Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 325: TỐC TỐC RỜI ĐI


Dịch giả: Luna Wong


“Về chuyện giải phẫu, các ngươi đều biết tiền căn hậu quả. Vừa lúc ngày hôm nay rảnh rỗi, người từng đi với ta, đều nói một câu cảm thụ và cái nhìn của mình lúc đó.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Người lúc đó đi, nhìn nhau, Trì Ngọc nhiều tuổi nhất, hắn đứng lên trước, cầm tiền giấy trong tay, có chút kích động nói: “Ta vẫn là lần đầu tiên thấy nội tạng của con người, cũng lần đầu tiên cảm thụ được, vinh dự cảm mọi người cùng nhau làm một chuyện. Cái loại kích động này để ta muốn rơi lệ, lần đầu tiên trong đời này.”


Lúc nói chuyện hắn ngồi xuống, Kiều Đống đứng dậy, nói: “Hội trưởng, thái độ cẩn thận tỉ mỉ của người đối với án tử này, để ta rất khiếp sợ. Mọi người chúng ta cũng sẽ nhớ kỹ, ở sau này trong cuộc đời tụng sư, không ngừng nhắc nhở bản thân, hướng người học tập.”


Thật biết vuốt mông ngựa, thảo nào người làm lãnh đạo thích nuôi mấy người biết nói bên người, Đỗ Cửu Ngôn hài lòng nhíu mày đầu.


Yến Thông liền nói: “Kiều Đống nói không có sai. Án tử của Mao Dần, một là thái độ tra án phá án của người, cái khác là tầm quan trọng của nguyên nhân cái chết và thi kiểm. Nếu như hội trưởng muốn tranh thủ tại điều này trên lập pháp, mọi người chúng ta đều nguyện ý đi theo người, yêu cầu triều đình một lần nữa bắt đầu dùng điều lệ này.”


“Đúng! Chúng ta đều nguyện ý ủng hộ người.”


“Ủng hộ hội trưởng!”


Mọi người lại kích động.


“Suỵt!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Việc này tạm không nên nói, sau này hãy nói.” Bọn họ không ở kinh thành, hiện tại nói ra chỉ có bị người phủ định và treo lên đánh, không dùng được.


Đánh hòn đá trước, lại lũy tường cao.


Mọi người xác nhận.


“Chưa, vẫn chưa.” Diêu Diễm sợ vừa nhảy, nhìn đồng bạn bên cạnh, nhưng tất cả mọi người dám nhìn hắn, cũng không dám cho hắn câu trả lời.


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi đi thông tri hắn, ngày hôm nay trước khi mặt trời xuống núi, thu thập đồ đạc của mình xong, đến phòng thu chi của Tây Nam kết toán rõ ràng tất cả phí dụng, ly khai Tây Nam.”


“Ly khai?” Diêu Diễm ngạc nhiên, Đỗ Cửu Ngôn từng nói như vậy, thế nhưng thật không ngờ nàng sẽ thực sự để người ly khai, “Hội trưởng, người không phải là nói đùa sao.”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta chỉ nói đùa với các bằng hữu của ta!”


Sắc mặt của Diêu Diễm cứng đờ, gật đầu.



“Ngươi dựa vào cái gì bảo hắn đi, ” Thái Tịch Nhiên nói phân nửa, bị Chu Nham bụm miệng, Đỗ Cửu Ngôn quay đầu nhìn hắn, “A, còn ngươi nữa! Ngươi cũng đi kết toán phí dụng cùng hảo hữu của ngươi đi đi.”


Chu Nham ngưng mi, gắt gao che miệng của Thái Tịch Nhiên nhìn Đỗ Cửu Ngôn.


“Hiện tại ta chờ có người đến cãi lại và nghi vấn ta, tới một người đi một người!” Đỗ Cửu Ngôn cười khanh khách nhìn mấy người, “Không phục gọi Lục Trán hoặc Trình Công Phục đến, bất quá, ta đoán bọn họ không dám tới.”


Đỗ Cửu Ngôn phất tay áo, nói với mọi người: “Đi thôi, không phải muốn giới thiệu cho ta công dụng các nơi sao.”


Nàng làm hội trưởng có mấy ngày, nhưng thứ nhất là gặp phải chuyện của Mao Dần, nàng còn chưa có chân chính đi tìm hiểu.


Mọi người vây bắt nàng, cười cười nói nói đi.


Chu Nham buông Thái Tịch Nhiên ra, “Ngươi lúc này nói cái gì, không phải ngươi muốn chết sao?”


“Ta không phục, ta liền nói!” Thái Tịch Nhiên nói.


Bookwaves.com.vn

Bên trong gian phòng, tâm tình của mọi người lên cao, từng người một kích động biểu đạt cách nghĩ và cảm thụ của bản thân đối với lần án kiện nàng, cùng với phương hướng phát triển triển vọng đối với hành nghiệp tụng sư trong thời gian tới.


Cửa đóng, vậy như giống một chỗ đặc biệt mà thần bí.


Người ngoài cửa rõ ràng có thể nghe được, nhưng cảm thấy cách rất xa, là cái loại cảm giác cô độc bị người xa lánh từ bên ngoài, bị người vứt bỏ này.


“Bọn họ nói cái gì, nói sôi nổi như vậy ?” Có người thấp giọng nghị luận, hâm mộ nói: “Không cho chúng ta đi vào nghe sao?”


“Không cho, hội trưởng nói người không ủng hộ hắn, cũng không cần nghe hắn giảng bài, để tránh khỏi tam quan bị nữu khúc sai loạn nhiễm thất tâm phong.”


Mọi người ngạc nhiên.


Có người khinh thường nói: “Không nghe thì không nghe có gì đặc biệt hơn người, chúng ta đi tìm Trình Công.”


“Ân, đi tìm Trình Công.” Lúc nói chuyện, mọi người tốp năm tốp ba đi.


Chu Nham nhìn cái cửa kia, nói: “Hắn phân liệt nội bộ xong, hiện đang tính toán làm đoàn thể nhỏ lật độ pháp, thủ đoạn thật đúng là nhiều.”


“Không phải hắn nói bản thân rất lợi hại sao, không phải lấy đức thu phục người sao, cư nhiên dùng loại thủ pháp hạ tam lạm này, thực sự là mất mặt.” Thái Tịch Nhiên nói.



Lỗ Chiêm Phong thở dài một tiếng, nói: “Đừng nên nói nữa, bọn họ đi ra rồi, chúng ta đi.”


“Diêu Diễm.” Bỗng nhiên, Đỗ Cửu Ngôn gọi Diêu Diễm lại, đoàn người phải dừng lại, quay đầu nhìn lại Đỗ Cửu Ngôn.


Đỗ Cửu Ngôn chắp tay đi tới, nhìn bọn họ, nói: “Thương của Tiêu Thanh Phong lành chưa?”


Chu Nham lạnh lùng nói: “Hắn là người nào ngươi còn không biết, ngươi đây là chạy lao vào mũi đao. Ngươi làm sao bây giờ, ngươi nói?”


“Ta đi tìm Lục tiên sinh, hắn nhất định sẽ cứu ta.” Lúc nói chuyện, Thái Tịch Nhiên chạy đi tìm Lục Trán.


Thêm mắm thêm muối sự tình nói cho Lục Trán nghe.


“Lúc này ngươi xông gì với hắn, đây là lúc đường làm quan của hắn rộng mở.” Lục Trán chán ghét nhìn Thái Tịch Nhiên.


Một Tiêu Thanh Phong một Thái Tịch Nhiên, còn có một Mã Dịch, ba lăng đầu thanh, xông ngang xông thẳng chỉ biết gây chuyện thị phi.


Lúc này đây Mã Dịch theo Chu Nham, biết điều không ít.


Không thôi cũng là người suốt ngày sinh sự.


“Tiên sinh, lẽ nào mặc hắn khi dễ người như vậy sao?” Thái Tịch Nhiên nói: “Hôm nay là ta và Tiêu sư huynh ly khai, ngày mai sẽ là sư huynh đệ khác ly khai. Đến lúc đó Tây Nam sẽ biến thành thiên hạ của một mình hắn. Hắn đây là chuyên quyền độc đoán, chúng ta không thể tùy ý hắn như vậy.”


“Hiện tại cũng không có biện pháp khác, hắn vẫn là hội trưởng Tây Nam, thánh thượng cũng đã nói trong nửa năm, thời gian chưa tới, chúng ta có thể nói cái gì.” Lục Trán nói.

Thái Tịch Nhiên ngẩn ra, nhìn Lục Trán, “Tiên sinh không đi nói?”


“Không làm nên chuyện gì.” Lục Trán nói.


Sắc mặt của Thái Tịch Nhiên trầm xuống, nhìn chằm chằm Lục Trán, nhắc nhở: “Tiên sinh, ta và Tiêu sư huynh bị hắn đuổi đi, đây có tổn hại mặt mũi của Trình Công và người!”


“Các ngươi về nhà đợi một thời gian ngắn trước, chờ mấy ngày nữa sự tình có tiến triển mới, ta lại nghĩ biện pháp để các ngươi trở về.” Lục Trán nói.


“Vậy nếu là hắn vẫn là hội trưởng Tây Nam thì sao?” Thái Tịch Nhiên bỗng nhiên nghĩ đến lời mời vừa rồi của Đỗ Cửu Ngôn nói.



Nàng nói Lục Trán căn bản không dám đi tìm nàng biện hộ.


Bị nàng nói trúng rồi.


“Tiên sinh, người cùng Trình Công còn sợ hắn phải không? Chúng ta nhiều người ủng hộ các ngươi như vậy, đấu với hắn a, căn bản không cần sợ hắn, đuổi hắn đi.” Thái Tịch Nhiên lòng đầy căm phẫn nói.


Dù là từ trước đến nay dáng tươi cười của Lục Trán phong phú, nhưng lúc này cũng không nhịn được, “Đừng vội hồ ngôn loạn ngữ. Hắn là hội trưởng, vô luận trong lòng nghĩ như thế nào, hắn đều có quyền lợi quyết định đi ở của tất cả mọi người.”


“Ngươi đi nói với Tiêu Thanh Phong, sớm thu thập xong đồ trở về đi, miễn cho chạm phải hắn lại là một đống chuyện.”


Lúc nói chuyện, Lục Trán trở về phòng, đóng cửa.


Thái Tịch Nhiên khiếp sợ tột đỉnh, hai ba bước hắn chạy đi tìm Tiêu Thanh Phong. Tiêu Thanh Phong biết ngày hôm nay Đỗ Cửu Ngôn trở về, nên còn nằm ở trên giường như trước, nghe Thái Tịch Nhiên nói, cọ ngồi dậy, “. . . Thật để cho chúng ta đi?”


“Đúng! Lục tiên sinh cũng để chúng ta sớm ra ngoài. Bọn họ đều sợ hắn.” Thái Tịch Nhiên nói.


Cho tới giờ khắc này hắn mới bắt đầu chân chính sợ.


Bookwaves.com.vn

Nhà hắn người ôm rất lớn kỳ vọng với hắn, nhất là hai năm qua Đỗ Cửu Ngôn nổi danh, để người thấy tốt tụng sư là được người tôn kính cỡ nào, danh lợi song thu.


Mấy ngày hôm trước hắn về nhà, cha hắn huynh còn dặn hắn theo Đỗ Cửu Ngôn học cho giỏi.


Còn nói người có năng lực, luôn sẽ có không trọn vẹn như vậy, nhưng khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, dù là tính tình của Đỗ Cửu Ngôn không tốt cũng không có gì, người ta có bản lĩnh.


Có người có bản lĩnh như thế, người bên cạnh nàng sẽ cam tâm tình nguyện bao dung những thứ không đủ khác của nàng.


Hắn nghe bất dĩ vi nhiên, đồng thời cũng biết hắn không thể ly khai Tây Nam, bằng không, trở về sẽ bị phụ huynh cắt đứt chân.


“Trình Công thì sao, tìm chưa?” Tiêu Thanh Phong cũng sợ, hắn muốn làm tụng sư, nhưng hiện tại hắn đến tụng sư bài chứng cũng chưa có thi đậu. Chẳng lẽ phải Yến kinh thi sao?


Thiên lý xa xôi cuộc sống không quen, đi cũng khó đậu.


“Lục tiên sinh nói không được, Trình Công bên kia khẳng định cũng không được.” Thái Tịch Nhiên tuyệt vọng nhìn Tiêu Thanh Phong, “Tiêu sư huynh ta, ta không muốn rời đi.”


Tiêu Thanh Phong trầm mặt, thúc thủ vô sách.


“Đi tìm mọi người thương lượng một chút.” Tiêu Thanh Phong đứng lên, hai người đi tìm bằng hữu ngày xưa, phát hiện người muốn tìm, toàn bộ cũng không ở.


Giờ đi học, bọn họ không có khả năng đi ra.



Chính là ở ẩn núp bọn họ.


“Sắp đi sao?” Phó Nguyên Ngô và Phương Hiển Nhiên qua đây, thấy hai người, Phó Nguyên Ngô nói: “Hội trưởng bảo các ngươi đi nhanh một chút, buổi trưa không được đi thực đường ăn cơm, miễn cho lãng phí lương thực.”


Tiêu Thanh Phong chỉ vào Phó Nguyên Ngô, “Cái thứ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, trước kia ngươi cũng không dám nói chuyện với ta như vậy.”


“Thì tính sao? Ngày xưa lúc ngươi khi dễ ta, lẽ nào thì không phải là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng!” Phó Nguyên Ngô nói: “Tiêu Thanh Phong, thế đạo này xưa nay đã như vậy. Nhưng ta tốt hơn ngươi, ta nhận rõ trắng đen, phân rõ đúng sai, ta theo hội trưởng không phải là bởi vì hắn là hội trưởng, mà là bởi vì hắn là Đỗ Cửu Ngôn.”


“Tốc tốc ly khai đi, Tây Nam không cần người như các ngươi, các ngươi làm tụng sư, sẽ là sỉ nhục ngành tụng sư.” Phó Nguyên Ngô cười lạnh một tiếng, mang theo Phương Hiển Nhiên ly khai.


Phó Nguyên Ngô rất muốn khóc, từ lúc hắn vào Tây Nam thẳng đến lúc này, hắn có loại cảm giác sống lại làm người .


Trước đây Lưu tiên sinh thường trấn an hắn, bảo hắn chờ. Hắn vẫn không rõ, có thể đợi được cái gì, phải đợi tới khi nào.


Hiện tại hắn đã hiểu, bọn họ đang đợi Đỗ Cửu Ngôn.


Rốt cục đã để hắn chờ được.


Phó Nguyên Ngô nắm cánh tay của Phương Hiển Nhiên, hơi run, Phương Hiển Nhiên thấp giọng nói: “Không có chuyện gì, có hội trưởng ở, Tây Nam thuần túy các ngươi mong muốn, nhất định sẽ tới.”


“Ân.” Phó Nguyên Ngô biết, từ lúc Tiêu Thanh Phong và Thái Tịch Nhiên bị đánh đuổi, Tây Nam cách ngày đổi trời không xa nữa.


Tiêu Thanh Phong và Thái Tịch Nhiên tức giận run, hai người bị tức giận quay về thu dọn đồ đạc, chờ lúc đi ra, Tây Nam lớn như vậy, nhiều hảo hữu ngày xưa như vậy, không ai đi ra tiễn bọn họ, vì bọn họ nói một câu giữ lại, hô một tiếng bất bình.


Hai người từ cửa hông ra ngoài, thư đồng ba một tiếng đóng cửa.


Hai người đứng ở cửa vẻ mặt mờ mịt.


“Thật. . . Thật đi ra rồi?” Thái Tịch Nhiên hỏi: “Sau này, chúng ta không phải là học sinh của Tây Nam nữa?”


Tiêu Thanh Phong gật đầu, “Không phải.”


Thái Tịch Nhiên ném bao phục trong tay trên mặt đất, ôm đầu ngồi xổm xuống, nhịn không được rơi lệ.


Hắn cũng chỉ là nhìn Đỗ Cửu Ngôn không vừa mắt mà thôi, nhiều người nhìn nàng không vừa mắt như vậy, dựa vào cái gì bị đánh đuổi chính là bọn hắn.


—— lời nói ngoài ——


Ngày hôm qua thật là lợi hại, cư nhiên sắp tới lục bách điều nhắn lại, cảm giác lợi hại bạo a!

Cho ngươi đả call!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận