Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 354: ĐẢM ĐẠI BAO THIÊN

Dịch giả: Luna Wong – Gan to tầy trời

“Ta đây là tới lần thứ hai. Lần trước là bốn năm trước.” Điền Mão nhớ lại một chút, “Đúng, lúc đó huyện lệnh vẫn là Mao đại nhân. Mao đại nhân ngươi biết không, chính là bây giờ Giang Tây Lâm Giang tri phủ.”

Ba vị huyện lệnh gần đây nhất của Thiệu Dương, Đỗ Cửu Ngôn mặc dù chưa thấy qua người thật việc thật, nhưng ở trong hồ sơ từ lâu quen thuộc.

Trước “Lưu huyện lệnh” đương nhiệm là Hình đại nhân, Hình đại nhân ở Thiệu Dương không bao lâu đã bị bãi miễn, lại trước nữa chính là vị Mao đại nhân này.

Trong tay Mao đại nhân có án kiện nàng vẫn còn rất nhớ, chính là trước đây Mã Nghị dạ nhập Nghiêm phủ bị loạn côn đánh chết, Mao đại nhân xử Nghiêm phủ vô tội, nên, ngay cả chưa từng thấy qua, nhưng ấn tượng của nàng đối với vị Mao đại nhân này, thật sự là không được tốt lắm.

“Đập nước này, lần tu kiến đầu là Mao đại nhân đi.” Đỗ Cửu Ngôn tựa hồ nghe nói qua.

Điền Mão gật đầu nói: “Đúng. Đúng là Mao đại nhân.”

“Lúc đó triều đình đưa bao nhiêu, so với lần này nhiều hay là ít hơn?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Việc này đều có thể tra được, Nên Điền Mão cũng không ấp úng, ngay thẳng trả lời: “Lúc đó đưa sáu mươi vạn lượng. Bất quá công trình so với hiện tại lớn hơn nhiều, đê đập từ Thượng Hà trấn cho đến Hạ Hà trấn, chừng năm dặm đường.”

Sửa hai mặt, tổng cộng chính là mười dặm.

Mười dặm thủy lộ sửa đê đập, dùng sáu mươi vạn lượng. Đỗ Cửu Ngôn chưa có tiếp xúc qua số liệu về đê đập, nên trong lòng không có tính toán, chuẩn bị đợi lát nữa đi hỏi người hiểu công việc một chút.

“Vậy lần trước cũng là Lý Nhị dẫn người đến sửa sao?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

“Lần trước là một công đội rất lớn, một công đội có hơn hai trăm người, cũng là từ Thường Đức tới.”

“Làm việc rất nhanh nhẹn.”

“Lúc này là Ngân Thủ tiểu ca làm quân sự, sửa một đập nước, nhân thủ cũng không cần nhiều, nên liền tìm Lý Nhị. Hai mươi người lại thêm bách tính lao dịch, kỳ hạn công trình hai tháng vậy là đủ rồi.”

Điền Mão có vẻ rất đắc ý, “Người xem xem, đập nước này vừa làm, lập tức hóa giải thế chảy của dòng nước, đúng là đồ tốt.”

“Đỗ tiên sinh không làm thuỷ lợi, không thể hiểu tâm tình của chúng ta. Mỗi khi chúng ta đến một chỗ, thấy đều là đê đập thiên sang bách khổng, nhưng lúc chúng ta đi, lại là rực rỡ hẳn lên.”

“Cái này mới, cũng không phải là một bộ y phục mới, đây là tâm huyết và mồ hôi của vô số người, cũng ẩn chứa dưới đê đập, vô số tính mệnh và tài sản của dân chúng.”

“Trong lòng kích động và kiêu ngạo, tự nhiên sản sinh!” Lúc Điền Mão nói liền kích động, đối mặt nước sông đào đào, hận không thể dấn thân vào trong đó.

Đỗ Cửu Ngôn cười ha hả nói: “Hỏi vấn đề không thỏa đáng.” Điền Mão quay đầu lại nhìn nàng, chờ nàng nói. Nàng ngừng một chút nói: “Bốn năm trước sáu mươi vạn lượng đầu nhập xong, bốn năm sau vì sao lại là thiên sang bách khổng?”

Điền Mão biến sắc, hào khí hiên ngan gmới vừa rồi nhất thời tiêu thất, hắn lúng túng nói: “Đỗ tiên sinh có chỗ không biết, chuyện lớn như vậy, không có khả năng một người hoàn thành. Người làm việc nhiều lên, trình tự sẽ không đồng đều.”

“Coi như là trông coi mỗi ngày nhìn chằm chằm cũng vô ích, luôn có người lười biếng. Người ngẫm lại, đê nghìn dặm bị hủy bởi ở kiến, vậy từng chút tỳ vết nhỏ kia, cũng có thể trở thành lổ thủng lớn, loại sự tình này ai cũng không dám bảo chứng a.”

“Bốn năm liền thiên sang bách khổng, ” Đỗ Cửu Ngôn giật mình, “Thảo nào đê đập cách mỗi mấy năm sẽ sửa chữa một lần.”

“Đúng vậy.” Điền Mão nói.

Đỗ Cửu Ngôn cười cười với hắn, vừa lúc bên kia Bả Tử gọi nàng, nàng và Điền Mão chắp tay, đi tìm Bả Tử.

“Sổ sách có vấn đề?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

“Không có, sắp tra xong, khoản không tỳ vết chút nào.” Bả Tử nhìn nàng, nói.

“Không có tỳ vết nào chính là tỳ vết.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Khoản ra vào, nhất định sẽ có vấn đề, chỉ là vấn đề lớn nhỏ.”

Sổ sách càng hoàn mỹ, càng biểu thị rất có thể đã từng bị tô son trát phấn.

“Tiếp tục tra sâu vào, không dễ dàng.” Bả Tử nhìn thoáng qua Điền Mão đứng bên sông, “Ta cho rằng, đêm nay nên bắt đám người Lý Anh lại thẩm vấn một lần.”

Đỗ Cửu Ngôn tán thành, “Ban đêm thu thập.”

“Được.” Bả Tử trở về , Đỗ Cửu Ngôn đi lều bên kia, Lý Anh đang phân phó hai nhân viên tạp vụ, “. . . Đại nhân cho an bài xe ngựa, hai người các ngươi đi ngay, tốc tốc tìm nhi tử của Lý đầu đến, các ngươi khổ cực chút, nhất định phải nhanh.”

“Di thể là không thể để nữa, nhiều lắm còn có hai ngày, nhất định phải thiêu.” Lý Anh nói.

Hai người xác nhận, đi tìm Oa Tử, hai người đánh xe quay về Thường Đức tìm người.

“Đỗ tiên sinh.” Lý Anh nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Ta vừa để người trở về tìm nhi tử của Lý Anh, chờ hắn tới, chúng ta đưa tro cốt để hắn mang về, người thấy có được không?”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đại nhân nói được là được, chuyện này ta không làm chủ được.”

Bookwaves.com.vn

“Ta đây đi hỏi đại nhân.” Lý Anh vòng vòng đi tìm Quế vương, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đại nhân lên trấn có việc, lúc này phỏng chừng Hoàng tiên sinh của phủ nha và hai người ở phòng thu chi đến rồi.”

“Không bằng người ở tại đây chờ một chút, đại nhân buổi chiều sẽ trở về.”

Lý Anh xác nhận, rất bận rộn an bài hậu sự cho Lý Nhị.

Ăn cơm trưa, Quế vương dẫn theo một cái hộp đựng thức ăn qua đây, phía sau còn có Ngô Giác hiểu về thủy lợi tới từ phủ nha và Tạ tiên sinh phòng thu chi cùng với Kiều tiên sinh phòng thu chi huyện nha khiển tới.

“Sổ sách đối chiếu xong, có vài chỗ không rõ, còn làm phiền nhị vị đi xem.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Nhị vị phòng thu chi đi lều.

Ngô Giác và Đỗ Cửu Ngôn hành xong lễ, hắn ở phủ nha gặp qua Đỗ Cửu Ngôn, bất quá Đỗ Cửu Ngôn không có chú ý hắn mà thôi.

“Vừa lúc trong nhà có một chút chuyện trở về, chuẩn bị mười sáu qua đây, thật không ngờ xảy ra chuyện.” Ngô Giác nói.

“Có chuyện cần ta làm không?”

Quế vương nhìn hắn, nói: “Ngươi lấy bản vẽ thuỷ lợi đến cho ta xem một chút.”

Ngô giác sửng sốt, tựa hồ thật không ngờ, chết một Lý Nhị hậu, Lưu huyện lệnh sẽ tra công trình bản vẽ và sổ sách.

“Tiểu nhân đi lấy ngay.” Lúc nói chuyện Ngô Giác đi lấy đồ.

Quế vương đưa hộp đựng thức ăn cho Đỗ Cửu Ngôn, “Mang cơm nước cho ngươi, đói bụng không?”

“Thật đúng lúc. Đỗ Cửu Ngôn dẫn theo hộp đựng thức ăn đi phùng của Ngân Thủ. Diêu thị cũng làm cơm, nhưng khẩu vị thực sự không dám khen tặng, Quế vương không sao, nhưng biết Đỗ Cửu Ngôn ăn không quen, cho nên lúc đến mang theo cơm nước cho nàng.

Nhìn nàng ăn liền biết buổi trưa nàng không ăn, lúc này đã sớm đói bụng.

“Chậm một chút.” Quế vương lấy một cái khăn lau miệng cho nàng, “Ta nói với Mao đạo sĩ, sau này buổi trưa hắn phụ trách đưa cơm cho ngươi.”

“Không thể để bản thân đói gầy, ta sẽ đau lòng.” Quế vương nói.

Khóe miệng của Đỗ Cửu Ngôn run lên, một miếng cơm cắm ở trong cổ họng không lên không xuống, nghẹn đỏ mặt nhìn Quế vương, hắn tiến lên đây vỗ lưng cho nàng, “Ăn từ từ, ta cũng không đoạt với ngươi.”

“Muốn chết a.” Đỗ Cửu Ngôn nhấp một ngụm trà, đẩy Quế vương trở về ngồi xong, “Vương gia a, người đứng đắn một chút.”

Quế vương châm trà cho nàng, đút tới bên miệng nàng, “Uống nước.”

Môi của Đỗ Cửu Ngôn run rẩy, uống trà ngay trong tay của hắn.

“Vậy mới phải.” Quế vương cười híp mắt nhìn nàng.

“Quỷ. . . Quỷ phụ thân?” Đỗ Cửu Ngôn kinh khủng, “Vương gia, người còn tốt chứ?”

Quế vương nói: “Hai ngày này ta suy nghĩ, ngày đó ta hôn ngươi, ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi, nên tốt với ngươi chút.”

Đỗ Cửu Ngôn ho khan, “Vương gia, có chuyện ta phải nhắc nhở người.”

Quế vương nhìn nàng.

“Người, có vương phi.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

“Đã chết rồi! Lâu như vậy không có xuất hiện, đương nhiên là đã chết.” Quế vương nói: “Chính là không chết ta cũng không để ý đến nàng, nhiều năm như vậy ai biết nàng gả cho ai rồi.”

Mí mắt của Đỗ Cửu Ngôn nhảy nhảy.

“Nếu là nàng không chỉ sống, còn thích ngươi yêu chết đi sống lại thì sao?” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Quế vương ghét bỏ, “Ta và nàng còn chưa từng gặp, yêu cái gì, có cái gì để yêu.” Lúc nói chuyện dừng một chút, “Dù là yêu, đó cũng là yêu Quế vương, không phải Triệu Đỉnh ta.”

Bookwaves.com.vn

Người nói ra rõ ràng, Đỗ Cửu Ngôn cứng rắn nói chuyển hoán trọng tâm câu chuyện, “Trò chuyện tiếp vụ án đi.”

Nàng nói nội dung đoạn đối thoại mới vừa rồi cùng Điền Mão nói cho Quế vương nghe, “Có một ý tưởng.”

“Ngươi nói.” Quế vương chăm chú nhìn nàng.

Đỗ Cửu Ngôn trầm ngâm một chút, thấp giọng nói: “Chút thời gian trước đào lên bốn cỗ hài cốt, tra lại lịch một chút.”

“Ý của ngươi là, bốn cỗ hài cốt của bốn năm trước và Lý Nhị của bốn năm sau, là giống nhau. Chí ít là trên giết người động cơ, rất có thể tương đồng?” Quế vương nói.

Mạch suy nghĩ khi xử lý án, thực sự là càng ngày càng rõ ràng, Đỗ Cửu Ngôn tán thưởng nói: “Không sai.”

“Tra từ bốn năm trước công tượng tới nơi này làm việc sao?” Quế vương hỏi.

Đỗ Cửu Ngôn dựng thẳng một ngón tay cái lên, “Vương gia, ngươi thực sự là thông minh a.”

Quế vương thiêu mi, dương dương đắc ý.

“Để Cố Thanh Sơn đi thăm dò, ” Quế vương nói: “Nếu là công đội, tra sẽ dễ hơn trong tưởng tượng một chút.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.

Ăn cơm xong, hai người đi tìm Lý Anh, chuẩn bị mang theo hắn và Lý Song, tỉ mỉ hỏi.

Ngày hôm qua hai người trả lời ba phải cái nào cũng được, bọn họ không phải nhìn không ra, mà là muốn tạm thời thả xuống.

“Lý Anh và nam nhân ngươi đâu?” Đỗ Cửu Ngôn tìm được Diêu thị.

Diêu thị hô hai tiếng, lại nhìn trong nước, phát hiện trong nước cũng không có người, “Kỳ quái, vừa rồi Song tử nhà của ta còn ở nơi này mà.” Lúc nói chuyện nhớ tới, “Đại nhân, Anh đại ca nói lên trấn tìm người rồi. Chưa gặp người sao?”

Quế vương ngưng mi, quay đầu lại gọi Oa Tử, “Đuổi theo, mang người về.”

Oa Tử xác nhận, khoái mã lên trấn, chạy hai lần đi về, vì nhân ảnh đều không nhìn thấy, Oa Tử không phục, trở về hô hai huynh đệ đi ba phương hướng.

Lúc xế chiều, ba người ở cửa thôn trấn chạm trán.

“Không có tìm được người, nhưng thấy được cái này, ta đã thấy đai lưng này, giống nhau như đúc với cái trên người của Lý Anh.”

Oa Tử biến sắc, quát dẹp đường: “Ta và Đại Lâm đi tìm, ngươi tốc tốc trở về bẩm báo đại nhân.”

Một lúc lâu sau, ở trong núi Oa Tử tìm được thi thể của Lý Anh, lúc mang về, Lý Song cũng nằm ở trên giường, trên bụng bị người thọc một đao, mất máu quá nhiều hấp hối.

“To gan lớn mật!” Quế vương đầy mắt ánh sáng lạnh, “Chúng ta đang tra, hắn lại còn dám giết người diệt khẩu!”

Đỗ Cửu Ngôn quay đầu lại hỏi Ngân Thủ, “Đập nước còn có cái gì chưa có làm?”

“Đã hết rồi!” Ngân Thủ lắc đầu, “Vốn là chuẩn bị hai ngày này tính tiền rồi rời đi.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nhìn Quế vương, “Đều mang về, thẩm vấn từng người một, ta dám khẳng định người giết người này, ngay trong những người này.”

—— lời nói ngoài ——

Cảm tạ vé tháng thời gian, các ngươi không nên ghét bỏ lão Lý, lão Lý ái cũng là rất chân thành, thực sự!

Lý tiểu thư ngày hôm nay viết ngày nghỉ tối hậu hạng nhất tác nghiệp, viết nhật ký.”Ngày nghỉ khó quên nhất chuyện ”

Lý tiểu thư cực độ phiền muộn, chủ yếu ở chỗ, nàng ngày nghỉ không có khó quên sự, ha ha ha ha!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui