Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 339: KHÔNG DÁM TIN TƯỞNG


Dịch giả: Luna Wong


“Bốn điểm đáng ngờ, ” Yến Thông dựng thẳng bốn ngón tay lên, “Nhưng ở hiện trường, lại không có bất luận đáp án gì.”


“Đây rất kỳ quái a, ” Đồng Nhận tiến lên đây, nói: “Ta không nghĩ ra, vì sao tốn tại những điểm đáng ngờ này? Nếu có người sai sử bà tử nói bậy, tản lời đồn Lữ thị và Giang Diệp thông dâm, biết Đinh Thao mùng một mỗi tháng về nhà một lần, còn có thể đặt chủy thủy ở noãn các vào căn phòng của Lữ thị, vậy người này nhất định là người rất thân cận với Lữ thị , chính là người của Đinh phủ đi?”


Yến Thông gật đầu, “Đồng sư đệ hỏi thật hay, người có thể làm được đây hết thảy, nhất định là người phi thường thân cận với Lữ thị, bằng không, làm không được.”


Yến Thông dứt lời, mưa dần ngoài cửa dần ít đi một chút, bách tính nghe tụng cùng với học sinh Tây Nam càng nhiều hơn vừa rồi, người ta tấp nập, ông ông nghị luận, náo nhiệt phi thường.


“Cố lộng huyền hư, ” Phạm Tố Thạch liếc mắt, “Rõ ràng đều biết, còn ngươi tới ta đi như vậy, cho là hát hí khúc hả.”


Tất cả mọi người ở đối diện không có nhìn hắn, Yến Thông nói: “Đại nhân, các vị hương thân phụ lão, hiện tại để điểm đáng ngờ xuống, chúng ta kể một câu chuyện cho mọi người nghe.”


Sát vách, Đinh Thao đứng lên, sắc mặt trầm ngưng, vẻ mặt Đinh Ngọc không giải thích được thấp giọng nói: “Bọn họ đang nói cái gì, lẽ nào chuyện phụ thân giết Giang Diệp, là bị người thiết kế?”


Đinh Thao nhìn Đinh Ngọc, ánh mắt sâm lạnh, gật đầu.


“Ai, ai sẽ thiết kế phụ thân?” Đinh Ngọc không dám tưởng tượng, nếu quả thật là có người thiết kế, vậy người này là có hận nhà hắn bao nhiêu.


Thiết kế mẫu thân hắn cùng người thông dâm, dự định để Đinh Thao mùng một về nhà gặp được, trên bàn còn chủy thủ tiện tay có thể lấy được, đây là muốn cho mẫu thân hắn và Đinh Thao cùng chết a.


Đinh Thao nhìn về phía Vương thị.


“Là ai?” Sắc mặt của Đinh Ngọc trắng bệch, theo đường nhìn nhìn thê tử của chính mình. Lưng của Vương thị rất thẳng, tay đặt ở trên bụng, mắt nhìn phía trước, thấy hắn nhìn, mỉm cười với hắn.


Lúc này cười cái gì?


Trong nháy mắt Đinh Ngọc mao cốt tủng nhiên, ngồi trở lại trên ghế, bên tai truyền đến thanh âm của Yến Thông sát vách, “Hai mươi ba năm trước, hai nam tử nhất kiến như cố, quyết định kết bái làm huynh đệ khác họ. Từ đó về sau cùng nhau buôn bán dược liệu chưa bào chế, hai người, một tính tình hướng ngoại linh hoạt, sở trường là giao tiếp, một nội liễm trầm ổn thiện quản lý. Vậy mấy năm cửa hàng dược liệu chưa bào chế làm rất tốt.”


“Ở một năm này, thê tử huynh trưởng có thai, cuối năm thì sinh sản nhưng bởi vì khó sinh mà chết, huynh trưởng chịu không nổi đả kích, ở tháng giêng năm sau, đưa nhi tử duy nhất giao phó cho đệ đệ, tự sát mà chết.”



Lúc hắn nói chuyện, hiện trường rất an tĩnh, Đoàn Ứng nói tiếp: “Mọi người có thể biết chưa, đệ đệ này chính là Đinh Thắng!”


“Đinh Thắng, hài tử nghĩa huynh của ngươi giao phó ngươi chiếu cố, là ai?” Đoàn Ứng hỏi.


Đinh Thắng từ lâu là lệ rơi đầy mặt, cúi thấp đầu trả lời: “Là. . . Là trưởng tử của ta Đinh Ngọc!”


“Cha!” Sát vách, Đinh Ngọc cọ một chút đứng lên, “Người nói cái gì, không có khả năng!”


Hắn từ hậu nha lên công đường, quỳ gối trước mặt Đinh Thắng, sắc mặt như đất, “Người nói cái gì. . . Ta không phải thân sinh của người?”


“Phải!” Đinh Thắng nói: “Trước khi phụ thân ngươi qua đời, để ta cả đời này đều không nên nói cho ngươi, để ta xem ngươi như nhi tử thân sinh.”


Đinh Thắng che mặt, “Ta đối với ngươi. . . Vẫn chưa giống thân sinh, ta có lỗi với nghĩa huynh.”


Đinh Ngọc lăng lăng nhìn Đinh Thắng, nói không ra lời.


“Cũng không phải! Ngươi đối với Đinh Ngọc cũng không tệ, mặc dù không để cho hắn đọc sách, nhưng ngươi càng hy vọng, hắn có thể kế thừa một phần buôn bán thuộc về phụ thân hắn. Ngươi giúp hắn thú thê sinh tử, tay bắt dạy hắn nhận thức thuốc, ngươi làm cũng đủ tốt rồi.” Trì Ngọc nói.


Đinh Thắng xấu hổ nhìn Đinh Ngọc, cười khổ nói: “Không phải. Trong lòng ta ta luôn tách ngươi với Đinh Thao ra, đối với hắn, càng thương yêu nhiều hơn một chút.”


“Đây không phải trách người.” Đinh Ngọc dập đầu, “Nếu quả thật là như vậy, người nuôi lớn ta, cho ta nhiều như vậy, đã đủ rồi!”


“Thực sự vậy là đủ rồi, người không có có lỗi với ta!” Đinh Ngọc khóc nói.


Đinh Thắng ôm Đinh Ngọc, buồn bực khóc.


“Ngươi cảm thấy vậy là đủ rồi, nhưng có người không cảm thấy!” Yến Thông bỗng nhiên lên giọng, “Có người biết chuyện này, nàng sợ cuối cùng ngươi cái gì đều không chiếm được, nên, nàng kế hoạch đây hết thảy.”


Đinh Ngọc ngừng khốc, ngẩng đầu nhìn Yến Thông, “Ai, ngươi nói ai?”


Hắn đoán được là ai, nhưng không muốn tin tưởng.


Bookwaves.com.vn

“Phu nhân của ngươi, Vương thị!” Yến Thông nói.



Hiện trường một trận tiếp hút khí, Đinh Ngọc bỗng nhiên quay đầu nhìn về sát vách, mặc dù cách một bức tường, thế nhưng hắn biết Vương thị có thể nhìn thấy hắn.


“Đại nhân, thỉnh truyền Vương thị lên lớp.” Yến Thông nói.


Quế vương gật đầu, đảo mắt, mọi người liền thấy Vương thị từ hậu đường đi ra, ánh mắt của nàng chăm chú khóa ở trên người Đỗ Cửu Ngôn, đỡ thắt lưng không vội thong thả đi tới, lại không có quỳ lạy mà là nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn, hỏi: “Đạo sĩ tới chữa bệnh cho Lữ thị, là ngươi cố ý an bài đúng hay không?”


Nàng hôm nay là người nghe a, đang nghe đặc sắc! Đỗ Cửu Ngôn mất hứng nhìn Vương thị, “Đúng vậy, vậy thì sao?”


“Lữ thị căn bản không có tỉnh, đêm hôm đó, là ngươi bày cuộc đợi ta, chính là vì xác nhận, có phải cục ta làm hay không?” Vương thị chất vấn.


Đêm hôm đó, nàng miễn cưỡng chống dù đu chính viện, giả hỏi chuyện hài tử của Ngô thị, gọi nàng ra.


Ngô thị đi ra, nàng nói nàng muốn uống trà, Ngô thị cũng châm cho nàng.


Nàng nhân cơ hội vào phòng, quả nhiên thấy trong phòng không có chút đèn, một người ngồi, nàng hô Lữ thị một tiếng, đối phương lại không có xoay người, mà là cười lạnh một tiếng!


Nàng sợ chần chờ một chút, vừa lúc Ngô thị trở về, nàng đóng cửa đi ra.


Sau khi trở về, nàng càng nghĩ càng cảm thấy kỳ hoặc, nhưng lại không có được đáp án.


Nên mới câu câu hỏi lúc nãy.


Đỗ Cửu Ngôn mặc kệ nàng.


Vương thị ha hả cười, đến gần Đỗ Cửu Ngôn, một đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, “Thông minh tuyệt đỉnh, Đỗ tiên sinh nhìn rõ mọi việc, hiện tại người đoán xem, vì sao ta bày cuộc?”


“Không muốn đoán.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Mau quỳ đi.”


Sắc mặt của Vương thị cứng đờ, Quế vương hợp thời vỗ kinh đường mộc, “Vương thị, quỳ xuống!”


Bụng to còn không an phận, Quế vương u oán nhìn thoáng qua Đỗ Cửu Ngôn, Đỗ Cửu Ngôn ngẩn ra, mở ra tay rất bất đắc dĩ.



“Dân phụ Đinh vương thị, khấu kiến đại nhân.” Vương thị rất ung dung hành lễ dập đầu.

Đinh Thắng và Đinh Ngọc hai phụ tử nhìn nàng, ánh mắt phức tạp, không dám tin tưởng.


“Mấy ngày trước chúng ta điều tra, tài khoản ở hiệu đổi tiền của Giang Diệp, sau khi kỳ hạn công trình năm ngoái kết thúc, cất một khoản hai nghìn lượng. Số tiền này đường về bất minh, không thể nào tra được. Nhưng trùng hợp là, trước một ngày, Vương thị từ tài khoản tiết kiệm của nàng lấy hai nghìn lượng ra.” Đoàn Ứng nói.


“Hai, lời khai của tất cả bà tử Đinh phủ, đều bị Vương thị phân phó. Nhưng nhân Ngô thị nàng không dám vọng động, nên mới tạo thành tình trạng, lời khai của Ngô thị và mọi người bất đồng.”


“Ba, cũng là điểm trọng yếu nhất, Vương thị tình cờ biết được, Đinh Ngọc không phải nhi tử của Đinh Thắng phu thê, nàng liên tưởng đến bất công của phu thê Đinh Thắng, cùng với Đinh Thao bỏ văn theo thương(nghiệp), nàng rất sợ Đinh Thắng sẽ đem tất cả gia sản đều giao cho Đinh Thao, mà Đinh Ngọc lại không có gì cả.”


“Nên, nàng thiết kế một cục như vậy, để Lữ thị thông dâm bị Đinh Thao thấy, để hắn dưới sự tức giận giết Giang Diệp. Nếu có thể thành công, bỏ đi bà mẫu vẫn không thích Đinh Ngọc, lại trừ đi Đinh Thao tranh đoạt gia sản với Đinh Ngọc, một hòn đá ném hai chim, hoàn cực kỳ xinh đẹp.”


“Vương thị, có phải như vậy không?” Yến Thông hỏi.


Vương thị như trước nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn, đáy mắt là phẫn hận. Chuyện này nếu như không phải Đỗ Cửu Ngôn dính vào, không có người phát hiện.


Nàng làm rất tốt, thiên y vô phùng.


Nhưng hết lần này tới lần khác không khéo như thế, để cho nàng đụng phải Đỗ Cửu Ngôn.


Bookwaves.com.vn

Vương thị nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn nói: “Phu thê hai người bọn họ, nếu đáp ứng giáo dưỡng Đinh Ngọc, lại khẩu thị tâm phi, chỉ làm mặt ngoài.”


“Lữ thị luôn luôn không thích Đinh Ngọc, không chỉ một lần kiến nghị, để Đinh Thắng chuyển buôn bán trong nhà cho Đinh Thao xử lý.”


“Đinh Ngọc từ nhỏ hối hả ngược xuôi bên ngoài, vì buôn bán, phu thê chúng ta chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Hắn khổ cực như thế, lại sau cùng làm giá y cho Đinh Thao.”


“Dựa vào cái gì?” Vương thị nói: “Trên đời này không có chuyện tốt như vậy. Lui một vạn bước để nói, gia sản của Đinh gia bây giờ, cũng có phân nửa của sinh phụ Đinh Ngọc, bọn họ phải cho Đinh Ngọc một nửa gia sản.”


Đinh Ngọc kinh ngạc nhìn Vương thị, lầm bầm hô “Anh nương, nàng. . . Thật là nàng thiết kế?”


Vương thị không tiếp hắn hỏi câu, “Chuyện trong nhà ngươi cũng không quản, ngươi ngoại trừ kiếm tiền ra, ngươi còn biết cái gì?”


Đinh Ngọc lắc đầu, khó có thể tiếp thu thê tử hắn luôn luôn dịu dàng, sẽ thiết kế hại thân nhân của hắn.


“Nàng, nàng điên rồi sao?” Đinh Ngọc bất khả tư nghị, “Cha nương đối với chúng ta tốt như vậy, Đinh Thao cũng không biết chuyện này, tại sao nàng phải làm như vậy?”


“Chẳng lẽ muốn đợi khi ngươi hai bàn tay trắng, ngươi mới hối hận phải không?” Vương thị nhìn hắn, gằn từng chữ: “Trước đây ta nói với ngươi, cha ta chính là từ Vương gia đi ra như thế, hắn không sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy, không hiểu nhân tính, hắn cho rằng người khác đều như hắn nghĩ, tôn kính đối xử tử tế với nhau. Nhưng kết quả thì sao, hắn bị người đuổi ra đi, hai bàn tay trắng lưu lạc đầu đường.”


“Đinh Ngọc, ngươi còn không hiểu sao? Không nên tin tưởng người khác!” Vương thị nói.



Đinh Ngọc khiếp sợ lại thất vọng, rơi lệ, “Những lời này của nàng, quá làm cho ta chấn kinh, ta chưa bao giờ biết, nàng sẽ có tâm tư như thế.”


Vương thị khinh thường cười cười, vuốt ve bụng của mình, cúi thấp đầu thấp giọng nói: “Ta nên suy nghĩ cho hài tử của ta, ngươi không hiểu tư vị lưu lạc đầu đường!”


Đinh Thao từ hậu đường đi ra, đứng ở trong bóng tối, nhìn Vương thị siết nắm tay.


Đinh Thắng ôm nhau khóc ròng. Hắn giết người hắn cũng không có khóc, cho tới giờ khắc này chịu không nổi, mới khóc lên!


Nguyên tưởng rằng là ngoài ý muốn, thật không ngờ lại là nhi tức của bản thân thiết kế tốt.


“Ngươi làm cái gì!” Đinh Ngọc muốn đánh Vương thị, “Ngươi làm cái gì, cha, cha đã nói, muốn chia gia sản làm hai, hắn nói bất công, không phải bất công trên vấn đề tiền, mà là bất công không cho ta đọc sách, cứ bắt ta đi buôn bán.”


“Ngươi, ngươi quá tự cho là thông minh!” Đinh Ngọc không có đánh, thu tay về quất vào trên mặt mình: “Vì sao người không thương lượng với ta.”


Vương thị ngẩn ra, lập tức mím môi không nói gì thêm.


Quế vương tựa lưng vào ghế ngồi, bỏ lại hạt dưa trong tay về, ghé mắt nhìn Đỗ Cửu Ngôn nhíu mày đầu.


Phức tạp như vậy, hắn không biết xử.


Đỗ Cửu Ngôn đang muốn nháy mắt ra dấu cho hắn, Trình Công Phục đứng dậy chắp tay nói: “Đại nhân, có thể hưu đường không?”


“Chuẩn!” Quế vương nói.


(Luna: Với vụ án này, ta đồng tình Vương thị, tuy nói bả biết một mà không biết hai mới làm ra chuyện như vậy nhưng cũng là vì bả từng trải qua chuyện như thế, bả sợ tương lai của bả, của con bả cũng thế. Giống một con người khi bước trên con đường bản thân từng té, có người chọn rẽ đường khác, có người chọn cẩn thận bước đi, có người chọn ngồi mãi không đứng lên nữa…. và đây chính là sự lựa chọn của Vương thị.


Còn bà Lữ thị kiểu như hòa thượng ăn thịt chó ý, ăn chay niệm phật mà không có phẩm đức gì của một người tu hành, thật sự xúc phạm Phật giáo, đáng lên án.


Đinh Ngọc chỉ lo hiếu thảo lo công việc cũng chả để ý gì đến tâm tư của vợ cũng đáng trách. Người mà khó trung hiếu lưỡng toàn thế nhưng hay để sự chênh lệch thấp nhất có thể. Hai vk ck có chuyện đều để trong lòng không tâm sự với nhau or không có time tâm sự với nhau sẽ thành thế này hoặc dễ bị người chen ngang lắm.


Vô tội nhất là Đinh Thao mém nữa bị hại.


Còn Giang Diệp có nhận tiền của người ta, ta cho rằng phía sau còn câu truyện nên ai biết có vô tội hay không)


—— lời nói ngoài ——


Vụ án này ta viết lúc đi ra, thì có một cô nương đoán được! Cái cô nương này, thấy ta chỉ vào tay ngươi chỉ sao? Đều nhanh trạc đáo lổ mũi của ngươi lên, ngươi thấy được sao?

Nhìn thấy không, nhìn thấy không? !



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận