Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 350: ĐỐC CÔNG MẤT TÍCH


Dịch giả: Luna Wong


“Hội trưởng tới.” Có người hô.


Thanh âm bên trong ngừng lại, Đỗ Cửu Ngôn bước vào bên trong cánh cửa, ánh mắt đảo qua liền thấy Chu Nham trong đám người đang bưng cơm nước lại bị nước canh hất đầy thân.


Ánh mắt của hắn đỏ đậm, cả người ở hơi run, hiển nhiên bị tức không nhẹ.


“Cha!” Củ cải nhỏ chạy tới, Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ đầu của hắn, nhìn mọi người, “Làm gì thế, thấy cơm quá nhiều ăn quá no phải không?”


Lúc nói chuyện, nàng chỉ vào trù tử, “Ngày mai bắt đầu, mỗi người bớt nửa phần cơm nước.”


“Vâng!” Trù tử xác nhận.


Nội tâm của mọi người kêu rên một trận, nhưng không ai dám phản đối.


Đỗ Cửu Ngôn, ngươi thấy nàng suốt ngày hỉ hả, cùng ngươi tranh đấu đùa giỡn như một chí hữu, vì vậy ngươi hoàn toàn không coi ra gì, cho là nàng dễ nói chuyện, vậy thì ngươi sai rồi.


Nàng dễ nói chuyện, là trong cuộc sống.


Ở trong đại sự, nàng rất nghiêm túc, cũng tích cực.


“Tản, ăn cơm đi.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn lướt qua Chu Nham, mặc kệ hắn.


Bởi vì hắn còn chưa có phạm sai lầm, tạm thời không tìm được lý do để hắn rời đi. Trước lúc này, nàng nhìn đều không muốn nhìn thấy hắn.


“Hội trưởng, ” Chu Nham nhìn Đỗ Cửu Ngôn, tựa hồ gần tan vỡ, “Những thứ này đều không có quan hệ gì với ngươi, ngươi cũng không quản sao?”


Đỗ Cửu Ngôn dừng lại nhìn hắn, “Đã là người lớn, không phục thì cứ đi đánh nhau!”


Lúc nói chuyện, phất phất tay đi ra ngoài.


Chợt nghe phía sau rầm một tiếng, nàng cho rằng đánh nhau, không khỏi quay đầu nhìn lại, ai biết chỉ là Chu Nham ném đồ trong tay xuống đất, người nhảy qua bàn ăn đi nhanh vọt ra.


Đỗ Cửu Ngôn bĩu môi.


Phía sau truyền đến tiếng cười, mọi người hỉ hả đi ra tiễn Đỗ Cửu Ngôn về nhà.



Chu Nham mất hồn mất vía xuống phố, lại hồi thần, chợt nghe đã có một giọng nữ cười duyên đang gọi hắn.


Hắn ngẩng đầu một cái, lúc này mới phát hiện người ở cửa hồng lâu, trên hành lan lầu hai, vài vị cô nương y phục đơn bạc, đang hướng về phía hắn cười.


“Vị tiểu ca này thật tuấn tú, ” cô nương trên lầu nói: “Khai trai chưa?”


“Lên đây, các tỷ tỷ giúp ngươi khai trai a, không lấy tiền!”


Mấy cô nương đều cười lên.


Chu Nham ngơ ngẩn, vẻ mặt đỏ bừng, xoay người rời đi, nhưng quay người lại đã bị người kéo tay, một vị nha đầu tuổi nhỏ mở to mắt to nhìn hắn, “Ca ca, tiến lên ngồi một chút đi.”


Lúc nói chuyện, lôi kéo Chu Nham vào cửa.


“Cha a, chúng ta thật cùng nghĩa phụ ra cửa sao?” Củ cải nhỏ nói.


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Nước sông tăng không ít, chúng ta đi xem một chút, thành quả trị thủy vĩ đại của Ngân Thủ thúc ngươi.”


“Tốt, tốt.” Củ cải nhỏ gật đầu, cười hì hì nói: “Ta đây mang chút đồ ăn ngon cho Ngân Thủ thúc, bên kia khẳng định không có đồ ăn vặt hắn thích ăn.”


Hai phụ tử dọc phố đi dạo, củ cải nhỏ mua thật nhiều đồ ăn vặt, còn mua cho Quế vương cũng không ít.


Đỗ Cửu Ngôn cầm đồ giúp hắn, “Ngân phiếu của ngươi, để ở tiền trang?”


“Đúng vậy, mang trên người không an toàn.” Củ cải nhỏ nói: “Lúc ta đi tìm ngươi rồi thì đến tiền trang.”


Đỗ Cửu Ngôn lườm hắn một cái, không muốn nói chuyện với hắn.


Ngày thứ hai, Đỗ Cửu Ngôn mang theo người một nhà xuất môn, Trần Lãng khóa cửa, đoàn người ra ngõ nhỏ, liền thấy trên đường bên ngoài đứng mười mấy người, ngoại trừ mấy người Quế vương bên cạnh, Tiêu Tam và Bả Tử cùng với Oa Tử mấy người cư nhiên đều ở.


Thậm chí, Đỗ Cửu Ngôn còn thấy được hai phụ tử Thi Đại người cưỡi ngựa theo xe.


“Ý gì?” Đỗ Cửu Ngôn xem kỹ Quế vương.


Quế vương xuống ngựa, rất nhiệt tình cầm bọc quần áo ôm nhi tử cho nàng, “Không có gì đáng ngại, nhiều người náo nhiệt a.”


Lúc nói chuyện, bỏ nhi tử và bao phục vào trong xe ngựa.



“Xe phía sau có thể ngồi.” Quế vương thỉnh Trần Lãng và Hoa Tử Nháo nhi ngồi phía sau, Trần Lãng nhìn Đỗ Cửu Ngôn, nàng phải gật đầu mới được.


“Không biết có cái gì thiêu thân, ” Đỗ Cửu Ngôn thấy Bả Tử ở chỗ này, đại khái cũng đoán được chuyến này của Quế vương chắc là liên quan đến án tử.


Làm một vương gia thật giả huyện lệnh, hắn có giác ngộ và nhiệt tình như vậy, nàng vẫn là cao hứng, nên ủng hộ.


Ai bảo nàng tâm hệ người trong thiên hạ, là một tụng sư vĩ đại làm chi.


Bookwaves.com.vn

Đỗ Cửu Ngôn lên xe, vén rèm xe lên nhìn chằm chằm Quế vương, “Tất cả phí dụng chuyến này, ngươi ra!”


“Nha môn ra.” Quế vương nói.


Đỗ Cửu Ngôn thả mành, Quế vương lên ngựa, đoàn người ra khỏi cửa thành đi Hạ Hà trấn.


Hạ Hà trấn rất gần, một canh giờ không tới đã vào trấn.


“Cửu ca!” Ngân Thủ như chim chạy tới, “Ta cho rằng ngươi không sẽ tới nữa . . . Củ cải nhỏ, ai nha, ta rất nhớ ngươi a.”


Củ cải nhỏ nhào qua ôm Ngân Thủ, hai người đích đích cô cô nói chuyện.


“Vẫn là củ cải nhỏ rất tốt với ta, biết ta ở chỗ này không có gì ăn, lúc tới còn biết mang chút đồ ăn cho ta.” Ngân Thủ hôn củ cải nhỏ một cái, quay đầu nhìn người nhà, “Toàn thể xuất động, có phải đều bởi vì nhớ ta hay không?”


“Ngươi ly khai cũng không được mấy ngày, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi nghỉ ngơi ở đâu?”


Ngân Thủ nói: “Ta ở trong lều bên đê, cách nơi này có chút đường, chờ các ngươi nghỉ ngơi xong, ta mang bọn ngươi đi a.”


“Được!” Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.


“Có phải đến phần cuối rồi?” Trần Lãng hỏi: “Tổng cộng dùng bao nhiêu bạc?”


“Chuyện dùng tiền không phải ta quản. Nga, được rồi, các ngươi tới không phải là bởi vì án tử hà công(công nhân làm sông) mất tích chứ?” Ngân Thủ hỏi.


Đỗ Cửu Ngôn ngạc nhiên, “Cái gì hà công?”


“Có một hà công mất tích, ” Ngân Thủ nói: “Nhắc tới cũng không phải hà công, là đốc công, hắn dẫn theo hai mươi thợ thủ công làm việc cho chúng ta, chúng ta trả tiền cho hắn.”



Những người làm việc thế này phải lấy tiền, trợ thủ khác, còn lại là bách tính có lao dịch ở gần đây.


“Mấy ngày hôm trước, chúng ta chuẩn bị kết thúc, sau đó Lý đốc công kia đã không thấy tăm hơi.” Ngân Thủ nói: “Đầu một ngày buổi tối hắn và Điền tào quan kết toán tiền công, sáng ngày thứ hai đã không thấy tăm hơi.”


Tào quan là tiểu lại của công bộ theo ngân lượng cùng nhau đến, tuy là tạp lưu thế nhưng có thực quyền, lệ thuộc trực tiếp công bộ.


Chủ yếu chức trách là đốc quản ngân lượng, định kỳ bẩm tấu tiến độ công trình trị thuỷ với triều đình và công bộ, bảo đảm tiền dùng ở đúng chỗ.


“Mang tiền lẩn trốn?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Ngân Thủ lắc đầu, “Không xác định, ta thấy người của hắn đều đang tìm hắn, còn đi nhà hắn tìm. Người nhà của hắn cũng không biết.”


“Bất quá cũng có người nói có thể là đêm đó trời mưa, hắn trượt chân rơi trong nước chết đuối. Bởi vì công tượng theo hắn đều theo hắn rất nhiều năm, lúc trước hắn chưa bao giờ khất tiền công của mọi người, hơn nữa, lúc này đây một tháng mới kết toán hai trăm lượng bạc, hắn căn bản không thiếu chút tiền ấy.”


“Nghe là có chút kỳ quái, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nên, nơi này có người báo quan?”


Ngân Thủ lắc đầu, hắn cũng không rõ ràng lắm.


“Ngân Thủ ca, sao ngươi cái gì cũng không biết thế.” Hoa Tử đưa trà qua cho hắn, Ngân Thủ gõ đầu của hắn, nói: “Ta là bên ngoài mời tới, cũng không phải người của quan phủ, bọn họ nói chuyện của triều đình cũng không mang theo ta, ta cũng không cao hứng nghe.”


“Ta chỉ quản thi công, và nói ý nghĩ của ta cho bọn hắn biết, thuận tiện đốc xúc những thợ mộc kia, nghiêm khắc để ý nghĩ của ta và bản vẽ hợp nhau là được.”


Nói rất có thứ tự, Đỗ Cửu Ngôn cảm thấy lúc này mình nhất định như một trưởng bối, trên mặt là nụ cười từ ái.


“Cửu Ngôn, ” Tiêu Tam gõ cửa tiến đến, thấy Ngân Thủ đã ở, nói: “Vừa vặn, Lý đốc công mất tích kia ngươi quen không?”


Bookwaves.com.vn

Ngân Thủ nói: “Mấy tháng này chúng ta mỗi ngày ở cùng một chỗ. Ngươi muốn hỏi người thế nào, ta cảm thấy kỳ thực rất tốt. Hắn quanh năm đi lại ở các nơi, tràng diện gì đều gặp, cũng sẽ không cầm mấy trăm lượng bạc đào tẩu.”


“Ân.” Tiêu Tam gật đầu, bọn họ cũng hoài nghi phương diện này có quỷ, nên đến Quế vương đều tự thân xuất mã đến tra xét.


Liên lụy đến đường sông còn có tiền công bộ đưa xuống, cũng không dám có sơ hở, huống chi, con sông này là đầu nhập vào hơn ba mươi vạn lượng bạc trắng.


“Vương gia tự mình đi?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


“Vẫn chưa, vương gia đang gặp Điền đại nhân. Điền đại nhân chính là tào quan tạp dịch công bộ phái xuống.” Tiêu Tam nói.


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, không có hỏi lại.


“Cửu Ngôn, ” Quế vương cũng đi vào cửa, thấy tất cả mọi người ở, lúng túng nở nụ cười, hướng về phía Đỗ Cửu Ngôn nhỏ giọng nói: “Ngươi tới, ta có lời nói với ngươi.”


Đỗ Cửu Ngôn cùng hắn đi ra, ở căn phòng cách vách nói chuyện.


“Lần này tới, chủ yếu là ngắm phong cảnh, thứ nhì là tìm người.” Quế vương nói: “Ngươi tuy là tụng sư, nhưng phá án ta chỉ tin tưởng ngươi.”



“Chuyện của Lý đốc công mất tích, ta cảm thấy vấn đề rất lớn, nên sống phải thấy người chết phải thấy thi thể.” Quế vương nói.


Đỗ Cửu Ngôn ngưng mi.


“Ta lấy nha môn danh nghĩa cho ngươi tiền công, một ngày mười lượng, thế nào?” Quế vương nói.


“Lên giá rồi a, cũng không tệ lắm.” Đỗ Cửu Ngôn vốn không muốn dính vào, nhưng Quế vương nói cần nàng hỗ trợ, nàng không giúp không thể nào nói nổi, “Nhìn phân thượng ngươi tâm thành ta lại có tiền công, giúp ngươi là được.”


“Bất quá, chuyện tìm người không phải nghề của ta, ngươi không nên đêm tất cả hy vọng đều đặt ở trên người ta, một người ngoài nghề như ta, cũng không muốn nhận trách nhiệm lớn như vậy.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Quế vương lý giải, gật đầu nói: “Còn có ta, ta cùng ngươi tìm.”


Mọi người ăn cơm trưa, buổi chiều cùng đi hà đạo.


Nước sông của Thiệu Dương, là từ Thượng Hà trấn lưu động đến Hạ Hà trấn, đến Hạ Hà trấn thủy đạo bỗng nhiên trở nên hẹp không ít, nên, nên tới hạn Hạ Hà trấn hết nước trước, lúc lụt, ngập trước nhất cũng là nơi này.


Có một năm nước sông tràn ra tới, nuốt toàn bộ thôn trấn.


Lều của Ngân Thủ ngay thượng du của hà đạo thay đổi hẹp chưa tới một dặm đường.


Là một cái lều dùng rơm rạ và bùn nhão dựng thành, bên trong trải đệm chăn, nhưng đều là ướt nhẹp, điều kiện phi thường gian khổ.


“Đây cũng quá kém, ” Đỗ Cửu Ngôn đau lòng nói: “Tại sao không có yêu cầu làm cho ngươi một nơi ở tốt một chút.”


Ngân Thủ nói: “Ta yêu cầu ở chỗ này.” Hắn rất hưng phấn, chỉ vào địa phương xây đê ngang, đê đi ngang qua đối diện, bây giờ là lũ định kỳ, nên mực nước rất cao, đê chỉ có thể nhìn được tảng đá mơ hồ, nước ở thượng lưu như thác nước đổ xuống.


Chờ kỳ lũ qua đi, đê này chính là một con đường, có thể cho người đi xe đi.


“Đây là chủ ý của ta.” Ngân Thủ nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Cửu ca, ta lợi hại không?”


Đỗ Cửu Ngôn rất chân thành gật đầu, “Phi thường lợi hại.”


Ngân Thủ nở nụ cười.


“Phương pháp đập nước này, ngươi học từ nơi nào?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


—— lời nói ngoài ——


Cảm tạ mọi người vé tháng, sao kê cho lực! Ái các ngươi.

Đầu hoàn phiếu, nhớ kỹ khứ lãnh bao tiền lì xì hắc.

Ngày hôm nay ban ngày vùng ngoại thành bơi một ngày, cảm nhận được ngày nghỉ đặc sắc, ha ha ha ha hắc.

Trên đường trở về, thấy được khi còn bé ăn hạt khiếm thảo, không hiểu được các ngươi ăn xong không có, sau đó vừa hỏi giới cách sợ hết hồn, loại này khi còn bé không ai cật gì đó, hiện tại cư nhiên một yếu mại hai mươi khối, sợ ta ô chặt ví tiền lạnh run.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận