Q1 – CHƯƠNG 359: BÁN DẠ QUỶ XUẤT
Dịch giả: Luna Wong – nửa đêm có quỷ xuất hiện
“Tiên sinh, tiên sinh.” Đỗ Cửu Ngôn vào cửa, tất cả mọi người tràn tới, vây bắt nàng nói: “Người đi đập nước bên kia là giúp đại nhân tra án sao?”
“Người đã điều tra xong rồi sao?”
“Tiên sinh, lần sau có nữa xin mang theo chúng ta đi, chúng ta muốn theo tiên sinh học, tuyệt đối không quấy rối.
Đỗ Cửu Ngôn nhìn chằm chằm Trâu Khải Huyền, “Sự tồn tại của ngươi, chính là quấy rối!”
“Nhìn như thế, mấy ngày không gặp ngươi lại phát chút phúc?” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Có phải thức ăn của Tây Nam thức quá ngon không.”
Trâu Khải Huyền ha hả cười, nói: “Tiên sinh, thức ăn này làm ra là phải ăn, không ăn bị hư thật lãng phí. Thực đường mỗi ngày đều đổ thức ăn, thực đáng tiếc.”
“Vậy ở hậu viện nuôi thếê mấy con heo.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Như vậy cơm nước còn dư lại, sẽ không lãng phí.”
Tất cả mọi người cười, Lưu Vanh Cần bất đắc dĩ nói: “Nhân thủ không đủ, nào có người đi quản heo ăn uống chứ.”
“Không quan hệ, sau này ai phạm sai lầm, liền trục xuất đi nuôi heo mấy ngày. Bảo chứng mỗi ngày đều có người đi thì tốt rồi.” Đỗ Cửu Ngôn cảm thấy cái chủ ý này rất tốt, không chỉ quản giáo học sinh, còn có sức lao động miễn phí.
Nhãn tình của Lưu Vanh Cần sáng lên, gật đầu: “Đừng nói, đề nghị này của ngươi quả thật có tính khả thi.”
“Đương nhiên, ta chưa bao giờ nói chơi cho có.”
Lưu Vanh Cần bật cười.
“Đi, đi đá cầu.” Đỗ Cửu Ngôn mang theo mọi người đi sân đá cầu, lấy phương thức rút thăm để chơi, những người còn lại là học sinh thì đứng ở một bên học《 Chu Luật 》.
Trình Công Phục nghe xong Lục Trán nói, nói: “Tạm thời mặc kệ hắn, tỉ mỉ tìm đồ trước.”
Bọn họ viết thư đưa đi kinh thành, nhưng bây giờ bên kia còn chưa có tin tức truyền về.
Hai người vẫn ở chỗ cũ suy đoán, thánh vật rốt cuộc là cái gì.
“Người nói, có phải là bản chép tay trước đây tổ sư gia lưu cho Tây Nam hay không?” Lục Trán đột nhiên nhớ tới, năm đó lúc tổ sư gia đỡ Tây Nam và Yến kinh, cho Tây Nam một bản chép tay của quyển án kiện thẩm lý , Yến kinh một quyển sơ thảo《 Chu Luật 》trước chỉnh sửa.
“Thế nhưng bản chép tay từ trước đều là truyền cho hội trưởng, do hội trưởng bảo quản. Đỗ Cửu Ngôn còn không có chính thức nhậm chức, cũng không có giao tiếp với Phó Hoài Cẩn, như vậy bản chép tay chắc còn ở trong căn phòng của Phó Hoài Cẩn.” Lục Trán nói.
Trình Công Phục cảm thấy có đạo lý, bởi vì trên dưới Tây Nam một trăm năm truyền thừa, hôm nay đồ có thể xưng là thánh vật, lại có liên quan với tổ sư gia, thật sự là không nhiều lắm.
Duy nhất còn có thể gọi thánh vật, phải là bản chép tay này.
“Vậy nghĩ biện pháp lấy cho được.” Trình Công Phục nói: “Trước khi họ đi kinh thành, chúng ta đi trước.”
Lục Trán ảo não, hai ngày trước Đỗ Cửu Ngôn cũng không ở, hắn nghĩ không ra, hết lần này tới lần khác nàng đã trở về, hắn trái lại nghĩ tới.
“Chỉ có thể chờ tối đi rồi.” Lục Trán nói: “Đêm nay ta đi tìm cho được bản chép tay.”
Trình Công Phục gật đầu.
“Tiên sinh, học phủ Chu Nham cầu kiến.” Ngoài cửa, thư đồng gõ cửa nói.
Lục Trán nói: “Hỏi hắn chuyện gì, nếu như không có chuyện gấp gáp để hắn trở về. Tiên sinh và ta cũng không có rảnh.”
Thư đồng nói: “Vâng!”
Đỗ Cửu Ngôn không có ở bao lâu, nửa giờ Dậu liền về nhà, nàng luôn luôn như vậy, sáng sớm đứng giờ thìn đến, buổi chiều nửa giờ Dậu ly khai. Cũng có quá thời gian, nhưng cực nhỏ.
Thư đồng đi lấy cơm nước trở về, chính là đồ học sinh đang ăn ở thực đường. Trước đây đều là trù tử đơn độc làm cho bọn hắn.
Lục Trán chịu nhục ăn cơm xong, chờ đêm khuya tất cả mọi người nghỉ ngơi rồi, hắn liền đi căn phòng làm việc của Đỗ Cửu Ngôn hiện tại.
Mặc dù đi không nhiều lắm, nhưng đồ đại khái bị Phó Hoài Cẩn để ở nơi nào, hắn ít nhiều có thể đoán.
Cửa không có khóa, bên trong cũng không có đốt đèn, Lục Trán rất nhẹ nhàng đi vào bên trong phòng, đi thẳng tới đa bảo các, đẩy đa bảo các ra phía sau xuất hiện một ám cách, trong ám cách bày đặt một hộp, hắn lấy hộp ra.
Nhờ ánh trăng, mở ra hộp đang muốn lấy, cửa bỗng nhiên bị người đẩy ra, có người tiến đến hô: “Lục tiên sinh.”
Lục Trán một lòng nhảy lên cổ họng, nhiều năm như vậy, hắn còn chưa từng làm loại sự tình này, vốn là trái tim đề tỉnh điếu đảm, đột nhiên có người xuất hiện, hắn sợ trước mắt tối sầm, vịn vào bàn, nói: “Chu Nham, ngươi làm cái gì!”
“Tiên sinh đang tìm bản viết tay của tổ sư gia sao?” Chu Nham không có để ý Lục Trán, mà chỉ nói: “Trong này không có bản chép tay.”
Lục Trán tức giận nhìn Chu Nham.
“Ta cầm đi.” Chu Nham nói: “Vốn có xế chiều hôm nay là muốn đưa đi cho tiên sinh người, nhưng người không có gặp ta, ta chỉ có thể đi trở về.”
Lục Trán cả giận nói: “Sao ngươi không nói sớm.”
Trong hộp chỉ có tư chương còn có một chút thư tín riêng tư của Phó Hoài Cẩn, Lục Trán lấy hết những thứ này đi, thả hộp rỗng trở về
“Đi, về trước rồi nói.” Lục Trán lôi kéo Chu Nham đi ra ngoài.
Bookwaves.com.vn
Chu Nham lại không vội đi, mà là kéo Lục Trán, nói: “Tiên sinh dự định đi kinh thành sao?”
“Ngươi có ý gì?” Lục Trán mặt lạnh nhìn hắn.
Chu Nham cố chấp hỏi: “Tiên sinh dự định mang bản chép tay này đi kinh thành trao đổi với Thân Đạo Nho?”
“Chu Nham, đây là khẩu khí ngươi nói chuyện với ta sao?” Lục Trán giận dữ, lần đầu tiên nhìn kỹ Chu Nham. Hắn có phải nhìn lầm tên tiểu tử này hay không.
Chu Nham không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Lục Trán.
Lục Trán bỗng nhiên minh bạch, tiểu tử này muốn lừa hắn, hắn bỗng nhiên cười rộ lên, nói: “Ta đang muốn nói chuyện này với ngươi, cuộc thi lần này ngươi chăm chú nỗ lực, thi đậu ta và Trình Công mang ngươi cùng đi kinh thành.”
“Toàn bộ Tây Nam, ta coi trọng nhất chính là ngươi. Chờ ở kinh thành làm xong chuyện thỏa đáng, Trình Công làm hội trưởng Tây Nam, ngươi chính là tổ trưởng.”
Chu Nham chắp tay, nói: “Ta đã biết tiên sinh, trở về cho người mang tới.”
Lục Trán gật đầu.
Chu Nham cấp tốc mở cửa gian phòng ra, mặt của Lục Trán lạnh xuống, Chu Nham này, thật đúng là một con bạch nhãn lang.
Chẳng lẽ hắn cho rằng, cầm bản chép tay này đi kinh thành, hắn có thể làm hội trưởng Tây Nam sao?
Lục Trán cười lạnh một tiếng, mở rộng cửa ra ngoài.
Hắn ly khai, một lát sau cửa phòng lần thứ hai bị mở ra, có người từ bên trong đi ra.
Lục Trán trở lại bên trong phòng, nói cho Trình Công Phục nghe.
“Không nghĩ tới, hắn lại còn có lá gan như vậy.” Trình Công Phục rất tức giận, lúc đó không nên xem trọng thêm hắn vào, “Bản lĩnh không lớn, dã tâm cũng không nhỏ.”
Lục Trán nhìn thoáng qua ngoài cửa, Chu Nham vẫn chưa có qua đây, hắn có chút kỳ quái, lại đợi một hồi, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, thấp giọng nói: “Tiên sinh, hắn sẽ không trốn chứ?”
Giờ này, Chu Nham coi như là đi về mười lần cũng đủ rồi.
“Ta đi xem.” Lục Trán trực tiếp đi tìm Chu Nham, các học sinh đều ngủ, nhưng cửa phòng là khép hờ, hắn đẩy cửa ra liền thấy giường chiếu của Chu Nham rỗng, hắn hơi biến sắc mặt cấp tốc lui ra ngoài, lại đi tìm Mã Dịch.
Cửa phòng túc xá của Mã Dịch khóa lại, thế nhưng có thể nghe được Mã Dịch đang cùng ai cãi nhau.
Chu Nham hiển nhiên không ở.
Vành mắt của Lục Trán muốn nứt ra, mắng: “Tên tiểu súc sinh này!”
Sắc mặt của Trình Công Phục cũng thật không dễ nhìn, dựa vào ghế, sắc mặt hôi bại.
Chu Nham không ra được thành, đeo bao phục cực nhanh băng qua đường quẹo hẻm, hừng đông hắn sẽ rời khỏi nơi này.
Chỉ cần ra Thiệu Dương, Lục Trán sẽ tìm không được hắn.
“Không phải ta không đủ nghĩa khí, là các ngươi ép ta.” Hắn vẫn tái diễn những lời này, không ngừng nói, bình phục áy náy và hoảng loạn sau cùng, bỗng nhiên, bước chân hắn mạnh ngừng, nhìn người trước mắt.
Đỗ Cửu Ngôn tựa ở tường, ôm cánh tay, ngẩng đầu nhìn trời, nhàn nhạt nói: “Trăng của mười lăm tháng bảy, vẫn là rất tròn mà.”
Chu Nham quay đầu bỏ chạy, nhưng quay người lại Phương Hiển Nhiên và Phó Nguyên Ngô cùng với Khâu Thính Thanh ba người chăn luôn con đường duy nhất.
“Ban đêm tết Trung nguyên không nên đi ra, ” Đỗ Cửu Ngôn chậm rãi đạc bộ qua đây, đánh giá Chu Nham, “Nương ngươi không nói cho ngươi biết, tối nay không người, chỉ có quỷ sao?”
Thanh âm của Chu Nham kiền ách, run rẩy nói: “Ngươi chính là quỷ!”
“Thật vậy.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Chuyên môn tới bắt hạng người đạo chích như ngươi vậy.”
Chu Nham nộ trừng nàng.
“Tiến phòng của ta trộm, còn chạy trốn!” Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn, “Bản lĩnh tăng trưởng a.”
Chu Nham lui về sau một bước, trừng nàng, “Ta, ta không có!”
Bookwaves.com.vn
Phương Hiển Nhiên nói: “Ngươi xế chiều đi trộm, ta đều nhìn thấy.”
Đỗ Cửu Ngôn để cho bọn họ nhìn chằm chằm gian phòng của nàng, nói thứ bọn họ muốn muốn tìm, nếu Táng Quyển các không có, vậy khả năng duy nhất chính là căn phòng của hội trưởng.
Quả nhiên, bọn họ chỉ ngồi chồm hổm giữ một buổi chiều, đã bắt được người.
“Vậy thì thế nào, thứ này không phải của ngươi, ai cũng có thể lấy.” Chu Nham nói.
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nhìn ngươi cũng không phải rất đần, ngươi cầm thứ này đi kinh thành, cũng không làm được hội trưởng Tây Nam. Không nói năng lực của ngươi, chỉ với năng lực và nhân phẩm của Thân Đạo Nho, cũng không đáng tín nhiệm.”
“Cứ muốn liều thử như thế?”
Chu Nham nói: “Ta không làm hội trưởng.” Nhưng cũng không muốn cho ngươi làm.
Hắn muốn đi tìm Phó Hoài Cẩn, đem vật này giao cho Phó Hoài Cẩn.
Chờ Phó Hoài Cẩn đi ra, hắn chính là đệ tử đắc lực nhất của Phó Hoài Cẩn, sau này hắn ở Tây Nam, không người nào dám khi dễ hắn nữa.
“Tìm Phó Hoài Cẩn a?” Đỗ Cửu Ngôn xuy cười một tiếng, “Vậy ngươi còn không bằng tự làm hội trưởng, ta cho rằng, năng lực và nhân phẩm của ngươi cao hơn Phó Hoài Cẩn.”
“Đương nhiên, các ngươi cũng không bằng ta, vẫn là ta tương đối hợp.”
Chu Nham cười nhạt, “Đáng tiếc ngươi sẽ không làm lâu.”
“Vậy ngươi lẳng lặng chờ xem.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Mau đưa đồ vật cho ta, ngươi muốn đi nơi nào thì đi nơi đó đi, ta phải về nhà, âm sâm sâm.”
Chu Nham che bao phục của mình.
“Không cho?” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Chu Nham lui về phía sau, tựa ở trên tường.
“Đánh hắn!” Đỗ Cửu Ngôn phất tay, Chu Nham hét lớn một tiếng, “Ngươi dám, không cho phép ngươi đánh ta, bằng, bằng không ta xé thánh vật.”
Hắn đưa tay lấy ra, nắm trong tay, muốn xé.
“Đánh!” Đỗ Cửu Ngôn không nhịn được nói. Bọn họ hiếu kỳ thánh vật muốn có được, nhưng đối với nàng mà nói, không có chút ý nghĩa nào.
Ba người Phương Hiển Nhiên xông lên, quay hắn một trận quyền đấm cước đá.
Lớn như vậy chưa từng đánh người, còn là người đáng ghét.
Cảm giác đặc biệt sảng khoái.
“Hội trưởng, bản chép tay.” Phó Nguyên Ngô lấy được bản chép tay, Đỗ Cửu Ngôn nhận lấy, nhờ ánh trăng lật hai trang, “Nói bản chép tay thật đúng là bản chép tay, bất quá chữ của tổ sư gia. . . Đẹp.”
Chữ là đẹp, cứng cáp hữu lực, nhưng đều là chữ giản thể.
Nàng rất hoài nghi, ngoại trừ nàng có còn người có thể đọc được hay không.
Lấy cái này có ích lợi gì.
“Đã nghiện chưa?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Ba người gật đầu, Đỗ Cửu Ngôn phất tay một cái, ngồi xổm xuống nhìn Chu Nham té trên mặt đất, thấp giọng nói: “Tây Nam ngươi không thể trở về, phỏng chừng Lục Trán muốn ăn tim ngươi rồi.”
“Mau tìm một chỗ ngồi núp vài ngày.” Đỗ Cửu Ngôn đứng dậy, mang theo ba người nghênh ngang ly khai.
Chu Nham hô: “Đỗ Cửu Ngôn, một ngày nào đó, ta sẽ dẫm nát ngươi dưới lòng bàn chân.”
“Chỉ bằng chân như bí đỏ của ngươi, từ từ mọc đi.” Đỗ Cửu Ngôn tiêu thất ở trong ngõ hẻm, vừa đi vừa nói: “Luật pháp quá chu toàn cũng không tiện a.”
Khâu Thính Thanh hỏi: “Vì sao không tốt? Là trong bản chép tay viết cái gì sao?”
Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Luật pháp chu toàn, thì không thể tùy tiện giết người diệt khẩu trút giận.” Không thôi, đêm nay một đao đã đâm chết Chu Nham, sau đó sẽ chính tay đâm Trình Công Phục và Lục Trán, lúc này mới hả giận!
Ba người sau lưng vẻ mặt kinh ngạc, Phó Nguyên Ngô nói: “May, may là chu toàn.”