Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 342: ÂM ÁM ĐÍCH NHÂN


Dịch giả: Luna Wong – người tăm tối u ám


“Đại nhân.” Đỗ Cửu Ngôn không nhìn Trình Công Phục, mà nói với Quế vương: “Người thỉnh tụng của ta Đinh Thắng, bị người thiết kế hãm hại khiến hắn xung động giết người. Nên, thỉnh đại nhân án xử Đinh Thắng trượng tám mươi đồ ba năm.”


“Nếu đại nhân xử nặng, ta nhất định khiếu nại, cho đến án này có được thẩm lí và phán quyết hợp lý!”


Trình Công Phục nói: “Đỗ Cửu Ngôn, ngươi quá càn rỡ!”


“Càn rỡ là phong cách hành sự của ta, không liên quan đến vụ án này, những câu của ta có lý, mọi chuyện theo nếp, càn rỡ thế nào?” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Người vào trước là chủ, nhận định Đinh Thắng giết người sau cùng không thay đổi miệng, người có từng nghĩ tới, án này đã có hai mạng! Giang Diệp chết hắn tự chịu trách nhiệm, như vậy Lữ thị chết thì sao?”


“Tuy là nàng tự sát, nhưng là bị người bức bách, ai bức bách nàng?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi tới: “Là Giang Diệp, là Vương thị. Dưới tình cảm bọn hắn mưu, Lữ thị bị vũ nhục, cho nên nàng xấu hổ và giận dữ tự sát, mà đồng dạng, Đinh Thắng cũng bị nhục nhã và dẫn đạo!”


“Nếu phủ định ảnh hưởng của tình cảnh này, như vậy cái chết hôm nay của Lữ thị, là nàng ăn no rảnh rỗi chết chơi để chúng ta vui một chút sao?”


Trình Công Phục á khẩu không trả lời được.


Đỗ Cửu Ngôn phất tay áo, không nhìn Trình Công Phục nữa!


“Hay!” Có người hô: “Đỗ tiên sinh nói rất đúng, Giang Diệp hại tức phụ người ta, hắn chính là muốn chết. Người muốn chết dựa vào cái gì còn muốn để người chịu trách nhiệm!”


“Đúng đó, án tử và án tử không giống nhau, cứ nhìn chằm chằm luật pháp cũng không biết biến báo.”


Trình Công Phục tức giận ngực cứng lại, lảo đảo một bước được Ân Siêu đỡ lấy.


Cả người bọn họ nghe đầu ong ong hưởng, không nói khẩu từ, đó là suy nghĩ cũng chậm mấy nhịp.


Biện tụng như vậy, cũng không phải chỉ cần chỉ là kinh nghiệm phân được cao thấp, còn có học thức và trường thi ứng biến cùng với nhận tri và tình cảm cộng minh của nàng đối với án kiện này.


Tình, pháp cho tới bây giờ đều không thể tách ra, ở lúc biện tụng không chỉ phải theo lẽ công bằng theo pháp luật cũng phải có tình cảm cộng minh cùng người thỉnh tụng.


Chỉ có như vậy, mới có thể từ tình biện, từ pháp tụng!


Mấy người Ân Siêu ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vây bắt Trình Công Phục không dám mở miệng nữa.



Hậu nha, Vương thị đỡ khuông cửa, hầu như sắp đứng không được, nàng cũng đọc qua luật pháp, bằng không, nàng cũng thiết không được cục như vậy, nhưng cái nàng đọc, ở hôm nay hoàn toàn bị phá vỡ.


Người và người, từ vừa mới bắt đầu thì có khác biệt sao?


Vương thị nghĩ đến lúc đó theo phụ mẫu bị đuổi ra khỏi nhà. Phụ thân hắn bởi vì là thứ tử, nên sau khi tổ phụ chết bị đích mẫu đánh đuổi, đích mẫu hắn hận hắn!


Nhưng lỗi tại hắn sao? Hắn cũng không có sự chọn lựa!


Nhưng người của Vương gia cũng không nghĩ như vậy, không lưu tình chút nào đánh đuổi bọn họ, để cho bọn họ tự sinh tự diệt.


Mà đây không phải là nàng hận nhất, nhiều năm như vậy, mỗi khi nàng nhớ tới, hận nhất ghét nhất lại là phụ thân của nàng, nam nhân ngu xuẩn kia. Vì sao không phòng ngừa chu đáo, tại sao muốn chờ bị đuổi ra khỏi nhà, mới phát hiện mình hai bàn tay trắng.


Bởi vì sự bất lực của hắn, mà để thê nhi của hắn trôi giạt khắp nơi.


“Phạm nhân Vương thị ở đâu!” Trên công đường, Quế vương nói.


Vương thị bị một lần nữa giải lên đường, quỳ xuống.


“Theo《 Chu Luật, Hộ Luật, Nhân Mạng 》, phàm ti ấu mưu đồ tài sản của phụ mẫu, mưu sát mưu hại người, theo luật lăng trì, này đây, bổn quan hôm nay xử ngươi lăng trì chi hình!” Quế vương nói xong, chỉ vào Hoàng thư lại, “Để cho nàng đồng ý!”


Vương thị bị bắt tay ấn vào, tay đang run rẩy, sợ ôm bụng, hô: “Đại nhân, dân phụ đang có mang!”


“Vậy chờ ngươi sinh xong mới lăng trì!” Quế vương nói: “Ân!”


Bộ khoái ấn tay của Vương thị trên giấy, lôi kéo nàng ra cửa. Vương thị lảo đảo sắc mặt như tro tàn bị bắt đi.


“Phạm nhân Đinh Thắng, tuy có tội giết người, nhưng là bị người hãm hại, bổn quan y theo 《 Chu Luật, Hình Luật, Nhân Mạng 》 phán xử ngươi trượng tám mươi, đồ ba năm!”


Đinh Thắng dập đầu, che mặt khóc.


“Thối đường!” Quế vương vỗ bàn, phất tay áo rời chỗ trở về hậu nha, hắn cũng tức giận không nhẹ, hận không thể một cước đạp chết Vương thị.


Nữ nhân gì, nữ nhân đều đáng sợ như vậy? !



Thật sự là khó có thể lý giải.


Trình Công Phục chậm qua một hơi thở, nhìn Đỗ Cửu Ngôn. Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, nói: “Có cần phản tỉnh lại bản thân hay không?”


Trình Công Phục lại giận, thở không được.


Bookwaves.com.vn

“Thứ nhất, đội ngũ mười người các ngươi rời rạc, không hề có kỷ luật, nội bộ mâu thuẫn ảnh hưởng sức chiến đấu của ngoại bộ. Hôm nay biện tụng với chúng ta, mọi người đều là lần đầu tiên không có kinh nghiệm, những nếu là cùng Yến kinh, các ngươi sợ rằng bị đối phương ăn đến tra cũng không chừa.”


“Thứ hai, trong đoàn đội chiến, là không có chuyện một người.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Ân Siêu, “Ngươi cứ nói đi?”


Mặt của Ân Siêu đỏ lên.


“Lần tỷ thí này, chúng ta không khách khí, chi tiết việc trở về rồi hãy nói!” Đỗ Cửu Ngôn nói xong, phất tay hô đội ngũ nhỏ của mình, “Quay về tụng hành.”


“Tiên sinh, người mới vừa nói quá đặc sắc.” Yến Thông nói.


“Tiên sinh, tình cảnh chuyện người có thể nói tinh tế một chút với chúng ta không?” Phó Nguyên Ngô nói.


“Tiên sinh, người thu đồ đệ đệ không?” Trâu Khải Huyền nói.


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nếu là nịnh hót thì tiếp thu hết, chuyện giảng bài cam tâm tình nguyện làm, về phần thu đồ đệ thì thôi đi. Thật sự là sợ ngày nào đó các ngươi ra ngoài báo sư môn, làm mất mặt ta.”


“Tiên sinh, chúng ta nỗ lực học tập, tranh thủ không làm mất mặt người.” Trâu Khải Huyền nói.


Đỗ Cửu Ngôn xua tay, đi tới trong viện ngừng lại, nha môn khoan dung một mặt, để Đinh Thắng ở đứng ở trong viện dừng lại một khắc đồng hồ bên di thể của Lữ thị.

Phụ tử ba người vây bắt Lữ thị khóc.


Đinh Thắng dặn dò sự tình, “Các ngươi nương xưa nay thích sạch, nhất định phải thu thập dung nhan của nàng thoả đáng một chút. Mộ khai song huyệt, tương lai ta đi, các ngươi chôn ta và nàng cùng một chỗ.”


Đinh Thao và Đinh Ngọc khóc xác nhận.


“Đinh Thao, ngươi và huynh trưởng ở chung cho tốt, ghi nhớ kỹ không nên huynh đệ ly tâm!” Đinh Thắng nói: “Vương thị là Vương thị, không có quan hệ gì với huynh trưởng ngươi, ngươi không nên trách hắn!”



Đinh Thao nhìn thoáng qua Đinh Ngọc, không nói gì, hiển nhiên tồn oán nộ.


“Đinh Ngọc, gia sản ta từ lâu phân xong rồi, khế ước thư tồn tại hiệu đổi tiền trung, ngươi nếu muốn phân nhà tùy thời lấy ra. Sở hữu gia sản ngươi và Đinh Thao đều là một người phân nửa.” Đinh Thắng giao phó xong, ôm Lữ thị trong ngực , lại là tê tâm liệt phế khóc rống.


Đinh Ngọc quỳ ở một bên, hận không thể đụng chết ở chỗ này.


Là hắn quá sơ ý khinh thường, bằng không, vô luận như thế nào cũng sẽ không để Vương thị làm ra loại sự tình này.


Một nhà thật tốt, bị nàng phá cho thành mảnh nhỏ.


Đinh Thắng bị người mang về tù, Đinh Ngọc đi cầu Tiêu Tam, nhưng Tiêu Tam không ở hắn liền đi cầu Bả Tử, “Bả gia, ta, ta chỉ muốn thấy nàng một mặt, nhất định không làm chuyện dư thừa gì, tựu, cùng nàng nói mấy câu.”


“Cầu van xin người Bả gia.”


Có việc cầu Tiêu Tam, dùng tiền còn có thể giải quyết, thế nhưng ở chỗ Bả Tử, tiền là không giải quyết được.


Bả Tử nhìn hắn một cái, gật đầu: “Đi đi!” Lúc nói chuyện hô một tiểu bộ khoái, “Dẫn hắn đi nữ lao.”


Tiểu bộ khoái xác nhận, hướng về phía Đinh Ngọc ra dấu tay, Đinh Ngọc cho tiểu bộ khoái mọt ít bạc, theo hắn vào trong lao.


Vương thị ngồi xếp bằng dưới đất, bụng thật to đặt trên đùi, sắc mặt bình tĩnh, nghe được tiểu bộ khoái gọi nàng, nàng mở mắt nhìn Đinh Ngọc.


“Hài tử ngươi chiếu cố tốt.” Vương thị lẳng lặng nhìn hắn, “Lúc này đây ta làm rất đẹp, nếu không phải Đỗ Cửu Ngôn, không có người phát hiện. Ta chết cũng liền chết, ngươi chiếu cố hài tử thật tốt.”


“Cả đời này, ta không có lỗi với bất luận kẻ nào, bao quát ngươi. Nếu như ngươi tới là vì chỉ trích ta, vậy ngươi xin mời đi cho.”


Lúc Vương thị nói chuyện, một lần nữa nhắm mắt lại.


Bookwaves.com.vn

Tất cả lời của Đinh Ngọc nghẹn ở trong cổ họng, hắn vẫn cho là Vương thị và Lữ thị rất giống nhau, hắn còn vì thế mà cao hứng.


Hiện tại xem ra, các nàng tuyệt nhiên bất đồng.


“Ngươi không biết mẫu thân, tuy rằng nàng cũng không thân với ai, nhìn qua lạnh lùng, thế nhưng nàng cũng sẽ không hại ai. Ngươi đối xử với nàng như thế, quá vong ân phụ nghĩa súc sinh không bằng.” Đinh Ngọc nói.


“Tại sao ngươi phải làm như vậy!” Đinh Ngọc chất vấn: “Bình an không tốt sao? Dù là ta cái gì đều không chiếm được thì thế nào, chỉ cần có thể cùng ngươi và bọn nhỏ ở một chỗ, ta đã đủ hài lòng.”


“Vô năng!” Vương thị không có mở mắt, giọng mỉa mai nói: “Ngươi trôi giạt khắp nơi, hai bàn tay trắng, bản thân không không sao, nhưng hài tử của ngươi ngươi có nghĩ tới chưa?”



Nàng theo phụ mẫu kinh lịch một đoạn không nhà để về kia, rõ ràng ở trước mắt, cả đời này nàng không bao giờ quên.


“Người sống, người một nhà cùng một chỗ, mới là trọng yếu nhất a.” Đinh Ngọc nhìn nàng, “Ta chưa bao giờ biết, trong lòng ngươi ẩn dấu nhiều chuyện như vậy, ngươi nên nói với ta.”


“Ngươi không có tư cách thuyết giáo ta.” Vương thị lạnh lùng thốt: “Ta không làm những thứ này, hắn phân xong gia sản sẽ không lấy ra đưa cho ngươi, ngươi cứ chờ xem.”


“Chuyện của Đinh gia còn chưa kết thúc.” Vương thị nói: “Ta chỉ nhắc nhở ngươi, vì hài tử, ngươi không tranh cũng phải tranh, ngu xuẩn cũng phải học thông minh!”


Vương thị nói xong không thèm nói lại.


“Ngươi đều sắp chết, hài tử của ngươi có thể tốt sao?” Đinh Ngọc hét lớn một tiếng, nói: “Ngươi nói ta ngu xuẩn, nói ta không biết phòng bị người khác, nhưng bọn họ hại ngươi sao? Bọn họ và người của Vương gia ngươi là giống nhau sao? Ngươi chính là nữ nhân ích kỷ lương bạc, trong mắt của ngươi chỉ có thể nhìn thấy lợi ích của mình, đồ trong tay ngươi mới là đồ, nhưng chúng ta là một nhà a, lẽ nào ngươi không có một chút cảm tình sao?”


“Ngươi gả đến đây, nương lập quy củ cho ngươi, hay là trách móc ngươi nặng nề. Tiền mỗi tháng của ngươi gấp đôi, muốn cái gì có cái đó, những thứ này chẳng lẽ không đủ?”


“Ngươi không cần nói với ta phòng ngừa chu đáo, trời sẽ không mưa, người của Đinh gia sẽ không thay đổi, ta và Đinh Thao là huynh đệ, thì vĩnh viễn là huynh đệ!” Đinh Ngọc nói xong phất tay áo muốn đi, quay người lại liền thấy Đinh Thao đứng ở cách đó không xa, hắn thì thào hô một tiếng, “Thao. . .”


“Vương thị, ” Đinh Thao qua đây đứng ở trước mặt hàng rào, nhìn nàng, “Ta tới là muốn nói cho ngươi biết, mục đích ta không đọc sách, không phải là vì cướp giật gia sản với đại ca của ta , mà là để đổi cho hắn đi đọc sách.”


“Tiên sinh nói, chỉ cần thích, bất cứ lúc nào bắt đầu đọc sách thi công danh cũng không muộn! Đại ca thông minh có thể đọc sách, hiện tại đến lượt ta đi nỗ lực buôn bán, giúp hắn khởi động một mảnh an bình thiên.”


Vương thị bỗng nhiên mở mắt.


“Kinh lịch của ngươi ta không muốn biết, đối với ngươi cũng không đồng tình. Thế nhưng ta muốn nói cho ngươi biết, ngươi chính là tiện nhân ngu xuẩn. Nếu ngươi không bị lăng trì vậy ở trong tù cả đời, không nên ra ngoài nữa, bằng không ta sẽ đích thân thiên đao vạn quả ngươi!”


Lúc Đinh Thao nói chuyện, đi nhanh.


Tay của Vương thị dùng lực ôm bụng, nhìn về phía trước đờ ra, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.


“Đối với kết quả hiện tại ngươi cảm thấy hài lòng không?” Đinh Ngọc mắng: “Hài tử của ngươi, hài tử của chúng ta phải cả đời sống ở trong bóng tối của ngươi, các nàng sẽ giống như ngươi, cả đời đều không ngốc đầu lên làm người được, như một cô hồn dã quỷ, ở trong lòng thời khắc phòng bị tính toán người khác!”


“Vương thị, ngươi sai rồi, mười phần sai!” Lúc Đinh Ngọc nói chuyện cũng bước nhanh ra ngoài.


Vương thị kinh ngạc nhìn về phía trước, cười thảm một tiếng.


—— lời nói ngoài ——


Nghĩ đến hai ngày trước nghe được một tác giả nói nàng có nhất triệu tồn cảo.

Ta: . . .

Người và người thật là có khác biệt a, ta ở trong bụi bậm ngưỡng vọng ngưu nhân!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận