Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 323: MỘT ĐÁM NAM NHÂN


Dịch giả: Luna Wong


Đỗ Cửu Ngôn đang ngồi ở trong viện tử ăn dưa hấu, sát vách hai bên của nàng có Quế vương, Bả Tử, Trần Lãng, Ngân Thủ, Thái Trác Như và Đổng Đức Khánh, bốn người của Tam Xích đường cùng với Tiêu Tam, Cố Thanh Sơn, Kiều Mặc và Hàn Đương.


Có ghế ngồi ghế, không ghế thì đứng.


Nếu không phải ba hài tử ở trong phòng ngủ, thì dưới hành lang hạ đều chen không được.


Một nhà ba người Tạ Thuận sợ không dám động, trực lăng lăng đứng ở trong sân, nhìn mười bốn đại nam nhân ngồi ở dưới hành lang, ăn dưa hấu.


Vỏ của sáu trái dưa hấu chất thành núi nhỏ.


“Đã nhận trở về a, ” Đỗ Cửu Ngôn đánh giá Tạ Bảo, hướng về phía một nhà ba người ngoắc, “Mau tới đây ngồi, phơi nắng trong viện.”


Lúc nói chuyện, nàng đứng lên nhường vị trí của mình cho bọn họ ngồi.


“Không cần không cần.” Tạ Thuận khoác tay nói: “Đỗ tiên sinh người ngồi.”


Hắn kéo Tạ Bảo đến giữa, đè hắn nói: “Dập đầu với đại nhân, Đỗ tiên sinh còn có các vị thúc thúc gia gia!”


Tạ Bảo rất nghe lời, bịch một tiếng quỳ xuống.


“Trời nóng như vậy, ngươi đừng lăn tiểu Bảo qua lại, người đã trở về là tốt rồi.” Đỗ Cửu Ngôn lau tay, đi đỡ Tạ Bảo.


Tạ Bảo cố ý dập đầu lạy ba cái.


“Tiểu Bảo có thể trở về, hai phu thê chúng ta thực sự thật cao hứng, Đỗ tiên sinh người là ân nhân của một nhà ba người chúng ta, chúng ta cùng nhau dập đầu với người.”


Đỗ Cửu Ngôn bất đắc dĩ, lôi kéo Tạ Bảo hỏi: “Ở bên kia sống thế nào?”


“Tiên sinh, sau khi hài tử này trở về lại choáng váng, hiện tại không mở miệng nói chuyện.” Lý thẩm bất đắc dĩ nói.


Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, nắm bắt mặt của Tạ Bảo kéo ra, nói: “Tiểu tử quả nhiên thông minh, sau này học cho giỏi!”


Tất cả mọi người không hiểu nhìn nàng.



“Đỗ tiên sinh, ” Tạ Bảo cũng cười theo, nhe răng trắng nhỏ, “Ta nghĩ kỹ rồi, nếu ta học giỏi, tương lai giống như người làm một đại tụng sư.”


Mọi người sửng sốt, kinh ngạc nhìn Tạ Bảo.


“Cha, nương, ta không có sỏa! Ngày Đỗ tiên sinh để các ngươi tiễn ta trở về, lặng lẽ nói với ta bảo ta về nhà giả ngu.”


“Đỗ tiên sinh nói, chỉ cần ta có thể nhịn được ba tháng, nhất định có thể về bên người các ngươi, hơn nữa sau này cũng sẽ không rời đi nữa.”


Tạ Bảo nói: “Nên ngày thứ ba ta trở về bắt đầu giả ngu, mặc kệ bọn họ là đánh ta mắng ta, phản chính ta không nói chuyện, giả ngu!” Lúc nói chuyện, nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Đỗ tiên sinh, ta làm có được hay không?”


Đỗ Cửu Ngôn dựng thẳng một ngón tay cái lên, “Quả nhiên thông minh, người khác không có không công khen ngươi.”


Tạ Bảo cười hì hì gật đầu.


Hắn muốn ở chỗ này, nhất là bởi vì hắn đã không nhớ rõ chuyện trước ba tuổi, hai là bởi vì thân phụ mẫu của hắn cũng không phải thực sự thích hắn.


Quả nhiên hắn trở về ngày thứ hai để hắn xuống đất làm việc, chuyện trong ruộng hắn đều chưa từng làm, hắn làm không tốt thì đánh hắn mắng hắn, sau này hắn giả ngu, bọn họ còn bắt hắn đến Lưu gia ao muốn bán đi, đáng tiếc người của Lưu gia ao không cần kẻ ngu si, bọn họ chỉ có thể đưa hắn về.


Hơn hái tháng này, mỗi lần hắn bị đánh, sẽ nhớ đến lời Đỗ Cửu Ngôn nói cho hắn biết.

Ba tháng rất nhanh, nhịn một chút liền đi qua.


Nên, hắn nhịn được.


“Hài nhi của ta!” Lý thẩm oa một tiếng, ôm Tạ Bảo khóc lên, Tạ Thuận thùng thùng dập đầu với Đỗ Cửu Ngôn.


Đỗ Cửu Ngôn bất đắc dĩ nói: “Đều là người một nhà, khách khí như vậy làm gì.” Lôi kéo Tạ Thuận đứng lên, dặn dò: “Ở bên ngoài còn phải tạm thời giả ngu, làm cho người cảm thấy, Tạ Bảo là các ngươi nuôi tốt mới thông minh, trở về Tiền Đường Câu sẽ biến ngốc.”


“Đừng có gấp, chờ một một tháng chậm rãi để hắn cơ linh lại thì tốt rồi.”


Tạ Thuận liên tiếp gật đầu.


“Đỗ tiên sinh, cảm tạ người, thực sự là rất cảm tạ.” Lý thẩm chặt siết chặt tay của nhi tử, hôm nay kinh hỉ thực sự nhiều lắm, nàng cảm giác mình thật là sống lại lần nữa.


Đỗ Cửu Ngôn bật cười, “Cảm tạ cái gì! Yêu cầu duy nhất, chính là lần sau không nên đưa thịt heo cho chúng ta.”


“Chúng ta. . . Nhà của chúng ta cũng chỉ có thịt heo, ” Lý thẩm có chút ngượng ngùng.



Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, chỉ vào người dưới hành lang hạ, “Một cái chân heo người tặng, sau đó dẫn tới nhiều người ăn vạ không đi như vậy, cứ phải buổi tối ăn bánh chẻo!”


“Chúng ta phải bỏ thời gian củi lửa, quá thua thiệt.”


Lý thẩm cười khúc khích, nói: “Cũng đúng, là ta sơ ý! Các ngươi một phòng nam nhân, làm sao làm việc này. Các vị tiên sinh chờ, ta đây đi gọi người.”


“Không cần, ” Đỗ Cửu Ngôn đang muốn ngăn cản, Lý thẩm cũng đã đi ra ngoài.


Công phu đảo mắt, hô mười mấy người phụ nhân đến.


Bookwaves.com.vn

Kỷ kỷ tra tra nói chuyện, chợt nghe tiếng chặt thịt binh lách cách trong trù phòng, tiếng cán gãi, hi hi ha ha cười, một lúc lâu sau, bánh chẻo toàn bộ nấu xong, Lý thẩm lại mang một đám nữ nhân, như một trận gió tiêu thất ở trong viện tử.


Mọi người mục trừng khẩu ngốc, Quế vương tép tép miệng, nói: “Như vậy, trái lại rất tốt. So với những nữ tử chỉ biết dán người kia rất khá.”


Có cô nương cũng không làm chuyện đứng đắn, chỉ biết khóc sướt mướt ném mị nhãn cho Đỗ Cửu Ngôn.


Một chút công dụng cũng không có.


“Ăn cơm, ăn cơm.” Đỗ Cửu Ngôn gọi mọi người, hơn nửa cái giờ heo thêm cải trắng chua làm thành nhân bọc trong bột mì, bánh chẻo chưng xong đặt trong năm nồi to.


Mười bốn nam nhân thêm ba hài tử, ăn sạch sẽ.


“Ăn ngon hơn so với lần trước, ” Quế vương không dối gạt nhìn Trần Lãng, “Không gian tiến bộ thủ nghệ của ngươi rất lớn.”


Trần Lãng cũng khó được phóng túng một lần, ăn có chút no, hắn quay đầu nhìn Đổng Đức Khánh, “Đổng chưởng quỹ, so với trong điếm của người cũng ngon, Không gian tiến bộ của trù tử cũng rất lớn.”


“Trần tiên sinh cũng biết chê người.” Đổng Đức Khánh không phục, “Sau này không nên gọi ta đưa trù tử tới nữa, nếu trù tử của ta không như thế.”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Người không mang theo trù tử, ai làm cơm ni. Các ngươi ở chỗ này hóng một ngày gió thu, phi dinh dưỡng trước đây cho ta đều sắp ăn hết rồi.”


“Ta cho hai mươi lượng phí dinh dưỡng!” Đổng Đức Khánh nói: “Ăn hai bữa của ngươi liền hết rồi?”


Hai mươi lượng? Thái Trác Như ho khan một tiếng, thấp giọng nói: “Đổng chưởng quỹ, ta cho một nghìn lượng.”



Đổng Đức Khánh hừ một tiếng, “Ngươi kiêu ngạo mua bán, không thể so.”


“Bả huynh cũng là một nghìn, đến Ngân Thủ tiểu ca đều là ba trăm lượng!” Thái Trác Như nói.


“Ta, chúng ta bốn người, một nghìn!”


Đổng Đức Khánh không muốn ở lại chỗ này, “Hiện tại mọi người là chuẩn bị dùng tiền để đo hữu tình sao?”


Hắn nói xong, bốn phía thu được vô số “Ân” .


Đỗ Cửu Ngôn chắp tay với mọi người, “Đều là bạn tốt, đa tạ mọi người chiếu cố.”


Khóe miệng của mọi người run run!


“Không có cách chơi nào khác. ” Đổng Đức Khánh phất bào đứng dậy, “Đều là người đọc sách, so với thương nhân buôn bán như đều hiện thực hơn, đều phải cả người hơi tiền!”


“Khinh thường các ngươi, đi đi.”


Lúc nói chuyện hắn muốn đi, củ cải nhỏ hô: “Gia gia, sau này lại đến chứ?”


“Phản chính ngày hôm nay không tới nữa, ” Dưới chân của Đổng Đức Khánh rất nhanh, hắn có dự cảm, cũng không chờ hắn ra ngoài, phía sau nghe được có người nói: “. . . Tối mai, chúng ta ở Đức Khánh lâu tiếp tục tụ hội!”


Mọi người cùng kêu lên “Ân” .


Đổng Đức Khánh đỡ lấy khuông cửa, nhìn một phòng nam nhân, đã cảm thấy từng người một miệng to như chậu máu.


Thảo nào nam nhân đều thích nữ nhân, vẫn là nữ nhân khả ái.


Nam nhân không thú vị, còn vô sỉ.


Lúc nói chuyện, chạy đi.


Bookwaves.com.vn

Đỗ Cửu Ngôn nín cười!


“Chuyện ngươi để Tạ Bảo giả ngu chưa từng nói cho ta biết, ” Tiêu Tam ăn cực no, dựa vào ghế bất mãn nói: “Ngươi quá không đủ thành ý.”


Đỗ Cửu Ngôn nhìn Tiêu Tam, đuôi lông mày nhướng một cái.


“Đỗ Cửu Ngôn, ” Tiêu Tam sợ nhảy dựng lên, “Ngươi bị chút tội da mao nhỏ, liền cưỡng bức lợi dụ bảo chúng ta ra phí dinh dưỡng, ngươi có xấu hổ hay không?”


Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Không!”



“Ta đưa rồi!” Tiêu Tam vỗ bàn nói: “Hơn nữa ở nơi này, ta nghèo nhất!”


Hắn gần đây là nghèo thật.


“Được rồi, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta cũng không phải người tính toán chi li.”


Tiêu Tam thở phào nhẹ nhõm, lại giận trừng nàng một mắt, cái gì gọi là nàng không phải người tính toán chi li?


Rõ ràng là nàng xảo trá nhân cơ hội vơ vét tài sản.


“Việc này làm có tâm kế, ” Tiền Đạo An nói: “Chúng ta đều cho rằng Tạ Bảo cứ trở về như vậy, không nghĩ tới ngươi còn để lại tay này.”


Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ đầu của nhi tử, nói: “Cũng là Tạ Bảo thông minh, bằng không việc này không làm được.”


Bản ý của nàng, nếu như phu thê Đường Lục thật một lòng muốn Tạ Bảo, dù là hắn là một kẻ ngu si, cũng có thể đối xử tử tế, nhưng trên thực tế cũng không có, bọn họ là cảm thấy hài tử nuôi lớn có thể làm việc thì là thông minh, vô luận là làm sức lao động hay là bán đi, cũng tốt hơn ở lại chỗ của người khác.


“Đôi phu thê kia cũng thực sự là súc sinh.” Đậu Vinh Hưng nói: “Tạ Bảo một mầm tốt để đọc sách như thế, ở lại nhà bọn họ chính là hại hắn.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.


Hy vọng Tạ Bảo có thể biết được Tạ Thuận và Lý thẩm yêu thương hắn. Nàng thủy chung tin tưởng, thân tình cùng với cảm tình của người và người đều là ở chung mà có, không tồn tại cảm tình một ngày chưa từng nuôi nấng thì có máu mủ tình thâm.


“Cửu ca, ngày mai người đi Tây Nam sao?” Đậu Vinh Hưng mắt lom lom nhìn nàng.


“Ta bây giờ là hội trưởng, danh tiếng cũng còn chưa có ra, ta há có thể từ chức!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Còn chưa từng nhận qua lương, càng không thể đi.”


Chu Tiếu nói: “Chỉ sợ ngươi muốn chạy cũng không được, thánh thượng cho ngươi nửa năm chi kỳ, thời gian chưa tới, ngươi là không có khả năng từ chức.”


“Một tháng trôi qua rồi.” Đỗ Cửu Ngôn cười nói: “Không sợ.”


Mọi người cho tới nửa đêm mới tự tản.


Ngày hôm nay Ngân Thủ ở, Quế vương không chỗ ngủ, liền bất mãn nhìn hắn, “Về sớm một chút làm chuyện đứng đắn, ỳ ở chỗ này, sẽ hoang phế!”


Lúc nói chuyện, lôi kéo Đỗ Cửu Ngôn, “Đi, đi, tiễn ta về nhà, bầu trời tối đen đường xa ta đi một mình sợ!”


—— lời nói ngoài ——


Sở hữu trúng thưởng lễ vật ta Trung thu tiết qua hết cùng nhau phát khoái đệ.

Đoạt lâu hoạt động, chỉ là bản chính đặt, đạo bản có lẽ đặt chưa đủ, sổ lâu tựu tự động khiêu quá khứ!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận