Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 362: PHỤ TỬ HỨA HẸN


Dịch giả: Luna Wong


Lưu Vanh Cần bưng một đĩa táo tiến đến, ngồi xuống ở trước mặt Đỗ Cửu Ngôn.


“Gọi mọi người đi nói, chính là vì đuổi Trình Công ly khai sao?” Lưu Vanh Cần hỏi.


Đỗ Cửu Ngôn ăn quả táo, lắc đầu nói: “Vừa lúc nghĩ tới.”


“Vậy sao đột nhiên nhớ tới lập quy củ?” Lưu Vanh Cần cảm thấy có chút kỳ quái, mới vừa rồi còn đưa bản viết tay của tổ sư gia giao cho hắn bảo quản.


Đỗ Cửu Ngôn lại cười nói: “Loại sự tình này chú ý linh cảm, ngày hôm nay ta vừa lúc có, rèn sắt lúc còn nóng làm cho xong chuyện.”


Trong lòng của Lưu Vanh Cần có chút bất an, hắn có loại cảm giác lần này Đỗ Cửu Ngôn đi không trở về nữa.


“Sau khi ngươi đến, Tây Nam đang thay đổi tốt hơn, sinh cơ bừng bừng, mỗi người đều có chuyện làm, ngươi phải tiếp tục không ngừng cố gắng, để Tây Nam tốt lên mới đúng.” Lưu Vanh Cần hồi tưởng trong khoảng thời gian này, cho tới trưa mọi người từng nhóm, đá cầu chạy bộ đọc thuộc lòng Chu Luật xem hồ sơ, buổi trưa nghỉ ngơi ngủ trưa, có khóa đi học, không có lớp lại đi chạy bộ và đá cầu.


Tựa hồ mỗi người đều có chuyện làm, mà không giống như trước, lúc không có lớp, mọi người tốp năm tốp ba tụ chung một chỗ, nói một ít chuyện nhàm chán, thậm chí đánh bài giúp vui.


Mỗi người tinh thần khí túc rất nhiều, ngay cả hắn cũng cảm giác sung sướng buông lỏng rất nhiều, nhất là buổi sáng, nghe thanh niên nhân vui cười giận mắng, chỉ cảm thấy sức sống dư thừa, mình cũng trẻ rất nhiều.


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nên sau khi ta rời đi, tiên sinh người phải đốc xúc bọn họ, kiên trì thực hành những quy củ này!”


Lưu Vanh Cần gật đầu, “Ngươi yên tâm, ta nhất định nghiêm túc thực hành.”


Hai ngày sau, cuộc thi tụng sư của Tây Nam chính thức mở màn.


Đỗ Cửu Ngôn chắp tay dò xét phòng học, nghe được có người xì xào bàn tán, “Đó chính là Đỗ tiên sinh đi, ông trời của ta, thật là Đỗ tiên sinh.”


“Là hắn không sai, năm ngoái ta và hắn cùng nhau thi.”


“Năm ngoái hắn là đệ nhất, có một môn phải thi lại thời gian không đủ vẫn là đệ nhất. Thực sự là lợi hại a!”


“Nên người ta một năm sau liền làm hội trưởng Tây Nam, mà ngươi còn đang khổ ha ha thi lại.”


Nói chuyện thí sinh đỏ mặt, cười nói: “Người ta là Đỗ tiên sinh, ta toán cái thứ gì.”


Đỗ Cửu Ngôn rất kiêu ngạo, dừng lại ở sát vách phòng học, Phó Nguyên Ngô ngẩng đầu lên nhìn nàng, hướng về phía nàng cười.


Dáng tươi cười của thiếu niên ngây thơ thuần túy, Đỗ Cửu Ngôn mỉm cười đáp lại.


Ba ngày thi, Đỗ Cửu Ngôn không có tham dự, các tiên sinh Tây Nam thao tác cưỡi xe nhẹ đi đường quen.


Đỗ Cửu Ngôn ngày thứ hai sẽ không đến, núp ở nhà bồi củ cải nhỏ chơi đùa.


Quế vương tựa ở trên xích đu ngủ gật.



“Lời khai của mấy người Điền Mão ngươi đều thu rồi chứ, còn nửa tháng chúng ta sẽ khởi hành.”


Quế vương nhắm mắt lại ừ một tiếng, “Rất kỹ.”


“Tin tức tiết lộ ra ngoài, ngươi phải tỉ mỉ phái người bảo hộ.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Quế vương nở nụ cười, Ngôn Ngôn chính là quan tâm hắn, cuộc thi của Tây Nam cũng không quản, ngồi ở chỗ này căn dặn chuyện của hắn, hắn cười tủm tỉm nhìn nàng, nói: “Chúng ta đi câu cá đi.”


Đỗ Cửu Ngôn nhặt sách trên bàn lên ném qua, Quế vương tiếp được, nở nụ cười, “Vậy ngươi muốn đi Tân Hóa xem không? Chuyến đi kinh thành này ít nhất phải sang năm mới có thể trở về.”


“Chờ ba ngày thi xong, chúng ta đi Tân Hóa.”


Quế vương gật đầu.


Ba ngày thi xong thứ tự tuyên bố, Tây Nam năm nay sáu mươi mấy người thi, qua bốn mươi người, thành tích tương đối khá.


Đỗ Cửu Ngôn để thực đường thêm thức ăn, mỗi người thưởng một đùi gà.


Thành tích của Phó Nguyên Ngô đứng đầu danh sách.


“Năm ngoái không ăn phần thi của ta, nói vậy ngươi cũng là có thể đậu.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nhắc tới canh cánh trong lòng, đã muốn đánh ngươi một trận.”


Phó Nguyên Ngô đỏ mặt, “Ta vẫn cảm thấy hổ thẹn, nếu như ta không ăn bài thi của người, người nhất định là đệ nhất của Tây Nam từ xưa đến nay.”


“Thiên ý a, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Bất quá không quan hệ, hiện tại mỗi ngày nghe ngươi gọi ta tiên sinh, ta cũng rất thoải mái.”


Phó Nguyên Ngô nở nụ cười, “Ta đây gọi thêm vài tiếng.”


“Còn nhiều thời gian.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Sau trung thu tiết chúng ta khởi hành, ngươi cũng thu thập chuẩn bị một chút.”


Phó Nguyên Ngô xác nhận.


Mùng mười tháng tám, mọi người đi mở ở Tân Hóa.


Củ cải nhỏ mỗi lần tới đều đặc biệt cao hứng, chạy khắp núi, một hồi nhìn gà của hắn, một hồi thăm heo, một hồi lôi kéo Thiết Ngưu hai huynh đệ đi núi tìm nấm.


“Thật bận!” Bả Tử không có tới, Ngân Thủ không ở, Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn ngồi ở trên đỉnh núi ngắm phong cảnh, “Ngươi đang nhìn cái gì?”


Quế vương chỉ vào phía sau, “Bên kia là Trấn Viễn phủ.”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Người đây là đang tưởng niệm cố hương?”


Quế vương cầm lấy cánh tay của nàng, nói: “Đúng, ta đang tưởng niệm cố hương, lẽ nào ngươi không tưởng niệm?”


“Ngươi là người của Trấn Viễn phủ, không muốn trở về xem?”


Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Trong nhà đã không thân nhân, không muốn trở về.” Nàng chuyển hoán trọng tâm câu chuyện, “Ngươi muốn đi thì đi a, phản chính gần, về trước mười lăm tháng tám.”



“Không đi.” Quế vương nói: “Ta nói với ca ta rồi, không đi Quảng Tây và Trắn Viễn.”


Bookwaves.com.vn

Đỗ Cửu Ngôn kinh ngạc nhìn hắn, “Vậy ngươi trước đây vì sao còn tạo phản?”


“Rảnh rỗi a.” Quế vương cười ha hả nói xong, nằm trên một tảng đá lớn, nhìn mây bay trên bầu trời, “Hy vọng, ta thật là rảnh rỗi.”


Đỗ Cửu Ngôn không có nghe rõ câu nói kế tiếp của hắn, kỳ quái nhìn hắn, “Ngươi có phải cất giấu oan khuất lớn lao, mà trên đời này cũng không người có thể hiểu được ngươi, vì thế ngươi cảm thấy buồn khổ hay không?”


“Ngôn Ngôn.” Quế vương ngồi xuống, chờ đợi nói: “Ngươi hiểu được buồn khổ của ta? Ngươi quả nhiên là tri kỷ của ta!”


Đỗ Cửu Ngôn rũ mặt, một chút mặt mũi cũng không cho, “Sai, ta giống thế nhân, có cách nghĩ tục tằng, cảm thấy ngươi là ăn no rảnh rỗi.”


Quế vương nằm xuống, “Chúng ta coi như là tri kỷ đi, nói lời này của ngươi, tổn thương lòng ta a.”


“Ta và ngươi không phải tri kỷ bạn tốt, hữu tình của ta ngươi, mỏng như tờ giấy, xé một là nát.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Quế vương tức giận không để ý tới nàng.


“Đi, muốn ăn cơm.” Đỗ Cửu Ngôn đi hai bước, phát hiện Quế vương không có tới, “Đi a, một hồi trời tối, không dễ xuống núi.”


Quế vương hừ một tiếng.


“Giận?” Đỗ Cửu Ngôn đi qua, cúi đầu nhìn hắn, “Nhỏ mọn như vậy?”


Quế vương nói: “Ngươi dỗ ta một chút, ta sẽ không tức giận.”


Đỗ Cửu Ngôn ha ha nở nụ cười, “Vương gia, người như vậy lại có chút khả ái.”


Quế vương quật cường nhìn nàng.


“Ngoan ngoan.” Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ đầu của hắn, “Không tức giận.”


Quế vương nở nụ cười, “Hữu tình của ta ngươi, như tờ giấy?”


Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Không giống tờ giấy, mà như tường đồng vách sắt vô kiên bất tồi.”


“Đi ăn cơm.” Quế vương biết nghe lời phải lôi kéo tay nàng, “Xuống núi xuống núi.”


Đỗ Cửu Ngôn muốn kéo tay ra, Quế vương quay đầu lại trừng nàng, “Để ta nắm một hồi, không thôi ta giận tiếp.”


Đỗ Cửu Ngôn ngạc nhiên, “Hài nhi của ta cũng không có khí phách như ngươi.”


Quế vương nói: “Nên ta không phải hài nhi của ngươi.”



“Ta là người bị mị lực của ngươi thuyết phục, cuồng dại không hối hận.”


Đỗ Cửu Ngôn muốn từ đỉnh đá hắn xuống núi.


“Ngôn Ngôn.” Quế vương dừng lại, “Có muốn ăn cá nướng không?”


Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu.


“Gà nướng?” Quế vương nhìn nàng, “Ta đi săn thú, nướng cho một mình ngươi ăn.”


Đỗ Cửu Ngôn chỉ chỉ bên chân hắn.


Quế vương ngẩn ra cúi đầu nhìn, liền thấy củ cải nhỏ không biết lúc nào đứng ở bên chân hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt u oán, “Nghĩa phụ a, chỉ nước cho một mình cha ta ăn sao?”


Khóe miệng của Quế vương run lên, “Tiểu hài tử không thích hợp ăn quá nhiều thịt, ngươi quá mập.”


“Ngươi xem cha ngươi ốm.” Quế vương bóp mặt của Đỗ Cửu Ngôn, kéo đến da mặt dán của nàng đều lỏng, lại tri kỷ xoa lại cho nàng, “Hắn phải ăn nhiều.”


Củ cải nhỏ ồ một tiếng, “Nghĩa phụ, người giải thích nhiều như vậy ta nghe không hiểu, ta là tiểu hài tử a.”


Quế vương ngạc nhiên.


“Tiểu hài tử chỉ có thể nhớ người không muốn mời ta ăn gà nướng mà thôi a.” Củ cải nhỏ mất mác chạy xuống.


Quế vương nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Đây là đạo lý gì?”


“Dỗ đi!” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Bookwaves.com.vn

Mí mắt của Quế vương nhảy nhảy, lầu bầu nói: “Thực sự là phong thuỷ thay phiên chuyển.” Lúc nói chuyện, tiến lên ôm củ cải nhỏ từ phía sau, “Muốn ăn gà a, ta sẽ đi bắt cho ngươi ngay bây giờ.”


Nuôi nhi tử thật hao tâm tốn sức, ai nói tiểu hài tử khả ái.


“Nghĩa phụ thật tâm thật ý sao?” Củ cải nhỏ hỏi.


“Một trăm loại thật tình hoạt bính loạn khiêu.” Quế vương nói.


Củ cải nhỏ nở nụ cười, “Vậy nghĩa phụ mang ta cùng đi.”


Quế vương hữu cầu tất ứng, “Đi, đi, sẽ đi ngay bây giờ.” Lúc nói chuyện, quay đầu lại nhìn Đỗ Cửu Ngôn.


Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Ta không đi, ta muốn đi nói chuyện phiếm với mọi người!”


Lúc nói chuyện, tự xuống núi, “Chú ý an toàn, bầu trời tối đen đường trơn!”


“Biết rồi, cha!” Củ cải nhỏ vẫy tay.


Quế vương nâng củ cải nhỏ vào núi.


“Có phải ta đối xử với ngươi rất tốt hay không?” Quế vương hỏi.


Củ cải nhỏ gật đầu, “Cũng không tệ lắm.”


Quế vương không hài lòng, thế nhưng nhịn, “Có muốn đi Quảng Tây không? Bay qua ngọn núi này là được.”



Lúc nói chuyện, hắn đứng ở đỉnh núi nhìn ra xa, kỳ thực cái gì đều nhìn không thấy, nhưng hắn lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo.


“Quảng Tây rất tốt sao?” Củ cải nhỏ hỏi: “Tốt chỗ nào?”


Quế vương nói: “Đúng vậy, nếu ngươi đi mới biết rốt cuộc tốt chỗ nào.” Lại nói: “Bản lãnh của ta, không phải nói hai ba câu là có thể nói xong.”


Củ cải nhỏ che miệng cười, chờ Quế vương nhìn hắn, hắn lại nghiêm mặt, rất chân thành gật đầu, “Ân, ta đã biết, người đặc biệt có bản lĩnh.”


Quế vương rất hài lòng, “Ngươi khuyên cha ngươi, ta sẽ cho một mình ngươi thù lao to lớn.”


Nhãn tình của củ cải nhỏ sáng lên, “Bao nhiêu tiền?”


“Hứa ngươi vạn lượng hoàng kim, lại thêm một trạch tử, ruộng tốt tùy tiện chọn!” Quế vương hào khí nói.


Củ cải nhỏ hoài nghi hắn, “Nghĩa phụ a, người xác định người nói những thứ này, không phải là của người khác?”


“Thiên hạ này đều là Triệu gia ta.” Quế vương nói: “Những vật này. . .”


Củ cải nhỏ bưng cái miệng của hắn, cười híp mắt nói: “Nghĩa phụ, nói không bằng làm.”


Khóe miệng Quế vương run lên, lầu bầu nói: “Chờ! Tương lai dùng vàng lắp đầy phòng ngươi.”


“Ta chờ!” Củ cải nhỏ nói.


Quế vương hừ một tiếng.


Đỗ Cửu Ngôn đến Diêm thôn chạy hết một vòng, hiện tại nửa thôn đều đã xây xong, dựa theo cái tốc độ này, nàng cảm thấy cuối năm tựu có thể vào ở một nhóm người.


Lộ lão tứ lật gỗ phơi nắng ở ven đường, qua ngày mưa, chờ gỗ khô chút nữa, hắn sẽ bắt đầu làm gia cụ.


Như vậy chờ phòng ở được rồi, gia cụ cũng có thể mang vào.


“Tiên sinh, chúng ta cũng xây một gian cho người, ở giữa thôn, một gian lớn nhất.” Lộ lão tứ chỉ vào bên trong, “Một gian tiểu viện tử, phía sau còn giữ một khối đất trống, củ cải nhỏ cũng có thể nuôi gà nuôi vịt.”


Đỗ Cửu Ngôn rất kinh hỉ, đi tới phía trước nền trạch tử của mình quan sát.


Năm gian phòng, phía trước một tiểu viện tử, phía sau đất trồng rau.


“Thật đúng là đẹp a, ” Đỗ Cửu Ngôn cười nói: “Chờ ta rảnh rỗi, muốn rời khỏi giang hồ, sẽ tới nơi này ở.”


Lộ lão tứ theo gật đầu.


—— lời nói ngoài ——


Ngày hôm nay ta và tiểu Lý nói nàng nhà trẻ cùng học lớp học phách tiểu cô nương, tiếng người gia sáng sớm đi trường học, ở trên đường một mực thính tiếng Anh. Năm thứ ba tiểu cô nương, chữ viết cân máy đánh chữ đả đi ra ngoài như nhau, viết văn xoay ngang dĩ đạt được lục niên cấp tiểu bằng hữu, xem lý giải năng viết nhất đại đoạn, thái ưu tú.


Lý tiểu thư nói ta, đó là bởi vì nhân gia ba ba mụ mụ ưu tú.


Phụ mẫu không ưu tú, nàng tưởng ưu tú cũng rất khó.


Sở dĩ, vì để cho ta phải đổi ưu tú, từ hôm nay trở đi, ta yếu lập một tiểu mục tiêu, tiên bả số học đề cao một điểm.


PS: Quên đại sự, đặt, đầu phiếu, đoạt tiền lì xì, nhắn lại!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận