Q1 – CHƯƠNG 346: CAN NHI KHÔNG TỆ
Dịch giả: Luna Wong – con nuôi tốt
Trong Đức Khánh lâu, cả nhà Đỗ Cửu Ngôn cùng mấy người chủ tớ Quế vương, bốn người của Tam Xích đường cùng với Tiêu Tam và Thái Trác Như tụ chung một chỗ.
Hơn mười người của Tây Nam ăn cơm xong trở về nghỉ ngơi, hiện tại một bàn lớn chen lấn mười bảy người, căn bản ngồi không lọt.
Đổng Đức Khánh ôm hai vò thu lộ bạch tốt nhất ra, thét nói: “Rượu này là đặc cống, người bình thường đều không uống được, ta cũng liền giữ được hai vò này, uống xong muốn nữa, ta cùng người đó đều gấp!”
“Đặc cống?” Quế vương nhìn Đổng Đức Khánh.
Trong lòng của Đổng Đức Khánh kêu rên một tiếng, hận không thể quất bản thân một cái tát, hắn thế nào quên mất, nơi này có một vương gia.
Lúc này đây da trâu thổi lên trên mũi đao, thoáng cái đã bị đâm hư.
“Đặc . . . Đặc biệt, cung. . . Cung cấp cho Đức Khánh lâu ta.” Đổng Đức Khánh chấm nước trà, ở trên bàn viết chữ cung, “Triệu công tử, đây là cung không phải cống, ha hả. . .”
Quế vương nhìn hắn, kéo kéo khóe miệng, buông tha hắn.
Đổng Đức Khánh lau mồ hôi.
“Uống, uống, uống rượu.” Tống Cát Nghệ như con tôm luộc, ôm chung rượu lung lay lắc lắc, đưa cái ly run run đến trước mặt của Đỗ Cửu Ngôn, một ly rượu bị hắn lắc đổ hết nửa ly, đổ vào trên y phục của Đỗ Cửu Ngôn, “Cửu, Cửu ca, uống, uống rượu.”
“Sao ta ghét bỏ ngươi như thế.” Đỗ Cửu Ngôn cầm một cái khăn lau y phục, “Y phục này, ta không cần nữa, ngươi thường tiền đi.”
Đỗ Cửu Ngôn khẽ động, Quế vương đã đem khăn đưa cho nàng, ghét bỏ nói với Tống Cát Nghệ: “Ngươi ngồi chồm hổm ở một bên cho tỉnh rượu trước, chút tửu lượng này cũng không biết xấu hổ đi ra lăn lộn!”
“Ta, ta không có, không có lăn lộn!” Tống Cát Nghệ đi phía trước úp sấp một cái, chợt nghe tiếng ghế két két loạn vang, mọi người sợ mang theo cái ghế lui về phía sau, để lại Tống Cát Nghệ nằm ở trên bàn.
Ly rượu đổ, mặt úp vào trong tô canh.
“Ai rót rượu cho hắn?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Mọi người nhất trí lắc đầu.
Biết tửu lượng của Tống Cát Nghệ cạn, lúc uống rượu tất cả mọi người không phản ứng hắn.
“Ta, ta. . .” Củ cải nhỏ giơ tay lên, “Ta, ta và hắn, uống mấy ly.”
Tất cả mọi người giật mình theo dõi hắn.
“Ta uống nước Tống thúc thúc uống rượu, sau đó hắn dạy ta oản tù xì, thua mấy ly.” Củ cải nhỏ nhìn Tống Cát Nghệ ngủ rất ngon rất trầm, hối hận, “Sớm biết, thì không uống rồi.”
Uống không được rượu, oản tù xì cũng không xong.
Đỗ Cửu Ngôn thở dài, “Nghĩ một chút biện pháp đi, làm sao làm trở về.”
Thể trọng này của Tống Cát Nghệ giá, một người căn bản kéo bất động.
Toàn thể thất thanh, Chu Tiếu nói: “Ta gầy yếu, đại khái kéo không động được hắn.”
Tiền Đạo An cũng gật đầu.
“Ở lại nơi này đi, ” Bả Tử nói: “Để Đổng chưởng quỹ cho hắn một cái giường, tiết kiệm kéo tới kéo lui, hắn cũng khó chịu.”
Tất cả mọi người gật đầu tán thành, hợp lực đặt Tống Cát Nghệ lên trên ghế ngủ.
“Cuối cùng uống thêm một ly.” Trần Lãng nói: “Chúc mừng Cửu Ngôn nắm quyền, sắp đi kinh thành tỷ thí với Yến kinh.”
“Nhất định kỳ khai đắc thắng, chiến thắng mà về!”
“Đúng!” Tất cả mọi người nâng ly, Đỗ Cửu Ngôn có lệ nở nụ cười một cái, nói: “Không nên tự tin với ta như thế, ta cảm giác lần đi này hy vọng không lớn.”
Đậu Vinh Hưng nói: “Cửu ca, người phải tự tin.”
“Tự tin phải hữu dụng, ta đã sớm thiên hạ vô địch.” Đỗ Cửu Ngôn uống rượu trong ly, nói: “Trước đó không xạo, hiện tại cái gì đều đừng nói, uống rượu!”
Trước đó không xạo, sau này đắc ý nữa, đây là tôn chỉ của nàng. Không thể làm rối loạn trình tự, bằng không, sẽ mất mặt xấu hổ a.
“Án kiện lần này, còn phải đa tạ Mao đạo sĩ.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía Mao đạo sĩ đêm nay rất khiêm tốt, “Nếu không có ngươi, chúng ta cũng không biết ngũ thạch tán, Lữ thị cũng không có khả năng tỉnh lại. Lúc này đây, ta nhất định phải mời rượu ngươi.”
“Ngươi quá khách khí, mọi người đều là người một nhà, giúp lẫn nhau, giúp lẫn nhau!” Mao đạo sĩ cười hắc hắc, chạm cốc với Đỗ Cửu Ngôn, uống rượu, hắn nói: “Chuyện khác không dám nói, chuyện luyện đan, trên đời này ta dám luận đệ nhất, không người nào dám nói đệ nhị.”
“Đây là không có tiền, các ngươi ai có tiền, cho ta ba mươi vạn lượng, ta nhất định luyện được đan dược, bảo mọi người các ngươi trường sinh bất lão!” Vẻ mặt của Mao đạo sĩ thành khẩn, “Chỉ cần ba mươi vạn lượng nga.”
Lúc nói chuyện, nhìn Bả Tử và Thái Trác Như.
Bởi vì hắn nghe đồn biết được, Thái Trác Như rất có tiền, mà Bả Tử so với Thái Trác Như càng có tiền hơn.
“Trường sinh bất lão có ích lợi gì, tiền đều cho ngươi hết rồi.” Đỗ Cửu Ngôn ghét bỏ nói: “Ta có ba mươi vạn lượng, mỗi ngày ta khoái hoạt tựa thần tiên, sống đủ năm mươi năm cũng thoải mái hơn ngươi tám mươi năm.”
“Đan dược, không cần!” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Mao đạo sĩ nóng nảy, chỉ nàng nói: “Ngươi đây là vũ nhục ta, đan dược của ta là bảo vật vô giá.”
“Thiên kim khó cầu!” Mao đạo sĩ nói: “Nhất là loại cao nhân luyện đan không xuất thế như ta đây, hiệu quả tốt đến ngươi khó có thể tưởng tượng.” Mao đạo sĩ nói.
Bookwaves.com.vn
Hắn nói xong, tất cả mọi người vẻ mặt nghi vấn, ngay cả Kiều Mặc cũng không nhịn được liếc mắt.
Làm bạn tốt nhiều năm, hắn thật sự là không có cách nào ủng hộ hắn.
Ba mươi vạn lượng. . . Ai nguyện ý dùng để luyện đan, sớm đi làm chuyện khác.
“Ngươi nói nữa, ta thực sự muốn vũ nhục ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
“Vì không để cho ngươi vũ nhục, ta không nói nữa được chưa.” Mao đạo sĩ im miệng, đi tìm củ cải nhỏ, “Uống rượu, có dám hay không?”
“Ta là tiểu hài tử, ” củ cải nhỏ cười híp mắt nói: “Uống nước được không?”
Mao đạo sĩ vỗ bàn một cái, hào khí can vân, “Được, uống nước!”
Hai người ở một bên oản tù xì, Nháo nhi tri kỷ chuẩn bị sáu bình trà, Mao đạo sĩ nói: “Lấy nước, tiểu hài tử cũng không thể uống.”
Nháo nhi hướng về phía hắn ngại ngùng cười, lại cũng không có đi lấy nước.
Giờ khắc này, hắn không có hiểu vì sao Nháo nhi cười, nhưng một khắc sau, hắn liền hiểu.
Củ cải nhỏ oản tù xì căn bản sẽ không thua, sáu bình trà đều là một mình hắn uống, hắn đỡ bụng, ợ, nước trà từ trong lỗ mũi tràn ra.
“Không được, ” Mao đạo sĩ ngã vào trên ghế, “Đêm nay, ta cũng muốn ngủ ở nơi này.”
“Chưa từng có ai uống trà uống đến tự nôn, ” Mao đạo sĩ ngửa đầu nhìn bầu trời, tay chỉ củ cải nhỏ, “Bần đạo và ngươi thế bất lưỡng lập.”
Củ cải nhỏ hì hì cười, nói: “Người phải nguyện thua cuộc mới được a, như vậy mới là hảo hán!”
Mao đạo sĩ muốn khóc, quay đầu đi tìm Quế vương, lúc này mới phát hiện, vương gia của bọn họ và Đỗ Cửu Ngôn đã không ở chỗ ngồi.
“Trọng sắc khinh hữu a!” Mao đạo sĩ than thở.
Trên nóc nhà, Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn song song ngồi, cười híp mắt nói: “Ngôn Ngôn, trăng rất tròn, vừa sáng vừa tròn!”
“Hôm nay là mùng mười tháng bảy, cách tiết trung nguyên giữa tháng bảy còn có năm ngày, vương gia, năm nay người đi lên có chút sớm a?” Đỗ Cửu Ngôn chán đến chết nhìn trăng trên bầu trời.
“Ta lên cũng là cho ngươi lên.” Quế vương nói: “Uống nhiều rồi, choáng váng đầu!”
Đã đem đầu đặt ở trên vai Đỗ Cửu Ngôn.
Đỗ Cửu Ngôn gỡ một khối ngói, lạnh buốt nói: “Đầu lấy đi, không thôi ngươi sẽ bồi thường ngói cho Đổng Đức Khánh!”
“Người trên nóc nhà nào thiếu đạo đức như thế, có phải rình coi ta tắm hay không, trả ngói lại.” Trong phòng có người hô.
Đỗ Cửu Ngôn ngượng ngùng, bỏ ngói về.
“Ngày mai có rãnh không?” Quế vương đắc ý nói.
“Làm gì?” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Tế bái tổ sư gia?”
Quế vương trừng mắt, “Ngươi nói chuyện đàng hoàng.”
“Nên nói chuyện đàng hoàng là ngươi, ” Đỗ Cửu Ngôn nhìn chằm chằm Quế vương, “Ngươi không phải luyện thần công Mao đạo sĩ đưa cho ngươi chứ?”
Quế vương liếc nàng một cái, “Ta đường đường nam nhân, sao lại luyện cái loại công phu đó!”
“Vậy là được rồi, bằng không vương gia tốt lành biến thành thái giám, ta thật đúng là có lỗi với ưu ái cỉa thái hậu nương nương.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
“Đây không trọng yếu, ” Quế vương nói: “Ngày mai chúng ta câu cá, ta cùng ngươi du sơn ngoạn thủy.”
Đỗ Cửu Ngôn không thích câu cá, “Ta tình nguyện ngủ.”
Quế vương nhìn nàng, nháy mắt một cái, phảng phất ngôi sao khắp bầu trời, đều rơi vào trong hai mắt của hắn, Đỗ Cửu Ngôn kêu rên một tiếng, nói: “Được rồi!”
“Nhất diệp phiên chu, ta ngươi hai người, trộm đủ phù du nửa ngày rảnh rỗi!” Quế vương nói: “Nếu ngươi dám kêu người khác đến, ta giết chết ngươi.”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn.
“Không giết chết ngươi, ta tự sát được chưa!” Quế vương lập tức đổi giọng, “Nhưng ta chết, ngươi cũng có tội!”
“Ta thấy ta không phải có tội, ta là có bệnh, bồi ngươi ở nơi này nói chuyện phiếm!” Đỗ Cửu Ngôn xua tay, “Ta phải về đi ngủ, ngày mai gặp!”
Quế vương rất hài lòng, không ngăn nàng.
Bookwaves.com.vn
Thái Trác Như tính tiền, mọi người ầm ầm nói một đường, đều tự tản về nhà nghỉ ngơi.
Củ cải nhỏ cùng Hoa Tử chạy ở phía trước, Đỗ Cửu Ngôn và Bả Tử còn có Trần Lãng đi ở phía sau.
“Lúc này đây đi kinh thành, ta thấy sẽ không thuận lợi.” Bả Tử nhìn nàng, nói: “Chuẩn bị lúc nào khởi hành, ta chuẩn bị một chút.”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn, “Bả gia thật tri kỷ, ta chuẩn bị qua trung thu tiết thì xuất phát. Bả gia người phải chuẩn bị nhiều chi phí a, gần đây không có thu, ta rất nghèo.”
“Bản lĩnh chiếm tiện nghi của ngươi càng lúc càng lớn.” Bả Tử phỉ nhổ liếc nàng một cái, Đỗ Cửu Ngôn vỗ vỗ vai Bả Tử, “Chúng ta tình như thủ túc, Bả huynh không nên hiện thực như vậy.”
Bả Tử nói: “Chân ta què đó.”
“Ta chính là cái chân què này của người, mặc dù không hoàn mỹ, nhưng có chút ít còn hơn không a.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Bả Tử không để ý tới nàng, một lúc lâu hỏi: “Vương gia nói như thế nào?”
Đỗ Cửu Ngôn còn chưa tán gẫu với Quế vương chuyện này, “Không biết. Nhưng phỏng chừng hắn rất có thể mượn cơ hội đi Quảng Tây.”
Nửa năm này, Quế vương không có rời khỏi Thiệu Dương, bởi vì hắn đã đáp ứng Triệu Dục không đi Quảng Tây làm ầm ĩ.
“Có khả năng.” Bả Tử gật đầu.
“Tiên sinh, lần này người đi cùng chúng ta không?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Trần Lãng.
Trần Lãng lắc đầu, “Quy củ cũ, ta thủ tại chỗ này, chờ các ngươi trở về.”
“Nếu như. . . Người không có tiện, có thể để Mao đạo sĩ làm một da mặt cho ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Người không muốn trở về nhìn?”
Mọi người chưa từng tán gẫu quá khứ của Trần Lãng, nhưng một câu nói nhợt nhạt như vậy cũng từng có.
“Ta hôm nay như vậy, dù là không dán da mặt cũng sẽ không có người nhận ra ta, ” Trần Lãng nói: “Ta sẽ không để các ngươi rước lấy thêm phiền phức, các ngươi làm việc, đi sớm về sớm là được.”
Đỗ Cửu Ngôn xác nhận, không có ép buộc hắn.
Ngày thứ hai, lúc Đỗ Cửu Ngôn luyện công, Quế vương đã tới.
Bưng một cái ghế ngồi ở trong viện tử uống trà, nhìn nàng luyện công.
“Ngươi không muốn luyện một binh khí?” Quế vương hỏi: “Bàn tay trần lực sát thương quá nhỏ.”
Đỗ Cửu Ngôn thu quyền, lắc đầu nói: “Ta không quá am hiểu dùng đao kiếm!”
Có lẽ vì là người hiện đại, đánh nhau càng nhiều hơn chính là vì tự bảo vệ mình và dọa lui đối phương, dùng binh khí giết người đả thương người, vô luận là nội tâm hay thủ pháp, đều có một chút chân tay co cóng.
Dùng binh khí chân tay co cóng, vậy không bằng không cần.
“Chủy thủ cũng được.” Quế vương nói: “Đi thôi, thời gian không còn sớm!”
Đỗ Cửu Ngôn thay đổi y phục, hai người xuất môn.
Ngoài cửa có đậu một chiếc xe ngựa, Cố Thanh Sơn đánh xe, hai cần câu rất dài từ bên trong vươn lai.
Nơi câu cá trong sông ngoài thành, mướn một chiếc thuyền lá nhỏ, Quế vương lôi kéo Đỗ Cửu Ngôn lên thuyền.
Không tìm người chèo thuyền, Quế vương chèo thuyền, Đỗ Cửu Ngôn rất kinh ngạc, “Không tệ a, thủ pháp này rất lão đạo!”
“Vậy nhất định, ta là người sống ở trên biển gần một năm.” Quế vương đắc ý nói.
Đỗ Cửu Ngôn trên dưới quét mắt nhìn hắn một cái, ám á nói: “Ngươi ở trên biển lẽ nào dùng gậy trúc chèo thuyền, mái chèo của người không tệ a, đủ dài.”
Mặt của Quế vương đỏ lên, vai đẩy đẩu nàng, “Chớ nói cái gì nữa, câu cá!”
Hai người sánh vai mà ngồi, lưỡi câu rũ xuống nước sông, di động theo cành hoa.
—— lời nói ngoài ——
Nhớ kỹ đầu phiếu a, mau đưa đầu tháng tiêu tương phát vé tháng đều đầu, đầu hoàn nhớ kỹ đoạt tiền lì xì, lạp lạp lạp lạp!
Tiền lì xì nếu như đoạt xong, xin mời la lên ta!
Ngày hôm nay bằng hữu một nhà ở cao tốc vượt qua quốc khánh ngày đầu tiên, ta hỏi ta gia Lý tiểu thư có muốn hay không khứ quanh thân đi một chút, Lý tiểu thư lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt ta, bởi vì nàng yếu làm bài tập đọc sách, mời ta không nên làm lỡ của nàng học tập.
Vì vậy, ta bả nghỉ hè bối trôi qua từ đơn lấy ra nữa, để cho nàng viết chính tả sáu mươi, Lý tiểu thư khóc!
Ái hài tử, sẽ thành toàn hài tử.