Đại Tụng Sư


Q1- CHƯƠNG 358: LÒNG CỦA THIẾU NIÊN

Dịch giả: Luna Wong

Chờ lúc thẩm vấn án tử, đây là chứng cứ!

“Tin tức có thể phong tỏa không?” Trên đường quay về Hạ Hà trấn, Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Quế vương nói: “Phong tỏa không thì đã có sao, bổn vương muốn xử hắn, không có chứng vẫn xử như thế.”

Lắc lư trên lưng ngựa, Đỗ Cửu Ngôn nhìn trắc nhan của hắn, lần đầu tiên phát hiện lông mi của hắn rất dài, cũng lần đầu tiên thấy Quế vương chân chính tức giận là bộ dáng gì.

Không phải cà lơ phất phơ bất cần đời, cả người lộ ra một cổ sát khí nàng ở trên người hắn chưa từng thấy qua.

Tản ra lạnh lùng từ chối người ngoài ngàn dặm.

Đây mới là Triệu Đỉnh che giấu ở dưới “Quế vương” sao?

Nàng nhướng mày nở nụ cười, “Vương gia, người như vậy có vài phần nhan sắc.”

Quế vương vừa quay đầu xé da mặt trên mặt ra, hướng về phía nàng ném một ánh mắt, trong ánh sáng ráng mây người hắn độ kim quang, mâu quang trong trẻo như bảo thạch trải qua rèn luyện, đuôi mắt lộ ra một tia yêu dã, khí chất tự phụ. . . Ngồi cao trên ngựa đi nhanh không chậm, giống như tiên tử trong bức tranh.

Nàng gật đầu, thở dài nói: “Phong tình vạn chủng, đẹp không sao tả xiết!”

Quế vương dào dạt đắc ý, lạnh lùng và tiêu sát mới vừa rồi tiêu thất khỏi người hắn.

Như là một đạo vụ khí, mê sương mù phủ quanh, gió thổi qua tiêu tán vô tung vô ảnh, phảng phất chưa từng xuất hiện.

Đỗ Cửu Ngôn có chút hoảng hốt, rồi lại không cảm thấy kỳ quái, mỗi người đều có bí mật, giấu ở đáy lòng, đặt ở trong mộng, không cho người ngoài biết cũng không có thể nói cho người ngoài nghe.

Là đắng hay ngọt, đêm khuya vắng người, tự phẩm thường.

“Ngôn Ngôn.” Quế vương lôi kéo ngựa lại gần, “Lúc này đây đi kinh thành, ngươi phải giúp ta!”

Đỗ Cửu Ngôn ngạc nhiên, “Vương gia, vừa rồi sát khí bốn phía, khí phách trắc lậu của người đâu rồi?”

Quế vương cười, “Trước mặt người ngoài, luôn phải giả bộ. Việc này, ngươi không giúp ta, ta làm không được.”

Trời mới tin ngươi mê sảng. Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi để một tiểu tụng sư không cửa không đường như ta, cùng đi với ngươi kéo quý nhân kinh thành. Vương gia, có phải người quá coi trọng ta hay không.”

Quế vương lắc đầu, “Ngôn Ngôn của ta, không gì làm không được!”

Đỗ Cửu Ngôn trừng mắt hắn, không muốn phản ứng hắn. Vừa rồi, chắc là ảo giác nhất thời của nàng.

Hắn chưa từng đàng hoàng, là một người miệng cọp gan thỏ.

Toàn thân lợi hại nhất có bản lĩnh nhất, chính là nhan sắc của hắn, bán một cái khuynh quốc khuynh thành cũng là có thể.

“Xem thời gian đi. Nhưng ta không xông pha chiến đấu, bày mưu tính kế ta có thể thử xem.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn, “Tiểu dương cao(bánh dê nhỏ) như ta vậy, vào kinh thành đó chính là dê vào miệng cọp, hữu khứ vô hồi.”

Quế vương không tin, “Ngươi lúc nào thì không tự tin như thế.”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Cái này gọi là tự mình hiểu lấy. Ta châu chấu đá xe, chết ngươi hậu táng ta a.”

Quế vương nói: “Ta bồi táng!”

“Giá!” Đỗ Cửu Ngôn vung roi, mã vén chân lên, chạy phi nhanh.

Quế vương nhìn bóng lưng nhỏ gầy của nàng, rúc vai như con thỏ bị hoảng sợ, cười ha ha, kêu: “Ngôn Ngôn, chúng ta song huyệt hợp táng, vĩnh viễn không chia cách.”

“Giá!” Đỗ Cửu Ngôn ba ba quất roi, lập tức không thấy.

Quế vương đuổi ra trước, hai người ngươi đuổi ta chạy trở về khách sạn.

“Cha a, Bả Tử thúc thúc trở về rồi, lúc nào chúng ta trở về a.” củ cải nhỏ đứng ở cửa chờ Đỗ Cửu Ngôn, “Mấy chỗ gần đây ta đều xem rồi, không vui.”

“Ta nhớ Diệu di di, muốn về nhà.” Củ cải nhỏ ôm chân của Đỗ Cửu Ngôn.

Đỗ Cửu Ngôn ôm hắn lên, nói: “Sáng mai trở về có được hay không a.”

Củ cải nhỏ gật đầu, lúc này mới nhìn đến Quế vương, vẫy tay nói: “Nghĩa phụ hảo!”

Quế vương gật đầu, ném ngựa cho sai vặt, ngay cả gặp qua gương mặt này, nhưng sai vặt vẫn là mê luyến nhìn chằm chằm nhìn vài mắt.

Ngân Thủ trở về sau, mọi người ăn cơm xong, đi phòng của Mao đạo sĩ.

“Tại sao tới phòng ta họp thế?” Mao đạo sĩ thu đồ ngổn ngang trên ghế, trên bàn, lại bị yêu cầu mở cửa sổ thông gió.

Quế vương ghét bỏ nói: “Trên người chúng ta có bụi, vào phòng không thích hợp.”

Mao đạo sĩ trừng mắt, “Vương gia a, nói như ngươi vậy quả tổn thương trái tim của bần đạo.”

Quế vương quét giường của Mao đạo sĩ một mắt.

Chăn phân nửa rủ trên mặt đất, một nửa kia bị một đống quần áo dơ đè.

Kiều Mặc hỏi: “Ngươi không tắm, vì sao thay quần áo?”

Bookwaves.com.vn

Mao đạo sĩ cầm quần áo dùng chăn bọc lại, bề ngoài nhìn qua chỉnh tề không ít, “Cũng là bởi vì không tắm, cho nên mới phải thay quần áo a. Các ngươi không hiểu, người ngoại đạo chúng ta, cũng không thường tắm.”

“Tắm nhiều, tiên khí ít đi.”

Mọi người vẻ mặt ghét bỏ, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nói chuyện đứng đắn.”

“Ngày hôm nay Ngân Thủ bị tổn thương.” Đỗ Cửu Ngôn nói với mọi người: “Sau này các ngươi phải càng thêm bảo vệ hắn một chút.”

Mao đạo sĩ và Trần Lãng đều chưa biết, Hoa Tử và Nháo nhi cùng với củ cải nhỏ vội nhào đi ôm Ngân Thủ, hỏi hắn làm sao vậy.

Cố Thanh Sơn phụ trách nói chuyện đã xảy ra một lần.

“Đây là chuyện tốt a.” Mao đạo sĩ dõng dạc, “Nhân sinh mà, chính là phải té ngã mấy lần, như vậy mới có thể thể hội bách vị.”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nhảy lầu thì sao, có muốn thể nghiệm hay không?”

Mao đạo sĩ nhìn cửa sổ, đây là lầu hai, “Không nên, bây giờ là thời gian ta bảo dưỡng tuổi thọ, chỉ cần thư thái thoải mái ngọt ngào thì tốt rồi.”

“Khâu Văn Lực, bây giờ là công bộ thị lang đi.” Bỗng nhiên, Trần Lãng mở miệng, nói: “Hắn là tiến sĩ Thiên Hóa mười tám năm, sớm hơn ta một khóa, thái độ làm người coi như chính trực thanh liêm. Trái lại thật không ngờ, bây giờ biến thành như vậy.”

Quá khứ của Trần Lãng, cơ hồ là bí mật công khai, hắn cũng không tránh nữa, có lúc cần thiết, hắn sẽ nói đến.

“Thế đạo đều là như thế này.” Trần Lãng nhìn Ngân Thủ ủ rũ cúi đầu, “Ngươi còn trẻ, chỉ cần giữ vững một tấm lòng son, tương lai tất có thành tựu.”

Ngân Thủ lau nước mắt, gật đầu nói: “Đa tạ mọi người khai đạo, hiện tại ta không sao nữa. Chờ ba năm sau ta lại tu kiến đấp nước này, nhất định để nó làm thành đập nước mấy chục năm mấy trăm năm cũng không thể ngã có thể truyền lại đời sau.”

Quế vương gật đầu, “Vậy ngươi nỗ lực.”

Ngân Thủ chắp tay xác nhận, “Tạ ơn vương gia tín nhiệm, để ta có cơ hội rèn luyện như vậy.”

Quế vương gật đầu, được hắn tạ ơn.

Ngày thứ hai, để lại người ở chỗ này làm việc cuối, đốt di thể của Lý Nhị và Lý Anh, mang Lý Song và mười mấy công tượng về.

Lại bắt đầu trời mưa, mực nước tăng, nhưng Hạ Hà trấn lại không có như trước, lúc trước dòng nước nhanh mực nước tăng tốc quá nhanh, không kịp ứng đối.

Chính như công tượng nói, trong vòng ba năm đập nước này khẳng định hữu dụng.

Mọi người trở lại Thiệu Dương.

Thái Trác Như ở cửa nhà chờ bọn hắn, cười nói: “Tối hôm qua Bả Tử ca bọn họ đã trở về, ta liền đoán có phải hôm nay các ngươi sắp trở về hay không.”

“Có phải đều đói rồi không, ta ở Đức Khánh lâu đặt bàn rồi, lập tức sẽ đưa tới, các ngươi khỏe ăn một bữa rồi nghỉ ngơi một chút.”

Củ cải nhỏ ôm cổ của Thái Trác Như, tri kỷ nói: “Thái thúc thúc, người thực sự là đối xử với chúng ta quá tốt, khó trách ta cha khen người ôn nhu nhất.”

Mặt của Thái Trác Như đỏ lên nhìn thoáng qua Đỗ Cửu Ngôn, nàng đang khuân đồ, nghe vậy quay đầu lại nhìn hắn một cái, gật đầu: “Nói không sai, là rất tri kỷ.”

“Có một đêm ta rất buồn chán, chợt nhớ tới, ngươi và Lộ Diệu có phải có hôn ước hay không?” Đỗ Cửu Ngôn ôm hành lý đi vào, Thái Trác Như nhất thời cười bất đắc dĩ, “Đã sớm hủy bỏ, nàng xem ta là huynh trưởng, ta xem nàng là muội muội, không thích hợp.”

“Họ hàng gần chớ kết hôn, sinh hài tử không thông minh, ” Đỗ Cửu Ngôn ném quần áo dơ vào góc tường, “Trong luật pháp cũng có, không nên trái pháp luật nga.”

Thái Trác Như cười nói: “Đã biết, không trái pháp luật!”

Bookwaves.com.vn

“Tại sao ta phải nói chuyện này với ngươi?” Đỗ Cửu Ngôn tự khinh bỉ bản thân, lại chạy khuân đồ một chuyến, Thái Trác Như nhận lấy, “Cửu Ngôn, ngươi chừng nào thì đi kinh thành?”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Qua mười lăm tháng tám, ngươi cũng muốn đi sao?”

Lần này, sự tình thật đúng là nhiều.

Thái Trác Như suy nghĩ một chút, cảm thấy thời gian thích hợp, “Ta cũng thật lâu chưa từng đi, lần này đi suy nghĩ xem có cửa hàng thích hợp hay không.”

Đỗ Cửu Ngôn di một tiếng, “Ngươi muốn làm buôn bán gì? Ta bỏ vốn kết nhóm.”

Thái Trác Như nói: “Còn chưa có nghĩ xong. Bất quá trái phải có hai loại khả năng, một là làm tiệm ăn sắc thái Hồ Quảng, một là bán hàng ngoại nhập Tây Dương.”

“Hàng ngoại nhập ta thấy không đường chết gì, lần trước ta đi, liền thấy nhai có hai cửa hàng.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Tiệm cơm tốt, chỉ cần có hậu trường chống, không sợ làm không tốt.”

Thái Trác Như nhìn nàng.

Đỗ Cửu Ngôn suy nghĩ một chút, nói: “Chờ đến kinh thành, tìm cửa hàng trước mới tìm phương pháp. Đều biết tấc đất tấc vàng, cửa hàng so với phương pháp có chỗ dựa vững chắc còn khó hơn.”

Thái Trác Như thâm dĩ vi nhiên, gật đầu nói: “Quả thực như vậy.”

“Nghe nói tối hôm qua Tiêu Tam gia từ đê bắt người trở về, là bên kia đã xảy ra chuyện sao?” Thái Trác Như hỏi.

Quả nhiên, tin tức là phong tỏa không được, phải trông giữ Điền Mão và Hoàng Giác cẩn thật rồi, nhất định không thể để cho bọn họ chết.

“Ân. Có người động tay chân ở trong tài liệu của đê đập, tham khoản to.”

Thái Trác Như lộ ra biểu tình quả nhiên như vậy, bất đắc dĩ nói: “Nơi nơi đều giống nhau!”

“Tiên sinh!” Ngoài cửa, Phó Nguyên Ngô và Trâu Khải Huyền chạy vào, Đỗ Cửu Ngôn dừng lại nhìn bọn họ, “Tin tức linh thông như vậy a? Ta chuẩn bị một chút trưa đi, các ngươi có chuyện gì gấp gáp sao?”

Hai người hành qua lễ với Đỗ Cửu Ngôn, liếc nhìn Thái Trác Như.

“Hắn không có việc gì, các ngươi nói đi.” Đỗ Cửu Ngôn rót trà, cho ba người mỗi người một ly, Phó Nguyên Ngô nói: “Từ sau khi ngươi đi, ta một mực chú ý Trình Công và Lục tiên sinh bọn họ.”

“Ta luôn cảm thấy, bọn họ đang tìm thứ gì.”

“Thế nhưng, là cái gì ta đoán không được.” Phó Nguyên Ngô nói: “Đi qua Tàng Quyển các, lật hết sách bên trong một lần, còn tìm một thư các bỏ hoang.”

Tìm đồ, lẽ nào muốn mang theo bảo bối của Tây Nam tìm Yến kinh nương tựa? Cũng sẽ không, người của Tây Nam đối với Tây Nam đều có một loại yêu không giải thích được.

“Để cho bọn họ tìm đi, đợi khi tìm được lại đuổi hết bọn họ ra ngoài.” Đỗ Cửu Ngôn rất đại độ nói.

Phó Nguyên Ngô và Từ Tử Ngọc liếc nhau cười ha hả, Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Nhìn thấy ta vui vẻ như vậy, thế cho nên thất tâm phong?”

“Là Lưu tiên sinh, hắn nói nếu như chúng ta đem chuyện này nói cho người biết, người nhất định nói không cần lo cho, chờ bọn hắn tìm được rồi, sẽ bắt người lại!” Từ Tử Ngọc nói.

“Lưu tiên sinh hiện tại rất hiểu người đó.”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đột nhiên có chút không thích Lưu tiên sinh.”

Tất cả mọi người cười.

Buổi chiều, Đỗ Cửu Ngôn đi Tây Nam, cuộc thi tới gần bầu không khí rất khẩn trương.

—— lời nói ngoài ——

Vé tháng gấp đôi khoái kết thúc ba, có nhanh lên đầu hắc.

Ta phát hiện, vẫn nhắn lại mở tiểu các bạn thân mến còn đang kiên trì, không có nhắn lại đả tạp tiểu các bạn thân mến, xin cho ta nhìn thấy các ngươi dấu chân!

Gần nhất cũng không có tiểu kịch trường, tang tâm! Ta đi đả lão Lý, vui vẻ một chút.

Ngày mai đi làm lạp, ngồi xe thời gian nhớ kỹ xem văn đầu phiếu nhắn lại đoạt tiền lì xì, ha ha!

PS: Vụ án này phải đi kinh thành biện tụng, tính là trải con đường, bởi vì đi kinh thành xem như đổi địa đồ, Đỗ tiên sinh của chúng ta đi rồi sau này ngoại trừ tỷ thí ra, còn cần danh tác kinh sợ mọi tầng lớp kinh thành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui