Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 320: ẢNH HƯỞNG TO LỚN


Dịch giả: Luna Wong


Củ cải nhỏ hướng về phía mọi người cung tay, nãi thanh nãi khí nói: “Cảm tạ mọi người quan tâm, cha ta đã ngủ, đại phu nói chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, không có việc gì.”


“Bôi thuốc chưa?”


“Bôi rồi bôi rồi, mặc dù có chút nghiêm trọng, thế nhưng cha ta không sợ đau. Cha ta trước khi ngủ để cho ta tới nói cho mọi người biết, nói tất cả mọi người cực khổ rồi, hắn liên lụy mọi người lo lắng cả ngày, đều trở về nghỉ ngơi đi, không có chuyện gì.”


“Đỗ tiên sinh cũng không có chỉ thị, có chỗ cần chúng ta giúp một tay không?” Một vị tụng sư nói.


“Chờ hắn đi kinh thành, lại mời mọi người cùng đi gặp nhau! Chuyện khác tạm thời không có.” Bả Tử nói.


Tụng sư nói chuyện kia nhất thời gật đầu, có người hô: “Mọi người cũng nhất định cũng sẽ đi, thỉnh Đỗ tiên sinh yên tâm, thỉnh hắn dưỡng thương cho tốt là được.”


Đi kinh thành tụ hội, đây được bao nhiêu thịnh hội, mọi người kích động không thôi.


Củ cải nhỏ gật đầu nhu giả tỏi, “Đã biết bá bá, chờ ta cha tỉnh ta sẽ nói cho hắn biết.”


Người được gọi bá bá vẻ mặt kích động, được nhi tử của Đỗ Cửu Ngôn gọi bá bá, ngày đó chính là huynh đệ với Đỗ Cửu Ngôn.


“Đi đi, đừng quấy rầy Đỗ tiên sinh nghỉ ngơi.”


Mọi người chào hỏi, không nhanh không chậm tản.


Đỗ Cửu Ngôn đang cùng Quế vương giằng co, Hồ đại phu ở một bên rất xấu hổ, ở lại cũng không xong, đi cũng không được.


“Cỡi quần áo, để ta xem vết thương một chút!” Quế vương nói: “Dù là nhẹ hơn nữa cũng sẽ lưu lại vết thương.”


Đỗ Cửu Ngôn xua tay, “Đưa thuốc mỡ cho ta, ta tự mình tới là được rồi, không nhọc người hao tâm tốn sức.”


“Để ta!” Quế vương nói.


“Ra ngoài!” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Quế vương còn muốn nói nữa nói, Đỗ Cửu Ngôn trừng mắt, Quế vương đã đem thuốc mỡ trong tay ném cho nàng, bỉu môi nói: “Có gì đặc biệt hơn người, ai hiếm lạ bôi thuốc cho ngươi, đau chết ngươi mới tốt.”



Lúc nói chuyện, rề rà đi ra.


Đỗ Cửu Ngôn thở phào nhẹ nhõm, nói với Hồ đại phu: “Ta đây lần đầu thụ thương, không quen có người khác nhìn, người cũng nghỉ ngơi đi, gọi củ cải nhỏ tiến đến thì tốt rồi.”


Hồ đại phu chắp tay, “Ngươi có việc cứ gọi lão phu, lão phu ở cách vách.”


“Cha, ” củ cải nhỏ từ ngoài cửa tiến đến, cấp tốc đóng cửa lại chen cây cắm cửa vào, “Nương a, ngươi có đau hay không a?”


Khóe miệng của Đỗ Cửu Ngôn run lên, nói: “Đau! Ngươi mau giúp nương cởi y phục ra!”


Củ cải nhỏ gật đầu, bò lên trên giường cởi quần áo cho Đỗ Cửu Ngôn.


Ngày hôm nay nàng không có mặc da người Bả Tử làm cho nàng, không phải là không nỡ, mà là sợ đánh xong không ra máu không đủ bi tráng nỗ lực.


Y phục dính vào trên người, từng tầng vải buộc ngực được cởi ra, Đỗ Cửu Ngôn đau đầu lông mày run, củ cải nhỏ che miệng thấp giọng khóc lên, “Nương a, rất thảm a.”


“Đưa cái gương ta xem một chút.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Củ cải nhỏ leo xuống đi lấy hai cái gương đến, Đỗ Cửu Ngôn liền thấy phía sau lưng một mảnh hồng, cũng ra máu, nhưng thú vị là, đều là chỉ là bị thương ngoài da.


“Tài nghệ này, đủ ta luyện nửa đời người.” Đỗ Cửu Ngôn buông cái gương xuống, nhìn củ cải nhỏ, “Nhi tử a, nương rất đau.”


Củ cải nhỏ ôm Đỗ Cửu Ngôn, tay không biết để vào đâu, rất đau lòng, “Nương, phải làm sao, ta bôi thuốc cho ngươi a?”


“Trước hết chờ một chút.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta hiện tại thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, vừa đau vừa mệt, ngươi. . . Đau lòng nương đúng hay không?”


Củ cải nhỏ gật đầu.


“Đau lòng để ở trong lòng không được a, lấy chút thực tế ra.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Củ cải nhỏ ngẩn ra.


“Tiền a!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Lấy một một nghìn lượng cho ta, an ủi ta một chút.”


Nước mắt của củ cải nhỏ treo ở trên mặt có vẻ rất xấu hổ, “Nương, người bây giờ nói tiền, có phải không quá hợp hay không?”



“Hợp a. Ngươi đi thăm bệnh nhân bị thương nặng, có phải nên lì xì mang chút lễ vật hay không?” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Củ cải nhỏ bi tráng gật đầu, “Người đừng nói nữa, ta cho, cho còn không được sao.”


“Hài nhi của ta thật tốt.” Đỗ Cửu Ngôn hôn nhi tử một cái, cười híp mắt nằm xuống, “Nào, bôi thuốc!”


Ngoài cửa, Bả Tử ôm kiếm canh giữ ở cửa, Quế vương mị mắt nhìn hắn, hai người đối diện, như có hỏa hoa văng khắp nơi.


Cứ như vậy đứng một nén hương, củ cải nhỏ mở cửa.


“Được rồi!” Củ cải nhỏ nói.


Bookwaves.com.vn

Quế vương hai ba bước đi vào, Đỗ Cửu Ngôn đang đắp chăn nằm ở trên giường, đầu lông mày khẩn túc hình dạng như ngủ như không.


Sao đó Bả Tử cũng tiến đến, hỏi: “Tràng diện hôm nay, chính là tràng diện ngươi muốn?”


“Không kém bao nhiêu đâu.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Thiên tướng hàng đại nhâm vu tư nhân dạ, trước phải khổ tâm chí, lao gân cốt, đói thân thể, mới có ích lợi cho những thứ không thể.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta đây nên chịu đều chịu rồi, nửa năm sau ta sẽ thăng hoa.”


“Ta thấy ngươi nên thăng tiên.” Quế vương cười lạnh nói.


Đỗ Cửu Ngôn xốc mí của một con mắt quét hắn một cái, “Vương gia, Bả gia, nhị vị đến thăm ta, cảm động a.”


Quế vương hừ một tiếng, “Mới phát hiện chúng ta tới, ngươi vừa nằm mơ sao?”


“Muốn ăn cái gì?” Bả Tử hỏi.


Đỗ Cửu Ngôn lại xốc nửa mí mắt lên nhìn hai người một chút, đảo qua tay trống không của bọn h , “Nhị vị, hôm nay quy củ này. . . Kém một chút a.”


Quế vương và Bả Tử khó được liếc nhau, ở trong mắt đối phương tìm được tình nghị cùng chung mối thù.


“Thăm bệnh người, nào có đi không tay. Bất quá niệm tình các ngươi không kịp đi mua, nên, mỗi người một nghìn lượng phí dinh dưỡng, phải có chút tâm ý chứ.” Đỗ Cửu Ngôn nói chuyện, phân phó củ cải nhỏ, “Nhi tử a, lấy tiền!”


Củ cải nhỏ chạy tới, hướng về phía Quế vương hì hì cười.



Qua một khắc, chợt nghe trong phòng Đỗ Cửu Ngôn hét thảm một tiếng!


“Đỗ tiên sinh làm sao vậy?” Ngô Điển Dần vừa lúc tiến đến, củ cải nhỏ ra đón, chắp tay nói: “Ngô gia gia cha ta không có việc gì, chính là vương gia và Bả Tử thúc của ta đang so xem ai cho phí dinh dưỡng cao hơn , hai người liền đánh nhau, sau đó ngộ thương cha ta.”


Thì ra là thế!


Phí dinh dưỡng phí? Ngô Điển Dần vỗ đầu một cái, hắn đến thăm bệnh nhân, cư nhiên quên mang quà tặng, “Vậy ngươi bảo ngươi cha nghỉ ngơi thật tốt, ta đây còn có chút chuyện, đợi lát nữa trở lại!”


Củ cải nhỏ gật đầu, “Ngô gia gia người đi thông thả.”


Quế vương viết giấy nợ, Bả Tử cho ngân phiếu.


Đỗ Cửu Ngôn rất ghét bỏ nhìn Quế vương, “Tờ giấy nợ này ta giữ lại, chờ lần sau ngươi bị thương cần phí dinh dưỡng, ta sẽ cho ngươi.”


“Miệng quạ đen, ta mới sẽ không dối trá như ngươi vậy.” Lúc nói chuyện Quế vương nhìn Bả Tử, “Ngươi không phải là rất có tiền sao, vì sao chỉ có một nghìn lượng?”


Bả Tử trả lời: “Lễ khinh tình ý trọng, huống chi lễ của ta đây cũng không nhẹ.”


Quế vương bĩu môi, “Dối trá!”


“Vương gia a, người tốc tốc viết thư hồi kinh a, thêm mắm thêm muối miêu tả một phen tài bi tráng của ta.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Chờ ta ngủ một giấc dậy, ta cũng phải viết tấu chương đi kinh thành.”


Quế vương ừ một tiếng, nói: “Đã biết, ngươi mau ngủ đi, đánh thành như vậy cũng không đánh cho ngươi đau đến ngất.”


“Kỳ thực không đau, như kim đâm thôi.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Cảm tạ tình nghĩa thâm hậu của nhị vị, hiện tại ta phải ngủ một chút.”


Lúc nói chuyện, nàng nhắm mắt lại liền ngủ.


Quế vương đi lấy giấy và bút mực tới, ngồi ở trước bàn viết thư cho Triệu Dục và thái hậu.


Bả Tử không nói thêm cái gì, ra ngoài làm việc.


Bookwaves.com.vn

Đỗ Cửu Ngôn ngủ một giấc tỉnh lại, chấp bút viết một phong tấu chương cho Triệu Dục.


“Thánh thượng thân khải, học sinh Đỗ Cửu Ngôn cảm tạ người cho cơ hội, thay quản lý Tây Nam tụng hành. Vì báo đáp tín nhiệm của người, học sinh mang theo đầy ngập nhiệt tình đi Tây Nam nhận chức. Mà sau khi đến Tây Nam lại gặp án kiện vướng tay chân.”


“Nguyên nhân cái chết của người bị hại bất minh, kế phụ của học sinh đưa ra yêu cầu, chỉ cần Tây Nam bồi thường một vạn lượng, có thể dàn xếp ổn thỏa không truy cứu nữa. Phong ba của Tây Nam vừa bình, học sinh muốn dẹp loạn, lấy một vạn lượng ra đè chuyện này xuống. Nhưng là ban đêm, trong giấc mộng của học sinh, mộng thánh thượng người rất tức giận răn dạy học sinh, nói học sinh phụ tín nhiệm của người. Nói học sinh không xứng chức, thật là làm người thất vọng.”


“Học sinh nửa đêm giật mình tỉnh giấc khó ngủ lại, sáng sớm hôm sau, học sinh liền quyết định hễ tra tới cùng, dù là chặn tiền trình của mình cùng cả một Tây Nam, cũng không thể cô phụ tín nhiệm của thánh thượng người đối với học sinh.”


“Nên, học sinh tiên trảm hậu tấu, để người giải phẫu thi thể. Nhờ hồng phúc thánh thượng người, học sinh tìm được nguyên nhân cái chết, điều tra rõ hung phạm, học sinh vì sở tác sở vi của mình cảm thấy kiêu ngạo, bởi vì học sinh không có cô phụ tín nhiệm của người!”



“Thế nhưng, luật pháp chính là luật pháp, học sinh làm hội trưởng chưa có được người đồng ý, một mình giải phẫu thi thể, học sinh sai rồi cũng cam nguyện lãnh phạt. Nhưng ngay cả lúc này học sinh quanh thân vết máu loang lổ huyết nhục không rõ hấp hối, nhưng như trước viết phong thư này cho cho người, cám ơn người bao dung, người là nhân quân là quân chủ khai sáng, ở dưới sự thống trị của người, mỗi một nơi của Đại Chu đều sinh cơ bừng bừng, mỗi một bách tính đều có cao thượng kính ý đối với người.”


“Giống như hôm nay, tiếng reo hò sơn hô hải khiếu, mặc dù cách xa thiên lý nhưng người nhất định có thể nghe thấy. Thánh thượng, đó cũng là thanh âm của bách tính yêu người a.”


“Học sinh kính yêu người, vài nét bút ít ỏi cũng khó mà viết rõ, chỉ muốn dùng hết tuổi thọ của đời này, chúc Ngô hoàng khai sáng thịnh thế, thiên thu vạn đại!”


Thanh âm của Tiết Án tại triều đường ngừng lại, Triệu Dục nghe khóe miệng hàm tiếu, không khỏi thấp giọng nói với Tiết Án: “Tiểu tử này, biết vuốt mông ngựa như thế?”


“Tụng sư, đều có thể nói!” Tiết Án xếp gọn thư, thấp giọng nói: “Vô luận trắng đen, bọn họ há miệng đắp vén, xốc đắp rất lợi hại.”


“Bất quá, tâm ý lại là thật.” Tiết Án cười nói.


Triệu Dục gật đầu, nhìn chúng thần phía dưới thần sắc khác nhau, “Đây là tấu chương Đỗ Cửu Ngôn viết, các ngươi cũng nghe được. Đều có cảm giác gì?”


“Án tử hắn đã điều tra xong, thi thể cũng giải phẫu! Trẫm cũng xem qua hồ sơ, vụ án này nếu hắn không giải phẫu, chính là suy nghĩ nát óc, cũng không nghĩ ra có người sẽ có một loại quái bệnh như vậy. Còn có người biết dùng thủ pháp như vậy để giết người. Thiên hạ này to lớn, vô kì bất hữu, nên, không ôm thái độ cẩn thận tỉ mỉ một chút cũng nghiên cứu, vụ án này nhất định sẽ trở thành án không đầu.”


Triệu Dục nói xong, chờ phản ứng của mọi người.


Dưới điện bách quan, sắc mặt khác nhau, rất hiển nhiên, thánh thượng bị phong thư này đả động, thuyết phục!


“Đỗ Cửu Ngôn này, quả thật là tụng sư. Toàn văn nhìn là thỉnh tội, nhưng nơi chốn đều đang vuốt mông ngựa!”


Bọn họ cũng biết chuyện ngày đó ở Bảo Khánh, quả thực rất oanh động. Không nhưng bọn hắn biết, hiện tại người trong thiên hạ đều hiểu được chuyện này.


Bởi vì trước khi nàng bị đánh, diễn thuyết khí thế ngất trời hy sinh mình vì mọi người, hiện tại thêm mắm thêm muối truyền khắp thiên hạ, phảng phất như Đỗ Cửu Ngôn vì tụng án hy sinh, chiếm được ủng hộ của mọi người.


Người người đều nói,tụng sư có điểm này, là Đại Chu chi phúc.


Nếu bọn họ nói, là phúc hay họa không biết, phản chính không phải một cái đèn tiệt kiệm dầu.


“Bách tính Đại Chu hiểu pháp như vậy, thâm minh đại nghĩa, thật sự là thật đáng mừng!” Lỗ Chương Chi tiến lên một bước chắp tay nói: “Chính như theo như lời của Đỗ Cửu Ngôn, thánh thượng là minh quân nhân quân, Đại Chu nhất định thiên thu thịnh thế!”


Lỗ Chương Chi vừa nói, bách quan phía sau hắn, tất cả mọi người quỳ xuống, “Chúc mừng thánh thượng, thiên thu thịnh thế!”


Nhâm Duyên Huy quỳ gối là người thứ nhất cũng không khỏi không theo thư của Đỗ Cửu Ngôn, theo lời của Lỗ Chương Chi , cùng nhau hành lễ, chúc mừng Triệu Dục.


Lòng của Triệu Dục, rất uất thiếp.


—— lời nói ngoài ——


Ngày hôm nay mười hai giờ bình trường bình hắc, tán sổ tiền tam bình thường thưởng cho, phía sau trường bình đều có 500 tiêu tương tiền thưởng cho, khổ cực viết trường bình sở hữu cô nương, sao sao đát!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận