Q1 – CHƯƠNG 338: QUẦN KHẨU TƯƠNG THANH
Dịch giả: Luna Wong – Âm thanh của một đống người
Yến Thông tiến lên, chắp tay nói: “Án này, Đinh Thắng giết người là sự thực. Bản thân Đinh Thắng cũng đã nhận tội. Nhưng bản án ngoại trừ xác nhận việc giết người ra, lại nơi chốn lộ ra kỳ hoặc và điểm đáng ngờ.”
“Đúng vậy, điểm đáng ngờ trọng trọng.” Đoàn Ứng phụ họa nói: “Kiện thứ nhất, chính là nguyên nhân phát án của bản án, Lữ thị và Giang Diệp thông dâm. Nếu như Lữ thị không thông dâm với Giang Diệp, như vậy Giang Diệp cũng sẽ không nửa đêm xuất hiện ở Đinh phủ, nếu như không có tiền căn này, dĩ nhiên là không tồn tại kết quả Đinh Thắng giết người.”
“Đúng vậy.” Yến Thông phối hợp nói: “Đoàn sư đệ, Lữ thị có bộ dáng gì thế?”
“Thanh cao, cô độc, một lòng hướng phật.” Đoàn Ứng nói.
“Làm sao nhìn ra được?” Yến Thông trả lời.
Đoàn Ứng trả lời: “Lữ thị ăn chay niệm phật, quanh năm không lui tới với người khác. Nàng theo Đinh Thắng ở Thiệu Dương ở hơn mười năm, nhưng ở bản địa, người quen biết nàng lại có thể đếm được trên đầu ngón tay. Từ điểm này có thể nhìn ra được tính cách của Lữ thị, người như vậy, lui tới với nam nhân bên ngoài còn cùng người thông dâm, thật sự là không thể nào nói nổi.”
“Tính cách chỉ là biểu hiện, cùng nàng có hay không và ngoại nam lui tới cùng người thông dâm, cũng không trực tiếp quan hệ nhân quả.” Ân Siêu chen vào nói phản bác.
“Là không thể trực tiếp phủ định quả, nhưng cũng không có thể phủ nhận, đây là nhân. Tính cách của một người quyết định người đó xử sự làm người thế nào, cũng nghĩa là người đó có thể làm cái gì, ranh giới cuối cùng của người đó ở chỗ nào.” Yến Thông nói.
“Thế nhưng mỗi tháng Giang Diệp ba lần đến Đinh phủ, đây là sự thực.” Ân Siêu nói.
“Ân sư huynh, không thôi ngươi nói tiếp đi?” Đoàn Ứng giọng mỉa mai nhìn Ân Siêu.
Sắc mặt của Ân Siêu cứng đờ, phẫn nộ nhiên lui trở về.
“Yến sư huynh, người tiếp tục.” Đoàn Ứng nói.
Yến Thông cười, nói tiếp: “Mới vừa rồi, Ân sư huynh nói có một điểm ta không phủ nhận, đó chính là khẩu cung của hạ nhân Đinh phủ nhất trí, có thể chứng minh Giang Diệp một tháng ba lần, đến Đinh phủ đi lại.”
“Tất cả hạ nhân sao?” Trì Ngọc lên đây, “Đây so với thân thích còn thường xuyên a.”
Yến Thông nói: “Thật đúng thế, tới lui phi thường cần mẫn như thế, nếu như Giang Diệp và Lữ thị thật sự có lui tới, như vậy Lữ thị thật đúng là một vị phụ nhân to gan, một chút cũng không sợ tiếng gió thổi lộ ra, mà để Đinh Thắng biết.”
“Yến sư huynh, ta cho rằng logic của chuyện này không đúng, người bình thường làm loại sự tình này, che lấp còn không kịp, làm sao để gian phu quang minh chính đại, đến nông nỗi tất cả mọi người đều biết như thế.” Trâu Khải Huyền nói.
“Không đúng a, hạ nhân trong Đinh phủ, cũng không phải tất cả mọi người đều biết chuyện Giang Diệp một tháng qua ba lần. Ngô ma ma bên người Lữ thị cũng không biết.” Phó Nguyên Ngô nói.
“Đó chính là kỳ quái, Giang Diệp đến phủ chính là vì hẹn hò với Lữ thị, làm cái gì Ngô ma ma thiếp thân hầu hạ Lữ thị không biết chuyện này, theo đạo lý mà nói, chuyện của Lữ thị, có thể giấu được người khác, nhưng nhất định không gạt được Ngô thị mới đúng.” Từ Tử Ngọc nói.
“Vậy nhất định có người đang nói dối.” Yến Thông nói.
“Ta nghe rõ. Ý của các ngươi là, Ngô thị và hạ nhân trong Đinh phủ, có người đang nói xạo!” Tiêu Khánh nói: “Vậy thỉnh đại nhân gọi đến vậy mấy bà tử hỏi chuyện đối mặt di, hỏi một câu sẽ biết.”
Yến Thông chắp tay nói với Quế vương: “Thỉnh đại nhân truyền mấy bà tử ở ngoài nha đường hỏi chuyện.”
Hình thức mấy người đối đáp hỏi chuyện thế rất thú vị, Quế vương cười khanh khách nói: “Được!”
“Ngươi đây là phương pháp biện tụng gì?” Tiêu Tam đâm trạc Đỗ Cửu Ngôn, “Mỗi người một câu, ngươi tới ta đi.”
Đuôi lông mày của Đỗ Cửu Ngôn nhướng một cái, nói: “Quần khẩu tương thanh!”
Tiêu Tam sửng sốt, “Thực sự là mới lại, có thể nói rõ không?”
“Một hồi đặc sắc hơn!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Cho ngươi cảm thụ đoàn đội cãi nhau một chút. . . Không đúng, là lực lượng biện tụng.”
Vẻ mặt Tiêu Tam hiếu kỳ, trở về đứng thẳng.
Đối diện, sắc mặt của Trình Công Phục bình tĩnh, nhưng trong lòng không cho là đúng, ngươi một câu ta một câu như thế, giống học thuộc sách vậy, không chỉ loạn lại còn không có kết cấu, rất dễ tiếp không được lời, biện tụng không rõ.
Bất quá, cái này cũng phù hợp phong cách hành sự của Đỗ Cửu Ngôn, từ trước đến nay phù khoa và cao điệu.
Mấy bà tử bị dẫn tới, quỳ gối bên ngoài nha môn, Yến Thông đứng ở cửa hỏi: “Lý bà tử, ngươi nói một câu, lần gần đây nhất Giang Diệp đến là lúc nào, lúc ngươi thấy hắn, hắn mặc y phục gì, có nói chuyện với ngươi, khen thưởng ngươi hay không?”
Lý bà tử thật nhanh ngẩng đầu nhìn Đỗ Cửu Ngôn đang ngồi ở nội đường một mắt, lại thật nhanh rũ xuống, đáy mắt lộ ra một chút sợ hãi, trả lời: “Lần. . . Lần gần đây nhất là ba tháng năm nay.”
Mọi người sửng sốt, Ân Siêu hai b bước đi ra, mắng: “Cái gì ba tháng, lần trước ngươi ở trước mặt đại nhân, phân minh chính mồm nói Giang Diệp một tháng qua Đinh phủ ba lần!”
“Ta, ta, ta nhớ lộn.” Lý bà tử thấp giọng đầu nói.
“Đại nhân, nàng nói sạo!” Ân Siêu chắp tay nói: “Trên lời khai của chứng nhân, nàng phân minh không phải nói như vậy.”
Quế vương hơi gật đầu, nói: “Lý bà tử, lần trước quả thực ngươi không phải nói như vậy, vì sao lúc này đây lại sửa lại?”
Bookwaves.com.vn
Lý bà tử sờ sờ sau eo của bản thân, chỗ kia còn đau rát, nếu là cởi y phục, sẽ phát hiện bên trên hiện đầy lỗ kim, nàng nói: “Ta lần trước quên mất.”
Ngày thiếu nãi nãi đi bái phật, người của Tây Nam thông đồng nhị gia nhốt các nàng ở trong phòng thẩm qua.
Cũng không biết ai nghĩ tới ghim kim, sau eo của các nàng bị đâm thành tổ ong vò vẽ, đau cực luôn, không thể không nói lời thật.
“Là các ngươi, có phải các ngươi bức bách chứng nhân sửa lời khai hay không?” Ân Siêu nói.
“Ở trên công đường, chúng ta phải chịu trách nhiệm với mỗi một câu nói của mình. Ngươi có chứng cứ chứng minh ta bức bách chứng nhân sửa lời khai không?” Tiêu Khánh lớn tiếng nói.
“Không có khả năng! Ngắn ngủi mấy ngày, lời khai của nàng lại xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, đây nhất định có liên quan đến các ngươi.” Ân Siêu nói.
“Vậy ngươi cũng thẩm vấn a, thỉnh đại nhân thẩm.” Trì Ngọc nói.
“Mã bà tử, ngươi nói.” Ân Siêu nói.
“Nô tỳ cũng nhớ lộn, lần cuối cùng nhìn thấy Giang Diệp đúng là ba tháng.” Mã bà tử nói.
Các bà tử khác cũng theo gật đầu.
Sắc mặt của Ân Siêu cực kỳ xấu xí, nhìn chằm chằm mấy người Yến Thông, cả giận nói: “Lừa gạt, làm ngụy chứng!”
“Đúng, làm ngụy chứng!” Yến Thông bỗng nhiên hét lớn một tiếng, cắt đứt lời của Ân Siêu, chỉ vào Lý bà tử nói với mấy bà tử: “Là ai sai sử các ngươi làm ngụy chứng?”
Ân Siêu ngẩn ra, mấy bà tử sợ dập đầu, “Không có, không ai sai sử chúng ta làm ngụy chứng.”
Ân Siêu tức giận mặt đỏ tới mang tai, tiến lên ngăn cản Yến Thông, “Là các ngươi làm ngụy chứng, ngươi còn ở nơi này chỉ trích các nàng, nếu không phải các ngươi gian lận, bọn họ làm sao dám!”
“Đại nhân.” Đoàn Ứng chắp tay nói: “Nếu mấy bà tử này nói bừa bãi, trước sau không đồng nhất, như vậy lời khai của mấy người này, không thể tiếp tục được dùng.”
Quế vương gật đầu, nói: “Chuẩn!” Lúc nói chuyện chỉ vào Tiêu Tam, “Chế trụ mấy bà tử này, sau khi thối đường mỗi người ba mươi đại bản!”
Tiêu Tam xác nhận để tiểu bộ khoái dẫn mấy bà tử đi.
Ân Siêu phát hiện hắn ngăn cản Yến Thông lại ngăn không được những người khác, mạc danh kỳ diệu, căn cứ chính xác nhân cùng lời khai của nguyên cáo bọn họ thiếu một phần, hắn khí nộ quay đầu lại trừng đồng bạn của mình.
Yến Thông bọn họ là cá nhân ngươi tới ta đi đánh phối hợp, nhưng đồng bạn của hắn lại từng người một dường như cọc gỗ đứng tại chỗ.
Căn bản không có người giúp hắn.
“Vì sao các ngươi không nói lời nào?” Ân Siêu thấp giọng chất vấn.
Phạm Tố Thạch cười lạnh một tiếng, “Ân sư huynh vẫn chưa nói hết, chúng ta không dám loạn xen mồm.”
“Chúng ta đang tỷ thí, biện tụng trên công đường, chúng ta là cùng nhau, có ân oán gì trở về rồi hãy nói.” Ân Siêu nói.
Mọi người khinh thường nhìn hắn. Cùng nhau? Ngươi vừa rồi cũng không có nhớ kỹ chúng ta là cùng nhau.
Án tử mọi người cùng nhau tra, hiện tại lại là một mình ngươi biện tụng, ngươi phân minh chính là đạp lên vai chúng ta mà đi lên đi!
Ai cũng không sỏa, cho ngươi đạp mãi.
Ân Siêu tức giận nhìn Trình Công Phục.
“Không nên hành động theo cảm tình.” Trình Công Phục cảnh cáo chín người, “Lấy đại cục làm trọng!”
Mọi người diện vô biểu tình.
“Hiện tại lời khai của đám người Lý bà tử không đủ để tin tưởng, như vậy, Giang Diệp có một tháng đến Đinh phủ ba lần hay không?” Vẫn là Yến Thông chủ đạo, chín người theo.
Trâu Khải Huyền nói: “Ta cho rằng không có.”
Lúc nói chuyện lấy ra một tờ giấy, giũ ra, “Phía trên này, liệt cử năm nay này, Giang Diệp làm việc, vào tháng tư, hắn từng mang người ở Tân Hóa làm hai mươi hai chuyện. Mùng sáu tháng tư đi, hai mươi tám trở lại Thiệu Dương.”
“Một tháng này, hắn không có rời Tân Hóa trở lại Thiệu Dương.” Lúc nói chuyện, Trâu Khải Huyền cúi đầu hỏi nguyên cáo Giang Nhân Siêu, “Chuyện tháng tư, người còn nhớ kỹ không?”
Bookwaves.com.vn
Giang Nhân Siêu gật đầu, “Tháng tư hắn đúng là ở Tân Hóa một tháng.”
“Lý bà tử nói hắn mỗi tháng đều đến, liền có thể thấy thuyết pháp đó không đúng.” Yến Thông nói.
Tiêu Khánh nói: “Yến sư huynh, lời khai của đám người Lý bà tử tđã rở thành phế thãi, như vậy, bây giờ không phải có thể chứng minh, Giang Diệp và Lữ thị, cũng không có thông phải không?”
Không đợi Yến Thông nói, Ân Siêu phản bác: “Các vị, không nên quên, căn phòng án phát, y phục của Giang Diệp xếp chỉnh tề, còn có khăn để lau dùng khi đôn luân trên mặt đất, chi tiết trong này, đủ để thấy hắn lúc đó không vội không hoảng hốt. Nếu hắn là nửa đêm vào phủ gian chiêm Lữ thị, lại làm sao có thể có tình tư xếp y phục, lại làm sao có thể ngủ ở bên người Lữ thị.”
“Vấn đề này, tạm thời không thể cho ngươi đáp án.” Yến Thông nói: “Nhưng thỉnh các vị ghi nhớ, điểm đáng ngờ này.”
Từ Tử Ngọc tiến lên, “Đinh Thắng, sau khi ngươi vào cửa, đèn của gian phòng vẫn sáng sao?”
“Sáng!” Đinh Thắng nói.
Từ Tử Ngọc nói: “Cho nên, sau khi ngươi vào cửa thấy Giang Diệp, lập tức phát hiện chủy thủ trên bàn, có phải như vậy không?”
Đinh Thắng gật đầu.
“Các vị, ” Lúc Từ Tử Ngọc nói chuyện, Phó Nguyên Ngô đi giúp hắn lấy hung khí ra, hắn cầm ở trong tay biểu diễn, “Cây đao này vẫn đặt ở trong noãn các của Lữ thị, cũng không từng được mang đến ngọa thất.”
“Mà đêm án phát đó, cây chủy thủ này lại bày trên bàn, trùng hợp như vậy, ở lúc Đinh Thắng tìm hung khí, liếc mắt liền thấy được cây chủy thủ này.”
“Đây là nghi điểm thứ hai.” Từ Tử Ngọc nói.
“Điểm thứ ba, ” Tiêu Khánh tiến lên, “Thứ tử của Lữ thị Đinh Thao, mỗi tháng mùng một cũng sẽ từ thư viện về nhà, đây đã là thói quen trong mấy năm, tất cả mọi người trong nhà đều biết. Theo tự thuật của Đinh Thao, sau khi hắn trở về, cũng sẽ ngủ ở chính viện noãn các, bồi mẫu thân của hắn Lữ thị.”
“Nếu như Giang Diệp và Lữ thị thường xuyên qua lại, Lữ thị dù là to gan hơn nữa, cũng không có khả năng chọn tối mùng một này, không chỉ cùng Giang Diệp hẹn hò, còn muốn hắn ngủ lại ở trong phòng mình.”
“Đây là nghi điểm thứ ba.” Tiêu Khánh nói.
“Điểm thứ tư, ” Trâu Khải Huyền tiến lên, nói: “Lúc hai người đánh nhau, Lữ thị tỉnh lại, không có giải thích với Đinh Thắng, càng không có ngăn hắn giết người, mà là kinh hô một tiếng rồi xỉu. Đại phu kiểm tra thực hư, nàng là chấn kinh quá độ đàm mê tâm hồn.”
“Phản ứng của Lữ thị, vi phạm phản ứng của người bình thường, đây là nghi điểm thứ tư.”
Mấy người đánh phối hợp, mỗi người tất cả nói, phối hợp với đối phương, nói tiếp ý nghĩ chẳng những không có đoạn, trái lại có thể phối hợp và nhắc nhở đối phương, để thuận lý của án tình càng rõ ràng hơn, để người nghe hiểu thêm.
Bốn điểm đáng ngờ, cư nhiên bọn họ tìm được rồi, điều này làm cho Trình Công Phục có chút kinh ngạc. . . Những thứ này hắn cũng phát hiện, nhưng phát hiện cũng không thể đại biểu cái gì.
Bởi vì bọn họ tụng chính là vụ án Đinh Thắng giết người, hắn giết người là sự thực tồn tại, cho dù có điểm phản chứng đáng ngờ cũng cũng không thể cải biến sự thật này.
Trừ phi, bọn họ có chứng cứ triệt để phủ định Đinh Thắng giết người, thế nhưng, đây là không thể nào.
—— lời nói ngoài ——
Lại là một tháng, cảm giác nháy mắt liền đi qua
Phát hiện một thú vị điểm.
Soi gương nam nhân, vỗ vỗ đầy mỡ bụng: “Tấm tắc, lại gầy, vóc người thật không sai, nhất khối lớn cơ bụng, thỉnh tiếp tục bảo trì.”
Soi gương nữ nhân, xoa bóp thắt lưng trắc thịt kêu rên: “Ông trời của ta, ta hựu mập!”
Lão Lý gần nhất ở giảm béo, tự nhận thành công quả, nhưng nhượng hắn đi cân nặng, làm thế nào cũng không chịu.
Việc này không chỉ hắn, tiểu Lý cũng là, giam giữ cửa phòng cân nặng, từ năm trước bắt đầu phụ nữ hai người thể trọng đối với ta mà nói là một mê!
Tưởng diss họ Lý, ha ha ha ha.