo.


“Đại nhân hảo, hội trưởng hảo!” Thanh âm của mọi người không đồng đều, thái độ coi như tốt.


Quế vương nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Những người này đều thiếu thu thập a.”


“Chờ cớ a.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay vào trong, “Vô duyên vô cớ đánh người, không lễ phép!”


Quế vương gật đầu, “Có đạo lý.”



“Phốc!” Mao đạo sĩ phun nửa chén trà trong miệng xuống mặt đất, Quế vương hí mắt nhìn hắn, Mao đạo sĩ chắp tay nói: “Răng lỏng, uống trà chảy nước!”


Đỗ Cửu Ngôn nhìn nước trà hắn phun ra ngoài, “Đi bọc răng vàng, phun nước ra ngoài, phải làm cao cấp chút.”


“Răng vàng?” Mao đạo sĩ hỏi: “Bọc thế nào?”


Lúc này còn chưa có kỹ thuật trồng răng giả, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Dùng lá vàng, bọc lên hàm răng.”


“Cái này không tệ.” Mao đạo sĩ cười hắc hắc, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, tiến đến trước mặt Đỗ Cửu Ngôn, cầm một quyển sách ra, “Bần đạo thấy ngươi rất có thiên phú, tặng cho ngươi một quyển bí tịch võ công!”


Đỗ Cửu Ngôn không cần nhìn cũng biết không phải là bí tịch gì rồi, “Cần ta dùng mười hai chòm sao để đổi không?”


“Một vạn lượng của bần đạo!” Mao đạo sĩ vô cùng đau đớn, suy nghĩ một chút vẫn là đè đau lòng xuống làm chính sự, mở sách ra quay Đỗ Cửu Ngôn, “Công phu này nếu như ngươi luyện thành, sẽ là thiên hạ vô địch.”


Đỗ Cửu Ngôn lật vài tờ, quả nhiên không phải sách nghiêm chỉnh.


“Người vào cung, nịnh bợ vị tổng quản nào đó một chút.” Đỗ Cửu Ngôn đưa sách cho hắn, “Quế vương phủ cũng có đi, tặng đi, còn có thể được một cái nhân tình.”


Mao đạo sĩ lắc đầu, “Đồ tốt như vậy, sao có thể tiện nghi người khác.”


“Ngươi luyện!” Mao đạo sĩ ân cần thiện dụ, “Ngày công phu này đại thành, chính là ngày ngươi và vương gia song túc song phi.”


Tay của Đỗ Cửu Ngôn run một cái, sách rơi trên mặt đất.


“Đây chính là bảo bối, nếu bần đạo không nể tướng mạo của ngươi tốt, cũng sẽ không lấy sách này ra đâu, bần đạo còn dự định truyền lại đời sau nữa đó.” Mao đạo sĩ nhặt sách lên kín đáo đưa cho nàng.


Đỗ Cửu Ngôn đưa sách cho Quế vương, “Ngươi luyện, ngày ngươi đại thành, chính là lúc ta ngươi song túc song phi.”


Khóe miệng của Quế vương run lên, “Ta?”


“Ân!”


Cơm canh lên, Đỗ Cửu Ngôn bưng chén ăn cơm, dư quang nhìn Quế vương như đi sờ chảo dầu, hất sách ra, bưng chén ngụm lớn ăn cơm, buồn bực nói: “Ta đường đường nam nhân, mới không làm loại sự tình này.”


“Ta thì sao?” Đỗ Cửu Ngôn nói.


“Không phải ta cho ngươi luyện, ta không quan tâm ngươi là nam hay nữ.” Quế vương chỉ vào Mao đạo sĩ, “Có người nhiều chuyện.”


Đỗ Cửu Ngôn nhìn Mao đạo sĩ, Mao đạo sĩ ôm chén cấp tốc đi sát vách trác.


Ăn xong một bữa cơm, Đỗ Cửu Ngôn đứng dậy muốn đi, Quế vương cũng đứng dậy ra ngoài, dư quang thoáng nhìn Quế vương thu sách của Mao đạo sĩ vào trong ngực, lại như không có chuyện gì xảy ra cùng nàng sóng vai đi ra.



Bookwaves.com.vn – Luna: Có khi nào ổng ‘tu luyện thành chính quả’ xong bà nữ chủ bảo, bà đây là nữ rồi ổng tức hộc máu chết không ta haha


Đỗ Cửu Ngôn ngẩn ra, nhìn hắn không nói chuyện.


“Nhìn cái gì?” Quế vương nhìn nàng, “Phát hiện ta phong lưu phóng khoáng?”


Đỗ Cửu Ngôn lườm hắn một cái, “Đại nhân, người có định nghĩa mới với phong lưu phóng khoáng a.”


“Vậy cũng được. Phong lưu phóng khoáng cũng không cách nào hình dung phong tư của ta.” Quế vương chắp tay đi ở phía trước.


Đỗ Cửu Ngôn không nhanh không chậm theo hắn, hai người lần thứ hai trở lại trong viện Mao Dần ở, Lưu Vanh Cần qua đây, Đỗ Cửu Ngôn nói với hắn: “Gọi hết tụng sự trong học quán đến đây!”


“Được!” Lưu Vanh Cần chắp tay muốn đi ra ngoài, Đỗ Cửu Ngôn rất kỳ quái, “Tiên sinh không hỏi ta muốn làm gì sao?”


Lưu Vanh Cần bật cười, nói: “Ngươi là hội trưởng, ngươi muốn làm cái gì đều được.”


“Tiên sinh nói rất đúng!” Đỗ Cửu Ngôn cười nói.


“Ngươi muốn bày ra phong thái, kinh sợ mọi người?” Quế vương hỏi.


Đỗ Cửu Ngôn thiêu mi, lại cười nói: “Đại nhân cao kiến!”


“Ta hiểu rõ hơn ngươi.” Quế vương tiện tay phân phó một tiểu thư đồng, “Đi dọn cái ghế bày ra sân.”


. . .


“Tiên sinh, cái chết của Mao Dần quả thực kỳ hoặc, người cảm thấy do nguyên nhân gì?” Lục Trán và Trình Công Phục cùng nhau đi học phủ.


Trình Công Phục nói: “Đầu mối quá ít, không dễ nói.”


“Nhưng xem tình huống, chắc là ngoài ý muốn.”


Lục Trán nói: “Tây Nam vẫn là lần đầu phát sinh chuyện như vậy, sự quan trọng đại. Nếu như truyền tới kinh thành, sợ rằng lại là một trận gió đi.”


“Nếu là ngoài ý muốn, không bằng dàn xếp ổn thỏa là được. Vừa lúc phụ mẫu hắn đã ở, ta đi tìm bọn họ nói một chút, xem có thể cho qua chuyện này, để tránh khỏi làm lớn chuyện, bất lợi với Tây Nam hay không.”


Tây Nam hôm nay bấp bênh, tuy nói thánh thượng cho Đỗ Cửu Ngôn nửa năm xem thành tích của nàng.


Nếu là Đỗ Cửu Ngôn làm không tốt, tối đa nàng quay về Tam Xích đường tiếp tục làm tụng sư của nàng, nhưng Tây Nam lại sẽ bị giản tán sạch sẽ.



Nên, nửa năm này nhất định không thể phát sinh bất cứ chuyện gì nữa.


Tây Nam không thể mạo hiểm càng không thể xuất đầu.


“Ta cũng có ý tưởng này, nửa năm này mọi người đồng tâm hiệp lực làm ra một chút thành tích, để thánh thượng yên tâm, mới là điều quan trọng nhất.” Trình Công Phục nói: “Hiện tại biết là ngoài ý muốn, vẫn đang tra chứng, người khác còn tưởng rằng là người nội bộ giết người.”


“Đối với danh tiếng của Tây Nam ảnh hưởng quá lớn.” Trình Công Phục nói: “Bất quá, Đỗ Cửu Ngôn hiển nhiên sẽ không nghĩ như vậy.”


Lục Trán ngưng mi, “Từ trước đến nay hắn cao điệu, lại là vừa tới Tây Nam, cần gấp một việc lập uy, nên việc này hắn sẽ không xử lý khiêm tốn.”


“Với hắn mà nói, bản thân mới là trọng yếu.” Lục Trán nói: “Tiên sinh, có muốn tìm Lưu Vanh Cần tới, để hắn đi nhắc nhở một hai hay không?”


Trình Công Phục lắc đầu, “Chờ một chút, xem hắn muốn nói gì.”


Lục Trán xác nhận. Hai người tới đại viện học phủ.


Bởi vì là thời gian bữa trưa, có người đang dùng cơm, đột nhiên bị gọi tới không khỏi oán giận, tràng diện hò hét ầm ỉ, một mảnh ầm ĩ.


Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương ngồi ở phía trên, phảng phất không thấy, hai người chuyên chú nói chuyện phiếm.


“Trình Công tới rồi.” Có người hô một tiếng, hiện trường thoáng cái an tĩnh lại, Trình Công Phục nới với mọi người: “Đều không cần ồn, nghe hội trưởng nói.”


“Tiên sinh, tra như thế, chẳng phải là nói cho thế nhân biết, trong sư huynh đệ chúng ta có người giết người sao.”


“Tây Nam là tụng hành, nếu như ngay cả nội bộ chúng ta đều có người giết người, vậy sau này còn làm sao giúp người khác biện tụng.”


“Việc này không nên làm như vậy.” Có người nói.


Trình Công Phục giơ tay lên ngăn mọi người lại, “An tâm một chút chớ nóng, nếu hội trưởng làm như vậy, nhất định có lý do làm như thế của hắn, các ngươi chỉ cần nghe theo thì tốt rồi.”


“Chúng ta chỉ muốn nghe người.” Có người nhỏ giọng nói.


Trình Công Phục xua tay, “Hiện tại chớ nên nói như thế nữa.”


Dứt lời, lắc đầu xuyên qua đám người đi phía trước, ngồi xuống vị trí dưới tay của Đỗ Cửu Ngôn.


Bookwaves.com.vn

Đám người Trịnh Nhân và Vương Đàm Linh với Lưu Vanh Cần các tiên sinh Tây Nam đều ngồi xuống.


Phía dưới như trước có người cúi đầu nghị luận, Đỗ Cửu Ngôn ho khan một tiếng, nhìn mọi người, nói: “Tất cả câm miệng!”


“Thực sự là thô lỗ!”


“Không giống một người đọc sách, giống như một thổ phỉ.”


Có người nói thầm, Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía hai người nói chuyện, “Đến phía trước mà nói!”


Hai người sợ mặt trắng bệt, cúi thấp đầu không dám nói nữa.



“Chỉ lá gan này còn dám nháo sự, ” Đỗ Cửu Ngôn trừng hai người một mắt, “Cảnh cáo lần cuối cùng, bằng không đi ra phía trước, quỳ gối trước mặt đại nhân nghe ta nói!”


Hiện trường thoáng cái an tĩnh lại, tuy có người không phục, nhưng không còn ai dám nói chuyện nữa.


“Gọi các ngươi tới, là vì chuyện của Mao Dần.”


“Mọi người hẳn là đều biết, xảy ra án mạng, Mao Dần đã chết.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hiện trường án phát ngoại trừ hai điểm ba dấu móng tay, cùng với cả người người chết màu vàng ra, không có bất kỳ thu hoạch gì nữa.”


“Hiện tại, chúng ta tới tiếp thu ý kiến quần chúng, mọi người phát biểu tư duy, suy nghĩ các loại khả năng của án kiện này một chút.”


“Cũng cho ta tìm hiểu một chút, thực lực học sinh và tụng sư của Tây Nam!”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ai lên nói trước!”


Không có người nói chuyện, Phương Hiển Nhiên nhìn hai bên một chút, nhấc tay nói: “Hội trưởng, ta quen Mao Dần, ta cảm thấy hắn có thể là ngoài ý muốn chết bất ngờ.”


“Đúng!” Khâu Thính Thanh nhấc tay, “Nhiều sư huynh đệ ra ra vào vào như vậy, nếu như bị giết, không có khả năng không có ai biết.”


Có người nhảy ra phản đối, “Giả như chính là sư huynh đệ đã hạ thủ thì sao?”


“Hắn đến hai tháng, ai sẽ giết hắn, ta chưa từng nói chuyện với hắn.”


Mọi người tranh rùm beng.


“Các ngươi không nên nói nữa, hai điểm đáng ngờ, có thể không có chút quan hệ nghi điểm nào đến cái chết của Mao Dần!”


“Rõ ràng ngỗ tác và đại phu tất cả đều nói là chết bất ngờ, vì sao còn muốn cầm lấy không tha.” Người nói chuyện là Thái Tịch Nhiên, “Trong Tây Nam sẽ không phát sinh chuyện giết người, hội trưởng người như thế tra, không tốt với thanh danh của Tây Nam.”


Thái Tịch Nhiên nói xong, liếc nhau với Chu Nham.


Chu Nham gật đầu.


“Suy tính còn rất chu đáo.” Đỗ Cửu Ngôn đảo qua Thái Tịch Nhiên và Chu Nham, “Mà nếu, hắn là bị giết thì sao?”


Thái Tịch Nhiên trả lời: “Không có khả năng!”


Đỗ Cửu Ngôn bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía các vị tiên sinh ở đây, “Các vị tiên sinh cho là thế nào?”


—— lời nói ngoài ——


Khả dĩ khai não động lạp, lái, Diêu Diễm chết như thế nào?

Vụ án này điều tra quá trình và kết quả không chỉ có chỉ là án đặc biệt tử, còn dính líu khác, sở dĩ lộ số khả dĩ dã một điểm, ha ha.

Gần nhất đào đại đào mỹ nhân tiểu kịch trường cực kỳ hải, ái ngươi, sao sao đát!

Tối hậu, tinh phẩm thời gian còn có trường bình hoạt động, mặc dù không biết cụ thể ngày nào đó, thế nhưng hiện tại các ngươi có thể suy nghĩ! Tỷ như ngồi xe thời gian, ngồi cầu thời gian, từ nhỏ hài thời gian đều có thể ngẫm lại.

PS: Tháng nầy ta chưa từng thế nào yếu vé tháng, thế nhưng vé tháng vẫn là rất nhiều đát, sao kê nhạc a, hắc hắc. . . Ái các ngươi, lão Lý bút tâm!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận