Q1 – CHƯƠNG 353: NGÂN LƯỢNG ĐẬP NƯỚC
Dịch giả: Luna Wong
“Chết chìm chết đuối ta có thể xác nhận.” Sau khi thi thể được đưa đến, Thi Đại lại kiểm tra một lần, “Cánh tay và phía sau lưng người chết có một chút trầy da, có thể là lúc lăn xuống sông, ma sát ở tại địa phương nào.”
“Ngoại trừ những thứ ngoài ý muốn này, tạm thời không có thứ khác.” Thi Đại nói.
Bầu không khí liền áp lực.
Cho rằng là một hồi ngoài ý muốn, nhưng bây giờ chỉ là thô sơ giản lược tra một chút, liền phát hiện điểm đáng ngờ.
“Chuyện nút thắt, có thể xác định?” Quế vương nhìn Đỗ Cửu Ngôn.
“Tìm mấy công tượng đến, xem bọn hắn có thể thắt cái nút này hay không.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Có người nói phương pháp thắt gút của thủy thủ, không giống phương pháp thắt của bách tính phổ thông.”
Quế vương khẽ gật đầu, nói: “Quả thực như vậy, thủy thủ trên thuyền của chúng ta năm đó, cũng có phương pháp thắt rất đặc biệt.”
“Nút thắt này ta biết.” Cố Thanh Sơn tiến lên đây, chỉ chỉ nói: “Nút thắt này không thuần túy, nhưng nên là thủy thủ thắt không có sai.”
Lúc hắn nói chuyện, cởi đái hông của mình xuống, như thắt bao phục, đeo lệch ở vai ngực, cúi đầu đánh một cái kết.
Cùng cái nút thắt trên bao phục của Lý Nhị vừa nhìn là giống nhau.
“Bất đồng là đầu dây hướng, ” Đỗ Cửu Ngôn so cho mọi người xem, “Nếu như là thuận tay trái thì giải thích hoàn hảo, nếu như không phải, như vậy nút thắt này là người khác buộc.”
Cố Thanh Sơn nhận đồng.
Oa Tử tìm nam nhân của Diêu thị Lý Song, và một vị nhiều tuổi nhất khác, có chút lưng còng Lý Anh.
Quế vương hỏi chuyện nút thắt, hai người xem qua nói: “Nút thắt này đều không giống với của chúng ta thắt, chúng ta ở trong nước thắt như vậy.” Lý Anh đứng lên, tiện tay thắt một cái, “Các vị đại nhân xem.”
“Nút thắt này là bản lĩnh đầu tiên làm nhập môn hà công phải học. Nút kéo càng chặt, bên ngoài kéo thế nào cũng sẽ không bị lỏng.” Lý Anh nói.
Mọi người bắt đầu kéo kéo, thật đúng thế.
Nhưng Lý Anh tìm được đầu dây, cũng tháo rất dễ dàng.
“Nút thắt này không phải hà công thắt, hắn buộc sai rồi, nhưng là có thể sử dụng.” Lý Anh nói.
Đỗ Cửu Ngôn thưởng thức đai lưng trong tay, như có điều suy nghĩ.
Lý Anh nói không đúng, vì đây là thủy thủ thắt, nên thắt nút có khác với các hà công thường dùng.
“Các ngươi đều họ Lý, là người cùng thôn sao?” Nàng hỏi.
“Đúng, chúng ta đều là người của Lý gia thôn Thường Đức.” Lý Anh nói: “Lý Nhị bái sư sớm, sau khi mở cửa lộ, liền mang theo chúng ta đi ra làm việc. Mấy năm nay chúng ta đều theo hắn.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.
“Các ngươi cảm thấy, nếu có người giết hắn, sẽ là báo thù hay là vì tình?” Đỗ Cửu Ngôn đột nhiên hỏi.
Lý Anh và Lý Song biến sắc, Lý Anh lắp bắp nói: “Không, không biết, hắn và người có hay không thù, chúng ta cũng không biết.”
“Đã biết. Các ngươi trở về đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn liếc nhau, Bả Tử ra lều nhìn bóng lưng của Lý Anh và Lý Song, thẳng đến bọn họ đi xa mới tiến vào.
“Đồ giữ kỹ.” Quế vương giao chứng cứ cho Tiêu Tam, “Ngày mai lại tra, mọi người về đi ngủ trước.”
Mọi người xác nhận, thu thập xong đồ, để lại hai bộ khoái coi chừng thi thể Lý Nhị trong lều.
Trên đường trở về, Quế vương chen lên trên xe ngựa ngồi ở đối diện Đỗ Cửu Ngôn, “Thân thể hư, ta lạnh!”
“Ân, đại nhân thân thể của người hư, ” Đỗ Cửu Ngôn tựa ở trên thành xe, đầu lông mày cau lại, thở dài nói: “Ta đi ngày thứ hai rồi, mắt thấy Tây Năm sắp bắt đầu thi, hội trưởng như ta, không xứng chức a.”
“Áy náy, chột dạ!” Đỗ Cửu Ngôn nói.
“Ngươi muốn về?” Quế vương hỏi.
“Chột dạ khiến người chăm chỉ.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta quá lười biếng, cần kích phát tiềm năng.”
Quế vương thâm dĩ vi nhiên gật đầu.
Ngoài xe, Tiêu Tam thiếu chút nữa ngã xuống ngựa, chỉ vào da mặt thấp giọng nói với Bả Tử: “Đạo hạnh của Cửu Ngôn, có phải lại thâm rồi hay không?”
Bả Tử nghiêm túc không nói chuyện.
“Muốn tra hung thủ, tra từ phương hướng nào?” Quế vương nhìn Đỗ Cửu Ngôn, trên chuyện tra phá án tình, hắn toàn thân toàn ý tín nhiệm nàng.
Đỗ Cửu Ngôn ngưng mi nói: “Nút thắt, người bình thường không biết, ngươi bảo Tam gia dẫn người tra một chút, mọi người ở đê, ai từng làm thủy thủ, hoặc, trong nhà có người liên quan đến thủy thủ.”
“Hai hà công vừa nãy ngày mai tới tái thẩm một phen.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Bookwaves.com.vn
Lúc nói chuyện, nàng chợt nhớ tới một việc, “Triều đình đưa tới bốn mươi vạn lượng, tiêu dùng bao nhiêu rồi?”
“Không biết.” Quế vương nói: “Ta không có quan tâm chuyện này, phủ nha bên kia phái người xuống, sự tình đều là bọn hắn làm.”
“Ta là một huyện lệnh bị người quên lãng, ở trên con đê này, tương lai kiến lập công đức bài, có thể cũng không có tên của ta.” Quế vương nói.
Đỗ Cửu Ngôn dở khóc dở cười, “Vậy bây giờ tại sao ngươi lại xía vào?”
“Sự tình và sự tình không giống nhau. Bình thường vận tác mọi người bình an, có ta không ta đều giống nhau. Nhưng bây giờ đã xảy ra chuyện, ta đương nhiên phải tới. Bốn mươi vạn lượng này là ta đệ tấu chương, tiền cũng là đưa đến huyện nha.” Quế vương nói: “Thiếu tiền, ai biết có người nào chụp cho ta cái mũ gì.”
Đỗ Cửu Ngôn di một tiếng, “Ngươi đây là để ý thanh danh?”
“Ta quan tâm người khác chụp mũ cho ta, là của ta làm, chính là ta làm. Không phải ta làm, ai cũng đừng nghĩ để ta chịu tiếng xấu thay cho người khác.” Quế vương nói: “Một vương gia nhàn tản như ta, còn có danh tạo phản, chính là đã cảm thấy ta đã đen rồi. Đen thêm điểm đen cũng sẽ không quan tâm.”
Quế vương cười lạnh một tiếng, “Không quan tâm thì mới là người ngu. Ta đên là tự ta làm, bị động để ta đen, thì không được.”
Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, vẻ mặt kính nể, “Người thật có nguyên tắc, Đỗ Cửu Ngôn bội phục.”
“Ngôn Ngôn.” Quế vương cười híp mắt, thấp giọng nói: “Có phải cảm thấy hai người chúng ta rất giống nhau hay không?”
Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Không giống, ta có nguyên tắc hơn ngươi nhiều.”
Quế vương bị nước bọt sặc, ho khan, chỉ vào Đỗ Cửu Ngôn, “Bội phục! Da mặt dầy, Triệu mỗ cam bái hạ phong.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.
Đoàn người trở lại khách sạn, mấy người Trần Lãng ở đại đường dưới khách sạn chờ ăn cơm, Mao đạo sĩ đang cùng củ cải nhỏ chơi cờ, hai người vừa chơi cờ vừa cãi nhau. Mao đạo sĩ mặt đỏ cổ thô, khí thế muốn động thủ đánh nhau.
“Cha a.” củ cải nhỏ nhào tới ôm đùi của Đỗ Cửu Ngôn, “Ngươi có đói bụng không a, đêm nay chúng ta ăn cơm.”
Tối hôm qua ăn khoai lang, ngon thì ngon, thế nhưng ăn xong lập tức đói bụng.
Hắn còn len lén thả vài cái rắm.
Rất thúi.
“Sao các ngươi không sớm ăn một chút.” Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ đầu của củ cải nhỏ, đường nhìn bay tới trên bàn cờ, nở nụ cười, “Các ngươi đang chơi cờ gì?”
Nàng nhớ kỹ củ cải nhỏ không biết chơi cờ, không ai dạy hắn.
“Cờ năm quân.” củ cải nhỏ nói: “Ta thắng!”
Mao đạo sĩ vỗ bàn nói: “Cờ bậy bạ gì, một điểm nội hàm cũng không có, có dám chơi nghiêm chỉnh hay không.”
Củ cải nhỏ cười hì hì nói: “Chờ ta học được cờ vây lại tìm ngươi nga, cờ tướng cũng được. Tiên sinh nói về nhà sẽ dạy ta.”
“Bần đạo chờ ngươi.” Mao đạo sĩ tức giận, thu hết cờ, vừa quay đầu lại đánh giá trong tay mọi người, phát hiện không có khoai lang, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, “Nghe nói hôm nay tìm được thi thể, muốn bắt quỷ sao?”
Quế vương vẫy tay, “Thật có quỷ, cũng bắt ngươi trước.”
Xạo một lần được, còn xạo mỗi ngày nữa.
Mao đạo sĩ sờ sờ mũi.
Hậu trù mang cơm món ăn lên, mở ba cái bàn mọi người đều tự ngồi xuống, Ngân Thủ từ bên ngoài tiến đến.
Hai ngày này Đỗ Cửu Ngôn không cho hắn ngủ, dù sao cũng chết người rồi, nàng lo lắng.
Ngược lại không phải là sợ quỷ, là sợ người.
“Ta xem qua thi thể của Lý đốc công, ” Ngân Thủ ngồi xuống bới cơm hai cái, “Ăn cơm nhờ nước, cuối cùng chết ở trong nước.”
Mao đạo sĩ lấp một miếng thịt, hỏi: “Ba cỗ hài cốt trước đó tìm được chủ chưa?”
“Người cũng không hỏi tới, sao chúng ta biết được.” Ngân Thủ lắc đầu, “Chuyện của mấy năm trước, tra không rõ lắm.”
Đỗ Cửu Ngôn dừng một chút, lại tiếp tục ăn cơm.
Bookwaves.com.vn
“Cửu ca, ” Ngân Thủ hỏi: “Lúc ta về nghe được Lý Anh thúc bọn họ đang cùng Điền đại nhân nói chuyện nút thắt, nút thắt gì thế.”
Đỗ Cửu Ngôn nói với Ngân Thủ một lần, “Bọn họ nói ở nơi nào , nói như thế nào?”
“Ngay trong lều đặt Lý đốc công, bọn họ ở cửa nói chuyện phiếm, ta đi lên chào hỏi bọn họ, liền nghe được đầy lỗ tai. Không đầu không đuôi, nên ta tới hỏi hỏi.” Ngân Thủ hỏi: “Nói như vậy, các ngươi hoài nghi bị giết rồi?”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.
“Bị giết, có điểm không thể nào nói nổi a.” Ngân Thủ nói: “Tiền của hắn còn ở trên người, vậy khẳng định thì không phải là cướp tiền, Lý đốc công lớn lên xấu như vậy, cũng không thể nào là vì tình, vậy cũng chỉ có thể là báo thù.”
“Vì thù. . . Ta cảm giác cũng không giống, nói không nên lời không giống ở đâu.”
“Diệt khẩu thì sao?” Bả Tử đột nhiên hỏi.
Ngân Thủ nhìn hắn, trong miệng còn ngậm nửa phần cơm, “Vì sao diệt khẩu?”
“Đập nước.” Bả Tử hỏi: “Đập nước này, ngươi biết dùng bao nhiêu bạc không?”
Ngân Thủ lắc đầu, “Việc này không phải ta quản, ta không biết.”
“Tài liệu thì sao, dùng cái gì?” Bả Tử hỏi.
Ngân Thủ nuốt cơm vào, “Tài liệu không có khả năng, mỗi ngày ta nhìn đó, cũng là tảng đá lớn, từ đáy nước thả cọc gỗ đánh nền, đến sắt thỏi đè lên thật. . . Không có một chút vấn đề.”
“Hai bờ sông cũng gia cố như vậy.” Ngân Thủ nói: “Không phải, các ngươi hoài nghi Lý đốc công là bởi vì đập nước, mà bị người diệt khẩu. Hắn đã biết chuyện không nên biết?”
Mọi người không có người nói chuyện.
Đều có suy đoán như vậy, nhưng hiện nay không có chứng cứ.
Sự tình đúng vậy.
“Sao biết được cái gì a, ta cũng ở a, ” Ngân Thủ nói: “Nếu là tiền bạc, có thể đi hỏi Điền đại nhân tới từ công bộ còn có Ngô tiên sinh phủ nha đưa tới, còn có hai người ở phòng thu chi của huyện nha và phủ nha.”
“Người làm việc ở đê rất nhiều, nếu diệt khẩu, hẳn là phải tiêu diệt tào quan Điền đại nhân chứ, hắn biết khẳng định nhiều nhất.” Ngân Thủ nói.
Bọn họ tới hai ngày, không có hỏi tới Ngô tiên sinh tới từ phủ nha, cũng không có hỏi qua hai người ở phòng thu chi, thứ nhất là ba người tạm thời đều trở về rồi, thứ hai, trước hôm nay còn chưa tìm được Lý Nhị, hỏi cũng không có phương hướng gì.
“Tra a.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Chuyện tốt không sợ tra!”
Quế vương gật đầu, nói: “Tra!”
Ngày thứ hai, Quế vương để Cố Thanh Sơn đi thăm dò đốc công tới từ Thường Đức, xác định bốn năm trước từng tới nơi này. Tiêu Tam lại mang người, cùng lúc đi thăm dò mọi người ở đê, ai đã từng là làm việc trên thuyền hoặc là thủy thủ, hay trong nhà ai là thủy thủ.
Bả Tử và Trần Lãng cùng nhau kiểm toán.
Đỗ Cửu Ngôn và Điền Mão ngồi ở đê nói chuyện phiếm.
“Điền đại nhân là lần đầu tiên tới Thiệu Dương sao? Ăn ở đã quen thuộc chưa?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi chuyện phiếm.
—— lời nói ngoài ——
Cảm giác hiện tại lạnh quá a, nhất là ban đêm ta tọa giá cư nhiên lạnh phát run! Mùa đông sắp tới, sợ nhất mùa đông, bởi vì ta không sợ nhiệt thế nhưng sợ lạnh.
Hàng năm mùa đông, tay đều phải trường nứt da, không chỉ khó chịu còn rất xấu!