Q1 – CHƯƠNG 363: NỤ CƯỜI HẠNH PHÚC
Dịch giả: Luna Wong
Trên núi gọi ăn cơm, tất cả mọi người trở về núi.
Mã Ngọc Nương bận trước bận sau, rót rượu cho Đỗ Cửu Ngôn, “Rượu trái cây tự ta cất, người nếm thử, cũng không lạt, mọi người uống xong đều nói không tệ.”
“Ta nếm thử.” Đỗ Cửu Ngôn uống một ngụm, ngọt, nàng hỏi: “Người bỏ đường sao?”
Mã Ngọc Nương gật đầu, “Cho rất nhiều đường phèn, tiên sinh uống ngon, lúc trở về đựng một xe cho ngươi.”
“Cho một vò thì tốt rồi.” Đỗ Cửu Ngôn chạm cốc với Trần Lãng, Trần Lãng uống cũng thấy không tệ, “Rượu này thích hợp tửu lượng cạn uống, sẽ không say.”
Khương thị và Đào thị vài người vây bắt mang thức ăn lên, thợ mỏ chung quanh giúp một tay không xa không gần vây bắt bọn họ.
Kim Tú đi lấy cơm, Hắc Đầu cước bộ nhanh chạy tới, từ trong tay nàng nhận lấy, Kim Tú oán trách trừng hắn một mắt, Hắc Đầu cười hì hì, vẻ mặt khờ sỏa.
Kim Tú nhìn hắn dở khóc dở cười, sẵn giọng: “Sỏa cười cái gì, mau đưa đi cho mọi người ăn a.”
“Ôi chao, được!” Dưới chân của Hắc Đầu sinh phong, đi vững vàng hữu lực.
Kim Dung để ấm trà để một bên, đi ngang qua bên cạnh một bàn, một nam tử trẻ tuổi kín đáo đưa cho nàng một quả dại, Kim Dung phát hiện có người ái muội nhìn nàng, nàng nhất thời vẻ mặt đỏ bừng, vỗ tay của nam tử, “Chở ở một bên, ai hiếm lạ trái cây của ngươi.”
Lúc nói chuyện trừng nam tử một mắt, đi ra ngoài.
Nam tử cũng đỏ mặt, chọc mọi người đều cười lên, có người nói: “Ngươi đây là không được a, còn tặng trái cây, làm như Dung cô nương chưa thấy qua.”
“Sắp làm hôn sự rồi.” Mã Ngọc Nương ngồi ở bên người Đỗ Cửu Ngôn, vừa uống rượu vừa chờ Quế vương và củ cải nhỏ trở về, thấp giọng nói: “Hiện tại mới hiểu được, nguyên nhân lúc đó người để chúng ta tới mỏ.”
Đỗ Cửu Ngôn tép miệng, nói như vậy, nàng tựa như một bà mối, chuyên môn làm chút chuyện điểm uyên ương.
A di đà phật, nàng đây coi như là tích đức tích phúc.
“Đỗ tiên sinh chớ e lệ, ” Mã Ngọc Nương cười nói: “Đây là chuyện tốt công đức vô lượng. Mấy người Kim Tú các nàng cũng là đại khuê nữ, nếu thực sự theo ta cả đời, vậy thì thật là hại các nàng.”
“Thợ mỏ nơi này đều là người thành thật, có thể chiếu cố tốt cho các nàng. Năm người các nàng thành gia có nam nhân, cho dù ta chết cũng có thể nhắm mắt lại.”
Không thành thật, trong khe núi này cũng nấu cho ra được.
“Vậy làm tiệc rượu, ” Đỗ Cửu Ngôn cười nói: “Chờ kịp nhà mới không?”
Mã Ngọc Nương bật cười, “Chờ kịp. Chờ tiên sinh từ kinh thành trở về, lại làm hôn sự cho các nàng.”
“Được!” Đỗ Cửu Ngôn dừng một chút, “Nếu như không kịp đợi cũng không cần chờ ta, ta trở về uống rượu hài tử đầy tháng cũng là có thể.”
Mã Ngọc Nương che mặt cười, tưởng tượng thấy tình cảnh Kim Tú các nàng đều có hài tử.
“Khương di nương và Đào di nương thì sao?” Đỗ Cửu Ngôn quan sát đến, Khương di nương và Đào di nương hời hợt một ít, ngược lại không phải là từ chối người ngoài ngàn dậm, mà là thái độ đã chết tâm với hôn sự, không ôm kỳ vọng.
“Tạm thời còn nhìn không ra.” Mã Ngọc Nương nói: “Không vội, chờ các nàng tự mình nghĩ thông, thì không sao.”
Đỗ Cửu Ngôn thâm dĩ vi nhiên, “Không muốn là bởi vì chưa có gặp được người muốn gặp, không nóng nảy, từ từ sẽ đến.”
“Dù là cuối cùng không gặp gỡ cũng không sao, cùng mọi người có thể chiếu ứng lẫn nhau, không tịch mịch.”
Mã Ngọc Nương cười nói: “Tiên sinh nói phải, ta hiện tại chính là cảm giác như vậy.”
Quế vương và củ cải nhỏ săn thú trở về, hai người săn mấy con gà, củ cải nhỏ nói: “Các ngươi ăn cơm trước, ta và nghĩa phụ muốn ăn gà nướng.”
Đỗ Cửu Ngôn gọi mọi người ăn cơm, không chờ bọn họ.
Bọn họ mỗi lần tới đều như vậy, mọi người cũng không khách khí.
“Ngân Thủ trở lại chưa?” Tương chưởng quỹ hỏi: “Ta nghe nói chuyện đập nước, dân chúng đều đang đồn tụng, nói năm nay mực nước tăng không ít, nhưng để ở hai bờ sông cũng không bị ngập, buổi tối bọn họ ngủ đều kiên định.”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hai ngày nữa hắn sẽ trở về.”
Ngân Thủ lại đi Hạ Hà trấn, đây là dại sự đầu tiên hắn làm, với hắn mà nói, ý nghĩa phi phàm.
“Thấy hắn tự tính toán.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Ngân Thủ mười bốn tháng tám trở về, Tương chưởng quỹ nhìn thấy hắn liền hỏi hắn tiếp tục ở lại mỏ, hay là ra ngoài làm việc.
Ngân Thủ suy nghĩ một chút, nói: “Ta vừa nhận được thư của Ô La huyện nha, mời ta đi sửa đập nước cho bọn hắn.” Lúc nói chuyện hắn nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Cửu ca, ta muốn đi thử một chút.”
“Đi a, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Làm chuyện ngươi muốn làm, nỗ lực làm tốt.”
Ngân Thủ cười gật đầu.
Bookwaves.com.vn
“Ngân Thủ, ngươi bây giời tiền đồ lớn a, sau này có phải ngươi là đại công tượng hay không?” Hắc đầu hô hắn, năm đó hắn và Ngân Thủ cùng nhau đi trộm đồ, không nghĩ tới vài năm sau bọn họ đều rửa tay gác kiếm, làm một chuyện khác, đồng thời làm còn rất tốt.
“Bất quá ngươi có tiền đồ, nhưng không thể quên chúng ta a, không có việc gì cũng phải trở lại thăm chúng ta một chút.”
Ngân Thủ ngại, cười nói: “Yên tâm, ta đi tới chỗ nào đều sẽ trở lại, Diêm sơn là nhà của ta, dù là sau này ta chết, ta cũng sẽ táng ở chỗ này.”
“Là nhà của mọi người chúng ta.” Đỗ Cửu Ngôn ly rượu, “Vì nhà của chúng ta, cụng ly!”
Hơn một trăm đại nam nhân cùng cầm chén, cùng kêu lên quát dẹp đường: “Vì nhà của chúng ta, cụng ly!”
Thanh âm chỉnh tề như vậy, quanh quẩn ở giữa núi rừng, Quế vương cũng theo uống một chén lớn, Đỗ Cửu Ngôn cười nói: “Cũng không phải nhà của ngươi, ngươi kích động cái gì.”
“Là nhà của ngươi , chính là nhà của ta!” Quế vương nói: “Huống chi, thiên hạ này đều là nhà ta!”
Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, “Ván này, vương gia người thắng.”
Thiên hạ đều là nhà hắn, nàng còn nói cái gì nữa.
Trung thu tiết, mỏ nghỉ ngơi, mọi người phân công cùng làm bánh trung thu.
Buổi tối mọi người đều tự ngồi ở trên tảng đá, ngẩng đầu ngắm trăng, chia ăn bánh trung thu.
Không biết là ai cất tiếng, ở giữa núi sáng rực này, hát lên.
Củ cải nhỏ ghé vào trong lòng của Đỗ Cửu Ngôn nghe, thấp giọng nói: “Cha a, vị bá bá này hát thật là dễ nghe.”
“Ta cũng cảm thấy rất dễ nghe.” Quế vương ấn đầu của Đỗ Cửu Ngôn lên trên bả vai mình, “Cảm giác rất tốt!”
Đỗ Cửu Ngôn muốn đá chết hắn, ngẩng đầu lại bị hắn ấn trở về, “Suỵt, nghe ca!”
Đỗ Cửu Ngôn tức giận, véo hông của hắn, Quế vương đau hút khí, nhếch miệng cười.
Đỗ Cửu Ngôn cũng không nhịn được bật cười.
Nhiều người như vậy cùng nhau qua tết trung thu, ánh trăng thanh lương, nhân tâm thuần túy, trong tiếng ca này, hết thảy đều là tốt đẹp, sạch sẽ như vậy.
Diêm sơn này, là một trong thu hoạch và kinh hỉ lớn nhất của nàng .
Ngày thứ hai, từ giã mọi người, đoàn người Đỗ Cửu Ngôn chuẩn bị trở về Thiệu Dương, tất cả mọi người đứng ở đỉnh núi tiễn bọn họ, củ cải nhỏ ghé vào trên cửa sổ, vừa khóc vừa lau nước mắt.
Chờ triệt để nhìn không thấy, mới thu hồi lại đầu nhỏ, ghé vào trong lòng của Đỗ Cửu Ngôn khóc thở không được.
“Cũng không phải không trở lại nữa.” Đỗ Cửu Ngôn vuốt đầu của hắn, nói: “Qua hết năm chúng ta sẽ trở lại, tựa như năm nay như vậy, trở lại một cái chúng ta liền đến thăm bọn hắn.”
Củ cải nhỏ gật đầu, “Cha a, kỳ thực ta cũng rất muốn đi kinh thành, ta muốn đi gặp răng trắng lớn.”
“Được, thăm răng trắng lớn. Vậy là có phải ngươi cần chuẩn bị lễ vật không?”
“Cần, ta đi trên đường, mỗi khi đến một chỗ, đều mua cho hắn một món lễ vật, hắn nhất định sẽ cao hứng.” Củ cải nhỏ nói.
“Thật có lòng, ” Đỗ Cửu Ngôn ôm hắn dụ dỗ, “Ngủ một lát, đợi đến khách sạn ta gọi ngươi.”
Bookwaves.com.vn
Sáng sớm ngày thứ hai, Đỗ Cửu Ngôn đi Lộ phủ, cáo từ người của Lộ gia, lại dọc phố cáo biệt mọi người, một đường thu rất nhiều thứ đến rồi Đức Khánh lâu.
“Qua hết năm trở về?” Đổng Đức Khánh châm trà cho nàng, “Vậy ngươi nhớ phải về, ta lao lực hoa tâm dùng nhiều tiền nịnh bợ, nếu như ngươi không trở lại, ta thua thiệt nhiều.”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi có thể đi kinh thành a, Thái Trác Như muốn mở tiệm cơm, ngươi có thể kết phường.”
Nhãn tình của Đổng Đức Khánh sáng lên, “Hắn nói hắn muốn đi kinh thành mở quán cơm?”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Ân, ngươi có thể đi hỏi hắn một chút, ngày mai hắn đi cùng chúng ta.”
Đổng Đức Khánh suy nghĩ một chút, “Ngươi để ta suy nghĩ lại một chút, dù sao ta cũng là người nghèo, ra cửa chuyến môn không dễ dàng.”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta thấy, ngươi là không muốn cùng chúng ta, sợ chúng ta bẫy ngươi đi.”
bookwaves.com.vn
Đổng Đức Khánh vuốt mũi, ngoài mạnh trong yếu nói: “Nói bậy, ta là như vậy người sao, Đổng Đức Khánh ta rộng lượng bao nhiêu.”
“Phải, phải, người rộng lượng nhất.”
“Buổi tối qua đây, ta mời cơm các ngươi, chúc các ngươi mã đáo công thành, kỳ khai đắc thắng!” Đổng Đức Khánh nói.
“Ngươi nói, cũng đừng trách ta bẫy ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn cười nói.
Đổng Đức Khánh bĩu môi, “Ta có nhỏ mọn như vậy sao, thật đúng là xem thường ta.”
“Được, buổi tối gặp.” Nàng đi ra đi Tam Xích đường.
Bốn người vội xoay quanh, nàng đi vào ngồi xuống, Đậu Vinh Hưng mới phát hiện nàng, “Cửu ca ngươi đến đây lúc nào? Ngươi tự ngồi, chúng ta đang thu dọn đồ đạc.”
Đỗ Cửu Ngôn không hiểu nói: “Thu thập cái gì, bận rộn như thế.”
“Đi kinh thành a, ” Đậu Vinh Hưng nói: “Ngày mai không phải phải khởi hành sao, chúng ta phải nhanh làm xong chuyện trong tay, quản gia thu thập thỏa đáng.”
Khóe miệng của Đỗ Cửu Ngôn run lên, “Các ngươi cũng đi?”
Tiền Đạo An từ trong phòng đi ra, thấy nàng lại cười nói: “Chúng ta đi có thể trợ thủ cho ngươi, có chuyện gì ngươi gọi chúng ta làm, luôn sẽ mạnh hơn những học sinh kia của ngươi một chút.”
Tống Cát Nghệ ở trong phòng hô: “Ăn, ăn, ăn, ya!”
Đỗ Cửu Ngôn không nói gì, “Ta có mười người trợ thủ, không cần thêm bốn người nữa.”
“Không giống.” Tiền Đạo An đốc định nói.
Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, “Tiền huynh, da mặt của ngươi cũng tăng trưởng rồi.”
“Gần mực thì đen, ta cũng bất đắc dĩ.”
“Được rồi, ngày mai gặp. Buổi chiều ta còn có chuyện khác, không nói với các ngươi nữa.” Lúc nói chuyện nàng đi Tây Nam.
Lưu Vanh Cần mang theo các vị tiên sinh Tây Nam qua đây, Trịnh Nhân đưa cho nàng danh sách tổ chữ giáp, “Ngươi xem một chút, có hợp không?”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn một lần, gật đầu: “Không sai biệt hơn cái ta nghĩ, còn có thể phối thêm một tập, đối với mỗi một tụng sư mỗi một án kiện viết một tổng kết, để tự hắn viết giao tới cho ngươi.”
“Được. Như vậy có lợi cho tổng kết không đủ, ta nhớ kỹ, đêm nay làm xong.” Trịnh Nhân nói.
Lưu Vanh Cần đưa danh sách học sinh Tây Nam mới thu nhận, “Sau khi ngươi đi vừa chiêu hai mươi hai người, so với năm ngoái lần này học sinh tới nhiều hơn
“Trước đây đại đa số người đọc sách cũng chỉ muốn nhập sĩ, hiện tại không giống, người chọn làm tụng sư càng nhiều.” Lưu Vanh Cần nói.
Bởi vì mọi người từ trên người của Đỗ Cửu Ngôn thấy được tiền cảnh và thời gian tới của tụng sư.
Làm tốt, còn tốt hơn con đường làm quan.
Bởi vì nhập sĩ xong đi tới chỗ nào, cũng không phải do bản thân quyết định, mà tụng sư lại không giống, tiền đồ và số phận đều nắm trong tay mình.
“Có các ngươi ở, ta an tâm.” Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía mọi người chắp tay hành lễ, “Chờ ta trở lại, cho các ngươi ăn ngon.”
Mọi người đều cười lên.
Buổi trưa ở Tây Nam ăn cơm trưa, Đỗ Cửu Ngôn đi thông tri Tiêu Tam buổi tối đi Đức Khánh lâu, liền trở về nhà, củ cải nhỏ ngồi chồm hổm ở trong phòng thu thập cái rương, vừa quay đầu lại phát hiện Đỗ Cửu Ngôn tiến đến, vội vãng đè rương, ha hả cười, nói: “Cha, người đã trở về.”