Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 341: ĐÂY LÀ TÌNH CẢNH

Dịch giả: Luna Wong

Lời này khó trả lời.

Phủ định hắn, nhưng từ hiện trường mà nhìn, Giang Diệp và Lữ thị khẳng định có loại chuyện đó. . . Về phần phản ứng của Lữ thị, hiện tại không biết được, bởi vì thực sự quá mức mâu thuẫn.

Việc này không đợi Lữ thị tỉnh lại tự mình nói, không người có thể biện rõ.

Bởi vì nếu nói là gian chiêm, nhưng lúc đó Giang Diệp quả thực ngủ ở bên cạnh thân Lữ thị, nếu nói Lữ thị đồng ý, nhưng từ các chứng cứ và hiệp ước của Giang Hoa đưa ra trong án kiện có thể chứng minh, Lữ thị chắc là không đồng ý, hai người không tồn tại việc thông dâm.

Nhưng Trình Công Phục hỏi vấn đề này, hiển nhiên ý không ở chỗ này.

Mấy người Ân Siêu nhất thời cao hứng, có những lời này trấn tràng, khí thế của bọn họ nhất thời đã trở về.

“Giang Diệp ngủ ở bên người Lữ thị, Lữ thị không có phản kháng, thậm chí cả đêm trong nhà cũng không có người nghe được nàng kêu cứu, bởi vậy có thể thấy được, coi như là Giang Diệp và Vương thị có hiệp ước trước, đối với một người như Lữ thị mà nói, thông dâm chính là tồn tại chuẩn xác, như vậy, động cơ Đinh Thắng vì nổi giận mà sát hại Giang Diệp không thể hoài nghi, tội của hắn cũng không vì khế ước của Vương thị và Giang Diệp mà được giảm bớt và lượng giải.” Ân Siêu lớn tiếng nói.

Yến Thông bị trấn áp, hắn không khỏi nhìn đồng bạn của mình.

Những lời này có vấn đề, từ lúc Trình Công Phục bắt đầu nói, đã thay đổi.

Mọi người cũng đều á khẩu.

“Khụ khụ. . .” Đỗ Cửu Ngôn lấy quyền che miệng ho khan một tiếng, nói: “Ra sát chiêu!”

Nhãn tình của mọi người sáng lên, Yến Thông chắp tay xác nhận.

Sắc mặt Trình Công Phục phát chìm nhìn Đỗ Cửu Ngôn, không biết sát chiêu của nàng là cái gì.

“Đại nhân, chúng ta yêu cầu truyền đương sự Lữ thị!” Yến Thông nói.

Bản án liên quan đến thông dâm, Lữ thị lên đường không gì đáng trách.

Lữ thị?

Mọi người kinh sợ, mấy người Ân Siêu nhìn về phía Trình Công Phục. . .

“Lữ thị tỉnh rồi?” Trình Công Phục hỏi.

Mấy ngày hôm trước, đạo sĩ kia, chẳng lẽ không phải Đỗ Cửu Ngôn cố lộng huyền hư lừa dối Vương thị sao?

Hắn đã đoán sai?

Ngay cả Đinh Thắng cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, bởi vì chuyện Lữ thị tỉnh không có người nào nói với hắn.

Hậu nha, Vương thị kinh hãi không ngớt, đi mấy bước muốn muốn đi vào, đáng tiếc bị bộ khoái ngăn cản, Đinh Thao lạnh lùng thốt: “Nương ta, đã sớm tỉnh!”

Vương thị kinh ngạc nhìn Đinh Thao, “Quả nhiên. . . Các ngươi đã sớm bày cuộc, chờ ta tiến vào.”

“Là ai bày cuộc ngươi không biết sao? Ngươi ở trong trà của nương ta uống hạ ngũ thạch tán, nàng hoảng hốt tỉnh lại kinh giác trong phòng có người, lúc này mới đàm mê tâm hồn, bất tỉnh mấy ngày.”

“Nếu không phải Mao đạo sĩ đi, sợ rằng không ai sẽ nghĩ tới nương ta phục dụng ngũ thạch tán.” Đinh Thao nói.

Sau khi dùng ngũ thạch tán, người sẽ phấn khởi, sẽ hưng phấn đối với chuyện nam nữ khó có thể tự động điều khiển, thần trí sẽ mơ hồ.

Nhưng bởi vì thuốc này là thuốc cấm, bình thường đều là đạo sĩ dùng để luyện đan, hoặc tú bà trong thanh lâu để dùng cho khách nhân trợ hứng.

Nên Đỗ Cửu Ngôn hỏi qua Mẫu Đơn cô nương xong, tìm Mao đạo sĩ quay lại Đinh phủ, mà Mao đạo sĩ cũng không phụ nhờ vả, một mắt liền phân ra được.

Vương thị cười cười, cúi đầu vuốt bụng của mình, không nói gì.

Trong nha môn, Lữ từ ngoài cửa tiến đến, mặc một y phục trắng thuần, toàn thân trắng trong thuần khiết không có bất kỳ đồ trang sức, thế nhưng cũng rất sạch sẽ thể diện, dung mạo cũng là tinh xảo đoan trang khó gặp, quả thực không giống phụ nhân tuổi gần bốn mươi.

Nàng vào cửa ánh mắt nhìn về phía Đinh Thắng, không có bao nhiêu biểu tình, an tĩnh quỳ xuống, không có lời thừa thải, trực tiếp nói: “Dân phụ và Giang Diệp gặp qua ba lần. Là bởi vì trong tay hắn chẳng biết từ chỗ nào lấy được một kiện áo nhỏ của dân phụ.”

“Hắn nói nếu ta không đi gặp hắn, hắn sẽ đem việc này lan truyền ra ngoài. Ta không có đáp ứng, hạ quyết tâm nếu hắn đồn đãi ra ngoài, ta liền lấy cái chết chứng thuần khiết.”

“Nhưng một lần cuối cùng, Giang Diệp nói hắn bỏ qua, không hề uy hiếp ta, trả lại áo nhỏ cho ta, ta cho là hắn bỏ qua, không nghĩ tới hắn là có tính toán khác.”

Bookwaves.com.vn

Lữ thị tĩnh táo nói: “Đây là một. Thứ hai còn lại là, màn đêm buông xuống ta uống qua trà xong, liền cả người khô nóng, sau khi ta biết Giang Diệp tiến đến, nhưng lại không thể tự động điều khiển, ta biết ta vào bẩy của người khác, mặc dù không biết là cái gì, nhưng dĩ đoán được là nhi tức ta Vương thị gây nên.”

“Nàng đại khái rất hận ta, vì nguyên nhân gì ta cũng không biết.” Lữ thị nhàn nhạt nói: “Đại nhân, tội thông dâm dân phụ tuyệt không thừa nhận!”

Nàng nói xong nhìn về phía Đinh Thắng.

Đinh Thắng cũng nhìn nàng, đầu gối đi hai bước hô: “Lệ nương. . .”

“Thắng ca, ngươi cũng đừng khổ sở, người sống cả đời luôn luôn ngoài ý muốn, cứ như vậy đi.” Lữ thị nhìn Đinh Thắng, xuất ra khăn tay che mặt lau mép một cái. . .

Đỗ Cửu Ngôn bỗng nhiên nhảy dựng lên, “Ngăn cản nàng!”

Lữ thị lấy khăn tay xuống hướng về phía nàng cười, Đinh Thắng nhào tới ôm nàng, sắc mặt của Lữ thị trắng hơn, ngã vào trong lòng của Đinh Thắng, cười, nói: “Thạch tín khó giải, để ta đi đi.”

“Lệ nương, Lệ nương!” Đinh Thắng ôm chặt Lữ thị, “Nàng đừng như vậy, nàng còn có chúng ta a.”

Lữ thị kéo kéo khóe miệng, “Thắng ca, ta không nợ của ngươi, ngươi cũng đừng áy náy. Ta ngươi có thể làm phu thê nửa cuộc đời đã là duyên phận, hiện tại duyên tẫn cũng không cần khổ sở.”

Đinh Ngọc và Đinh Thao lao tới, quỳ ở một bên hô nương, Đinh Ngọc dập đầu nói: “Nương, ta có lỗi với người, ngươi nuôi ta một phen, ta lại hại người!”

Hắn dập đầu, cái trán thùng thùng vang trên mặt đất.

“Không có việc gì, ” Lữ thị nói: “Ta nuôi ngươi, ngươi tẫn hiếu, rõ rồi.”

Đinh Ngọc không chịu, khóc không có thanh âm, Lữ thị nắm tay của Đinh Thao, thất khiếu chảy máu, nàng nói: “Lau mặt cho nương xoa một chút!”

Tay của Đinh Thao run run, xuất ra cái khăn vội tới lau mặt cho Lữ thị.

“Sống tốt, nương chết cũng liền chết, ai cũng sẽ chết, đừng khóc!” Lúc nói chuyện Lữ thị nghẹn khí.

Đây hết thảy phát sinh rất nhanh, nhanh đến mọi người chưa phản ứng kịp, nhanh đến mọi người không biết nên có thái độ vì với Vương thị.

Một nhà ba nam nhân khàn cả giọng mà khóc.

Đỗ Cửu Ngôn nhìn, bỗng nhiên rất phiền táo, nàng quay đầu đi liền thấy cửa sau của nha môn, Vương thị lẳng lặng nhìn, khóe miệng lộ ra cười đắc ý.

Là dạng thù gì, tạo cho nàng lãnh huyết vô tình như vậy?

Trong nha đường, lặng ngắt như tờ, một màn này lệnh mọi người khiếp sợ, một lúc lâu Quế vương nói: “Đinh Ngọc Đinh Thao, hiện đem mẫu thân của bọn ngươi đi, sau đó nghị luận tiếp.”

Đinh Thao đẩy Đinh Ngọc ra, ôm Lữ thị xuất môn.

Đinh Ngọc lảo đảo một chút vô lực theo ở phía sau.

“Còn biện sao?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Trình Công Phục, không có kiên trì, “Vương thị và Giang Diệp bày cuộc, có khế ước của hai người làm chứng, Vương thị xúi giục bà tử trong nhà vu hãm Lữ thị cùng Giang Diệp thường xuyên qua lại, Vương thị hạ ngũ thạch tán để Lữ thị mất tâm trí.”

“Bởi vậy, mới có chuyện Đinh Thắng ban đêm về nhà, mà bắt kẻ thông dâm giết Giang Diệp.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đinh Thắng mặc dù giết người, nhưng ở trong tình cảnh, ở trong cuộc của người khác, hắn có lẽ có tội, nhưng cũng không phải tội giết người.”

Trình Công Phục đứng dậy, nhìn Đỗ Cửu Ngôn, nói: “Đã chết một người, ngươi biện hung thủ không có tội giết người, ngươi không cảm thấy buồn cười?”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Giang Diệp chết, hung thủ thật sự cũng không phải là Đinh Thắng, ở trong tình cảnh, hắn là một cây đao trong tay Vương thị, càng là cây đao Giang Diệp cầu chết. Sau đó, hắn thẹn quá thành giận mất lý trí thì, hắn đã không có tự chủ, như vậy, Trình Công cho rằng phải làm sao phán định?”

“Đương nhiên là giết người thì thường mạng! Vương thị bày cuộc ta không phủ nhận, nhưng Đinh Thắng giết người cũng là sự thực. Sự thực thắng hùng biện, ngươi chớ cưỡng từ đoạt lý.” Trình Công Phục nói.

Bookwaves.com.vn

“Tình cảnh cũng xưng là tình thế, dưới tình thế nào đó, tồn tại người lãnh đạo và bị người lãnh đạo. Vương thị làm cục, chờ Đinh Thao vào cục, mà cơ duyên xảo hợp Đinh Thắng vào cục, từ lúc hắn tiến nhập phủ, cũng đã tiến nhập trong tình cảnh Vương thị thiết kế. Hắn bị Vương thị điều khiển, dẫn đạo, từ lúc vào cửa thấy Giang Diệp, đến cầm lấy đao hoa quả trên bàn, cho đến Giang Diệp tử vong, đây hết thảy phát sinh đều ở trong một tình cảnh, nói cách khác, Đinh Thắng ở lúc đó, chính là bị tình thế điều khiển, bị Vương thị lãnh đạo, làm ra một loạt hành vi này.”

“Nếu muốn luận, vậy Vương thị liền chính là người lĩnh đạo điều khiển, nàng mới thật sự là hung thủ giết người!”

“Mưu hại trưởng bối, phải lăng trì!” Đỗ Cửu Ngôn quay đầu nhìn về phía Vương thị, đường nhìn sắc bén.

Trình Công Phục bị á khẩu, dừng lại một chút, tức giận tay run động vài cái mới khôi phục tâm tình, hắn nói: “Ngươi đây là nói sạo. Ta chỉ nhận một điểm, Đinh Thắng rốt cuộc có giết người hay không!”

Hắn không thể biện với nàng, thanh niên nhân tư duy kín đáo, kéo tính rất mạnh. Hắn phải ổn định tâm thần, chế trụ một điểm.

Chỉ cần giữ lại cái điểm này, mặc dù Vương thị bị định tội, như vậy hắn cũng có thể trở lại từ đầu biện Vương thị và Đinh Thắng hợp mưu, nói chung, lui có thể công tiến có thể thủ, là ổn cục.

“Ngươi không hiểu?” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Trình Công, ta nói cho ngươi nghe a.”

“Chỉ có nói rõ ràng điểm này, mới có thể phán tội giết người của định Đinh Thắng có thành lập hay không!” Nàng không phủ nhận Đinh Thắng có tội, nhưng cũng không phải đơn giản lấy tội giết người trảm lập quyết để phán đoán, Vương thị ảnh hưởng Đinh Thắng, vào lúc đó thời khắc đó, tuyệt đối vượt qua phán đoán của bản thânĐinh Thắng.

“Ta hỏi một chút, các bạn nàng đông đao, nếu về đến nhà nhìn thấy trên giường của mình có một nam nhân trần truồng đang nằm, các ngươi sẽ làm gì?” Đỗ Cửu Ngôn nói.

“Giết hắn!” Quế vương thấp giọng nói xong, chợt nghe vô số nam tử phụ họa nói: “Giết!”

“Dưới loại tình huống này không giết gian phu, vậy còn làm nam nhân sao?”

Đầu lông mày của Trình Công Phục cau lại.

“Trình Công thì sao, người sẽ làm gì?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

“Ngươi làm càn. Vô luận từ tuổi tác hay là từ nghiệp thời gian ta đều là tiền bối của ngươi, ngươi cư nhiên nói chuyện với ta như vậy, ngươi rốt cuộc có quy củ hay không.” Trình Công Phục mắng.

“Trên công đường bất luận bối phận, chỉ có chân tướng!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Dưới một tình cảnh thông thường, phản ứng của đại đa số nam nhân, đều là giết gian phu. Như vậy sau khi bị dẫn đạo, thì càng không cần phân tích suy lý.”

“Nên, Đinh Thắng có tội, bởi vì hắn làm môt cây chủy thủ, khiến Giang Diệp tử vong, mặc dù hắn tự đưa tới cửa để hắn giết, mặc dù hắn ôm hẳn lòng phải chết, mặc dù hắn bày cuộc hại Đinh Thắng, nhưng như trước không sửa đổi được chuyện Đinh Thắng quơ đao hướng hắn.”

“Nhưng không phải tử tội!” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nhìn về phía Quế vương, “Thỉnh đại nhân y theo《 Chu Luật, Hình Luật, Nhân Mạng 》, xử tội ngộ sát, trượng một trăm đồ ba năm!”

“Hồ đồ!” Trình Công Phục nói: “Hắn giết một người, chỉ trượng trách một trăm đồ ba năm, vậy sau này ai giết người, đều chỉ là trách phạt nhẹ hửng như thế, vậy thế đạo chẳng phải là đại loạn sao.”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Tình cảnh bất đồng, tự nhiên kết quả cũng không giống nhau, đó là một án, có tính đặc thù và đại biểu nhất định!”

Trình Công Phục nói: “Vậy người nào chịu trách cho cái chết của Giang Diệp?”

“Bản thân hắn. Ở trong lòng của hắn, hắn là tự sát. Bởi vì mạng của hắn không lâu nữa, nên hắn đang tìm chết. Còn Vương thị, bởi vì nàng mưu hại trưởng bối mưu đồ tài sản, nàng là giết người, hãm hại hai tội chồng lên nhau. Bọn họ chịu trách nhiệm cho chuyện này, cũng đã đủ!”

“Ngươi, ” Trình Công Phục tức giận đầu váng mắt hoa, chỉ vào Đỗ Cửu Ngôn, “Ngươi đây là ngụy biện.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui