Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 356: SỬ CÁ ĐẠI CHIÊU

Dịch giả: Luna Wong – sử dụng một chiêu bự

“Ai nha nha, Điền đại nhân đang đổ cái gì đó?”

Bỗng nhiên, phía sau Điền Mão truyền đến tiếng vui cười, hắn sợ run lên, thuốc bột rắc rất nhiều ở đầu vai của Lý Song, “Đỗ, Đỗ tiên sinh, Lưu đại nhân.”

“Đang làm gì?” Đỗ Cửu Ngôn tiến lên, quan sát thuốc bột bị rắc ở đầu vai Lý Song sái, nắng chấm một chút ngửi ngửi, thiêu mi nói: “Là thuốc bổ?”

Điền Mão gật đầu, “Là, là thuốc bổ. Ta thấy hắn còn chưa tỉnh, liền muốn cho hắn chút thuốc bổ.”

Quế vương đứng sau lưng Đỗ Cửu Ngôn che chở nàng.

“Như vậy a, ” Đỗ Cửu Ngôn tiếp nhận túi thuốc trong tay Điền Mão, “Đồ tốt như vậy, sao Điền đại nhân không tự dùng?”

Điền Mão lạnh run, thanh âm đều run lập cập, nhưng lại giả vờ trấn định. Dù sao hắn cũng là triều đình phái xuống, coi như là có chút vấn đề, chính là một Lưu huyện lệnh cũng không dám làm gì hắn, “Ta, ta dùng rồi, lúc này cho Lý Song một chút. Hắn tỉnh lại, án tử dễ xử lý hơn.”

“Ăn rồi, cũng ăn thêm chút.” Đỗ Cửu Ngôn bỗng nhiên bóp cổ to ngắn của Điền Mão, ấn hắn lên trên bàn, nắm cằm của hắn, cười lạnh nói: “Điền đại nhân ăn trước. Thứ tốt huyện nha còn nhiều mà, không thể để cho ngươi tiêu phí.”

Điền Mão quá sợ hãi, đây chính là thạch tín, ăn vào sẽ mất mạng, hắn liều mạng lắc đầu, “Tha mạng, tha mạng a Đỗ tiên sinh.”

“Tha cái gì?” Đỗ Cửu Ngôn buông cái miệng của hắn ra, thế nhưng tay vẫn như cũ bóp cổ của hắn, “Không phải thuốc bổ sao, tại sao lại nói tha mạng?”

Điền Mão vù vù thở phì phò, sợ hầu như không khống chế, “Không, không phải, không phải thuốc có vấn đề, là, là ta cảm thấy Đỗ tiên sinh người lúc này rất đáng sợ a.”

Không phải người đọc sách sao, không phải tụng sư sao?

Thế nào còn biết võ công, một người gầy yếu như vậy, khí lực lại còn không nhỏ.

Điền Mão dùng sức toàn lực giãy dụa lại không làm nên chuyện gì, chỉ có thể lấy tư thái bị làm thịt, tựa ở trên bàn, lưng bị đau hắn nhe răng trợn mắt.

“Không phải thuốc có vấn đề, sao ta không tin vậy nhỉ.” Đỗ Cửu Ngôn nói với Quế vương: “Đại nhân người tin không?”

Quế vương nói: “Tin! Điền đại nhân chính trực thiện lương, nói chắc chắn sẽ không giả.”

Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu.

“Vậy để hắn ăn thử, chứng minh cho ngươi thấy đi.” Quế vương tiến lên đây, muốn mớm thuốc, Điền Mão sợ oa oa kêu to, hô: “Không, không nên, cơ thể của ta, thân thể không tốt, không chịu nổi bổ.”

“Có Hồ đại phu ở, chỉ cần không phải lập tức chết, Hồ đại phu sẽ làm cho ngươi sống lại.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

“Không, không nên a.” Điền Mão không nói chuyện, Quế vương nắm cái miệng của hắn tiếp tục đổ thuốc, Điền Mão tè ra quần, một cổ tao khí tràn ngập, Đỗ Cửu Ngôn mắng một câu, Quế vương quạt cho đối phương một bạt tai, “Dám giết người thì phải nghĩ kỹ.”

“Bổn quan thấy ngươi to gan, hiện tại thành tôn tử rồi?”

Hai người ghét bỏ nhảy ra, Điền Mão như rỉ ra trợt xuống mặt đất, “Lưu đại nhân, ta, ta nói, ta cái gì cũng nói, chỉ cần không giết ta.”

Ngươi phát hiện, chết kiểu ăn thạch tín này có thể là chết kiểu tốt nhất của ngươi. Đỗ Cửu Ngôn chẳng đáng lườm hắn một cái, Quế vương nói: “Nói!”

“Ta, ta và Lý Song có cừu oán, bình thường thấy đánh không lại hắn, nên thừa dịp hắn ngã bệnh, nên muốn báo thù.”

“Đại nhân tha mạng a, tuy ta có ý muốn giết người, thế nhưng còn chưa có giết thành, người tha cho tiểu nhân đi.” Điền Mão nói.

“Đủ giảo hoạt.” Đỗ Cửu Ngôn tiến lên, kéo Điền Mão tới cạnh cửa, ngồi chồm hổm ở trước mặt hắn thấp giọng nói: “Mạng của Lý Nhị, Lý Anh cứ như vậy bị ngươi hời hợt dẫn đi?”

“Ngươi bây giờ thành thật khai báo, miễn được nổi khổ da thịt, bằng không, một hồi dẫn ngươi đi huyện nha, có biện pháp cho ngươi nước tè ra quần một trăm lần.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Điền Mão hoảng sợ nhìn Đỗ Cửu Ngôn, nhưng thần trí cũng đang nhanh chóng khôi phục, hắn lắc đầu nói: “Không phải, Đỗ tiên sinh có phải ngươi hiểu lầm hay không, ta không có giết người. Lý Anh và Lý Nhị đều không phải ta giết, ta cũng không có lý do gì giết bọn hắn a.”

“Xem ra phải dụng hình rồi.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía Quế vương, “Để Tam gia đến đây đi, hắn am hiểu những thứ này nhất.”

Quế vương gật đầu.

Điền Mão sợ giật mình một cái, chỉ vào Quế vương, “Ngươi dám!”

Quế vương không hiểu nhìn hắn, “Vì sao ta không dám?”

Điền Mão cười lạnh nói: “Ngươi chính là một huyện lệnh thất phẩm, dám đánh người triều đình phái tới. Ngươi tin, một phong thư hồi kinh của ta, là có thể lột ngươi từ đầu tới chân, cúi về trong ruộng với ông bà hay không?”

Quế vương đi tới chính là một cước, đá Điền Mão như khoai tây, lăn hai vòng trên mặt đất.

“Ngươi, ngươi dám đánh ta.” Điền Mão đau nghiến răng nghiến lợi, bưng vai lui trên mặt đất, “Ngươi chờ cho ta, ta và ngươi thế bất lưỡng lập.”

Quế vương chỉ vào hắn nói: “Một tạp lại, cũng dám ở trước mặt ta diệu võ dương oai uy hiếp ta, ngươi vừa rồi sao không thừa cơ hội soi xem cái mặt già nua của mình.”

“Ngươi viết thư trở về, ta cho ngươi cơ hội. Nếu ngươi không thể xử lý được ta, ta sẽ đi đào mộ tổ tiên nhà ngươi ra treo cửa thành.”

Bookwaves.com.vn

Điền Mão tức giận run, chống ngồi dậy, chỉ vào Quế vương, “Đều là chức vị, trong tay ai không có chút chuyện. Ngươi cũng biết, một tạp lại như ta có thể làm được tào quan, có thể thấy được sau lưng ta nhất định có người, ngươi không sợ cũng không sao, nhưng ngươi có nghĩ tới, chủ tử sau lưng ta hay không, ngươi có thể chọc được hay không?”

Quế vương rất tức giận, Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, cười ha ha, nói với Quế vương: “Kinh ngạc chứ?”

Quế vương xua tay, “Cũng một kẻ ngu si không có lời gì để nói.” Dứt lời, hướng về phía phía ngoài nói: “Tiêu Tam, tiến đến!”

Tiêu Tam ở bên ngoài nghe được, tiến đến kéo lấy tóc của Điền Mão lôi ra ngoài, Đỗ Cửu Ngôn nhìn tấm tắc bội phục nói: “Vẫn là Tam gia của chúng ta có thủ đoạn độc ác.”

Tiêu Tam cho nàng một cái liếc mắt, hừ một tiếng.

Một lát sau, chợt nghe sát vách có hàng loạt tiếng kêu rên, Tiêu Tam đi ra, nói: “Chưa từng bị đánh, đánh một trận đã khai hết rồi, không đánh lại lười.”

“Có biện pháp gì mới mẻ độc đến kích thích không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Tiêu Tam hô Oa Tử cùng nhau vào cửa, sau đó chợt nghe Điền Mão kêu thảm thiết, một lát sau mọi người cùng nhau đi vào xem xét.

Eo bàn tay* của Điền Mão, bị lồng vào nhau, Tiêu Tam rất khéo tay xỏ một sợi dây, treo hai tay của Điền Mão lên xà ngang.

(Luna: 双手的虎口 mọi người tự tra nha, ta không bị chỗ đó gọi là gì nữa)

Ta mỏi muốn động một cái, nhưng khẽ động eo bàn tay sẽ thống khổ.

“Tự ta nghiên cứu. Tiện hơn so với việc xuyên tì bà cốt*.” Tiêu Tam rất nghiêm túc giới thiệu loại hình mới của bản thân, “Như vậy cũng rất đau, lượng máu chảy ra không nhiều lắm, phạm nhân sẽ không chết, nhưng đau lại không phải giả.

“Luna: 琵琶骨 mọi người tự tra nha, ta không bị chỗ đó gọi là gì nữa)

“Rất có trình độ.” Đỗ Cửu Ngôn tán thưởng từ đáy lòng, “Tam gia, còn có chỗ nào có thể xuyên qua nhau, ta cũng muốn thử xem.”

Quế vương phụ họa, “Rất tốt, ta cũng thử xem.”

“Rất nhiều chỗ đều có thể xuyên qua nhau, đau cũng sẽ không chết liền.” Tiêu Tam cầm lấy thiết xoa Diêu thị dùng ở cửa, từ trên cao đi xuống đốt thân thể của Điền Mão, giới thiệu, “Xương vành tay, gáy thịt, thịt ngực, thịt ở bẹ, còn có. . .”

“Đủ, đủ rồi!” Điền Mão sắp điên rồi, người của Thiệu Dương huyện nha đều là đàn quỷ sao. Hắn sắp sống sống bị dọa chết, “Đủ rồi, van cầu các ngươi đủ rồi.”

Tiêu Tam gõ hắn một cái, “Câm miệng, ta còn chưa nói hết.” hắn khó có được giống một tiên sinh, truyền thụ cho Quế vương còn có Đỗ Cửu Ngôn phần hắn am hiểu nhất, vô luận như thế nào đều phải nói cho hết lời, “Còn có mắt cá chân, lòng bàn chân, còn có cái thứ sống của nam nhân kia, đều có thể.”

“Không cần mạng người, thế nhưng lấy gan người. Người bình thường không kiên trì được bao lâu đã khai.” Tiêu Tam rất nghiêm túc nói.

Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương liếc nhau, rất thụ giáo gật đầu.

“Tam gia thật lợi hại, phương diện này hai người chúng ta cam bái hạ phong, bội phục bội phục!” Đỗ Cửu Ngôn hành lễ.

Tiêu Tam xua tay, “Khách khí, khách khí. Chút tài mọn mà thôi. Ta còn có đại chiêu, một hồi nếu là hắn không nhận tội, ta sẽ biểu diễn cho các ngươi thêm một chút.”

Oa Tử ở một bên gật đầu, “Đại chiêu của Tam gia rất lợi hại, nhiều năm như vậy, ta chưa thấy ai sẽ chịu được.”

Đỗ Cửu Ngôn kinh thán, quay đầu vỗ vỗ vai của Điền Mão, “Điền đại nhân, ngươi phải kiên trì a, chúng ta vẫn chờ ngươi và Tam gia biểu diễn ni.”

Điền Mão sợ cả người đều đang phát run, “Nói, ta nói, ta đều nói!”

“Ta đều nói còn không được sao. Các ngươi muốn biết cái gì, cứ hỏi đi.” Điền Mão nói:

“Ta đều nói a!” Điền Mão nói: “Chớ dụng hình nữa.”

Tiêu Tam nghiêm mặt, mất hứng.

Bookwaves.com.vn

“Lý Nhị và Lý Anh ba người ngươi để ai giết, thủ hạ của ngươi đâu?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Điền Mão trả lời: “Đều ở tại trấn, cũng không phải thủ hạ của ta. Chỉ là người giúp ta làm việc mà thôi, ta cho bọn hắn tiền.”

Tiêu Tam hỏi: “Trấn chỗ nào?”

Điền Mão nói cái địa chỉ.

Tiêu Tam nhìn Bả Tử, Bả Tử đã chuẩn bị ra cửa, vừa đi vừa gọi nhân thủ, đi bắt người.

Bên này tiếp tục.

“Vì sao giết bọn hắn?” Quế vương hỏi.

Tay của Điền Mão vẫn treo, máu không lên được hai tay tê dại, như kiến cắn, thực sự quá khó nhịn, hắn khóc nói: “Ta giết bọn họ, là bởi vì chúng ta có cừu oán!”

“Bốn năm trước, lúc ta trông coi, Lý Nhị và Lý Anh còn có Lý Song đã từng nói năng lỗ mãng với ta, con người của ta từ trước đến nay hiếu thắng, lúc đó liền ghi thù. Lần này ta đến lại thấy bọn họ, nên vẫn tìm cơ hội báo thù.”

Đỗ Cửu Ngôn không nghe Điền Mão nói cái gì, nói với Tiêu Tam: “Tam gia, chiêu dùng của ngươi đi, ta đặc biệt muốn kiến thức.”

Tiêu Tam gật đầu, “Được, gõ bể một xương bánh chè.”

Điền Mão ngao hét thảm một tiếng, “Ta đã nói hết rồi, sao các ngươi còn dùng đại chiêu.”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn, “Ngươi đoán xem!”

Tiêu Tam lôi kéo tay của Điền Mão xé ra, vết thương ở eo bàn tay thiếu chút nữa đau chết Điền Mão.

“Chưa thấy quan tài không rơi lệ, đều lúc này rồi, ngươi còn đang đùa giỡn hoa thương, ngươi con mẹ nó sao không đi hát hí khúc?”

Đỗ Cửu Ngôn thâm dĩ vi nhiên phụ họa.

“Ta, ta. . .” Điền Mão không dám nói, nói không chỉ đơn giản là chết, hắn còn có người nhà hài tử.

Quế vương nói: “Người nhà của ngươi, ta đảm bảo ngươi không có việc gì.”

Điền Mão nói: “Một mình rắm của huyện lệnh như ngươi, ngươi bảo đảm có tác dụng gì a!”

Quế vương rất tức giận, “Ngươi bảo hộ chủ tử của ngươi, ta thấy chủ tử của ngươi cũng không được tốt lắm, không phải quan chức quá thấp, chính là không xem trọng ngươi!”

Điền Mão lắc đầu, “Một mình ngươi một quan ngoại phóng, cái gì cũng đều không hiểu!”

Quế vương muốn động thủ, người này quá ngu xuẩn, hướng về phía Tiêu Tam phất phất tay.

Tiêu Tam ngay bên tai Điền Mão nói một câu, Điền Mão ngẩn ra, lập tức ngẩng đầu nhìn Quế vương, trên dưới quan sát.

Thảo nào. . . Khó trách hắn cảm thấy Lưu huyện lệnh này cả người lộ ra cổ quái, rõ ràng người năm mươi tuổi, nhưng vóc dáng vẫn là cao như vậy, sống lưng còn rất thẳng, nói chuyện cũng là trung khí mười phần, cả người lộ ra một cổ quý khí.

Không nghĩ tới!

Lại là Quế vương.

Đúng rồi, đúng rồi, hắn cũng đã nghe nói qua Quế vương không ở Quảng Tây cũng không ở kinh thành, không biết được đi nơi nào, thế nhưng thánh thượng và thái hậu nương nương cũng không có tìm hắn.

Nguyên lai hắn giả Lưu huyện lệnh ở Thiệu Dương.

Điền Mão ngẹo đầu hách hôn mê.

—— lời nói ngoài ——

Ngày nghỉ ngạch trống bất túc lạp, mau thừa dịp trứ ngày cuối cùng, nhượng oa nhi môn kiểm tra tác nghiệp, nghìn vạn lần biệt lậu điệu.

Lão Lý ngày hôm nay phụ đạo Lý tiểu thư số học đề, một đạo đề hai người ý nghĩ của, hai người ở thư phòng sảo đáo vỗ bàn, tối hậu lão Lý bại trận túng nằm úp sấp nằm úp sấp địa đi ra!

Cho Lý tiểu thư vỗ tay, ha ha ha ha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui