Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 364: CHA TA SAI RỒI


Dịch giả: Luna Wong


“Giấu cái gì?” Đỗ Cửu Ngôn đi tới nhìn hắn.


Củ cải nhỏ lắc đầu, “Không có!”


“Đi tiền trang lấy chút bạc vụn đổi chút ít ngân phiếu mang theo.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Dọc theo đường đi ăn dùng không ít, phải lấy một chút.”


Củ cải nhỏ nói: “Ta, ta có a.” Lúc nói chuyện, đưa hà bao của mình cho Đỗ Cửu Ngôn, “Ta chuẩn bị xong. Hơn nữa, không cần mang nhiều bạc như vậy, một đường đều có thể lấy được.”


Đỗ Cửu Ngôn nhìn thoáng qua, năm mươi lượng bạc vụn.


“Không đủ. Lấy thêm nữa.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi muốn lấy bạc trên đường, ngươi mới là giàu có, hiểu hay không?”


“Chúng ta ở kinh thành nửa năm, nếu như không có tiền thì sao?” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Củ cải nhỏ ồ một tiếng, “Vậy, ta đây đi lấy, ngươi ở nhà chờ ta.” Lúc nói chuyện chạy ra bên ngoài, chưa chạy đc hai bước bị Đỗ Cửu Ngôn xách lên, “Ta và ngươi cùng đi, vừa lúc ta muốn đi mua kiện y phục đẹp mắt.”


“Nga. Được rồi.” Củ cải nhỏ nói.


Đỗ Cửu Ngôn gọi Nháo nhi, “Có đi mua quần áo không?”


“Ta có!” Nháo nhi chỉ chỉ y phục đặt trên giường, “Các ngươi tự đi mua.”


Đỗ Cửu Ngôn mang theo củ cải nhỏ ra ngoài, Nháo nhi xếp một giường y phục vào trong rương, suy nghĩ một chút lại đem luôn cái váy mới làm cho Đỗ Cửu Ngôn đi theo, dùng vài bọc chặt đặt ở dưới rương.


“Bất định ngày nào đó sẽ phải dùng.” Nháo nhi dọn dẹp, lại lấy thêm một quyển sách, kim chỉ đều đặt trong bao phục, đi tìm Hoa Tử thu thập cho hắn.


Đỗ Cửu Ngôn ngồi ở đại đường tiền trang, củ cải nhỏ nhăn nhó nói với hỏa kế trong điếm, “Chưởng quỹ gia gia không ở sao?”


“Chưởng quỹ tối hôm qua có thêm một đại tôn tử, hôm nay rảnh rỗi cũng sẽ không tới. Nếu người tìm hắn, ta đi mời cho người?” Hỏa kế nói.


Củ cải nhỏ nói: “Quên đi, ngươi giúp ta lấy năm trăm lượng ngân phiếu, đổi lại năm mươi lượng bạc vụn.”


“Người có mang phiếu theo không?” Hỏa kế nói.


Củ cải nhỏ gật đầu, đưa phiếu cho hắn, hỏa kế đi vào một lát sau lại chạy ra, cười nói: “Chín vạn lượng của người đều tồn một năm tử kỳ, lúc này mới qua hai tháng, nếu như hiện tại người lấy ra, nhưng sẽ không có lợi tức.”


(Luna: Giống như gửi tiền có kỳ hạn không kỳ hạn ở ngân hàng vậy ý)



“Như vậy a, ” củ cải nhỏ suy nghĩ một chút, nói: “Vậy người cho ta mượn năm trăm lượng, chờ ta trở lại trả cho người.”


Tiểu hỏa kế sửng sốt, không nghĩ tới củ cải nhỏ phản ứng nhanh như vậy lá gan cũng lớn, hắn không khỏi nhìn Đỗ Cửu Ngôn đang uống trà, “Người không cần hỏi hỏi Đỗ tiên sinh.”


“Cha ta sẽ ủng hộ ta.” Củ cải nhỏ nói.


Hỏa kế ứng, “Vậy được, ta đây viết biên lai mượn đồ cho người. Nhưng một hồi còn phải làm phiền Đỗ tiên sinh ký tên mới được.”


“Nhất định phải cha ta ký tên?” Củ cải nhỏ nói.


“Đúng vậy, dù sao người cũng là tiểu hài tử, năm trăm lượng cũng không ít, nếu như. . . Người xem ta là một tiểu hỏa kế, kiếm bao nhiêu năm cũng lấp không được lỗ hỏng này.” Hỏa kế nói.


Củ cải nhỏ theo bản năng sờ sờ cái mông, lại xòe ngón tay ra tính toán một chút tồn một năm tổn thất bao nhiêu. . .


“Vậy, vậy coi như, ” hắn vừa mới dứt lời, chợt nghe trên đỉnh đầu, Đỗ Cửu Ngôn âm tắc tắc nói: “Tại sao muốn vay tiền?”


Củ cải nhỏ sợ hết hồn, liều mạng hướng về phía hỏa kế xua tay.


Hỏa kế không phải chưởng quỹ, đương nhiên nhận thức Đỗ Cửu Ngôn, cũng cho rằng tiền là của Đỗ Cửu Ngôn, “Là như thế này, tiểu công tử cất chín vạn lượng, một năm lợi tức cho là cao nhất. Nhưng hiện tại hắn muốn lấy năm trăm lượng ra, như vậy số tiền coi như là vi ước, không chỉ không lợi tức còn muốn bồi bạc cho chúng ta.”


“Nên, tiểu công tử mới quyết định mượn chúng ta năm trăm lượng. Mặc dù cũng phải đưa lợi tức, nhưng lại là có lời nhất.” Hỏa kế nói.


Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, nhìn nhi tử.


Củ cải nhỏ chột dạ ha hả cười, nói: “Cha, cha a, không bằng tiếp tục chiếm tiện nghi của nghĩa phụ?”


“Cho hắn mượn, năm trăm lượng!” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Hỏa kế xác nhận, làm xong, Đỗ Cửu Ngôn cầm ngân phiếu chỉ vào củ cải nhỏ nói với hỏa kế: “Tìm hắn đòi tiền, nếu như hắn không trả tiền, các ngươi đem hắn bán đổi tiền.”


“Nào dám a.” Hỏa kế cười nói.


Cũng không sợ không trả tiền, dù sao củ cải nhỏ còn cất nhiều như vậy.


“Hảo hài tử, về nhà!” Đỗ Cửu Ngôn hiền lành sờ sờ đầu của củ cải nhỏ.


Củ cải nhỏ kẹp chặt cái mông, bước bước chân nhỏ yên đầu đạp não, thuận theo theo sát Đỗ Cửu Ngôn.


Về đến nhà, đóng viện môn.


Trần Lãng từ thư phòng đi ra, thấy hai người, nói: “Nhanh như vậy đã trở về, không có mua quần áo sao?”



“Tiên sinh, người về thư phòng.” Đỗ Cửu Ngôn đẩy mạnh Trần Lãng vào trong thư phòng, đóng cửa. Trần Lãng hô: “Cửu Ngôn, ngươi làm cái gì vậy?”


Đỗ Cửu Ngôn cười lạnh một tiếng, vừa quay đầu lại nhìn chằm chằm củ cải nhỏ.


Củ cải nhỏ run lên, ôm cái mông, lập tức nhận sai, “Cha, cha a. . . Ta, ta sai rồi, thực sự sai rồi.”


“Chín vạn lượng? Ta thấy ngươi không phải tì hưu, ngươi là hòm châu báu a, tốc độ tiền đẻ ra tiền so với ta kiếm đều nhanh hơn!” Đỗ Cửu Ngôn chính là không nhớ rõ số tiền, nhưng cũng biết bọn họ không có khả năng có nhiều như vậy.


Nàng nhớ tới, năm ngoái đi gửi tiền, tiểu tử này hình như nói nhỏ thương lượng với chưởng quỹ.


Bookwaves.com.vn

“Ta, ta để đó, thả lợi tức, chưởng quỹ nói lừa ai cũng không dám lừa ta, bởi vì ta là nhi tử của Đỗ Cửu Ngôn.”


“Để ta yên tâm to gan!” Củ cải nhỏ nói.


“Ha hả, nói như vậy còn là lỗi của ta, là danh khí của ta quá vang, dẫn đến thân nhi tử của ta ở ngoài thả lợi tức?” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Củ cải nhỏ nói: “Cha a, người không nên cảm thấy lợi tức không phải chuyện tốt. Người lấy lợi tức đều là cần tiền gấp, ta, ta đây là đang giúp hắn, bằng không hắn phải đi trộm chém giết. Nhưng là bây giờ có thể mượn được, thật tốt a.”


Đỗ Cửu Ngôn bị tức nở nụ cười.


“Ta, ta sau là không nên gạt người, ta sai rồi.” Củ cải nhỏ.


Đỗ Cửu Ngôn chỉ vào ghế trong phòng khách, “Cởi quần, nằm úp sấp!”


“Cha a, tuổi ta còn nhỏ, đánh đòn rất đau.” Củ cải nhỏ nói: “Đánh vào trên người ta, đau trong lòng người. Người đau lòng ta càng đau.”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi sai rồi ta một chút cũng không đau lòng!”


Củ cải nhỏ mang theo cái mông nằm úp sấp trên cái băng, “Cha a, ta, ta không cởi quần được không?”


Đỗ Cửu Ngôn mang chổi lông gà muốn đánh, củ cải nhỏ oa một tiếng khóc lên, ôm đùi của Đỗ Cửu Ngôn, “Nương a, hai người chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, ta kiếm tiền là vì chúng ta a.”


“Ta nghĩ người có tiền, có thể dùng sức mua đồ, đúng không.”


“Người cao hứng, ta sẽ cao hứng a.”


“Nương a, ta sai rồi sau này ta cũng không dám nữa, thực sự thực sự.” Củ cải nhỏ ngẩng đầu, mắt to hắc bạch phân minh ướt sũng nhìn nàng.


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nhận sai nhanh như vậy, ta thấy ngươi căn bản không biết sai.”



“Vậy, ta đây suy nghĩ lại một chút? Nghĩ xong sau này nhận sai với người được không?” Củ cải nhỏ nói.


“Còn muốn nghĩ? Ngươi cũng không biết sai ở nơi nào, còn muốn kéo dài thời gian!” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Củ cải nhỏ sửng sốt, nhỏ giọng nói: “Vậy, vậy đến thế nào, thế nào?”


“Ta chính là muốn đánh ngươi!” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Trần Lãng ở sát vách hô, Hoa Tử và Nháo nhi đứng ở cửa khóc theo cũng không dám tiến đến.


“Đây là thế nào?” Bả Tử đẩy cửa tiến đến, thấy ba hài tử đều đang khóc, Đỗ Cửu Ngôn còn cầm chổi lông gà trong tay, đè củ cải nhỏ muốn đánh.


Hắn hai ba bước qua đây, “Vì sao đánh hắn?”


“Ngươi bảo hắn nói.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Củ cải nhỏ khóc nói ngọn nguồn, “. . . Bả Tử thúc, ta biết sai rồi, người khuyên nhủ nương ta đi, mông đau quá.”


Lúc nói chuyện, còn nhăn nhó.


“Ta còn chưa đánh đó, ngươi đã đau?” Đỗ Cửu Ngôn cả giận.


Củ cải nhỏ nghẹn ngào nói: “Ngẫm lại liền đau nhức!”


“Hắn biết sai rồi.” Bả Tử ôm củ cải nhỏ, lau nước mắt cho hắn, “Huống hồ vốn thả lợi tức có cũng không có vi điều luật nào, lại không bức tử ai, ngươi tình ta nguyện.”


Đỗ Cửu Ngôn trừng Bả Tử.


Bookwaves.com.vn

Ánh mắt của Bả Tử lóe ra thua trận, thở dài nói: “Ngươi đánh vỡ mông hắn, ngày mai làm sao ngồi xe?”


“Giao phiếu ra đây.” Đỗ Cửu Ngôn đưa tay, “Từ hôm nay trở đi, tịch thu tất cả tiền!”


Củ cải nhỏ trừng mắt, khóe miệng run run suy nghĩ một chút từ trên cánh tay của Bả Tử trợt xuống, ghé vào trên cái băng, “Đánh, đánh xong có phải sẽ không tịch thu hay không.”


“Ngươi xem một chút, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi cần nhi tử không, tặng ngươi.”


Bả Tử cũng nở nụ cười, khẽ vỗ củ cải nhỏ một cái, nói: “Đừng chọc nương ngươi tức giận, đây là bất hiếu.”


“Nga.” Củ cải nhỏ lục lục một chút rồi đưa hà bao cho Đỗ Cửu Ngôn, lại luyến tiếc thu hồi lại vuốt ve hà bao, nhỏ giọng trấn an, “Các ngươi theo nương ta trước, chờ. . . Chờ ta trưởng thành rồi, lại đón các ngươi trở về.”


Đỗ Cửu Ngôn đoạt lấy hà bao cất xong, chỉ vào hắn nói: “Tước đoạt quyền kế thừa của ngươi.”


Lúc nói chuyện, trở về phòng đi ngủ.


Củ cải nhỏ nhìn Bả Tử, gào khóc, “Ta, ta hai bàn tay trắng rồi.”


Bả Tử bất đắc dĩ nói: “Chờ đi kinh thành, ta cho ngươi.”



“Không được, ” củ cải nhỏ nói: “Ta muốn quyền kế thừa của ta, nương ta nói quyền kế thừa rất trọng yếu!”


Bả Tử hỏi: “Kế thừa thế nào?”


“Chính là phải viết di chúc cái gì đó. . . Không thôi chính là thân sinh nhi tử nữ nhi cái gì đó, ta cũng không hiểu. Phản chính ta chỉ có thể lấy tiền của nương ta là đúng rồi.” Củ cải nhỏ nói: “Bả Tử thúc, ngươi giữ lại sau này cho nhi tử nữ nhi của ngươi.”


Bả Tử sờ sờ đầu của hắn không nói chuyện.


Buổi tối ngủ, củ cải nhỏ vừa rũ vai vừa hát, vây bắt Đỗ Cửu Ngôn dỗ liên tục.


Đỗ Cửu Ngôn bọc chăn, cười ngủ.


“Ai!” Củ cải nhỏ nói: “Cha ta rốt cuộc vẫn là nữ nhân, nữ nhân rất khó dỗ.”


Lúc nói chuyện, chui vào trong lòng của Đỗ Cửu Ngôn ngủ.


Sáng sớm ngày thứ hai, xe tù của nha môn, học sinh Tây Nam và người của Tam Xích đường còn có người nhà cùng với bách tính, bằng hữu. . . tiễn đưa.


Nếu có người ngoài tới, khoảng chừng sẽ cho rằng, đây là một đội ngũ tống thân.


Tiêu Tam mất hứng đứng ở ven đường, “Sớm trở về một chút a. Không có việc gì thì ra ngoài, cũng không biết bận cái gì.”


Đỗ Cửu Ngôn cười nói: “Vâng, Tam gia, ta nhất định sớm trở về.”


Tiêu Tam không được tự nhiên ân một tiếng.


Đỗ Cửu Ngôn lại quay đầu dặn dò Lưu Vanh Cần và Trịnh Nhân: “Trong nhà làm phiền nhị vị tiên sinh, có chuyện gì mình làm chủ, không cần cố ý chờ ta trở lại.”


“Huyện lệnh trong triều phái cuối tháng sẽ đến, các ngươi nhớ kỹ đả thông tốt quan hệ.”


Lưu Vanh Cần và Trịnh Nhân xác nhận.


Đỗ Cửu Ngôn lên xe, Lưu thẩm ở phía sau hô: “Tiên sinh, người phải đi sớm về sớm a.”


“Đỗ tiên sinh, ta ở hồng lâu chờ ngươi a.”


“Đỗ tiên sinh, hạt dẻ mới xào ăn trên đường.”


“Đỗ tiên sinh, làm quần áo mùa đông cho người và củ cải nhỏ, trên đường mặc.”


Đến cửa thành ba mươi trượng đường, xe ngựa đi hơn nửa canh giờ.


—— lời nói ngoài ——


Ngày hôm nay ban ngày thu thập thư, lật tới ta và lão Lý kết hôn thời gian lập năm năm mục tiêu, lúc đó lòng tin tràn đầy, trong vòng năm năm nhất định phải thực hiện.

Sau đó, thập năm trôi qua, hai chúng ta không còn có nhắc qua, ha ha ha ha hắc.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận