Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 305: DO TA LÀM CHỦ

Dịch giả: Luna Wong

“Ta vẫn chưa tham dự, đúng vậy!” Trịnh Nhân trả lời một câu, liền không nói gì nữa.

“Nếu tồn tại điểm đáng ngờ, vậy giải điểm đáng ngờ ra.” Lưu Vanh Cần nói: “Nếu điểm đáng ngờ có thể chứng minh không phải điểm đáng ngờ, án cũng liền rõ ràng chân tướng.”

“Nên, ta cảm thấy nên kiểm chứng!”

Vẫn là Lưu tiên sinh tốt a, Đỗ Cửu Ngôn không chút che giấu nào tặng Lưu Vanh Cần một ánh mắt khẳng định.

Lưu Vanh Cần rũ mi mắt diện vô biểu tình, nhưng đáy mắt lại xẹt qua tiếu ý.

“Ta. . . Ta cũng cảm thấy thế, ” Thái độ của Yến Thông rất tiên minh. Mặc kệ án kiện này vốn thế nào, hắn đều nên đứng ở bên phía Đỗ Cửu Ngôn.

Bởi vì tổ trưởng vị của hắn bây giờ, là Đỗ Cửu Ngôn cho hắn.

Nói thật, hắn đến tận đây còn rất kinh ngạc, tiếp xúc với Đỗ Cửu Ngôn, chỉ là bởi vì án tử tranh hài tử của Tiền Đường Câu Đường Lục và Tạ Thuận, lúc đó hắn cũng không có biểu hiện đáng để người thưởng thức, nhưng không ngờ rằng, Đỗ Cửu Ngôn nhớ kỹ hắn.

Nói không kích động là giả.

Thái độ làm người của Đỗ Cửu Ngôn cao điệu tự đại thế nào đi nữa, cũng không có ai có thể phủ nhận, chuyên nghiệp và năng lực biện tụng của nàng.

Nên, ngay từ đầu Yến Thông đã bày rõ thái độ của mình.

“Ý kiến không đồng nhất!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Bất quá không trọng yếu, ta là hội trưởng, lấy ta làm chủ là được rồi.”

Mọi người nghe nở nụ cười, hoặc là tức giận!

Lấy ngươi làm chủ, ngươi còn hỏi cái gì, tự ngươi quyết định là được rồi, còn gọi chúng ta tới làm gì.

Sắc mặt của Trình Công Phục xấu xí, Đỗ Cửu Ngôn đây là đang trêu đùa hắn.

Nàng tiến Tây Nam làm hội trưởng, ngay cả trong lòng hắn không phục khó chịu, nhưng Tây Nam là nàng đi quan hệ mới bảo trụ được, điểm này hắn không lời nào để nói.

Nhưng hiện thái độ có nàng này, phân minh chính là không tôn trọng hắn.

Mặc kệ thế nào, hắn đều là tiền bối!

Người này, thật là quá cuồng vọng không coi ai ra gì.

“Không phục ta đánh nhịp làm chủ, mà không hỏi các ngươi ý kiến?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn mọi người, “Trước khi nghĩ người khác không đúng, hãy nghĩ tưởng bản thân trước.”

“Tra án phá án biện tụng, nên có thái độ gì, chẳng lẽ còn cần ta dạy các ngươi sao?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía Phó Nguyên Ngô, “Ngươi nói cho mọi người!”

Phó Nguyên Ngô hơi kích động, hai gò má đỏ bừng, tiến lên một bước lớn tiếng nói: “Thái độ biện chứng!”

“Biện chứng.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Từ sáng sớm đến bây giờ, bất quá hai canh giờ, trong các ngươi có mấy người tự mình đi vào hiện trường điều tra?”

“Chỉ bằng vào nghe nói, liền kết luận Mao Dần chết là ngoài ý muốn. Thái độ như vậy đúng không?”

“Đọc sách nhiều năm như vậy, tiên sinh các ngươi dạy các ngươi như thế sao?”

Đỗ Cửu Ngôn đứng dậy, chắp tay đi hai bước nhìn mọi người, “Không nhìn hai điểm đáng ngờ, mà lẫn lộn đầu đuôi lai lo lắng danh tiếng của Tây Nam! Các ngươi đang làm cái gì?”

“Nhưng tình huống bây giờ quả thực như vậy, ” Lục Trán nói: “Tây Nam tràn ngập nguy cơ, thật vất vả ổn được, hiện tại xảy ra án mạng, đây đối với chúng ta mà nói, không thể nghi ngờ lại là một đả kích nặng.”

“Nếu là ngoài ý muốn, không bằng sớm đè chuyện này xuống là được.” Thanh âm của Lục Trán không lớn, ý lại để Đỗ Cửu Ngôn nghe được.

Đỗ Cửu Ngôn quay đầu nhìn Lục Trán, lại lớn tiếng nói: “Ta nói, sự tình do ta làm chủ.”

“Ngươi chỉ cần chấp hành mệnh lệnh của ta là được.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Lục Trán tức giận khí nghẹn lại.

“Trở lại chuyện chính, tiếp đề tài mới vừa rồi, ” Đỗ Cửu Ngôn không để ý tới bọn họ nữa, nói với các học sinh: “Tuy là cho các ngươi phát tư duy, suy nghĩ những khả năng có xảy ra, không phải để cho các ngươi suy đoán vô căn cứ.”

“Nhớ kỹ, mặc kệ thế nào suy đoán thế nào, logic cơ bản của ngươi cùng thứ tự cũng phải giữ lại.”

“Hiện tại hai loại khả năng!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Một, hắn là ngoài ý muốn chết bất ngờ, chết vì bệnh ẩn! Như vậy là bệnh ẩn gì, vì sao hắn phát bệnh ẩn, mà các ngươi lại không ai biết chuyện này.”

“Thứ hai, hắn là bị giết. Như vậy, tối hôm qua trong khoảng thời gian từ giờ hợi đến giờ tý, ai có cơ hội tới giết hắn, lại là dùng phương pháp gì, hung khí hoặc là độc, động cơ giết người là cái gì.”

“Còn có một loại khả năng, người chết tuy là tối hôm qua chết, nhưng lại không phải tối hôm qua bị người gia hại, có thể có loại độc dược nào đó, khiến thân thể người phát vàng, mà cũng sẽ không tử vong lập tức hay không.”

“Nếu như là loại tình huống này, như vậy lục độ bài tra của vụ án này, nhất định phải càng thêm lớn.”

Bookwaves.com.vn

Xung quanh, đều an tĩnh lại, tất cả mọi người nhìn nàng.

Rất nhiều người lần đầu tiên thấy, thần thái của Đỗ Cửu Ngôn khi nói án kiện.

Tuyệt nhiên bất đồng với lúc nãy.

“Hiện tại, Mao Dần đã chết. Các ngươi phải làm không phải nên là dàn xếp ổn thỏa, đàm chuyện bồi thường với người nhà hắn. Mà là dùng kiến thức chuyên nghiệp và rèn luyện hàng ngày của các ngươi, xử lý rõ ràng chuyện này.”

“Trả cho chuyện này một thuần khiết, mới là chuyện trọng yếu nhất lúc này!”

Ánh mắt của Đỗ Cửu Ngôn đảo qua, “Có tự tin không?”

“Người muốn cho chúng ta tra sao?” Có người hỏi.

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Muốn không?”

Phía dưới lập tức truyền đến tiếng nghị luận ông ông, có người hô: “Hội trưởng, học sinh học phủ cũng được sao?”

“Muốn không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Người nọ gật đầu, “Muốn!”

Lục Trán và Trình Công Phục liếc nhau, còn tưởng rằng Đỗ Cửu Ngôn chỉ là cuồng vọng, không nghĩ tới nàng còn rất có thủ đoạn và tâm kế, cư nhiên dự định mượn vụ án này, để lung lây nhân tâm.

“Hội trưởng.” Lục Trán hàm tiếu nhắc nhở: “Bọn họ chỉ là học sinh, công khóa cũng chưa có hiểu rõ liền để cho bọn họ tra án.”

“Chúng ta là tụng sư không phải bộ khoái, chỉ sẽ làm lỡ chuyện tra án đứng đắn.”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn thoáng qua Lục Trán, lại xoay qua chỗ khác nhìn người phía dưới, “Từ giờ trở đi, ta tiếp nhận tự tiến cử, đủ số mười người cuối giờ tuất kết thúc.”

“Người tự tiến cử, cần viết một phần cách nhìn và suy đoán của mình đối với bản án, ta xem qua xong cảm thấy hợp, thì sẽ lưu dùng.”

“Cũng có thể viết cái nhìn đối với cách gặp gỡ và làm người của Mao Dần, cùng với trước khi xảy ra chuyện hắn cùng bản thân ở chung thế nào, các loại cảm thụ, càng tỉ mỉ càng tốt.”

Thanh âm nghị luận phía dưới lớn hơn nữa.

Tây Nam nhiều người như vậy, chớ nói học sinh, coi như là tụng sư cũng không phải người người đều có chuyện làm, đều có tụng án nhận.

Có tụng sư ở Tây Nam một hai năm, cũng chia không được một tụng án.

Như ngày hôm nay có để luyện tập như vậy, bọn họ vẫn là lần đầu tiên gặp phải.

Cơ hội rất khó được.

“Tùy tiện viết như thế nào đều có thể sao?” Có người hỏi.

“Có yêu cầu.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nhìn hắn, “Chữ đẹp mắt một chút!”

Người nọ nở nụ cười, lập tức rất nhiều người cũng cười theo, cười cười, bỗng nhiên có người phản ứng kịp, giờ này khắc này bọn họ đang nói chuyện với Đỗ Cửu Ngôn, đang nói chuyện một án làm cho Tây Nam không đường đi.

Tại sao có thể như vậy?

Suy nghĩ một chút, dáng tươi cười của mọi người ngưng kết ở trên mặt.

Trong lúc nhất thời, không biết nên thể hiện dạng biểu tình gì, để đối mặt với Đỗ Cửu Ngôn.

“Tản đi.” Đỗ Cửu Ngôn ngồi xuống lần nữa, tự than thở nói với Quế vương: “Ta đây thật là mệt nát tim a.”

“Vâng! Chúng ta đây cáo từ.”

Mọi người đáp lời nối đuôi nhau rời sân.

Bookwaves.com.vn

Quế vương không vui nhìn dưới những người ầm ầm ly khai này, cau mày nói: “Hội trưởng này làm rất không có ý nghĩa!”

“Nhắc tới mới nhớ, lương tháng bao nhiêu?” Quế vương hỏi.

Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày nhìn về phía Lưu Vanh Cần.

“Một tháng hai mươi lượng, ” Lưu Vanh Cần rũ đôi mắt, thấp giọng nói: “Đến cuối năm còn có thể có một chút hoa hồng, một năm đại khái hai trăm lượng bạc.”

Khóe miệng của Đỗ Cửu Ngôn run lên, nếu như nhà người bình thường, số tiền này tuyệt đối là thu nhập rất cao, trong nhà ngày có thể sống thoải mái, nhưng đối với nàng mà nói, một năm hai trăm lượng bạc còn không bằng nàng đánh một trận quan ti tụng phí cao.

“Lực hấp dẫn của hội trưởng, thật là quá nhỏ.” Đỗ Cửu Ngôn ghét bỏ không ngớt.

Quế vương gật đầu, “Ngươi có thể tự tăng chút cho mình.”

“Một năm một vạn lượng ta có thể suy xét.” Đỗ Cửu Ngôn cười híp mắt nói.

Quế vương tán thành.

Hai người trò chuyện, người bồi ngồi ngồi sắp ngồi hết yên. Hội trưởng một năm một vạn lượng, cái này cũng cao quá ngoại hạng.

Mặc dù của cải của Tây Nam không tệ, nhưng mỗi ngày mỗi tháng chi tiêu rất lớn.

Hội trưởng một tháng hai mươi lượng, bọn họ một tháng bất quá mười lăm lượng mà thôi.

“Đây là danh!” Trình Công Phục thực sự nghe không vô, “Ngươi không thể lấy tiếng của hội trưởng liên hệ đến tiền.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Đúng vậy, hiện tại ta nên vì danh của ta mà phấn đấu.”

Lúc nói chuyện, nàng lảo đảo đi căn phòng của Mao Dần.

Trình Công Phục cũng phất tay áo đi.

“Kỳ thực, ngươi có thể hơi khách khí một chút với Trình Công.” Lưu Vanh Cần nói.

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Tiên sinh, ta đối với hắn rất khách khí.”

Lưu Vanh Cần bật cười.

Ý nghĩ của nàng và Trình Công Phục hoàn toàn bất đồng, để cho nàng khách khí chính là muốn biểu đạt đồng tình với hắn, điểm ấy nàng làm không được.

“Vậy nói tiếp án kiện đi.” Lưu Vanh Cần hỏi: “Nếu như là bị giết, người cho rằng nguyên nhân cái chết là cái gì?”

Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Nếu như biết nguyên nhân cái chết, thì hết chuyện nói rồi.”

Loại biểu tượng sau khi chết này, nàng quả thực không biết.

“Nhưng, có phương hướng!” Đoàn người đi căn phòng của Mao Dần, Đỗ Cửu Ngôn phân phó học sinh sát vách viện tử, “Đi tìm Diêu Diễm đến.”

Người nọ lập tức xác nhận đi tìm Diêu Diễm.

“Hội trưởng, ngươi có chuyện tìm ta?” Diêu Diễm không dám lỗ mãng, quy củ hành lễ.

Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Ngươi phát hiện sắc mặt hắn phát vàng là ngày hôm qua, lúc đó ngươi đang làm cái gì, hắn đang làm cái gì?”

“Lúc đó hắn giặt quần áo trở về, ta từ trong phòng ra ngoài, hai người chạm mặt nhau. Ta nhìn thấy mặt của hắn sợ hết hồn, hỏi hắn có phải là bị bệnh hay không, hắn nói không có việc gì!”

“Trạng thái tinh thần của hắn thế nào?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Diêu Diễm suy nghĩ một chút, trả lời: “Ta cảm giác còn được lắm mà, bước đi rất nhanh, đụng bả vai ta đều đau.”

“Nói như vậy, ngoại trừ sắc mặt không tốt ra, tất cả bình thường?”

Diêu Diễm gật đầu, “Đúng, ta cảm thấy là như vậy. Nên sáng sớm hôm nay thấy hắn chết ở trên giường chúng ta đều rất kinh ngạc.”

“Thật sự là thật không ngờ sẽ phát sinh loại sự tình này.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Cực khổ, ngươi đi bận đi.”

Diêu Diễm xác nhận, bước đi vài bước lại quay đầu nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Hội trưởng, Tiếu sư huynh hắn. . . kỳ thực hắn không thông minh, hắn chính là lăng đầu thanh, người nghìn vạn lần không nên giận hắn.”

“Hắn không đáng để ta tức giận, ngươi đi nói cho hắn biết, bảo hắn mau thu dọn đồ đạc rời đi.”

Diêu Diễm biến sắc còn muốn nói điều gì, nhưng lại không dám, chỉ có thể đi.

Đỗ Cửu Ngôn ngồi ở trong viện tử uống trà, Quế vương tựa lưng vào ghế ngồi không biết đang suy nghĩ gì, một mực xuất thần, Tiêu Tam trong trong ngoài ngoài đi mấy lần, dừng lại nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Cửu Ngôn, ta chưa từng thấy qua loại chết kiểu này.”

“Ta cũng chưa.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Tiêu Tam, “Thế nhưng ta cảm thấy, nếu như có thể giải phẫu, có thể sẽ có đáp án.”

—— lời nói ngoài ——

Buổi sáng tốt lành nha!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui