Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 312: LỤC PHỦ NGŨ TẠNG


Dịch giả: Luna Wong


“Hắn sẽ không thành công.” Vương Đàm Linh khẳng định nói.


“Chuyện giải phẫu, lúc tổ sư gia ở đúng là chế định luật pháp, nhưng lúc quan phủ tra phá án kiện, cơ hội chân chính thao tác thực thi cũng rất ít.” Lục Trán nói: “Lại càng không cần những người không hề có kinh nghiệm như bọn họ thao tác .”


“Nghĩ sự tình quá đơn giản, cho rằng mổ bụng xong, chân tướng muốn điều tra rõ, liền lập tức có thể tự nhảy ra.”


Trình Công Phục gật đầu, nói: “Chuyện này đã truyền ra ngoài, phỏng chừng mấy ngày nữa, tụng sư và nha môn các nơi của Đại Chu đều sẽ biết chuyện này.”


“Muốn giấu diếm cũng không thể.” Trình Công Phục thở dài nói: “Cũng không phải không hy vọng hắn thành công, chỉ là ngóng trông hắn có thể bớt làm chút chuyện náo động như vậy.”


“Người khác khiêm tốn còn không sai biệt lắm, hắn nhất định là làm không được.” Vương Đàm Linh lắc đầu.


. . .


Tong hậu nha, Thi Đại tay cầm một thanh chủy thủ sắc bén, cùng Hồ đại phu liếc nhau!

“Hồ đại phu, nỗ lực a!” Thi Đại nói.


Hồ đại phu cảm thấy lần này rất quen thuộc, tựa hồ là thiền ngoài miệng của Đỗ Cửu Ngôn, hắn đang muốn nói, bỗng nhiên bốn phía truyền đến một đạo: “Thi tiên sinh, Hồ đại phu, nỗ lực a!”


Thanh âm rất đủ, là cổ vũ phát ra từ phế phủ.


Hồ đại phu ngơ ngẩn, nhìn mọi người, từng gương mặt trẻ tuổi, nhìn hắn, trịnh trọng chờ mong còn có tín nhiệm. . .


Nhiều năm như vậy, hắn nhìn quen sinh tử, ngay cả năm đó phụ mẫu qua đời, hắn cũng chưa từng khóc.


Nhưng hôm nay, không rõ, mũi hắn lên men, rất muốn khóc.


“Được, nỗ lực!” Hồ đại phu gật đầu, trên mặt già nua là liều lĩnh không sợ.


Thi Đại nhìn hắn, khoa tay múa chân trên di thể của Mao Dần, một đao này xuống phía dưới, chờ đợi bọn hắn không phải bão tố, làm bọn hắn hài cốt không còn. . . Chính là một hồi cách tân, để cái nghề này tiến vào giai đoạn mới.


Không phải tiến bộ, chính là lui về phía sau!



Không sợ, Thi Đại một chút cũng không sợ, hắn quay đầu nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn.

Mọi người cũng đều nhìn về nàng.


Nàng là người dẫn đường, mang bọn họ đi về phía trước, mặc kệ con đường phía trước gồ ghề nhấp nhô bao nhiêu, bởi vì có nàng, nhất định có thể thấy được không bằng phẳng ở lòng bàn chân, đi về phía trước, không sợ hãi!


Đỗ Cửu Ngôn giơ tay lên, “Chờ một chút!”


Mọi người ngẩn ra, tim nhấc lên cổ họng.


Chỉ thấy nàng đi mấy bước, đến bên chân của Mao Dần, hướng về phía di thể hắn lạy ba cái!


Thi Thường Dương đốt hương.


Mọi người thở phào nhẹ nhõm, cũng theo Đỗ Cửu Ngôn cùng tiến lên lạy trước.


“Bắt đầu!” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Thi Đại gật đầu, kéo lưng quần của Mao Dần xuống, để ngực bụng toàn bộ lộ ra, đao rơi vào trên da, rạch ra. . .


Trong đình thi phòng không có bất kỳ thanh âm gì.


Một cổ tanh hôi vọt ra.


Có người sợ nhắm nửa con mắt, có người gan lớn, tắc lặng lẽ xích lên phía trước.


Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía Quế vương vẫn ngồi ở một bên, hắn thủy chung không hề động, ngày hôm nay đặc biệt nặng nề, tựa hồ cảm giác được nhìn kỹ của nàng, cũng nhìn lại nàng, đuôi lông mày hơi nhướng.


Không hiếu kỳ, đây không giống tác phong của Quế vương.


Quế vương thu hồi đường nhìn, tà tà dựa trên ghế , thưởng thức một bảo nhẫn ngọc lục trên tay.


“Có vấn đề!” Thi Đại kinh hô một tiếng, “Các ngươi tới xem.”


Mười mấy cái đầu lại gần, Thi Đại kích động chỉ vào gan nói: “Ta đã giải phẫu ba cổ thi thể, xem phụ thân ta đã giải phẫu một lần, theo kinh nghiệm của ta, gan người bình thường không sẽ lớn như vậy!”


Gan sưng to lên?



“Đây là tỳ(lá lách)!” Hồ đại phu nói: “Cũng có sưng to lên!”


Đỗ Cửu Ngôn thấp giọng nói: “Thận thì sao?”


“Đây là thận, ” Thi Đại nhìn Hồ đại phu, “Có phải cũng trở nên lớn hay không? Ta nhớ kỹ chắc là nhỏ hơn bàn tay của ta một chút, nhưng cái này lại rõ ràng lớn hơn một vòng.”


Hồ đại nhân gật đầu, “Gan, tỳ cùng với thận đều tăng lớn không cùng trình độ!”


“Áp qua nước tiểu chưa?” Đỗ Cửu Ngôn chợt nhớ tới, nàng vẫn quên mất điểm này, Thi Đại lắc đầu, “Vẫn chưa!”


Bookwaves.com.vn

Sau khi người chết sẽ không khống chế đại tiểu tiện, trước khi chết có thể Mao Dần không có ăn uống gì, cũng không có đại tiện, tiểu tiện chắc là có, trên người có chút mùi tanh tưởi, nhưng nếu như không cần thiết, Thi Đại chắc là sẽ không cởi quần người chết kiểm tra nước tiểu.


Nên, Mao Dần vẫn mặc quần, không khống chế nước tiểu cũng có thể khô.


“Nhìn?” Thi Đại nhìn Đỗ Cửu Ngôn.


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, quay đầu lại đi tìm cái bao tay, Quế vương hai ba bước qua đây, lấy bao tay của nàng đeo vào, “Tra cái gì, để ta!”


“Hắn mặc quần, nước tiểu đã khô, nhìn trên quần vẫn nhan sắc lưu lại nước tiểu.” Lại nhìn Thi Đại, “Ép thêm nữa nhìn xem, có thể có nước tiểu chảy ra hay không.”


Thi Đại gật đầu.


Quế vương mang cái bao tay, cởi quần người chết. Trên khỏa khố bạch sắc có vết cạn nâu.


Thi Đại vẫn chưa ép nước tiểu ra.


“Đây là vì sao?” Tất cả mọi người cảm giác có vấn đề, nhưng cụ thể kà nguyên nhân gì không ai hiểu.


Hồ đại phu nói: “Loại tình huống này, xác nhận hỏa độc ứ trệ, nhưng giai đoạn trước hắn không có bệnh trạng, ta thấy nên là độc vật nào đó dẫn tới!”


“Dị ứng.” Đỗ Cửu Ngôn nói với Hồ đại phu: “Có thân thể người đặc thù, cấm kỵ một ít thực vật. Tỷ như có người không có thể ăn hải sản, phàm là đụng tới sẽ quanh thân nổi mẩn hồng, cổ họng sưng to lên dẫn đến thở hổn hển tức ngực, người nghiêm trọng thậm chí sẽ chết.”


“Ta!” Một vị tụng sư gầy teo nho nhỏ, tên Khuông Kế nhấc tay nói: “Ta thì không thể ăn tôm. Khi còn bé ăn xong một lần thiếu chút nữa chết luôn, sau này không ăn tôm nữa!”



Hồ đại phu nói: “Ẩm nhiệt nội sinh, khiến tỳ vị mạch lạc bị nghẹt, ngoại tà dồn xâm lấn.”


“Đúng!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Như Giống như Khuông Kế, Mao Dần cũng có một cấm kỵ sẽ chết như vậy.”


Thi Đại liếc nhìn nàng một cái, vội khứ đẩy cổ họng của Mao Dần ra, Thi Thường Dương đưa ngọn nến, Thi Đại nói: “Cổ họng quả thật có chút sưng to lên.”


“Ân, tam tạng phình to, nước tiểu thành nâu, chắc là như thế.” Sau khi thận cấp tính suy kiệt, nhan sắc nước tiểu sẽ biến thành nâu thậm chí nghiêm trọng có màu trà tương.


Thi Thường Dương và một đồ đệ của Hồ đại phu ở một bên ghi chép thật nhanh, một đồ đệ còn lại là không nhanh không chậm vẽ ra vị trí nội tạng.


“Sẽ là cái gì?” Quế vương nhìn Đỗ Cửu Ngôn.


Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Không xác định! Mọi người bất đồng, có người ăn hải sản, có người là đậu phộng các loại, bệnh phát thì bệnh trạng và trình độ đều không giống nhau, có người sẽ nổi mặt ngoài, tỷ như quanh thân nổi mẩn hồng, có người thương ở ngũ tạng lục phủ, như Mao Dần vậy, cơ quan nội tạng bị hao tổn hậu, người mới có thể ở trong thời gian rất ngắn mất đi sinh mệnh.”


“Diêu Diễm và Kiều Đống phân biệt thấy Mao Dần nôn mửa và đau đầu, hơn nữa da hắn phát vàng, sẽ không có sai.”


Mọi người một trận thổn thức, Trì Ngọc hỏi: “Vậy. . . Là ngoài ý muốn?”


“Đúng vậy.” Đỗ Cửu Ngôn ngưng mi nói: “Bất quá, hiện tại đã biết nguyên nhân cái chết, chúng ta phải làm, chính là đi tra rõ thực vật cấm kỵ của hắn là cái gì. Sau đó sẽ đi thăm dò, hắn là vô ý đụng tới hay có người cố ý làm.”


“Vậy, vá lại bụng trước?” Hồ đại phu hỏi.


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Vá lại!” Dứt lời nhìn về phía Thi Thường Dương, “Đều ghi lại hết chưa?”


“Ghi rồi.” Thi Thường Dương gật đầu.


Bookwaves.com.vn

Đỗ Cửu Ngôn hy vọng chỉ là ngoài ý muốn, bởi vì nếu như là giết người, khoa học tri thức nàng phải phổ cập thật đúng là không ít a.


Sách đến lúc sử dụng rất ít, năm đó nàng có phải nên sửa lại môn pháp y học hay không?


Trước khi khâu lại, Hồ đại phu và Thi Đại mang theo mọi người lại giảng giải một phen.

Đỗ Cửu Ngôn từ trong phòng đi ra, Tiêu Tam và Bả Tử ở cửa chờ nàng, hỏi: “Có kết quả?”


“Ân.” Nàng nói kết quả cùng suy đoán một lần, “Tam gia, có chuyện hiện tại cần ngươi làm.”


Tiêu Tam gật đầu: “Ngươi nói.”


“Thứ nhất, để người đi thăm dò ngày đó Mao Dần trở về, có từng đi thực đường ăn cơm không, trong thực đường của Tây Nam tụng hành, làm loại đồ ăn gì!”


“Ven đường hắn có từng ăn qua thứ khác, gặp qua cái gì, đi qua đâu hay không.”



Tiêu Tam hỏi: “Chủ yếu là ăn và tiếp xúc đồ vật, ngươi hoài nghi trong quá trình này, có đồ để hắn trí mạng?”


“Đúng!” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Tiêu Tam gật đầu, “Ta tự mình đi, ngươi yên tâm!” Lúc nói chuyện hắn liền đi.


“Chúng ta đi tìm Quách thị.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nhất định có chỗ quên.”


“Dị ứng nghiêm trọng như vậy, có một chút là bệnh di truyền, trong tổ tông có bệnh nhân cùng loại hình.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Quách thị nói Mao Dần lúc đó từng phát bệnh một lần, lại hỏi nàng một chút tình huống lúc đó.”


Bả Tử gật đầu, đang muốn nói, bỗng nhiên cửa mở ra Quế vương đi ra, nói: “Ta và ngươi đi thăm dò!”


Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương đi tìm Quách thị, Bả Tử đi Thượng Hà trấn tra tình huống một nhà của sinh phụ Mao Dần.


“Ngươi ngày hôm nay rất kỳ quái a, ” Đỗ Cửu Ngôn đánh giá Quế vương, “Rầu rĩ không vui?”


Quế vương trừng nàng một mắt, “Là không muốn xem ngũ tạng!”


“Xem qua rồi?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Quế vương ừ một tiếng, không nói gì.


“Vậy nói khác, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi bây giờ có ý kiến gì không?”


Quế vương ngưng mi suy nghĩ một chút, “Nếu như tình huống của hắn như ngươi nói, trước khi chết là bởi vì hít thở không thông, mà làm cho thống khổ không thể hô hấp. Như vậy, vết trảo ở đầu giường chính là lưu lại khi đó?”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.


“Vậy lúc đó ngươi còn khen ta?” Quế vương nói: “Ta hỏi qua Thi Đại, nếu có người đè cổ tay, cổ tay sẽ lưu lại vết tích.”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Lúc đó ta cũng không nghĩ chu đáo, đương nhiên trước phải khẳng định ngươi.”


“Đau lòng!” Quế vương cầm lấy cánh tay của nàng, đầu đè bả vai của nàng, Đỗ Cửu Ngôn đi nhanh hai bước, “Thân cao không đồng đều, cẩn thận gãy cổ.”


Quế vương nói: “Keo kiệt!”


—— lời nói ngoài ——


Rất nhanh yếu khai đường! Bất quá, hiện tại biết hung thủ là ai chưa?

Nói, nhắn lại ngày hôm nay nhất định có thể phá tan hai vạn, ngồi đợi vòng tay kỷ tìm được chủ nhân!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận