Q1 – CHƯƠNG 306: TA BỊ THƯƠNG RỒI
Dịch giả: Luna Wong
Sắc mặt của Tiêu Tam trầm xuống, nói: “Vậy liền giải phẫu?”
“Người nhà hắn sẽ không đồng ý, ” Lưu Vanh Cần nói.
Tiêu Tam nói: “Vậy chờ người hạ táng, đào mộ phần lôi ra.”
Lưu Vanh Cần không nói chuyện, không phản đối cũng không đồng ý.
Đỗ Cửu Ngôn thấp giọng nói: “Chờ thêm chút.”
Thời gian trôi qua rất nhanh, buổi tối mọi người vẫn ở chỗ cũ của Tây Nam ăn cơm, Đỗ Cửu Ngôn cho rằng thức ăn của Tây Nam vô cùng được, quyết định mấy ngày nữa hạ tiêu chuẩn thức ăn thấp một chút.
“Hạ thấp tiêu chuẩn?” Phương Hiển Nhiên ôm chén nhìn nàng, “. . . Có phải hai văn tiền mua không được một miếng thịt hay không?”
Đỗ Cửu Ngôn trả lời: “Thịt vẫn là phải ăn, nhưng không cần chủng loại nhiều như vậy.”
“Đừng nói thịt, thư tự tiến cử của ngươi đâu?”
Phương Hiển Nhiên nhăn nhó đưa thư tự tiến tín qua, “Nè!”
Lúc nói chuyện, chạy đi.
Thư của Phương Hiển Nhiên viết rất đơn giản, hắn như trước cho rằng Mao Dần là ngoài ý muốn hoặc chết bất ngờ, nhưng nguyên nhân không biết. Mấy ngày nay hắn chưa thấy qua Mao Dần, nên cũng không biết Mao Dần có phải sinh bệnh hay không, có khó chịu hay không.
Đỗ Cửu Ngôn trở về viện tử, trước giờ hợi, nàng nhân tám mươi mốt phong thư tự tiến cử.
Có tụng sư của tụng hành quán, cũng có học sinh bên học phủ.
Mọi người ngồi ở dưới đèn mở ra xem, Tiêu Tam nhìn một chút bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, “Cửu Ngôn, ngươi là cố ý đúng không. Từng bước từng bước hỏi mệt chết đi, nên ngươi nương theo thư tự tiến cử, tìm kiếm chứng nhân mục kích?”
“Đây là hậu viện, Mao Dần không có khả năng chỉ lai với với người cùng gian phòng với mình, trừ bọn họ ra, nhất định còn có người biết chúng ta không biết.”
“Nếu như là bị giết, nói không chừng còn có thể từ trong thư này tìm được người khả nghi.”
Tiêu Tam dựng thẳng một ngón cái lên, nói: “Biện pháp này, cao!”
“Còn có thể lung lạc nhân tâm, ” Quế vương đưa một phong viết cũng không tệ lắm đặt ở bên tay trái, mở tiếp một phong, “Một cục đá hạ ba con chim, rất tốt.”
Buổi chiều, nàng còn đùa bỡn uy phong một phen.
Lưu Vanh Cần bật cười.
“Cũng không thể thâm hụt vốn kiếm lời to.” Đỗ Cửu Ngôn đọc nhanh như gió quét xong một phong thư, trải trên bàn, “Các ngươi xem phong này!”
“Diêu Diễm nói lúc hắn ra cửa, Mao Dần vừa lúc giặt quần áo trở về, hai người chạm mặt nói chuyện. Lúc đó hắn hỏi Mao Dần mặt của vì sao vàng như thế.”
“Hiện tại vị học sinh tên Kiều Đống này nói, lúc đó hắn và Mao Dần cùng nhau ở giếng vừa giặt áo phục, hắn cũng hỏi Mao Dần vấn đề giống như vậy.”
“Mao Dần trả lời hắn nói có chút đau bụng, nói xong còn nôn một hồi, nhưng nôn xong lại nói không có việc gì.”
Mọi người xem xong thứ, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nếu như không phải hai người có một người nói xạo, đó chính là quan hệ của Mao Dần và Diêu Diễm cũng không tốt.”
(Luna: Phát biểu chút ý kiến, MD nôn xong nên nói ko sao, lúc trở về gặp DD đương nhiên ko còn gì nữa, vậy thì có gì mà nghi người ta nói dối nhỉ???)
“Chắc là người sau, ” Phương Hiển Nhiên nằm úp sấp ở một bên nhìn, thấp giọng nói: “Mao Dần mới đến tính cách tương đối hướng nội. Tiêu Thanh Phong và Thái Tịch Nhiên lại một người thích khi dễ người khác, mặc dù Diêu Diễm không tham dự nhiều, nhưng là quan hệ với một đám người Tiêu Thanh Phong bọn họ không tệ.”
“Nên, Mao Dần không nói thật với Diêu Diễm thuận miệng hỏi về thân thể của hắn, là rất bình thường.”
Tất cả mọi người nhìn Phương Hiển Nhiên.
“Làm sao vậy? Ta. . . Ta nói sai?” Phương Hiển Nhiên hỏi.
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Chỉ là đột nhiên thấy được ngươi phát sáng một chút, ta có chút khiếp sợ mà thôi.”
“Cửu ca, ha hả. . .” Phương Hiển Nhiên cười, “Bởi vì đều là học sinh, chúng ta dù là quan hệ không tốt, nhưng ít nhiều vẫn là lý giải một chút.”
Bookwaves.com.vn
Cửu Ngôn gật đầu, “Vậy hắn có cùng ai quan hệ tương đối tốt hay không?”
“Đây hình như không có, tính cách hắn có chút xấu hổ, không thường lui tới với ai.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.
Mọi người xem thư tiếp, tám mươi mốt phong thư, chọn ra mười phong, cơ bản tụng hành và học phủ mỗi bên năm người.
“Thu hoạch lớn nhất có hai điểm.” Đỗ Cửu Ngôn viết đầu mối xuống, “Thứ nhất, Mao Dần biết mình bệnh, ngoại trừ quanh thân vàng ra, còn có đau bụng và nôn mửa. Sau đó cầm bệnh trạng hỏi thêm mấy đại phu, hỏi thêm đại phu đã từng xem bệnh cho Mao Dần.”
“Cụ thể hỏi rõ, đây là bệnh gì, có khả năng chết vội hay không!”
Tiêu Tam xác nhận, “Việc này ta xử lý!”
“Thứ hai, Mao Dần mới nhập học phủ, lui tới không nhiều lắm với người khác, cũng không kết thành hận thù.”
Nhiều thư như vậy, nhận thức Mao Dần không hơn ba mươi mấy người, theo Phương Hiển Nhiên nói, ba mươi mấy người này là cùng lớp với Mao Dần.
Mà những thư khác, đều nói chỉ là quen mặt, cũng không quen biết.
“Nếu như, không tra được nguyên nhân cái chết, chúng ta bắt tay vào từ quan hệ của hắn, bài tra người có lui tới có cừu oán với hắn.”
Tất cả mọi người nghe, Lưu Vanh Cần ngưng mi nói: “Rất có thể hai đầu mối này, đều không hữu dụng.”
“Ân, cũng có khả năng này.” Đỗ Cửu Ngôn cũng là lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy, không tra được nguyên nhân cái chết, chỉ có hai nghi điểm, còn có không tính duy nhất.
Cái này rất vướng tay chân.
“Nếu như cái gì đều không tra được, chúng ta cũng chỉ có giải phẫu!” Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía Quế vương, “Đại nhân, người cảm thấy được không?”
Quế vương nhướng mày, “Cũng không phải giải phẫu ta, được hay không ngươi tự làm chủ.”
“Người nhà của hắn, có thể sẽ không đồng ý.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Quế vương không sao cả, “Nếu bọn họ một lòng muốn tìm được nguyên nhân cái chết cho nhi tử, đem hung thủ ra công lý, vậy nhất định sẽ phối hợp với chúng ta, nếu như bọn họ không phối hợp, vậy bọn họ cũng có khả nghi!”
Đỗ Cửu Ngôn liền nghĩ đến Mao Hiến Hữu và Quách thị.
“Mọi người ngày hôm nay đi nghỉ trước, sáng sớm ngày mai. . .” Nàng nhìn Tiêu Tam, “Ta chia năm học sinh cho ngươi, ngươi giúp ta mang theo đi thăm dò điều thứ nhất.”
Khóe miệng của Tiêu Tam run lên, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, ta mang theo, bất quá ngươi để cho bọn họ không nên líu ríu quấy rối ta.”
“Ân, ta sẽ căn dặn.” Đỗ Cửu Ngôn nói xong, lại nói: “Còn lại một cái bài tra kết giao, ta và Yến Thông phân công nhau.”
“Phương Hiển Nhiên, ngươi gọi Yến Thông tới.”
Một lát sau Yến Thông đến rồi.
“Kết giao lui tới phân hai bên, ta bài tra nhà hắn, ngươi bài tra thư viện. Chia cho ngươi hai học đồ, thế nào?”
Yến Thông có cơ hội phá án, còn là loại án kiện nghi nan này, mọi người chung sức hợp tác, hắn đương nhiên nguyện ý, trọng yếu hơn, đây là Đỗ Cửu Ngôn phân phó. Nên hắn lập tức chắp tay nói: “Hội trưởng, đêm nay ta bắt đầu chuẩn bị. Nhất định không phụ sự phó thác của người.”
“Được!” Đỗ Cửu Ngôn xoa xoa thắt lưng, nói với Lưu Vanh Cần: “Tiên sinh quản học sinh phủ học, Tiêu Thanh Phong người cảm thấy có nên đuổi đi hay không?”
Lưu Vanh Cần nói: “Là một hài tử không hiểu chuyện cũng không thông minh, ta đi khuyên bọn hắn một chút, nếu như khuyên không được thì đuổi đi.”
“Được!” Đỗ Cửu Ngôn lười nhớ thương Tiêu Thanh Phong, một kẻ ngu si bị người xem làm súng sử dụng mà thôi, “Được, ngày hôm nay đến đây thôi, ngày mai tiếp tục.”
Để lại hai bộ khoái coi chừng hiện trường án phát, mọi người đều tự tản.
Lưu Vanh Cần tiễn Đỗ Cửu Ngôn đi ra, thấp giọng hỏi: “Tiết Nhiên. . . Ngã bệnh.”
“Đại phu nói như thế nào?” Đỗ Cửu Ngôn thuận miệng hỏi.
Lưu Vanh Cần trả lời: “Gan nóng thượng tà, tỳ hư tâm nhược.”
“Nga.” Đỗ Cửu Ngôn cũng không biết bệnh chứng gì, dừng lại nhìn Lưu Vanh Cần, “Tiên sinh, muốn nói cái gì nói thẳng đi.”
Nàng không có khả năng thay đổi cách nhìn với Tiết Nhiên.
Một người giá trị nữu khúc, là không có khả năng kinh qua đả kích và phản tỉnh có thể tu chỉnh, vưu kì, hắn còn là tụng sư giáo thư dục nhân và thay người minh oan mở rộng chính nghĩa.
Nên, Tiết Nhiên sống hay chết, không có quan hệ gì với nàng, nàng quan tâm hắn, còn không bằng đi khoa môi múa mép làm tiền Đổng Đức Khánh.
Bookwaves.com.vn – Luna Wong: Ta lại thiên vị TN một chút tuy ổng sai nhưng ổng một lòng với Tây Nam, không như mấy ông kia. Đến hiện tại vẫn có chút thích ổng.
“Không phải.” Lưu Vanh Cần thấp giọng nói: “Để hắn đi trù phòng đi!”
Di? Vẻ mặt của Đỗ Cửu Ngôn kinh ngạc nhìn Lưu Vanh Cần.
Lưu Vanh Cần như trước nghiêm túc, chắp tay, nói: “Như vậy, mới có thể làm cho người thoải mái một ít!”
“Tiên sinh cái chủ ý này hay.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay với Lưu Vanh Cần, “Việc này, tiên sinh đi làm đi!”
Đầu lông mày của Lưu Vanh Cần nhướng nhướng, lập tức chắp tay, nói: “Vâng!”
Không nhìn ra Lưu Vanh Cần còn thật phúc hắc. Vẫn cho là hắn là người chính trực bản cổ đại, điều này làm cho nàng thật bất ngờ, “Tiên sinh, ta về nhà.”
“Đi thong thả.”
Đỗ Cửu Ngôn xuất môn, Quế vương ở cửa chờ nàng, ngoắc nói: “Đi nhà ngươi ăn khuya đi.”
“Vì sao đi nhà của ta ăn khuya? Hơn nữa ta cũng không đói.” Đỗ Cửu Ngôn không muốn để ý đến hắn.
Ban đêm, trên đường từ lâu cấm đi lại ban đêm, Quế vương xé da mặt hướng về phía Đỗ Cửu Ngôn cười cười, “Bữa ăn khuya, có ăn hay không?”
Ban đêm đen như mực, da tay của hắn oánh bạch trong sáng, ngũ quan tinh xảo lập thể, như là biết phát quang. Khóe miệng của Đỗ Cửu Ngôn run lên, nói: “Được. . . Được rồi.”
Sắc dụ thành công! Quế vương rất đắc ý, ôm lấy bả vai của nàng, “Ta muốn ăn bánh chẻo!”
“Bánh chẻo thịt người?” Đỗ Cửu Ngôn theo dõi tay của hắn khoát lên trên bả vai mình.
Trong nháy mắt Quế vương nắm thật chặt tay, chiếm tiện nghi xong lập tức buông ra nhảy xa, cười nói: “Lấy yêu thích của ta đối với ngươi, nếu ngươi muốn ăn thịt của ta, ta cũng nguyện ý cắt.”
“Ăn ở đâu?” Quế vương nhìn lướt qua thân thể của chính mình, ngẩng đầu ý vị thâm trường nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Tùy. . . Tùy tiện ăn.”
Đỗ Cửu Ngôn giận dữ, chủy thủ nhoáng lên ném ra ngoài, Quế vương lộn ngược ra sau dán đất tiếp nhận chủy thủ, nhưng trong ngón trỏ lại bị rách một miếng da thật nhỏ, tê tê hít hơi, “Bị. . . Bị thương, đau!”
Lúc nói chuyện, đem ngón tay thon dài mình đến trước mặt Đỗ Cửu Ngôn.
Đến máu cũng không có chảy, Đỗ Cửu Ngôn ghét bỏ không ngớt, “Mau tránh xa một chút, ta sợ ngươi dài dòng một hồi nữa, miệng vết thương của ngươi sẽ lành.”
“Cửu Ngôn!” Quế vương gọi nàng, “A cửu, tiểu cửu. . .” Hắn hô bỗng nhiên nghĩ tới An quốc công phủ Tần Cửu Yên, nhất thời hô: “Ngôn Ngôn, ta thực sự đau!”
Đỗ Cửu Ngôn muốn cắt bỏ đầu hắn!
“Đau!” Quế vương nói: “Thương thế kia là ngươi làm, ngươi phải chịu trách nhiệm!”
Đỗ Cửu Ngôn bắt đầu chạy.
Quế vương đuổi theo ở phía sau, “Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn!”
Cố Thanh Sơn và Mao đạo sĩ liếc nhau, một lúc lâu Mao đạo sĩ nói: “. . . Vương gia có phải có chút quá hay không?”
“Có chút!” Cố Thanh Sơn nói: “Hơn nữa, ta cảm thấy đây không phải là điểm sau cùng.”
Mao đạo sĩ thâm dĩ vi nhiên, “Ái tình khiến người điên cuồng.”
“Cái gì là ái tình?” Cố Thanh Sơn hỏi Mao đạo sĩ.
Mao đạo sĩ suy nghĩ một chút, nói: “Chính là nam nữ ái mộ nhau, trung gian sinh ra tình cảm!”
Cố Thanh Sơn gật đầu, biểu thị nghe hiểu.
“Có một điểm, phải cao điệu!” Mao đạo sĩ nói: “Ái tình, là phân biệt giới tính!”
Cố Thanh Sơn nhìn Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn đi xa, phát ra từ phế phủ gật đầu, “Hẳn. . . Hẳn là phân đi? !”
—— lời nói ngoài ——
Bởi vì không có chết nhân, sở dĩ dường như khó khai não động đúng không.
Ta gặp các ngươi mở não động lộ số còn chưa đủ dã không đủ oai. . . Ha ha.