Q1 – CHƯƠNG 361: CHÚNG SINH TÂY NAM
Dịch giả: Luna Wong
Chưa tới một khắc đồng hồ, tất cả mọi người đến sân đá cầu, mặt trời sáng loáng chiếu vào từng gương mặt trẻ tuổi, tinh thần phấn chấn bồng bột.
“Ta đến Tây Nam cũng có một đoạn thời gian rồi, hôm nay người đông đủ, thuận miệng hỏi một câu. Cho đến ngày nay đã phục ta chưa?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
“Phục!” Mọi người đồng nói.
“Có ai không phục không cần cất giấu, cứ đứng ra.” Ánh mắt của Đỗ Cửu Ngôn đảo qua Diêu Diễm, đảo qua Khu Hằng đảo qua Ân Siêu và Dư Nhất Khôn.
Người bị đảo qua tâm đầu nhảy một cái, vội vàng cúi đầu.
Cho đến ngày nay, bọn họ cũng không có phục hay không, thế nhưng đối với năng lực của Đỗ Cửu Ngôn không lời nào để nói.
Sau khi hắn tới, Tây Nam càng có sức sống, mọi người cũng càng thêm đoàn kết, bọn họ bị xa lánh, lòng cũng tràn đầy ngưỡng mộ.
“Phục!” Ân Siêu cúi đầu nói.
Mọi người lại cao quát một tiếng, “Phục!”
“Ta thích nghe lời như vậy, nhìn thấy thái độ như vậy của các ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, “Nếu đã không có, sau này cũng không cần lại để cho ta nghe được hay thấy được, có người phía sau dùng thủ đoạn. Có chuyện nói ngay mặt, ủng hộ một lời không hợp tìm tiên sinh làm chứng, biện luận với nhau.”
Mọi người xác nhận.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, chắp tay đi hai bước, lại nói: “Năm nay tham gia cuộc thi của học phủ tổng cộng có sáu mươi mốt người, hy vọng tất cả mọi người các ngươi có thể được như mong muốn, học thi thành công.”
“Nhưng có một chút phải nhắc nhở, cuộc thi mặc dù chỉ là một cánh cửa, nhưng có thể thể hiện nhân phẩm, tất cả người có ác ý ăn gian chèn ép này nọ, một khi phát hiện, thành tích trở thành phế thải thủ tiêu tư cách thi cả đời, rõ chưa?”
Mọi người cùng kêu lên trả lời: “Rõ.”
“Tổ sư gia định chuẩn tắc, không phải trả cho người khác nghe, mà là để ước thúc mình.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Luật pháp không có đường tắt, bởi vì ngươi không biết chỗ ngươi đi vòng qua, có quên đầu mối trọng yếu hay không. Duy nhất mà nhất định, chính là đi từng bước từng bước, mỗi một bước của ngươi đều phải không phụ lòng nghề nghiệp của ngươi.”
“Thắng thua rất trọng yếu, nhưng lại không trọng yếu! Nếu như ngươi thắng một hồi quan ti, mà thua mất điểm mấu chốt, vậy ngươi uổng làm tụng sư.”
“Ta hy vọng, sau này ở Tây Nam, vô luận bất luận án kiện gì, mọi người đều là chăm chú đi điều tra, đi thăm dò cầu chân tướng, mà không phải dừng tất cả thông minh tài trí, dùng trên phương diện làm sao thắng quan ti nghiền ép đối thủ. Nếu như là như vậy, ta kiến nghị mọi người dùng vũ lực giải quyết, lúc có thể quang minh chính đại động thủ, cũng không cần âm tắc tắc làm mấy chuyện xấu.”
Tất cả mọi người chăm chú nghe, Lục Trán nhíu mày chỉ cảm thấy kỳ quái, vì sao Đỗ Cửu Ngôn đột nhiên gọi mọi người đến, nói như vậy.
Nói đến như nàng không trở lại nữa vậy.
“Quy củ mới.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Phàm là có người vi kỷ phạm pháp, một khi phát hiện lập tức thủ tiêu tụng sư bài chứng, cả đời không được thi lại bài chứng!”
“Vi kỷ trái pháp luật, hiểu hay không?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn mọi người.
“Hiểu!” Mọi người, cùng kêu lên hô lớn.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Thắng, không phải mục đích cuối cùng, mở rộng chính nghĩa, mới là các ngươi nên theo đuổi.”
“Nhớ kỹ!” Mọi người cùng kêu lên hô lớn.
Nàng nói, từ hôm nay trở đi Tây Nam sống lại, sau khi sống lại Tây Nam nghênh đón cuộc thi mới nhất, nghênh đón máu mới.
Muốn thời đại tương truyền, muốn đặt chân trở thành đại đỉnh của hậu thế, duy nhất phải làm, chính là không cần sơ tâm, thủ kỷ thủ pháp!
“Thật không sai.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Sau này, khóa đá cầu và khóa chạy bộ đều giữ lại, mỗi người trong mỗi bảy ngày, đều phải có hai lần hoạt động bên ngoài.”
“Nhớ chưa có.”
Mọi người trả lời: “Nhớ kỹ.”
“Các khác, trong thực đường sẽ nuôi heo, sau này mỗi ngày người phạm sai lầm, đi chuồng heo việc chính là vẩy nước quét nhà.” Đuôi lông mày của Đỗ Cửu Ngôn nhướng một cái, “Chờ chúng ta trở lại, hy vọng có thể ăn được heo các ngươi tự nuôi.”
Mọi người kêu rên một tiếng, có người hô: “Tiên sinh, nuôi heo rất hôi.”
“Vậy thì chớ phạm sai lầm, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Xem người khác bị huân mùi, cũng là hưởng thụ.”
Mọi người cười ha hả.
“Hắn làm cái gì rồi sao?” Lục Trán hỏi người bên cạnh.
Hắn không giải thích được, lúc Đỗ Cửu Ngôn mới tới, mọi người không đều là không định gặp nàng mà, vì sao ngắn ngủi một tháng, tất cả mọi người tôn xưng nàng làm tiên sinh, đối với nàng cũng không có nữa mâu thuẫn tình tự.
Ngay cả học sinh và tụng sư ngày xưa theo bọn họ, lúc này cũng cung kính, không hư thanh và khinh thường cười nhạo nữa.
“Là bởi vì thắng biện tụng sao?” Người bên cạnh trả lời.
Sắc mặt của Lục Trán phát chìm.
“Ôi chao? Lục tiên sinh ngươi còn ở?” Đỗ Cửu Ngôn phảng phất mới nhìn đến Lục Trán.
Lục Trán trả lời: “Hội trưởng, ngươi ý gì?”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Thu thập đồ nhẹ, chuẩn bị xe ngựa, ta cho rằng các ngươi sẽ khởi hành đi nữa đó.”
“Nếu các ngươi không đi nữa, sợ là khó đuổi kịp Chu Nham, hắn từ trong phòng ta trộm bản chép tay của tổ sư gia, có thể cũng đuổi không được nữa.”
Mọi người vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lục Trán, thật không ngờ Lục Trán cư nhiên liên hợp Chu Nham đi trộm bản chép tay của tổ sư gia.
Đây chính là bảo bối độc thuộc về Tây Nam.
Quá vô sỉ.
Bookwaves.com.vn
“Đi mau, đi nhanh đi.” Đỗ Cửu Ngôn vẫy tay, “Chuyện bản chép tay, ta nhờ vào nhị vị!”
Lục Trán giận muốn nói, Đỗ Cửu Ngôn lớn tiếng nói: “Yến Thông, Đoàn Ứng, giúp ta tiễn nhị vị tiên sinh.”
“Nhớ kỹ, sổ sách phải kết toán rõ ràng!”
Lục Trán cực kỳ khó coi, hắn chưa từng nghĩ đến, có một ngày hắn sẽ ly khai như vậy.
Vô cùng nhục nhã!
Hắn giận chỉa về phía nàng, “Ngươi muốn đánh đuổi ta và Trình Công là không thể nào!”
“Muốn đi, cũng là tự chúng ta đi. Trở về, chúng ta cũng là tự trở về!”
Hắn nhất định sẽ trở lại.
Lục Trán phất tay áo, đi nhanh đi.
Yến Thông và Đoàn Ứng theo tiễn, không lâu sau trở về, nói: “Tiên sinh, Trình Công và Lục tiên sinh đi rồi.”
“Ân.” Đỗ Cửu Ngôn nói tiếp: “Lời ta còn chưa nói hết, thu hồi tâm, hãy nghe ta nói!”
“Chuyện của người khác, đợi lát nữa nữa hỏi thăm!”
Mọi người xác nhận.
Đỗ Cửu Ngôn nói tiếp: “Từ hôm nay trở đi, từng tổ đem tất cả bài hiệu chế tác tên của tất cả tụng sư, mọi người dựa theo bài hiệu lấy tụng án, trừ phi bản thân hắn buông tha, bằng không tất cả tụng án, dựa theo bài hiệu lần lượt phát cho tụng sư.”
“Trình độ khó dễ của tụng án, do hội trưởng và đại tiên sinh tụng hành định đoạt sàng chọn xong, phái đưa cho các tổ.”
“Bất luận kẻ nào, cũng không được làm việc riêng, đi lại, mượn hơi tiên sinh phái phát nhiều tụng án.”
“Nếu danh tiếng tại ngoại, người thỉnh tụng mộ danh mà đến thì ngoại lệ. Còn lại tất cả, phải công bằng công chính!”
“Các vị tiên sinh, nhớ kỹ chưa?”
Tiên sinh còn sót lại ở Tây Nam, không có người nào dám lên tiếng, thái độ kính cẩn, còn tốt hơn so với mấy người Yến Thông.
Đỗ Cửu Ngôn nhẹ nhàng cho qua, nói: “Việc này từ hôm nay bắt đầu an bài, mười lăm tháng tám trước khi ta đi kinh thành nghiệm thu. Nếu sớm làm tốt cũng có thể lấy tới cho ta xem.”
Nàng nói xong, phất phất tay, “Ta nói xong, trời nóng nực, mọi người tất cả giải tán đi.”
“Chờ một chút!” Bỗng nhiên, thanh âm của củ cải nhỏ từ phía sau truyền tới, Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày, đã nhìn thấy nhi tử đứng ở bóng cây lén lút cho nàng ngoắc.
Nàng tới hỏi: “Làm gì?”
“Cha a, ” củ cải nhỏ lôi kéo Đỗ Cửu Ngôn nói vài câu, Đỗ Cửu Ngôn bật cười, nói: “Ngươi xác định?”
Củ cải nhỏ gật đầu, “Xác định, khẳng định!”
“Được.” Đỗ Cửu Ngôn đi trở về, hướng về phía mọi người nói: “Hiện tại đã (thành)hôn, đính hôn niên kỷ vượt hơn hai mươi lăm, có thể đi về.”
Mọi người hoạt kê, có người hỏi: “Tiên sinh, muốn đá cầu sao? Tuy rằng ta qua hai mươi lăm, nhưng thân thể rất tốt a.”
“Vấn đề ở đâu ra, bảo ngươi đi thì ngươi đi đi.” Đỗ Cửu Ngôn vẫy tay.
Người hỏi ủy khuất ba ba theo sát đoàn người đi, nhưng vừa bởi vì hiếu kỳ, núp ở một bên nhìn lén.
Lưu lại ước chừng năm mươi mấy người, cao thấp mập ốm bất đồng chờ.
Phương Hiển Nhiên và Khâu Thính Thanh xúm lại xì xào bàn tán, Từ Tử Ngọc và Phó Nguyên Ngô mấy người vẻ mặt vinh quang, tiên sinh lưu bọn hắn lại, nhất định là có chuyện tốt gì.
“Xác định cũng không có vị hôn thê hay thành thân?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
“Ta, phu nhân ta đi rồi, có tính không?” Người nói chuyện chừng hai mươi, Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Có hài tử chưa?”
Vị tụng sư kia gật đầu, “Hai tuổi.
“Vậy ngươi cũng đi đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Người nọ ủy khuất nói: “Tiên sinh, vì sao ta không được?” Lúc nói chuyện cũng xoa xoa tay núp ở hành lang nhìn lén.
Đỗ Cửu Ngôn giúp xong, tìm một chỗ râm mát nghỉ ngơi.
Bookwaves.com.vn
Mọi người vẻ mặt mạc danh kỳ diệu, đứng hết uống cạn một chun trà, cũng không thấy Đỗ Cửu Ngôn có chuyện gì, một lát sau nàng phất tay, nói: “Tất cả giải tán đi, bận chuyện của mình đi.”
“Tiên sinh, cái này kết thúc rồi a?”
“Thấy các ngươi quá trắng, phơi nắng cho đen chút dễ thú tức phụ, có thành kiến?” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Tất cả mọi người cười lắc đầu đi.
Đỗ Cửu Ngôn trở về phòng, củ cải nhỏ và Lộ Diệu ở bên trong chờ nàng.
“Thế nào, có thích không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Lộ Diệu ôm cái ly, nói: “Trái lại có một người ta thấy cũng không tệ lắm, nhưng là vóc dáng quá cao, như cây sậy.”
“Thân cao không phải tốt sao?” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Lộ Diệu thiếp qua đây, “Ta thích như Cửu ca ngươi vậy, vóc dáng không cao không lùn, không mập không ốm không xấu không tuấn.”
“Người đây là khen ta?” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Có phải ta cũng có thể đáp lễ ngươi vài câu tỏ vẻ lễ phép hay không?”
Lộ Diệu chỉ lắc đầu, “Không cần, ngươi chắc chắn sẽ không khen ta.”
“Tâm ý của Cửu ca và củ cải nhỏ ta đã biết, ta nhìn trúng người vừa nãy, miễn cưỡng thông qua đi. Chờ trở về ta hỏi thăm, lại tìm cơ hội để cha ta tiếp xúc một chút.” Lộ Diệu tiếc nuối, “Cửu ca, nếu như ngươi thú thê, ngươi có thể thú ta hay không?”
“Ta là nói nếu như!” Lộ Diệu mắt lom lom nhìn nàng.
Đỗ Cửu Ngôn uống trà.
“Được rồi, ta đã biết.” Lộ Diệu ghé vào trên bàn nhìn nàng, “Vừa thấy Cửu ca, lầm cả đời a!”
Đỗ Cửu Ngôn trừng nàng.
Lộ Diệu hì hì nở nụ cười, nói: “Ta không nói như vậy, ngươi làm sao có thể nhớ kỹ ta.
Chờ tương lai ta thành thân sống chết canh giữ ở bên trong trạch, không thể không có việc gì liền chạy ra tìm ngươi, ngươi khẳng định rất nhanh thì sẽ quên ta.”
“Sẽ không, Lộ tiểu thư ở nơi nào đều là một diệu nhân!”
Lộ Diệu lắc đầu, “Trừ phi, ngươi vẽ cho ta bức tranh, ta biết ngươi vẽ rất tốt.”
Lúc nói chuyện nàng ngồi, “Nhanh lên một chút nhanh lên một chút, phải vẽ đẹp chút a.”
Đỗ Cửu Ngôn bật cười, vẽ cho nàng một bức, Lộ Diệu xem xong đưa lại cho nàng, vỗ vỗ, “Dán lên, mặc kệ đi nơi nào, đều treo trong thư phòng cho ta!”
“Nếu ngươi không đáp ứng, ta cả đời không thành thân, cho ngươi áy náy cả đời.”
Đỗ Cửu Ngôn bóp trán, thất bại, “Được, treo, ta nhất định treo!”
Lộ Diệu nở nụ cười, “Ta đây trở về. Ngươi làm việc tốt, lúc nhớ ta thì nhìn tranh của ta.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.
Lộ Diệu cười khanh khách đi ra ngoài, dọc theo đường đi dẫn tới thanh niên nhân trong tụng hành nghỉ chân quan sát, đầy mắt kinh diễm.
“Cha a.” củ cải nhỏ cảm động, “Diệu di di, thật si tình a!”
Đỗ Cửu Ngôn ghé mắt nhìn hắn, củ cải nhỏ nói: “Nếu ngươi thật có thể thú nàng thì tốt rồi.”
“Ta thật có thể thú cũng không dám thú a.” Đỗ Cửu Ngôn cất xong, “Cô nương như nàng, nên nuông chiều như hoa, che chở.”
Củ cải nhỏ lại gần nhìn nàng, thấp giọng nói: “Nương a, ta che chở ngươi!”
“Tốt.” Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ đầu của nhi tử, “Ta có nhi tử che chở, cuộc đời này đã đủ.”
—— lời nói ngoài ——
Hai ngày này lạnh quá a, buổi sáng cũng bắt đầu đẩu, ta lúc này tọa trước máy vi tính mặt đã khỏa một món hậu áo khoác.
Thoáng cái tựu hạ nhiệt độ.
Mọi người nhớ kỹ thiêm y phục, tuy nói xuân ô thu đông lạnh, nhưng vẫn là dĩ tự thân cảm giác là việc chính!