Q1 – CHƯƠNG 345: NÊN ĐƯỢC ĐÃI NGỘ
Dịch giả: Luna Wong
Đỗ Cửu Ngôn rất thích sân bóng mới xây, không có bãi cỏ, cho nên nàng để người trải cát, hạt cát không tính là bằng phẳng, nhưng so với bùn đất gồ ghề lồi lõm, thì dùng tốt hơn.
Nàng làm xong, rất nhiều nơi cũng học theo nàng, trải cát lên mặt đất.
Tạ Lâm đứng ở trước mặt Đỗ Cửu Ngôn, nói: “Người nói qua, nội bộ Tây Nam phân liệt, trước chúng ta đều tình là người ủng hộ Trình Công.”
“Nhưng kinh qua thi viết chọn lựa và chuyện mới vừa rồi, chúng ta rất thất vọng với hắn.” Tạ Lâm nói: “Chúng ta muốn lưu ở Tây Nam, nhưng không muốn tiếp tục làm người ủng hộ Trình Công, nên, hội trưởng người thu chúng ta đi. Sau này chúng ta không đối nghịch với người, người nói cái gì chúng ta làm cái đó.”
Xem ra hiệu quả đánh nhau cũng không tệ lắm.
“Theo ta có thể a, ngưỡng cửa này của ta rất thấp, quy củ các ngươi cũng biết. Mỗi người viết một phong thư, khen ta khen chân thành một chút, từ ngữ trau chuốt phải hoa lệ, hành văn phải ưu mỹ, bản thân phải tuấn tú!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Có thư đầu hàng, ta chờ các vị hào kiệt, đi đi đi đi!”
Quy củ của nàng người người biết, cho nên nàng vừa nói tất cả mọi người chắp tay xác nhận, đều tự tán trở về viết thư.
Đỗ Cửu Ngôn thu được bốn mươi chín bức thử.
Hành văn đều rất ưu mỹ, xây từ ngữ trau chuốt vừa nhìn chính là xem sách suy nghĩ thật lâu, còn có người thậm chí còn sửa thơ cổ.
“Thành ý rất đủ!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Rất tốt! Sau này, tụng hành không có việc gì thì tới nơi này chạy bộ đá cầu, trừ thứ này ra, không chuyện khác như trước cùng thường ngày, có việc, tới tìm ta, ta bảo bọc các ngươi.”
Mọi người xác nhận, tốp năm tốp ba nói giỡn đi, nhất phái hài hòa.
Đỗ Cửu Ngôn ngáp, Lưu Vanh Cần đi tới bất đắc dĩ cười nói: “Buổi sáng ngươi đi thêu dệt chuyện, liền vì cái này?”
“Tiên sinh hiểu lầm, ta thuần túy là rảnh rỗi. Xem kéo bè kéo lũ đánh nhau vẫn rất thú vị.” Đỗ Cửu Ngôn cười đứng dậy, “Nắm tay không có đánh ở trên người mình, náo nhiệt luôn luôn đẹp mắt.”
Nắm tay không có đánh ở trên người mình, nên náo nhiệt rất xem rất hanh! Lưu Vanh Cần nhướng mày, nở nụ cười, “Lời này của ngươi, rất thú vị.”
“Đúng vậy, ta luôn luôn rất thú vị.” Tâm tình của Đỗ Cửu Ngôn rất tốt, “Tuy là thu hoạch ngoài ý muốn, nhưng cũng là thu hoạch, cũng không tệ lắm.”
Lưu Vanh Cần căn bản không tin nàng là rảnh rỗi vô sự đi gây chuyện thị phi. Người như nàng nếu như một chút tâm tư cũng không có, thì ngay cả nhìn đối phương một mắt đều lười.
“Lập tức Tây Nam sẽ thi, ngươi lại phải chuẩn bị dẫn bọn hắn đi kinh thành.” Lưu Vanh Cần hỏi: “Cần ta làm cái gì không?”
Vốn là mùng tám tháng sáu, thế nhưng năm nay Tây Nam quá nhiều việc vặt vãnh, hơn nữa thống kê người dự thi thực sự quá ít, nên hoãn lại đến cuối tháng bảy, coi như cũng bất quá chỉ có hơn mười ngày.
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Chuyện thi, người xử lý đi, ta không biết. Tỷ thí ta phụ trách.”
“Năm nay rất có thể chỉ là người của nội bộ Tây Nam thi.” Lưu Vanh Cần cười khổ, “Rất nhiều người tình nguyện thiên lý xa xôi đi Yến kinh thi cũng không muốn đến Tây Nam.”
Đỗ Cửu Ngôn không khách khí nói: “Bầu không khí của Tây Nam quá kém, vẫn là ít người tương đối khá.”
“Ngươi bây giờ là hội trưởng của Tây Nam, còn có thể nói như vậy sao?”
“Ta nói trước đây, hiện tại nhưng không giống.” Đỗ Cửu Ngôn cười khanh khách đi.
Lưu Vanh Cần bật cười, nhưng phát hiện hắn muốn phản bác, thật đúng là không thể.
Từ sau khi nàng tới, tất cả mọi người thay đổi có lực ngưng tụ, sức sống mười phần có hơn, một vốn một lời yêu cầu cũng trở nên cao hơn, không còn là mần cho xong chuyện nữa.
. . .
Trình Công Phục vừa tức vừa nộ, ngã bệnh.
Chu Nham bị Lục Trán khiển trách một trận, ở dưới hành lang đọc《 Chu Luật 》nửa canh giờ, chờ mọi người tản hắn lại bị Ân Siêu khiển trách một trận, nói hắn không đủ nghĩa khí.
Hắn mệt mỏi trở lại học phủ, ba vị cùng học trong túc xá đều ở.
Trong ngày thường đều lấy hắn dẫn đầu, nhưng hôm nay thấy hắn tránh như tránh xà hạt, hắn đi vào, thì đều thu thập sách vở đi.
Chu Nham ngã xuống giường, nghĩ biểu hiện ngày hôm nay ở trên công đường, rất muốn vả bản thân một bạt tai!
Hắn chẳng biết nằm bao lâu, lúc trời sắp đen, đi tìm Mã Dịch đến thực đường ăn cơm.
“Đi ăn cơm đi, ” Chu Nham đứng ở ngoài cửa túc xá của Mã Dịch, hô một tiếng.
Mã Dịch ứng đang muốn đi, bỗng nhiên chợt nghe những người khác trong phòng cười lạnh một tiếng, nói: “Tiểu nhân gió chiều nào ngã chiều đó, ngụy quân tử!”
“Chúng ta đi nói với hội trường, để hai người bọn họ ở cũng một phòng đi. Ta thấy chọn phòng của Mao Dần là tốt nhất, tiết kiệm tai họa người khác.”
“Mao Dần bên kia vốn là Diêu Diễm và Tiêu Thanh Phong ở, vừa lúc, các ngươi một ổ rắn chuột!”
“Ngươi nói cái gì, lặp lại lần nữa?” Mã Dịch cả giận nói.
Sắc mặt của Chu Nham cũng rất khó nhìn, nhìn mọi người, nói: “So với chúng ta, các ngươi cũng cao quý không đi nơi nào, cho rằng theo hội trưởng, nước lên thì thuyền lên sao? Thực sự là buồn cười, không phải cũng là học sinh sao!”
“Ai cũng không thể cao quý hơn ai.”
“Ha ha, thực sự buồn cười! Cỏ đầu tường lúc nào cũng có thể tự xưng là thanh cao.”
Ba người trong phòng cười không chút che giấu nào.
“Không cần cùng bọn họ nhiều lời, ” Chu Nham lôi kéo Mã Dịch ly khai, hai người đến thực đường, mọi người phảng phất không biết bọn họ, vô luận là học sinh học phủ hay là tụng sư tụng hành. Hai người ngồi ở trong góc, cách nhau không xa là Ân Siêu và Dư Nhất Khôn, cũng là đãi ngộ đồng dạng.
Nhưng Ân Siêu và Dư Nhất Khôn cũng không định gặp bọn họ.
Bookwaves.com.vn
“Không nghĩ tới thất bại.” Chu Nham cười khổ, nói với Mã Dịch: “Liên lụy ngươi.”
Mã Dịch hướng về phía hắn cười cười, không nói chuyện, “Thi cho tốt đi, chờ thành tụng sư, hết thảy đều sẽ khá hơn.”
“Ân.” Chu Nham lên tiếng.
Ngoại trừ cuộc thi, bọn họ cũng không có lựa chọn khác.
Ăn cơm xong, hắn suy nghĩ một chút đi tìm Lục Trán, cách cửa hắn thấp giọng nói: “. . . Tiên sinh, Trình Công tốt hơn chút nào chưa? Đêm nay ta ở tại chỗ này chiếu cố hắn đi.”
“Không cần.” Lục Trán cũng không có mở cửa, “Chút nữa hai vị công tử của Trình gia sẽ đến chăm bệnh.”
Chu Nham dừng một chút, nói: “Vậy tiên sinh người vẫn tôt chứ, cũng không có chuyện gì cần ta làm?”
Lục Trán có lệ nói: “Không có, ngươi trở về đi.”
Thái độ của Lục Trán, đối xử với hắn cực không giống với trước đây.
Chu Nham dường như ngã vào trong hầm băng, cả người lạnh run, hắn có thể cảm giác được, Lục Trán muốn từ bỏ hắn.
Là bởi vì chuyện ngày hôm nay biện tụng sao?
Nhưng hôm nay ở trên công đường, hắn không có sai!
Ngày hôm nay biện tụng thua không thể trách hắn, trận quan ti này hắn bất quá là theo Ân Siêu mà thôi, vì sao tất cả mọi người lai chỉ trích hắn.
Chu Nham chậm rãi không mục đích ly khai viện tử, trong lòng trống rỗng, đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác như vậy, phảng phất bị mọi người từ bỏ.
Bỗng nhiên, khúc quanh tường vây, truyền đến tiếng nói chuyện của hai người tiến gần, hắn theo bản năng dán tường đứng tách bọn họ ra.
“Ân Siêu người này quá đắc ý, lần này thua, tuyệt đối là đáng đời.”
“Đúng, xem hắn sau này còn làm sao hoành hành trong tụng hành, hắn cũng không nhớ năm đó Yến Thông và hắn không sai biệt lắm, nhưng Yến Thông hôm nay đều là tổ trưởng tổ chữ đình rồi, hắn lại cái gì đều không phải. Hắn còn có mặt mũi đắc ý.”
“Phải là sốt ruột, mới có thể chỉ vì cái trước mắt đi. Phản chính lúc này đây hắn đắc tội hết tất cả sư huynh đệ rồi. Nếu ta giống hắn ta cũng sẽ không ở lại Tây Nam.”
“Được rồi, Chu Nham của học phủ bên kia sau này không nên lui tới với hắn. Người này quá dối trá. Phía trước còn đi theo Ân Siêu phía sau hảm sư huynh, nhưng ngươi nhìn hắn, lúc Ân Siêu đánh nhau, hắn lại đứng ở một bên xem náo nhiệt. Uổng công Ân Siêu đối với hắn thật tốt.”
“Hắn cũng không phải là lần đầu tiên, chuyện của Tiêu Thanh Phong cũng bất quá mới mấy ngày mà thôi.”
Ngữ khí của hai người mỉa mai, tràn đầy trào phúng.
Chân của Chu Nham nặng tựa thiên kim, đi trở về, hai người vừa nói chuyện kia đến phòng rửa mặt, rất nhiều người ngồi xổm bên cạnh giếng ở giặt quần áo rửa mặt nói chuyện phiếm, có người nói: “. . . Nhắc tới, hội trưởng năm ngoái trước tụng sư khảo hạch, đã tới Tây Nam, chuẩn bị nhập học phủ, nhưng là vừa tiến đến đã bị đám người Chu Nham và Tiêu Thanh Phong kia trêu đùa, sau đó lại bị Tiết tiên sinh khinh thị, nên mới có thù hận giữa Tây Nam cùng hội trường.”
“Đều là người nông cạn, trông mặt mà bắt hình dong. Hội trưởng nói hắn đọc hai ngày luật pháp, tất cả mọi người chê cười hắn không biết trời cao đất rộng, nhưng ai biết, hội trưởng đã gặp qua là không quên được, hai ngày còn bền chắc hơn chúng ta học hai năm.”
“Nên, sai vẫn là ở chúng ta!”
“Ở Chu Nham, hình dạng hắn thanh cao, ai biết, một bụng ý nghĩ xấu, nhìn thì chán ghét!”
“Thì đó, nếu không phải hắn tự cho là đúng, cũng sẽ không có nhiều ân oán phía sau như vậy, vậy Tây Nam cũng sẽ không trải qua nhiều khúc chiết như vậy, hội trưởng cũng sẽ không đối địch với chúng ta.”
“Vậy làm sao có mặt mũi tiếp tục ở lại Tây Nam, cũng thực sự là không biết xấu hổ.”
Tất cả địa phương đều đang nghị luận hắn, Chu Nham lảo đảo trở về ký túc xá, đẩy cửa phát hiện căn bản đẩy không ra.
Cửa bị khóa.
“Mở cửa!” Chu Nham hô.
“Các ngươi đường lớn, đi tìm Trình Công là được rồi, cũng không cần làm bạn với chúng ta .”
“Tìm Ân sư huynh a, quan hệ của các ngươi tốt như vậy, hắn sẽ đáp ứng giúp đỡ ngươi. Nga, đứng rồi, ngày hôm nay ngươi đắc tội luôn Ân sư huynh rồi, ta thấy ngươi tìm Lục tiên sinh đi, Lục tiên sinh coi trọng ngươi nhất. Sau này a, Tây Nam phải dựa vào các ngươi ra mặt, chúng ta liền theo hội trưởng lăn lộn ở Tây Nam là được rồi.”
Chu Nham tựa trên cửa, lớn từng này, lần đầu tiên rơi nước mắt!
Bookwaves.com.vn
Lúc này, Trình Công Phục tựa ở đầu giường, phảng phất trong nháy mắt thương già đi không ít, hắn nhìn Lục Trán, hỏi: “Thánh vật Thân Đạo Nho nhắc tới, có tìm được chưa?”
“Vẫn chưa, ta tìm Tàng Quyển các, bên trong không có nói tới thánh vật của Tây Nam. Cũng đi chỗ Tiết Nhiên, hắn cũng không biết tình.” Lục Trán nói: “Có muốn viết thư đi hỏi Phó Hoài Cẩn hay không, để hắn nói rõ là cái gì, có tác dụng gì, chúng ta tìm cũng tiện hơn.”
“Ân, ngày mai sẽ viết thư, nghĩ biện pháp đưa cho hắn.” Trình Công Phục nói: “Kinh thành bên kia còn chưa khai đường làm việc sao? Tại sao ta không có nghe được tin tức hình phạt của hắn?”
“Có thể là có người bảo vệ. Bất quá, mặc dù tạm thời chưa có hình phạt, nhưng cũng sẽ không thả ra.”
Trình Công Phục nhắm mắt lại, sắc mặt tử chìm, “Ngày hôm nay thua, lại trải qua chuyện buổi chiều, sau này Tây Nam càng thêm không có quyền quyết định của chúng ta. Muốn xoay người, thánh vật này có thể là cơ hội cuối cùng.”
“Phải tốc tốc biết rõ ràng mới tốt.” Trình Công Phục nói.
Lục Trán xác nhận, do dự một chút, “Đỗ Cửu Ngôn có thể trả đũa hay không?”
“Tạm thời hắn không có rảnh, cũng sẽ không trả thù chúng ta, nên nhân cơ hội này, chúng ta mau nghĩ biện pháp.” Trình Công Phục nói: “Chờ hắn đi kinh thành tỷ thí, vô luận thắng thua, đều phải nghĩ biện pháp, lấy lại Tây Nam từ trong tay hắn.”
Lục Trán gật đầu.
“Tiên sinh cũng không nên tức giận, vụ án này. . .” Lục Trán muốn khuyên hắn, Trình Công Phục xua tay, nói: “Chuyện án tử không nên nhắc lại, là lúc ta chọn người suy nghĩ không chu toàn. Bây giờ suy nghĩ một chút, Đỗ Cửu Ngôn làm đúng, từ vừa mới bắt đầu hắn để mọi người đấu xong, người được chọn ngoài mọi người đều tin phục, sau đó mọi người cũng không có dị tâm đoàn kết nhất trí.”
“Lúc này đây, là ta thất sách.” Trình Công Phục nói.
Lục Trán nói, “Từ trước đến nay hắn đấu với người khác nhiều lần, đối với những thủ đoạn này tự nhiên cưỡi xe nhẹ đi đường quen, chúng ta không có kinh nghiệm, tự nhiên là không sánh bằng hắn.”
Trình Công Phục hơi gật đầu.
. . .
Hậu viện Tây Nam, trong sân nhỏ của đám trù tử ở , Tiết Nhiên ho khan hai tiếng, Khu Hằng cho hắn châm trà, thấp giọng nói: “Tiên sinh dưỡng bệnh cho tốt, ngày mai cũng không cần về hậu trù, người không đi bọn họ cũng không dám làm gì người.”
“Không sao, cơ thể của ta dưỡng một hai ngày cũng sẽ không có khởi sắc.” Hắn uống một ngụm trà, nói: “Hôm nay hắn thắng biện tụng, có phải tất cả mọi người đều ủng hộ hắn hay không?”
Khu Hằng do dự một chút, gật đầu nói: “Phải! Hiện tại Trình Công đã triệt để mất lòng của mọi người.”
Nói thật, trận này biện tụng khách quan nói, Đỗ Cửu Ngôn thắng không chỉ quang thải còn là tương đối đẹp.
Dùng góc đọ của người ngoài cuộc đến xem, điểm cuối cùng Trình Công biện tụng, làm hắn khinh thường.
Mặc kệ có phải thích Đỗ Cửu Ngôn hay không, nhưng có một điểm hiện tại hắn cũng dần dần nhận đồng, lúc nàng biện tụng, luôn luôn quang minh lỗi lạc.
Khu Hằng nghĩ đến tình cảm lần trước cùng nàng biện tụng, có chút ảo não. . .
Hắn quả thực không nên, nhưng tình hình thực tế đã xảy ra, nghĩ nữa, đã uổng công.
“Hắn quả thật có thủ đoạn, thời gian ngắn như vậy, để mọi người ly tâm với Trình Công.” Tiết Nhiên nói: “Nếu như, nếu như hắn có thể toàn tâm toàn ý ở lại Tây Nam, muốn tốt cho Tây Nam, ta cũng không nói cái gì.”
“Nhưng Tây Nam ngày hôm nay chính là hắn tạo nên, lòng của hắn đối với Tây Nam, không thuần túy bằng Trình Công a.”
Tiết Nhiên thở dài, chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh u ám, chuyện muốn làm rất nhiều, cũng đã không có năng lực.
Mặt trời sắp lặn, hữu tâm vô lực, nói chuẩn hắn lúc này.
“Tiên sinh, ta cảm thấy người nên là thử có chút lòng tin với Đỗ Cửu Ngôn, có thể. . . Ta là nói có thể, Tây Nam ở dưới sự hướng dẫn của hắn, thực sự sẽ nghênh được một huy hoàng mới thì sao?” Khu Hằng nói.
Tiết Nhiên nhìn Khu Hằng, cười khổ một cái, “Xem ra, ngay cả ngươi đối với hắn cũng có đổi mới a.”
“Vậy chúc hắn lần này tỷ thí với Yến kinh, có thể kỳ khai đắc thắng đi.”
“Tất cả mọi người không trọng yếu, quan trọng là Tây Nam a.” Tiết Nhiên nói.
Khu Hằng thấp giọng nói: “Có thể, hắn đi tốt hơn Trình Công đi.”
“Phải không?” Tiết Nhiên buồn vô cớ cười, trong lòng có không cam lòng và thất lạc rồi lại vô năng vô lực, “Mỏi mắt mong chờ đi.”
(Luna: Đúng là Tiết tiên sinh ta vẫn thích, một lòng vì Tây Nam không mưu cầu danh lợi riêng)
—— lời nói ngoài ——
Nguyệt đầu tất cả mọi người có cho vay vé tháng, khoái đầu khoái đầu, vé tháng gấp bội vẫn còn tiếp tục!
Đầu hoàn nhớ kỹ đoạt tiền lì xì!