Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 322: CUỐI CÙNG VỀ NHÀ

Dịch giả: Luna Wong

Đỗ Cửu Ngôn nằm trên xích đu trong nh, Hoa Tử và Nháo nhi vây bắt nàng quạt mát, Ngân Thủ ngồi ở trước mặt nàng nói chuyện của đập nước, Đổng Đức Khánh ngồi ở một bên nghe bọn hắn nói, Thái Trác Như đang phân phó sai vặt của mình, cất xong lễ vật hắn mang tới.

“Ngươi bớt nói hai câu, chỉ nghe một mình ngươi ở chỗ này bô bô nói, Cửu ca nghe cũng muốn mệt mỏi.” Lộ Diệu giậm chân, bất mãn nhìn Ngân Thủ, “Chỉ ngươi biết sửa đập nước được chưa.”

Ngân Thủ trả lời: “Cửu ca hỏi chứng minh hắn thích nghe muốn nghe, Lộ tiểu thư ngươi quản có phải quá rộng hay không.”

“Ta đây là suy nghĩ cho thân thể của hắn, hắn vừa bị nhiều roi như vậy.”

Đỗ Cửu Ngôn xua tay, “Nhị vị, khí trời rất nóng, các ngươi càng cãi lại càng mệt a.”

Hai người đều ngừng lại, Ngân Thủ hỏi: “Thế nào không thấy đại nhân?”

“Quay về nha môn rồi, có người nói còn chồng rất nhiều công văn chưa có xử lý.” Quế vương vừa hồi thành đã lôi kéo Bả Tử quay về nha môn.

Lời của nàng vừa rơi, ngoài cửa người của bên chuyển phát nhanh truyền tin đến, Ngân Thủ đi đón, cười trở về đưa cho Đỗ Cửu Ngôn, “Là thư bên mỏ, chữ này ta vừa nhìn liền biết, là Tương chưởng quỹ viết.”

Đỗ Cửu Ngôn mở ra, trong thư chủ yếu là hỏi thân thể nàng làm sao, tất cả mọi người muốn đến thăm nàng, nhưng lại sợ nhiều người tới như vậy trái lại thêm phiền phức cho nàng.

Nên viết thư tới hỏi.

Đỗ Cửu Ngôn thu thư, nhớ kỹ buổi tối hồi âm cho bọn hắn.

“Đỗ tiên sinh ở đây không?” Ngoài cửa, Lý thẩm khiêng một chân heo tiến đến, cười ha hả nói: “Đỗ tiên sinh, nghe nói người đã trở về, nên đưa cho ngài một chân heo, người quá gầy ăn nhiều thị tmột chút, dưỡng dưỡng mỡ.”

Lúc nói chuyện, Lý thẩm thả chân heo xuống, qua quan sát Đỗ Cửu Ngôn, “Đỗ tiên sinh, người thật đúng là càng ngày càng gầy.”

“Người tới thật đúng lúc, ta cũng dự định sau khi trở về đi tìm người.” Đỗ Cửu Ngôn thỉnh Lý thẩm ngồi, “Tạ Bảo gần đây có tin tức không, ở Tiền Đường Câu có khỏe không?

Lý thẩm trả lời: “Ta len lén nhìn qua vài lần, hài tử kia không thông minh bằng trước đây, cũng không biết được xảy ra chuyện gì.”

“Ta không dám tiến lên nói, chỉ nhìn xa xa.” Lý thẩm nói: “Chỉ sợ hắn thấy trong lòng ta khó chịu, ta lại không thể dẫn hắn trở về.”

Lúc nói chuyện, Lý thẩm lại lau nước mắt.

“Lý thẩm hiện tại có bao nhiêu tích góp?” Đỗ Cửu Ngôn đột nhiên hỏi.

Lý thẩm ngẩn ra, “Đỗ tiên sinh là muốn dùng tiền sao? Trong tay ta và nam nhân ta hiện tại tổng cộng có mười hai lượng dự trữ, còn có một chút đặt ở trên thịt chưa có thu hồi lại, nếu như người dùng, ta đây trở về gia đưa cho người.”

“Ta không cần tiền.” Đỗ Cửu Ngôn nói với Lý thẩm: “Ngươi có bằng lòng dùng hết phân nửa, nhận Tạ Bảo trở về hay không?”

Lý thẩm trợn tròn cặp mắt, không dám tin tưởng, “Nếu có thể mang tiểu Bảo về, ta tiêu hết tất cả tiền, đến cái mạng già của ta ta đều nguyện ý.”

“Vậy người mang theo năm lượng bạc đi, nói cho Thẩm thị và Đường Lục, nói người muốn nuôi Tạ Bảo, nguyện ý ra ba lượng bạc bồi thường cho bọn họ.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Bọn họ nếu như công phu sư tử ngoạm ngươi cứ trả giá. Đến năm lượng bạc thì ngừng tăng, nếu như đồng ý, để cho bọn họ theo ngươi đi nha môn ấn vân tay.”

“Nếu như hôm nay không đồng ý cũng không sao, cuối cùng cũng sẽ đồng ý thôi.”

“Có thể chứ?” Lý thẩm không thể tin được.

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Tin tưởng ta, lúc này không sai biệt lắm.”

“Ta đây liền đi!” Lý thẩm cọ một chút đứng lên, chạy ra bên ngoài, chạy tới cửa hựu bỗng nhiên lại chạy trở về, hành lễ với Đỗ Cửu Ngôn, “Đỗ tiên sinh, người chính là Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn.”

Lúc nói chuyện, trực tiếp chạy trở về nhà.

Về đến nhà nói cho Tạ Thuận nghe lời của Đỗ Cửu Ngôn nói .

Tạ Thuận cũng không thể tin được, “Đỗ tiên sinh thực sự là khẳng định như vậy?”

“Ân, để chúng ta bây giờ đi ngat.” Lý thẩm nói: “Ngươi may thay kiện y phục, ta đi lấy tiền, liền đi Tiền Đường Câu, ngươi đừng rề rà làm lỡ thời gian.”

Tạ Thuận gật đầu, ở nhà đảo quanh, như con ruồi không đầu, vẫn là Lý thẩm đưa y phục cho hắn thay.

Phu thê hai người lấy năm lượng bạc chạy đế nhà Đường Lục.

Còn chưa tới Đường gia, chợt nghe giọng Thẩm thị oang oang đang mắng người, “Người một nhà, chỉ ngươi là ăn không ngồi rồi. Coi ngươi là bảo, không nghĩ tới còn là một kẻ ngu si!”

“Năm đó nên ném ngươi đi xa một chút.” Thẩm thị nói.

(Luna: Hehe ta đã đoán đúng, nhà này bỏ con)

“Mỗi ngày ăn hết cơm không làm việc.” Thẩm thị vừa nói vừa oán trách chỉ vào Đường Lục, “Tựa như người Đường gia các ngươi, nạo rễ, bán cũng bán không xong.”

Đường Lục gắt một cái, “Chỉ bằng con gà mái đẻ trứng như ngươi, còn muốn ngồi trên đầu ta.”

Bookwaves.com.vn

“Làm sao bây giờ.” Thẩm thị nhìn Tạ Bảo ở trên mặt đất chơi bùn giận không chỗ phát tiết, đi tới đá một cước, “Đi chăn bò.”

Đại nhi tử của hai người bọn họ đã sớm xuống đất làm việc. Chỉ Tạ Bảo còn ở cửa đợi.

Đoạn thời gian trước mang Tạ Bảo đi Lưu gia ao, những người đó vừa nhìn Tạ Bảo là một kẻ ngu si, thì ném trả về cho bọn họ, nói không thu kẻ ngu si.

Thẩm thị càng tức giận không nhẹ.

Hài tử này không nên về đây, không chỉ mất phí tìm tụng sư, còn phải tiếp tục nuôi không công, thật sự là thua thiệt lớn.

Lý thẩm nhìn Tạ Bảo bị đánh đau lòng như bị đao đâm, nhất thời cặp mắt đỏ lên, “Dù là làm sai muốn đánh cũng không có thể đá như thế a, đây là thân nương sao.”

“Ngươi có nghe hay không.” Tạ Thuận thấp giọng nói.

Lý thẩm gật đầu, “Nàng nói năm đó là bọn hắn ném tiểu Bảo.”

“Vậy là được rồi.” Tạ Thuận nói: “Tiểu Bảo khi còn bé nói cũng không biết nói, người của Lưu gia ao dù là lừa bán, cũng không có khả năng bắt một hài tử không thông minh đi.”

“Nên, tiểu Bảo ở Lưu gia ao được chúng ta nhặt trở về, căn bản là hai phu thê bọn họ, không muốn nuôi một kẻ ngu si, mà ném tiểu Bảo đi cho người bắt. Chúng ta nuôi mấy năm, bọn họ phát hiện tiểu Bảo rất thông minh, liền muốn mang về nhà tự nuôi.”

Hài tử lúc nhỏ hao tâm tốn sức chiếu cố, một ngày lớn một chút có thể giúp trong nhà làm việc, nhất là nam hài tử càng là sức lao động.

Về phần thú tức phụ, đó bất quá là nhờ trời mà thôi.

“Đây đôi cẩu phu thê, thực sự là tức chết ta.” Lý thẩm nói: “Tiểu Bảo của ta là hài tử ngoan như vậy, sao hắn lại phải bị bỏ bị bán.”

Tạ Thuận khuyên nói: “Bọn họ không ném, nào có duyên phận cho ta ngươi và tiểu Bảo.”

“Được!” Trong lòng Tạ Thuận có đáy, “Đỗ tiên sinh khẳng định đã sớm biết, biết không chứng cứ, mới khuyên chúng ta trả lại tiểu Bảo cho bọn hắn.”

Lý thẩm gật đầu, “Đỗ tiên sinh đoán chắc bọn họ làm như vậy.”

Phu thê hai người xuất hiện, Tạ Bảo không ngẩng đầu cúi đầu nắm bắt bùn, Thẩm thị vừa nhìn thấy Lý thẩm đến, lại cười nói: “Nàng thẩm, các ngươi đây là tới thăm Diệu Tổ a!”

Cư nhiên tay không, Thẩm thị không dự định thỉnh Lý thẩm đi vào uống nước.

“Chúng ta đi ngang qua đây, tới xem một chút.” Lý thẩm quan sát một mắt, cặp mắt đỏ lên, liền nói với Thẩm thị: “Sau này chúng ta không tới nữa, các ngươi chiếu cố thật tốt hắn.”

Mỗi lần hai phu thê Tạ Thuận tới đều mang theo thật nhiều thịt heo, Thẩm thị ước gì bọn họ lúc nào cũng đều qua đây, “Đây là thế nào, các ngươi không nhớ Diệu Tổ nữa?”

“Chúng ta không phải là không có hài tử sao. Nên nhờ người mang hài tử trở về, sau này phải chiếu cố hài tử kia, nhất định là không có rảnh tới.” Lý thẩm nói.

Thẩm thị nhất thời nhíu mày, “Hài tử của nhà người sao có thể nói cho ngươi thì cho ngươi được, không dùng tiền?”

“Ba lượng bạc, ” lý thẩm nói: “Có tiểu Bảo trước đó, hiện tại ta nuôi hài tử của người khác, nhất định nuôi tốt hơn trước, miễn cho đến lúc đó lại đả thương cảm tình.”

Bookwaves.com.vn

Ba lượng bạc? Thẩm thị và Đường Lục liếc nhau, con mắt của hai phu thê sáng ngời, Thẩm thị nói: “Tiền này ngươi không phải cho không người ta. Hài tử bảy tám tuổi nuôi không quen, chờ trưởng thành rồi vẫn là phải trở về nhận thân.”

“Ta thấy không bằng như vậy đi, ngươi mang Diệu Tổ trở về, ngươi nuôi đã nhiều năm, còn có chút quen thuộc.”

Trong lòng Lý thẩm thùng thùng nhảy lợi hại, trên mặt tận lực không hiện lộ tâm tư, “Tiểu Bảo cũng là bảo bối của các ngươi, ta. . . Ta lĩnh trở về thích hợp sao?”

“Hợp hợp. Nếu ngươi muốn nuôi, ta và ngươi đi nha môn làm hộ tịch, sau này Diệu Tổ họ Tạ.” Đường Lục nói.

Hài tử mà thôi, không sao cả!

“Đều là người một nhà, Diệu Tổ nuôi ở chỗ ngươi hai phu thê chúng ta cũng yên tâm, sau này phu thê chúng ta có thời gian cũng có thể thăm hắn, các ngươi nói phải chứ.” Đường Lục nói.

Lý thẩm do dự đối diện Tạ Thuận , Tạ Thuận nói: “Vậy. . . Vậy làm sao bây giờ, bên kia cũng đáp ứng rồi, phải làm sao a.”

“Nhưng ta muốn Tạ Bảo, ” Lý thẩm cầm lấy ba lượng bạc ra, lại quay đầu nhìn Đường Lục, “Tạ Bảo ta có thể lĩnh trở về, nhưng các ngươi phải lập tức đi làm hộ tịch với ta, làm xong ba lượng này liền cho các ngươi.”

Thẩm thị và Đường Lục nào có đạo lý không muốn.

Nuôi một kẻ ngu si phải nuôi cả đời, ăn uống chùa còn sẽ không làm việc.

Hiện tại có người muốn nuôi, lại đưa tiền cho bọn hắn môn, buôn bán này đổi ai cũng nguyện ý. Thẩm thị lập tức gật đầu, “Đi, đi ngay bây giờ.” Lúc nói chuyện chỉ vào Tạ Bảo, “Mau rửa tay về nhà với ngươi ngươi.”

Tạ Bảo hình như không nghe được, thấp đầu chơi.

“Tên nhúc nhát này.” Thẩm thị đi tới liền đá, chân còn chưa có rơi, nhớ tới Lý thẩm đang nhìn, vội thu lại chân, nói: “Diệu Tổ a, nhanh đi rửa tay một cái, đi với nương ngươi.”

Lý thẩm đi tới dắt Tạ Bảo đi rửa tay, đóng gói luôn y phục của hắn.

Đường Lục bồi hai phu thê Tạ Thuận, trực tiếp đi nha môn làm xong hộ tịch.

Đường Lục được ba lượng bạc, hỉ tư tư một đường phi chạy về nhà.

Tạ Thuận và Lý thẩm dắt Tạ Bảo tay của đứng ở ngoài nha môn, phu thê hai người ôm nhi tử, gào khóc!

“Lý thẩm, tiểu Bảo đã trở về rồi sao, không phải là các ngươi trộm chứ?” Trở lại chợ bán thức ăn, mọi người thấy Tạ Bảo vẻ mặt kinh ngạc, Lý thẩm lắc đầu, “Là Đường Lục cho chúng ta, làm hộ tịch rồi, sau này Tạ Bảo chính là người Tạ gia ta.”

Mọi người chúc mừng, “Lý thẩm giờ thư thái rồi, ngày lành đã trở về.”

“Đúng, đa tạ mọi người chiếu cố, tiểu Bảo nhà của ta đã trở về.”

Mọi người nhìn Tạ Bảo, phát hiện nhãn thần của hắn có chút dại ra, đã không có hình dạng thông minh cơ trí như trước đây, từng người một nhíu mày, lôi kéo Lý thẩm hỏi: “. . . Hài tử này, trở về nuôi mấy tháng liền nuôi choáng váng rồi?”

“Thảo nào cho ngươi lĩnh trở về, có phải ngươi còn phải đưa tiền hay không? Nhà này người cũng quá hắc ám.”

Lý thẩm ôm Tạ Bảo, vuốt đầu của hắn, nghẹn ngào nói: “Chỉ cần ở bên cạnh ta, mặc kệ nhúc nhát cũng được, đều là nhi tử ta.”

“Ngươi a, chính là thiện tâm!” Người nói chuyện bật cười, lấy bốn trứng gà trong rổ của mình, “Trở về nấu cho tiểu Bảo ăn, ăn nhiều trứng gà sẽ thông minh.”

Lý thẩm cười nói tạ ơn.

Phu thê hai người mang theo Tạ Bảo về nhà rửa mặt thay y phục sạch sẽ, lôi kéo Tạ Bảo trực lăng lăng nhìn người không biểu tình gì đi Kê Mao hạng.

—— lời nói ngoài ——

Nhìn xong canh tân cũng có thể đi nhắn lại (vị đoạt lâu chính là nhắn lại) ta lai sổ tầng trệt, ngươi nhắn lại là được rồi!

Đáo mười giờ tối hết hạn! 7: 00~22: 00

Cụ thể quy tắc và tầng trệt lật xem ngày hôm qua canh tân chương 3:, ha ha!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui