Q1 – CHƯƠNG 355: ĐẾN UỐNG THUỐC BỔ
Dịch giả: Luna Wong
Mời đại phu đến, nhưng Lý Song mất máu quá nhiều, sinh tử treo trên sợi tóc.
Diêu thị ở một bên khóc.
Điền Mão mắng: “Khóc cái gì, Lưu đại nhân ở bên trong làm việc, ngươi khóc gào khóc thét, sẽ ảnh hưởng Lưu đại nhân phá án.”
Diêu thị sợ che miệng dùng sức chịu đựng, ghé vào trên người Lý Song.
Bả Tử và Tiêu Tam tự mình giữ ở ngoài cửa, tất cả công tượng đều ở bên ngoài chờ.
Sau nửa canh giờ, tất cả công tượng đều thẩm xong, Kiều Mặc từ bên trong đi ra, nhìn về phía sắc mặt hoảng hốt của Ngô Giác và hai vị phòng thu chi cùng với Điền Mão, nói: “Hoàng tiên sinh, đại nhân mời ngươi đi vào.”
“Vâng!” Hoàng Giác xác nhận, đứng dậy vào cửa, Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn mỗi người ngồi một bên, Kiều Mặc cầm vở ở một bên làm bí thư.
Quế vương chỉ chỉ ghế ra hiệu Hoàng Giác ngồi.
“Đại nhân.” Hoàng Giác thấp thỏm bất an ngồi xuống, “Người hỏi công tượng, có thu hoạch không, có phải là bọn hắn khởi nội chiến giết người hay không?”
Quế vương đánh giá Hoàng Giác, ngưng mi nói: “Là ai còn chưa định luận, tạm thời không biết.” Ngừng lại, hỏi: “Bốn năm trước lúc Thiệu Dương huyện lệnh Mao Văn Uyên tu kiến nơi này, ngươi có ở hay không?”
“Ở, tiểu nhân phục vụ ở Bảo Khánh phủ, coi như có mười sáu năm. Trong mười sáu năm này đê đập của Hạ Hà trấn hợp với lần này tổng cộng sửa qua ba lần.” Hoàng Giác nói: “Ba lần, tiểu nhân đều ở.”
Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Đốc công lần trước cũng là người Thường Đức, vì sao lần này không có tiếp tục gọi hắn?”
“Không dối gạt đại nhân và Đỗ tiên sinh, lần trước làm không tốt, lúc này chúng ta cũng không dám gọi. Thứ nhì, lần này liền làm một đập nước, công không tính lớn, tìm bọn họ tốn hao có chút lớn, không cần thiết.”
“Chỉ bốn mươi vạn lượng, chúng ta phải tiết kiệm a.” Hoàng Giác nói.
Quế vương nhíu mày, “Tiêu tiết kiệm, không phải là dùng ba mươi ba vạn lượng sao.”
“Đại nhân, người không biết đập nước rộng mười lăm trượng, tiêu sắt, đá gỗ đếm không hết a. Trước ngăn nước, đào nước bùn, người không biết đây có bao nhiêu sức lao động ở bên trong, một ngày mấy trăm người ăn uống cũng đều là tiền, chúng ta thực sự là tiết kiệm được chỗ nào tốt chỗ đó, bằng không, ba mươi ba vạn lượng nào đủ.”
“Đập nước này chú thành, thật là một thước mười lượng vàng.” Hoàng Giác thở dài, “Người không biết, không có tận mắt nhìn, là không biết được môn đạo bên trong a.”
Giọng điệu này, là đang nói Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn không hiểu thuỷ lợi. Thường dân chỉ thấy ba mươi ba vạn lượng rất nhiều, nhưng không biết chỗ tiêu tốn cần tiền càng nhiều.
“Bạc đập xuống, đến một tiếng vang cũng không có.” Hoàng Giác thở dài nói.
Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn liếc nhau, dừng một chút, Quế vương hỏi: “Bốn năm trước, Lý Nhị ở công trong đội sao?”
“Cái này tiểu nhân còn thật không có chú ý tới, cũng không có hỏi qua. Bất quá, lúc đó công đội kia không phải một người, ta nghe nói là ba chi xúm lại ở có hơn hai trăm người.” Hoàng Giác nói: “Có thể, có Lý Nhị ở bên trong cũng chưa biết chừng.”
“Ngươi cho rằng, Lý Nhị là chết như thế nào?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi Hoàng Giác.
“Không phải ngoài ý muốn sao?” Hoàng Giác nói: “Khi ta tới nghe mọi người nói ngoài ý muốn trượt chân rơi xuống nước.”
“Vậy cái chết của Lý Anh và thương thế của Lý Song thì sao?” Đỗ Cửu Ngôn nói.
“Lý Anh người này không thành thật, nghe nói hắn còn bài bạc, có lẽ bị người đòi nợ giết cũng không chừng.” Hoàng Giác nói: “Về phần Lý Song, ta không nói rõ nữa, chưa nói được mấy câu, không rõ ràng lắm.”
Quế vương gật đầu, “Ngươi đi gọi Điền Mão tiến đến.”
Hoàng Giác xác nhận ra ngoài gọi Điền Mão, “Đại nhân gọi ngươi vào.”
Sắc mặt của Điền Mão có chút khó coi, Lưu huyện lệnh bất quá là một huyện lệnh, hắn tôn xưng hắn một tiếng đại nhân, thuần túy là bởi vì Thiệu Dương là của hắn quản hạt, nhưng lúc này thẩm, thậm chí ngay cả hắn cũng thẩm luôn.
Dù hắn là tiểu lại ít bất nhập lưu, nhưng cũng là lại(chức quan) của công bộ.
Nếu như đi kinh thành, Lưu huyện lệnh cũng không bằng hắn.
“Ân.” Điền Mão gật đầu vào lều, hướng về phía Quế vương hành qua lễ, ngồi xuống ghế đối diện, Quế vương hỏi: “Ta nhớ kỹ lúc đó kinh thành áp giải quan ngân, rất nhiều người tới. Những người đó đều trở về hết chứ?”
Điền Mão sửng sốt, thật không ngờ vấn đề thứ nhất của đối phương lại là hỏi cái này, hắn suy nghĩ một chút, trả lời: “Đúng, bạc do phủ nha và huyện nha nghiệm thu, bọn họ cũng liền công thành.”
“Một mình ngươi ở đây, không mang theo người nhà hay sai vặt sao?” Quế vương nói.
“Đại nhân nói đùa, người như chúng ta xuất môn, đều là đeo một bao phục liền đi, làm sao có thể mang theo sai vặt người nhà.” Điền Mão nói.
Quế vương gật đầu, lại đem mấy vấn đề hỏi Hoàng Giác lúc nãy ra hỏi một lần.
“. . . Bốn năm trước Lý Nhị có ở hay không, tiểu nhân thật đúng là không nhớ rõ. Bất quá, chắc là không có ở, nếu như ở, lúc này đây Lý Nhị dù thế nào cũng sẽ khoe ra mới đúng.”
“Quá nhiều người, ta hàng năm đến một chỗ bất đồng, thật sự là nhớ không rõ.” Điền Mão nói.
Bookwaves.com.vn
“Vậy năm nay là ai tìm Lý Nhị tới?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
“Là phủ nha bên kia gọi người tới. Ta đến nơi đây một ngày sau, Lý Nhị mới đến.” Điền Mão nói.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.
Quế vương không nhịn được phất phất tay, “Đi đi, có việc ta gọi ngươi.”
Điền Mão khó duy trì tiếp, sắc mặt tái xanh mắng đi.
Lưu huyện lệnh này, thật đúng là một chút đúng mực cũng không có. Ở Bảo Khánh phủ ngươi diễu võ dương oai ta không xen vào, cư nhiên đối với ta cũng là thái độ như vậy.
Không nói tôn kính, tôn trọng một chút là nên chứ.
Đây căn bản không có để hắn vào mắt.
“Hắn rất tức giận, ” Đỗ Cửu Ngôn thấp giọng nói: “Xem ra là không phục huyện lệnh như ngươi vênh mặt hất hàm sai khiến hắn, thái độ giận dữ bỏ đi.”
Quế vương bĩu môi, “Dù ta là một huyện lệnh, ta cũng không có khả năng cúi đầu khom lưng nịnh bợ nịnh hót hắn, một tên tạp dịch mà thôi.”
“Bả gia!” Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía bên ngoài hô một tiếng, Bả Tử tiến đến, ngoài cửa hai tiểu bộ khoái tự động bước lên, giữ cửa.
Ba người ngồi đối diện.
“Diêu thị nói, bốn năm trước bọn họ theo đại công đầu của Thường Đức Lý Tri Thủy ở chỗ này làm công ba tháng, nhưng, lúc đó không phải Lý Nhị xuất đầu, bọn họ đều làm việc cùng một chỗ.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nhưng Hoàng Giác và Điền Mão đều nói không nhớ rõ Lý Nhị.”
“Điền Mão nói, nếu như Lý Nhị tới sẽ nhắc tới, ta cảm thấy, Lý Nhị nhất định sẽ có nói ra.” Quế vương nói.
“Bây giờ ý tứ là, Điền Mão và Hoàng Giác đều đang nói láo?” Bả Tử tổng kết nói.
Quế vương gật đầu, ngón tay gõ bàn một cái, “Chí ít, hai người rất khả nghi.”
“Hiện tại chờ tin tức của Tiêu Tam, nếu như hắn có thể tra được ai có quan hệ đến nút thắt kia. Còn có trong công đội của Thường Đức Lý Tri Thủy, có thiếu hay không.” Đỗ Cửu Ngôn tổng kết nói.
“Được.” Bả Tử nói: “Thi Đại vừa khám nghiệm tử thi, cái ót của Lý Anh bị tảng đá đập trúng, cùng với xương sườn bị gãy bốn cây, ép bụng có tiếng nước chảy, chắc là nội tạng xuất huyết nhiều mới chết.”
Xương sườn gãy xong đâm hư phế hoặc là nội tạng khác, sau cùng mất máu quá nhiều dẫn đến cái chết.
“Lý Anh là bụng một đao, trên người nhiều vết thương, tìm được ở một khe núi. Vừa rồi ta đi xem qua, bốn phía bãi cỏ cùng với trên mặt đất đều có vết chân và vết tích chạy, chắc là trong quá trình đuổi giết, Lý Song trượt chân rơi vào trong khe núi, người giết hắn không biết vì sao không có tiếp tục đuổi theo.”
“Có lẽ là biết có người tìm tới.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đêm nay ta có một ý tưởng, bất quá trước khi làm, phải đợi Tiêu Tam trở về.”
Hy vọng có thể có chút tin tức.
Chạng vạng, phía tây nửa bầu trời đều sáng mờ, Tiêu Tam cưỡi ngựa từ sáng mờ chạy đến, Đỗ Cửu Ngôn vẻ mặt chờ mong, nhìn hắn nói: “Tam gia, người là đạp tường vân tới a.”
“Tường vân?” Tiêu Tam quay đầu lại nhìn, “Chẳng lẽ không phải mây đen, ta thấy trời muốn mưa.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Khí chất của Tam gia, thích hợp mây đen hơn. Mau vào, hội báo tổng kết thành quả công tác của ngươi hôm nay.”
Tiêu Tam vào cửa uống trà, lau mặt nói: “Thời gian không kịp, ta không có đi nha môn Bảo Khánh, nên chỉ tra xét bối cảnh của mấy người Điền Mão và Hoàng Giác.”
“Có thu hoạch? Vận khí tốt như vậy?” Đỗ Cửu Ngôn không dám tin tưởng.
“Thật đúng là.” Tiêu Tam hướng ra phía ngoài nhìn một chút, bốn đầu người chiếm tứ phương dịch về phía trung gian, chợt nghe Tiêu Tam thấp giọng, nói: “Điền Mão có thể làm tào quan, là bởi vì gia tổ bối của hắn đều là làm thuỷ vận, hắn cơ hồ là lớn lên ở trên thuyền.”
Bốn đầu người xa nhau, lộ ra thần sắc biểu lộ khác nhau.
“Vậy thẩm Điền Mão.” Bả Tử có kết luận.
Bookwaves.com.vn
Quế vương khó có được phụ họa quyết định của hắn, “Nếu là không khai đánh chết mới thôi.”
“Đại nhân, hắn là triều đình. . .” Tiêu Tam nói phân nửa, Quế vương xua tay, nói: “Nếu như đến một tên tạp dịch ta cũng không dám đánh, còn sống làm cái gì.”
Tiêu Tam gật đầu bất điệt.
Người ngồi ở chỗ này là Quế vương, không phải Lưu huyện lệnh.
Phải quên gương mặt này mới được.
“Hiện tại còn thiếu Cố Thanh Sơn trở về, phỏng chừng hắn ít nhất phải chiều nay.” Quế vương nói: “Chúng ta đêm nay thu dọn đồ đạc, mang người quay về huyện nha.”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Sáng mai lại đi, đêm nay làm tiếp chút chuyện khác.”
Ba người đều nhìn nàng.
Bóng đêm tiệm chìm, Diêu thị là người làm cơm duy nhất khóc ngồi phịch ở bên giường của Lý Song, tất cả mọi người không có cơm ăn, Quế vương khiển người đi trấn mua hai trăm cái bánh bao, trở về mỗi người ba năm cái chia ra ăn, Đỗ Cửu Ngôn còn lại là ăn thức ăn Mao đạo sĩ tự mình đưa tới.
“Hồ đại phu tới.” Oa Tử dẫn Hồ đại phu từ Thiệu Dương đến, “Đại nhân, Hồ đại phu tới.”
Hồ đại phu tuổi đã cao, nhưng nhìn lướt qua càng tinh thần, xuống xe ngựa, không kịp chỉnh lý y phục, hướng về phía Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn chắp tay hành lễ, Quế vương nói: “Đem hôm khuya khoắc để ngươi đi một chuyến cực khổ.”
“Đại nhân người khách khí, nha môn có việc, người để cho ta tới mặc kệ lúc nào, lão phu đều nghĩa bất dung từ.”
“Cực khổ.” Đỗ Cửu Ngôn cười nói.
“Không cần khách khí, không cần khách khí.” Hồ đại phu theo Đỗ Cửu Ngôn vào trong phòng, tất cả mọi người đứng ở cửa, Oa Tử giới thiệu với mọi người: “Đây là Thiệu Dương Hồ đại phu, bây giờ là đại phu nổi danh nhất Bảo Khánh phủ, y thuật tốt nhất.”
“Chỉ cần hắn ở, sẽ không có thương bệnh trị không tốt.”
Tất cả mọi người sáng mắt, Diêu thị liên tiếp nói lời cảm tạ.
Tất cả mọi người chờ ở cửa.
Đỗ Cửu Ngôn từ bên trong đi ra, “Đều trở về nghỉ ngơi đi, Hồ đại phu đang ghim kim, muốn tỉnh lại phỏng chừng còn phải chờ thêm một chút.”
“Đi đi đi đi.” Đỗ Cửu Ngôn vẫy tay.
Mọi người đều tự tản.
Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương đi lều của Ngân Thủ, bên này chỉ còn lại Hồ đại phu ở bên trong ghim kim, một tiểu bộ khoái coi chừng ở bên ngoài, đang ngồi chồm hổm dưới đất ăn bánh bao còn chưa ăn xong.
“Hồ đại phu còn có ở bên trong không?” Điền Mão cười khanh khách mà hỏi thăm: “Người tỉnh chưa?”
Tiểu bộ khoái lắc đầu, “Hồ đại phu đi xe ngựa lấy thuốc. Châm còn ở trên người, nói nhiều nhất nửa canh giờ có thể tỉnh.”
“Ta đi xem.” Lúc nói chuyện Điền Mão vào cửa, tiểu bộ khoái ngăn nói: “Đại nhân không cho vào, ngươi không thể đi vào.”
Điền Mão nói: “Đại nhân không để cho người khác tiến, còn có thể không cho ta vào sao, ta cũng không phải người ngoài.”
Lúc nói chuyện, hắn đẩy tiểu bộ khoái ra vào cửa.
Gian phòng rất nhỏ, đi vào chính là giường, Lý Song nằm ở trên giường, mặt ngăm đen già nua không có khí tức gì, thẳng tắp mà nằm, trên người ghim ngân châm theo hô hấp hơi rung động.
Điền Mão đến bên giường, hô một tiếng, “Lý Song.”
Lý Song không có phản ứng.
Điền Mão mở ra tay, trong lòng bàn tay rõ ràng là một bao thuốc bột, hắn mở miệng của Lý Song ra đồ vào trong. . .
(Luna: >”< không thích chút nào. Lúc đầu khi ĐM nói chuyện với nữ chủ ta rất thích khí khái làm quan của ổng, thế mà. . .)