Q1 – CHƯƠNG 326: TRIỆT ĐỂ PHÂN LIỆT
Dịch giả: Luna Wong
Trong Tây Nam, hai bầu không khí.
Trong thực đường, mọi người ngồi vây bắt Đỗ Cửu Ngôn, có người cảm thấy cách quá xa, đơn giản cầm chén đứng ăn, Đỗ Cửu Ngôn dở khóc dở cười, nói: “Ăn cơm đàng hoàng a, lẽ nào nhìn ta ăn sẽ càng ngon hơn chút?”
“Sẽ càng ngon hơn, ” Khâu Thính Thanh xì sụp húp canh, “Hơn nữa, còn ăn nhiều một chút.”
Đỗ Cửu Ngôn bật cười.
Bên kia, đám người Trình Công Phục ở trong phòng chờ cơm nước đưa tới, thời gian lâu hơn trước, thư đồng đi thúc dục mấy lần, mới cầm cơm nước về.
Tiểu thư đồng tức giận bất bình nói: “. . . Đều vây bắt hội trưởng dùng cơm, không ai quản chúng ta ăn cái gì, thực sự thật là quá đáng.”
“Hắn ăn cơm ở thực đường?” Lục Trán hỏi.
Tiểu thư đồng gật đầu, “Vâng! Một đống người vây bắt hắn, cũng không sợ nghẹn.”
Mấy người Lục Trán nhìn Trình Công Phục.
“Ăn cơm đi.” Trình Công Phục không nói gì, mọi người im lặng ăn cơm xong, thư đồng thu chén đũa, đều tự ngồi uống trà, không ai nói chuyện của Tiêu Thanh Phong.
Dù sao bọn họ cũng không dám đi chứng minh cản Đỗ Cửu Ngôn mà lưu Tiêu Thanh Phong lại, hiện tại trở lại thảo luận, có một chút khó coi.
“Ngày mai ta nhập học, ” Trình Công Phục nói với Vu Nhiêu của học phủ bên này: “Ngươi đi an bài một chút, lấy ghế ra, ai muốn nghe đều có thể.”
“Tiên sinh rất nhiều niên không có mở khóa.” Vu Nhiêu rất kích động, “Ta nhớ kỹ ta lần trước nghe tiên sinh giảng bài, vẫn là vài chục năm trước lúc ta còn là học sinh, sau này chưa từng nghe qua nữa.”
Lục Trán cũng gật đầu, “Vâng. Tiên sinh giảng bài đặc sắc nhất. Sau này mỗi lần ta giảng bài cũng sẽ hồi ức thần thái tiên sinh lên lớp.”
“Không được rồi, quá nhiều năm không có lên lớp, không được như xưa.” Trình Công Phục cười khổ.
Buổi chiều, Vu Nhiêu nói chuyện Trình Công Phục muốn lên lớp với học sinh học phủ, Lục Trán thông tri tụng sư tụng hành bên này.
Vu Nhiêu an bài một gian phòng học lớn, Lưu Vanh Cần đi ngang qua, hỏi: “Trình Công ngày mai lên lớp sao?”
“Đúng! Sáng mai phải giảng bài. Sư huynh có phải cũng rất muốn nghe hay không? Nhắc tới cũng rất nhiều năm không có nghe Trình Công giảng bài rồi.” Vu Nhiêu nói.
“Sáng mai cũng có một tiết, chỉ sợ là không nghe được, bất quá hết giờ học có thể qua đây nghe.” Lưu Vanh Cần trả lời.
“Được.” Vu Nhiêu không có phản bác, nhưng cảm giác được khóa sáng sớm ngày mai của Lưu Vanh Cần khẳng định không lên nỗi.
Nghe Trình Công giảng bài, vậy là cơ hội khó được bao nhiêu.
Sáng sớm ngày thứ hai, học phủ bên này chuẩn bị, Trình Công Phục thay đổi y phục, mang theo thư đồng qua đây, trong phòng học ngồi rất nhiều người trên chiếu, nhưng như trước để hắn sửng sốt một chút, bởi vì số người này đếm chưa qua một hai phần mười, kém khá xa tràng diện trong tưởng tượng của hắn.
“Lưu tiên sinh cũng có khóa, rất nhiều người không dám qua đây.” Vu Nhiêu thấp giọng nói.
Trình Công Phục không có khả năng công nhiên tính toán những chuyện này, sẽ mất mặt.
Vào phòng học, tất cả mọi người hưng phấn mà nhìn hắn, chờ mong hắn giảng bài, trong lòng Trình Công Phục trấn an không ít.
“Khó có được mở khóa, vừa lúc hôm nay rảnh rỗi, liền tới cùng mọi người tham thảo một ít vấn đề thường gặp. Cũng không cần toàn bộ đều nghe ta nói, mỗi người phát biểu ý kiến của mình, chúng ta cùng tham thảo.” Trình Công Phục nói.
“Liên quan đến án kiện hình sự, lúc đi hiện trường, chúng ta phải chú ý chi tiết nào.”
Trình Công Phục không nhanh không chậm nói, người phía dưới nghe rất nghiêm túc, ghi lại.
Bỗng nhiên, không biết tiếng cười từ đâu truyền đến, Đỗ Cửu Ngôn hô: “Khâu Thính Thanh, bảo ngươi giữ cửa, ngươi chính là đầu heo thấy cầu tới cũng biết chặn a.”
“Hội trưởng, ta chặn rồi, thật đã chặn rồi!”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Còn đứng như cây cột nữa, thì đổi người.”
“Hội trưởng ta có thể, chớ cho hắn cơ hội, đến lượt ta.” Có người hô.
Khâu Thính Thanh nói: “Ngươi bỏ đá xuống giếng, cẩn thận ta cáo ngươi!”
“Chỉ ngươi có tài nghệ này, ngươi tranh luận lại ta sao?”
Mọi người cười một trận, tiếng cười vang lên lần nữa, từng đợt tiếng thét to truyền đến.
Bookwaves.com.vn
“Hội trưởng mang theo mọi người học đá cầu, ” Tiểu thư đồng nói với Lục Trán: “Ngày hôm nay lần đầu tiên đi học. Hội trưởng còn nói sau này một ngày chạy bộ một ngày đá cầu, nửa canh giờ.”
Lục Trán nhíu mày, “Môn đá cầu? Đây quả thực là hoang phế chính nghiệp!”
“Vâng.” Tiểu thư đồng nhìn hậu viện một chút, “Hội trưởng còn phân phó phòng thu chi lấy tiền ra sửa sân đá cầu, lệnh cưỡng chế trong vòng mười ngày phải xong.”
Sắc mặt của Lục Trán rất khó nhìn, phất tay nói: “Ngươi xem tiếp đi.”
Càng ngày càng kỳ cục.
Trong lớp học đang giảng bài, hàng loạt hoan thanh tiếu ngữ từ bên ngoài truyền đến, dẫn tới mọi người trong lớp liên tục không tập trung, không tự chủ được nhìn ra phía ngoài.
Một khóa học chưa học xong, bên kia kết thúc đã cầu, đi qua bên này.
Trong lớp học càng thêm bất an sinh.
Trình Công Phục tức giận không ngớt, thật vất vả giảng một bài, đi ra liền gặp chuyện Đỗ Cửu Ngôn luyện cầu, không khỏi trầm giọng nói: “Đỗ hội trưởng, có rảnh nói chuyện hay không?”
Đỗ Cửu Ngôn cũng không biết đá cầu, nhưng có võ công nên làm những thứ này dễ dàng hơn một ít.
Nàng thả cầu nhìn về phía Trình Công Phục, nói: “Có a.”
“Học phủ là nơi đọc sách, ngươi làm sao có thể mang theo bọn họ hồ đồ, còn mở lớp đá cầu!” Trình Công Phục nói: “Từ cổ chí kim, chưa từng có chuyện này.”
“Ta biết ngươi tuổi còn trẻ thích chơi là thiên tính, nhưng môn đá cầu quá không thỏa đáng.”
Lục Trán cũng theo gật đầu, “Hội trưởng, làm ầm ĩ như vậy không chỉ làm trễ nãi đọc sách, còn ảnh hưởng đến người khác, quả thực không quá thỏa đáng.”
Đỗ Cửu Ngôn giơ tay lên cắt đứt bọn họ, “Nếu như nói chuyện này, vậy cũng chớ nóng. Ta nói rồi, quyết định của Tây Nam, do ta quyết định, việc này ngươi phản đối cũng vô ích, tiết kiệm khí lực chút đi.”
Trình Công Phục giận dữ, “Trăm năm qua bao nhiêu hội trưởng, nhưng chưa từng có người nào ương ngạnh bá đạo giống như ngươi vậy!”
“Tây Nam không phải Tây Nam của một mình ngươi, là Tây Nam của mọi người chúng ta, trước khi ngươi quyết định, đương nhiên phải thương lượng với chúng ta.” Trình Công Phục nói.
“Đoàn kết hữu ái như thế?” Đỗ Cửu Ngôn nghi ngờ nhìn Trình Công Phục, “Cái gì đều phải thương lượng?”
Trình Công Phục nói: “Đại sự!”
“Chuyện ngươi lấy giấy trắng để mọi người ấn vân tay, sau đó viết thư cho Nhâm Duyên Huy cáo trạng, việc này rất lớn, tại sao không có thương lượng với ta?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Trình Công Phục biến sắc.
“Chớ ở trước mặt ta giả tiền bối, ngươi đang suy nghĩ gì, ta đều biết.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vẫn là câu nói kia, không phục nhịn.”
Trình Công Phục thấp giọng nói: “Tiểu nhi như ngươi, quả thực càn rỡ đến cực điểm. Nếu như thế, vậy đừng vội trách ta không giúp đỡ hậu sinh.”
“Tùy tiện tùy tiện, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nếu ngươi có can đảm một cây đuốc đốt Tây Nam cho hả giận mới là lợi hại, ta vỗ tay khen ngươi!”
Lúc nói chuyện, Đỗ Cửu Ngôn vẫy tay, “Cầu không có mắt, chớ nệm phải người.”
“Đứng ngốc ở đó làm gì, đi học, đừng nghĩ lười biếng.”
Trình Công Phục giận đến trước mắt biến thành màu đen, do Lục Trán đỡ, giận dữ đi.
Bookwaves.com.vn
Mọi người hựu hi hi ha ha đá, một lúc lâu Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đều đi tắm một cái, trở về lên lớp.”
“Hội trưởng, người giảng bài cho chúng ta sao? Lưu tiên sinh đâu?” Có người hỏi.
“Lưu tiên sinh nhiều chuyện, ta giảng bài.” Đỗ Cửu Ngôn thử qua rồi, làm hội trưởng không thú vị bằng dạy học, nên. . . việc vặt vãnh của Tây Nam, nàng toàn quyền giao cho Lưu Vanh Cần.
Hi hi ha ha đi học, ngay cả tụng hành bên kia đều tới nghe khóa, Yến Thông cũng bưng cái ghế ngồi sau cùng.
“Nói kỹ xảo biện tụng đi, muốn nghe hay không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Tất cả mọi người gật đầu, “Muốn!” Đỗ Cửu Ngôn am hiểu nắm sân nhà trong tay, quấy rối ý nghĩ của đối thủ, phi thường có kỹ xảo.
“Muốn biện tụng tốt, thứ nhất phải tự tin.”
“Tự tin cũng không phải phát ra từ trong mù quáng. Mà là trình độ phản bác kiến nghị nắm giữ, hiểu rõ càng thấu triệt, sẽ càng tự tin, thứ nhì, còn lại là [hải phân rõ ý đồ và mục đích của đối phương, cuối cùng mới là độ quen thuộc luật pháp.”
“Ngươi tới nói, nhận tụng án, trước hết làm gì?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
“Nghĩ!” Học sinh trả lời.
“Nhớ tức phụ hay là mẫu thân?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
(Luna: Nghĩ nhớ và muốn đều là một chữ 想 vì vậy ĐCN chơi chữ đó)
Mọi người cười ha hả.
Mặt của học sinh trả lời đỏ lên, giận trách: “Nghĩ án kiện a, hội trưởng.”
“Điều tra!” Đỗ Cửu Ngôn ghét bỏ không ngớt, “Ngươi cũng không biết thấu triệt, ngươi nghĩ mười năm cũng không nghĩ ra được biện thế nào.”
Ngoài cửa, đứng rất nhiều người nghe trộm, có người hiếu học thậm chí cầm bút ghi.
“Đóng cửa đóng cửa, đừng để cho người học lén.” Đỗ Cửu Ngôn hô.
Có người đóng cửa lại.
Sáng sớm ngày thứ hai, mọi người chạy bộ, sau khi chạy xong để thợ xây dựng đến xây dụng sân đá cầu, mọi người dọn ra tiền viện, mọi người chơi đùa ở ngay trên đất trống học phủ.
Từng người một chạy một đầu mồ hôi, y phục đều ướt đẫm, nhưng khí sắc của mỗi người cũng rất tốt.
“Hội trưởng, ” Tiểu thư đồng chạy vào, Đỗ Cửu Ngôn dừng lại, vừa quay đầu lại liền thấy củ cải nhỏ chính do tiểu thư đồng ôm đứng ở sau đoàn người, hướng về phía nàng phất tay, “Cha a, ngươi rất soái a!”
“Là củ cải nhỏ, củ cải nhỏ tới!” Mọi người cùng xông lên.
Củ cải nhỏ hi hi ha ha hô thúc thúc bá bá.
Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía nhi tử nháy mắt ra dấu.
Trong phòng học, vô số ánh mắt nhìn như nhìn chằm chằm sách, nhưng trên thực tế lại một chữ không nhìn thấy, thường thường nhìn sang bên này, lộ ra ngưỡng mộ.
“Hội trưởng nói sau này mỗi sáng sớm không phải chạy bộ chính là đá cầu, nhìn rất thú vị.”
“Có thú vị có ích lợi gì, hội trưởng cũng sẽ không mang ngươi đi chơi. Hắn nói, không ủng hộ hắn, đều cách xa hắn chút.”
“Ta, ta không có không ủng hộ hắn, ta, ta chính là ngại mà thôi.” Lại nói: “Lần trước lúc ta cáo trạng với hắn, đã muốn nói với hắn, muốn cùng hắn đi thăm dò án, ta còn viết thư tự tiến cử nữa.”
“Vậy ngươi đi hỏi Phó Nguyên Ngô một chút, xem hắn có thể nói giúp hay không.”
Người nói chuyện gật đầu, một lát sau thừa dịp Phó Nguyên Ngô đi mao xí, ngăn hỏi hắn: “Ta, ta cũng ủng hộ hội trưởng, ta cũng muốn cùng các ngươi.”