Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 307: CŨNG PHẢI BỒI THƯỜNG


Dịch giả: Luna Wong


Đỗ Cửu Ngôn tìm rượu trắng, cho Quế vương tiêu độc.


Quế vương cười khanh khách nhìn nàng!


Tiểu tử này, rõ ràng bôi phấn đen sì, vừa gầy lại nhỏ, nói lại chanh chua không nể mặt. . . Nhưng hắn nhìn, thế nào cứ thuận mắt như vậy nhỉ?


Biết rất rõ ràng lệch lạc cũng biết lệch lạc đi nơi đâu, nhưng vẫn là vui vẻ trầm mê trong đó.


Phản chính mặc kệ dùng chiêu số gì, chỉ cần thấy được biểu tình của nàng hướng về phía bản thân cười hoặc vẻ mặt bất đắc dĩ tiện thể bao dung, hắn chính là nhảy vào hố phân trước mặt mọi người chọc nàng cười, hắn cũng sẽ không chút do dự.


“Nghĩa phụ a, ” một cái đầu nhỏ lại gần, nhìn chằm chằm tay của Quế vương ngón nhìn hồi lâu, “Ngươi, miệng vết thương của ngươi đang ở đâu vậy?”


“Sao ta nhìn thế nào cũng không thấy a.”


Ánh mắt mê luyến của Quế vương thanh minh một ít, cúi đầu nhìn củ cải nhỏ, nói: “Nội thương!”


“Đao của cha ngươi chém sắt như chém bùn, bên ngoài bây giờ mặc dù nhìn không thấy vết thương, thế nhưng bên trong da thịt của ta đã bị thương rất sâu.”


“Rất đau!” Quế vương nói.


Củ cải nhỏ ồ một tiếng, tay nhỏ bé mập mạp đưa qua đâm miệng vết thương của Quế vương, “Đau không?”


“Đau!” Quế vương nói: “Đau vô cùng.”


Củ cải nhỏ gật đầu, nhìn Đỗ Cửu Ngôn nói: “Cha a, ngày mai chúng ta đi ngâm phao ôn tuyền, cũng không cần gọi nghĩa phụ. Có thương tích không thể ngâm ôn tuyền.”


“Thật đáng tiếc.” Đỗ Cửu Ngôn thu công cụ, thấy Trần Lãng bưng mì lên, kéo hết hai chén qua, “Ớt! Vết thương kỵ tanh cay!”


Quế vương run run giơ ngón trỏ lên, ngồi ở một bên nhìn Đỗ Cửu Ngôn, ăn hết cả hai chén mì.


“Đau!” Quế vương nhìn Đỗ Cửu Ngôn, rất giận!


Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía hắn cười cười, nói: “Người về nhà sớm nghỉ ngơi đi, ta cũng đi ngủ.”


Nàng ôm củ cải nhỏ ngủ gật, trở về phòng.



“Đau không đi được, ” Quế vương nhìn Trần Lãng, “Trần tiên sinh, đêm nay ta ở đây.”


Trần Lãng bật cười, “Vương gia, người tự tiện!”


Đỗ Cửu Ngôn có thể cự tuyệt Quế vương, nhưng Trần Lãng không thể, hơn nữa, Quế vương cũng không phải dễ khi dễ. . . có thể khi dễ hắn, cũng chỉ có Đỗ Cửu Ngôn và củ cải nhỏ mà thôi.


“Được rồi.” Quế vương đi phòng ngủ của Ngân Thủ.


Nháo nhi tiến đưa giường chiếu cho hắn trải.


Trong phòng hai giường đệm chăn, một phần là của Ngân Thủ một phần là của Quế vương.


Đây là hắn phân phó Trần Lãng mua.


Nháo nhi đánh nước cho hắn, đi ra.


Quế vương rửa mặt, ngủ!


Mao đạo sĩ và Cố Thanh Sơn liếc nhau, Mao đạo sĩ đi cửa nói: “Vương gia, sáng mai chúng ta trở lại.”


Quế vương ừ một tiếng, nằm ở đầu giường sờ soạng một quyển sách đi ra lật xem.


Càng lật tay càng run đến lợi hại, ba kỷ một tiếng đập lên trên đệm, một lát sau lại nhặt lên nhìn thoáng qua, tiện tay ném vào đáy giường.


“Bệnh không nhẹ.” Quế vương tắt đèn, ngủ.


(Luna: Còn tưởng ổng luyện thiệt chứ haha)


Ngày thứ hai, Quế vương quay về nha môn không có đi Tây Nam tụng hành nữa, Trần Lãng ngồi đối diện hắn, xử lý công vụ trong nha môn.


Quế vương lật thư cùng công văn Ngân Thủ viết gửi về, đầu lông mày nhíu lại ném cho Trần Lãng, hỏi: “Hạ Hà trấn ngươi từng đi chưa?”


“Chưa từng đi qua.” Trần Lãng nhặt lên lật xem, kỳ quái nói: “Làm đạo trường?”


Trong Công văn, vị thư lại họ Lưu này, nhắc tới Hạ Hà trấn vớt nước bùn thời gian, vớt ra một đống thi cốt, kinh qua lắp ghép so sánh, là bốn cỗ nam thi, cách xa nhau không xa.


Vì vậy, Lưu thư lại nói đây không phải chuyện cát lợi, thỉnh cầu Lưu huyện lệnh, khiển chùa miểu đi làm pháp sự hoặc mời đạo sĩ đi làm đạo trường, khẩn cầu thuận lợi.


“Làm cũng có thể làm, ” Trần Lãng nói: “Dân gian rất mê tín việc này, vưu kì liên quan đến chuyện thuỷ lợi khai sơn.”



Quế vương cảm thấy đây không phải là đại sự, hướng về phía ngoài cửa hô: “Mao đạo sĩ, ngươi tiến đến!”


“Đại nhân, ” Mao đạo sĩ đẩy cửa phòng ra, hành lễ lại cùng Trần Lãng chắp tay, ngồi xuống ở giữa hai người.


Quế vương đưa thư cho hắn, “Việc này giao cho ngươi.”


Bookwaves.com.vn

“Làm đạo trường?” Mao đạo sĩ trừng mắt, cảm giác mình bị vũ nhục, “Vương gia, bần đạo là người ngoại đạo, không phải đạo sĩ tầm thường.”


Quế vương liếc nhìn hắn, “Không thể luyện đan, không thể làm quân sự, không thể niệm kinh không thể làm đạo trường, ngươi còn có thể làm gì, lăn lộn ăn lăn lộn uống chờ thăng thiên làm thần tiên?”


“Như ngươi vậy, thần tiên cũng sẽ không cần ngươi.”


Da mặt của Mao đạo sĩ run run, thống khổ nhìn Quế vương, “Vương gia, nguyên lai ở trong lòng người, bần đạo chính là như vậy?”


“Ân!” Quế vương nói.


Mao đạo sĩ hừ một tiếng, thư ra cửa.


“Hắn giận? Không thôi đổi người khác cũng được, Long Khánh tự ngoài thành làm pháp sự rất tốt.” Trần Lãng nhìn Quế vương.


Quế vương lắc đầu, “Hắn đi đạo quan học lén rồi.”


Trần Lãng ngạc nhiên, tiện đà bật cười, tiếp tục cúi đầu xử lý công văn.


Mao đạo sĩ ra roi thúc ngựa đi Thanh Sam đạo quan ngoài Bảo Khánh thành ba mươi dặm, theo dõi đạo sĩ, học lén ba ngày lại thuê một nhóm bảo kiếm hoàng phù dùng cho đạo trường đi Hạ Hà trấn.


Đỗ Cửu Ngôn chẳng biết những thứ này, sáng sớm đến Tây Nam, cùng hai phu thê Mao Hiến Hữu ngồi đối diện nhau.


Nàng mang hai học đồ một là Phó Nguyên Ngô, một là tụng sư quán tổ chữ giáp học sinh đích truyền của Trịnh Nhân Trì Ngọc.


Trì Ngọc năm nay hai mươi tám, dung mạo phổ thông thái độ làm người cũng thành thật, nguyên nhân Đỗ Cửu Ngôn chọn hắn, là bởi vì hắn chữ viết rất hợp ý của nàng, thể chữ Liễu, rất có khí khái.


Điều này làm cho nàng rất ngưỡng mộ, nên để hắn tới.


(Luna: Nên nói hay không bằng hên, tự nhiên chữ đẹp được ngta thích là được chọn)


Trì Ngọc một đêm không ngủ, sáng sớm tỉnh dậy rửa mặt xong liền chờ Đỗ Cửu Ngôn thông tri. . . Tám mươi sư huynh đệ đều viết thư tự tiến cử, hắn không xác định mình có thể được chọn hay không.



Nhưng đây là một cơ hội rất tốt, có thể xuất đầu lộ diện ở Tây Nam, hơn nữa, còn là theo chân Đỗ Cửu Ngôn phá án.


Hắn nghe nói qua cũng đã gặp Đỗ Cửu Ngôn, nhưng không biết, cũng không có cơ hội gia nhập đại quân phản đối thảo phạt của nàng.


Vẫn chìm ở cấp thấp của tổ chữ giáp, nếu năm nay không được kiến thụ nữa, sang năm khai niên hắn sẽ lui cấp đi tổ chữ ất.


Nên, khi Yến Thông đến thông tri hắn, hắn là chạy ra ngoài, chờ đến cửa nghe được tiếng nói chuyện của Đỗ Cửu Ngôn, hầu như chân đều mềm.


Cho tới giờ khắc này tâm hắn còn nhảy bang bang.


“Dưới gối nhị vị chỉ có một nhi tử là Mao Dần?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Quách thị nhìn về phía Mao Hiến Hữu. Mao Hiến Hữu trả lời: “Không phải, chúng ta còn có hai nhi tử một nữ nhi. Nữ nhi năm nay mới cập kê.”


“Hổ Tử đứng hàng lão tam!” Quách thị nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn bổ sung một câu.


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Nếu như, Mao Dần chết do bị giết, nhị vị có nghĩ là ai hay không?”


“Không có!” Mao Hiến Hữu rất khẳng định nói: “Hổ Tử tiểu tử thành thật, chớ nói không lui tới với ai, coi như là trước kia bạn cùng trường cũng không có mấy bao nhiêu bạn tốt, lại càng không kết thành hận thù với ai, để người khởi sát ý.”


Quách thị ở một bên gật đầu.


“Vậy trong nhà thì sao?”


Mao Hiến Hữu lắc đầu, “Phu thê chúng ta cũng không có kết hận thù. Đều là người thành thật bản phận, làm sao có loại chuyện giết người báo thù này chứ.”


Quách thị vẫn ở chỗ cũ gật đầu.


Bookwaves.com.vn

“Quên hỏi, người làm cái gì, thường ngày lấy cái gì mưu sinh?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Nhà có thể để cho Mao Dần đọc sách thi đến tú tài nhập Tây Nam tiếp tục học, nói vậy gia cảnh hẳn là cũng không tệ lắm.


“Ta làm việc ở hiệu cầm đồ, là một quản gia!” Mao Hiến Hữu trả lời.


Triều Phụng là hỏa kế phụ trách thu nghiệm trong hiệu cầm đồ.


Ngày hôm qua thấy Mao Hiến Hữu, có thể là bởi vì tang tử, hắn rất thất thố, hôm nay nghe hắn nói chuyện, không vội không nóng nảy đúng là một người có chút khéo đưa đẩy.


“Thì ra là thế, .” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Chuyện của Mao Dần, chúng ta cũng không khó chịu, nên hiện tại chúng ta đều đang tra, nhị vị không nên gấp gáp, Tây Nam tụng hành nhất định sẽ cho nhị vị một ăn nói hợp lý.”


Mao Hiến Hữu ngưng mi nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn, “Đỗ hội trưởng, hài nhi của ta chết ở Tây Nam, chẳng lẽ không phải người trong Tây Nam làm hại sao? Vì sao người sẽ đến hỏi thành viên trong nhà của chúng ta và kết giao?”


“Hắn trở về sau này một ngày cũng không có ra cửa, dù là trúng độc, cũng không thể nào là ngoại nhân gây nên a.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nhìn về phía Quách thị, “Chuyện này là kỳ hoặc, phu nhân ta có một vấn đề cũng muốn hỏi người.”



Quách thị gật đầu.


“Người nói lúc hắn mười tuổi sinh bệnh, bệnh trạng ngay lúc đó người có thể tinh tế miêu tả không?”


Quách thị trả lời: “Tiêu chảy, còn nôn hai lần, sốt một đêm. Ngày thứ hai ta mang hắn đi tìm đại phu, đại phu nói là chứng quá âm, khai dược phương, dùng mấy ngày là khỏe.”


Chứng quá âm? Ngày hôm qua Vương đại phu phủ nhận Mao Dần có chứng quá âm.


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, như có điều suy nghĩ.


“Đỗ hội trưởng, nếu như tra không ra nguyên nhân cái chết, chuyện hài nhi của ta các ngươi muốn xử lý thế nào?” Mao Hiến Hữu hỏi.


Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày quan sát hắn một mắt, nghĩ tới điều gì, hỏi: “Người là có tố cầu gì không?”


“Mặc kệ thế nào, Hổ Tử là mất ở Tây Nam, Tây Nam các ngươi không thể trốn tránh trách nhiệm.” Mao Hiến Hữu nói: “Nên các ngươi phải bồi thường cho chúng ta!”


“Dù là cuối cùng tra được hung thủ là ai, bồi thường các ngươi cũng không có thể thiếu. Hổ Tử của chúng ta tiến Tây Nam vẫn thật tốt, sắp thành thân, hiện tại đột nhiên chết ở Tây Nam các ngươi, Tây Nam các ngươi nhất định phải phụ trách!”


Trì Ngọc nghe không vô cùng Phó Nguyên Ngô liếc nhau, Phó Nguyên Ngô nói: “Oan có đầu nợ có chủ, ngươi làm sao có thể để Tây Nam phụ trách được?”


“Đương nhiên cần.” Mao Hiến Hữu nói: “Sáu năm trước, hiệu cầm đồ của chúng ta có một hỏa kế ở trong cửa hàng đánh nhau với người ta, cắt đứt một chân của đối phương, đối phương thỉnh một tụng sư của Tây Nam các ngươi, cáo chưởng quỹ chúng ta, thường bạc hai trăm lượng.”


“Các ngươi nói, đây là có luật pháp để dựa vào hay không!” Mao Hiến Hữu nói.


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, lại cười nói: “Thuyết pháp này của ngươi, quả thật có đạo lý nhất định. Nhưng bây giờ ta vẫn chưa thể trả lời cho người thuyết phục, dù sao chuyện mạch đi lao lung chúng ta chưa có tra rõ.”


“Chờ tất cả điều tra rõ, chúng ta lại ngồi xuống đàm chuyện trách nhiệm và bồi thường.”


Mao Hiến Hữu nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn, “Đỗ hội trưởng, Tây Nam thế lớn người nhiều còn là một tụng hành. Đương nhiên là người nói như thế nào chúng ta nghe thế đó.”


“Nhưng nói lời nói bất kính, nếu như người đổi ý thì sao? Hổ Tử là mệnh căn của chúng ta, nhưng đối với người mà nói thì chỉ là học sinh, sinh tử không liên quan gì đến người. Nếu như người tra đến cuối cùng phát hiện là người một nhà làm, muốn che giấu hành vi phạm tội lừa cho qua chuyện, chúng ta làm sao bây giờ, tìm ai nói rõ lí lẽ đây?”


“Nếu ta che giấu hành vi phạm tội, vậy thì càng nên là lập tức bồi thường.” Đỗ Cửu Ngôn kiên trì giải thích với hắn, “Hiện tại ta chính là muốn biết rõ ràng chuyện này, công chư thiên hạ!”


Mao Hiến Hữu nói: “Ta không tin.”


“Vậy suy nghĩ của ngươi là cái gì?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


—— lời nói ngoài ——


Kỳ thực, vụ án này không phải muốn giết chết ai của Tây Nam thùy, giết chết người khác trước hết để cho nha tâm phục khẩu phục. Nên mục địch của án tử là kinh sợ! Thuận sao điểm khác.

Chính là tiểu án gia một tiểu án sau đó thôi động đại án, phản chính đừng nóng vội ha!

Tối hậu, vé tháng đầu hoàn nhớ kỹ đoạt tiền lì xì, tiền lì xì vẫn lộ vẻ!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận