Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 366: TIÊU HÓA NỘI BỘ

Dịch giả: Luna Wong

“Nghĩa phụ a, thái hậu nương nương hồi thư nói, nàng đã phái người đi thu thập nhà cho người.”

“Nàng nói, chờ chúng ta đến rồi, sẽ có trạch tử sạch sẽ ở.”

Quế vương ừ một tiếng, nói: “Hồi âm lại cho nàng, hỏi nàng kinh thành có lạnh hay không?”

Củ cải nhỏ gật đầu, ghé vào trên bàn của trạm dịch, ở dưới đèn chấp bút viết thư cho thái hậu, “Nghĩa phụ a, chỉ hỏi nàng kinh thành có lạnh hay không sao? Không hỏi vải vóc có nên mua hay không, than có nên mua hay không sao?”

Lạnh, truyền đạt bọn họ mặc quần áo không đủ, than sưởi ấm trong phòng của bọn họ có mua chưa.

Uyển chuyển nhắc thái hậu, hy vọng nàng có thể suy tính chu đáo một chút.

“Hỏi nàng có lạnh hay không trước. Có muốn ăn thịt dê hay không, chúng ta ở trên đường có thể một con dê cho nàng.” Quế vương nói.

“Dê không dễ mang theo a.” Củ cải nhỏ nói.

“Nàng không ăn thịt dê!” Quế vương nói.

Củ cải nhỏ lộ ra biểu tình nguyên lai như vậy, gật đầu nói: “Được.”

Dưới đèn, hai người chụm đầu, nhỏ giọng thương lượng, Đỗ Cửu Ngôn đang viết thư, nhưng đã viết sai ba chữ, một lúc lâu nàng ngẩng đầu nhìn hai người, khinh miệt nói: “Triệu Đỉnh, không nên làm hư nhi tử của ta.”

“Ta nhiều lắm thì tuyết thêm chút sương mà thôi.” Quế vương nói: “Hắn đã rất hư rồi.”

Đỗ Cửu Ngôn hừ một tiếng!

Gen quá đáng sợ, vô luận ngươi chửi bới khinh bỉ thế nà, đều không thể cải biến.

Hai người thương lượng xong, để chuyển phát nhanh đưa thư đi.

Quế vương ngáp lên, nhìn củ cải nhỏ, “Ngủ đi đi.”

Cái mông của củ cải nhỏ lếch lếch, lếch đến bên người Đỗ Cửu Ngôn ngồi xong, ôm cánh tay của Đỗ Cửu Ngôn, nói: “Nghĩa phụ a, thời gian còn sớm, ta muốn bồi cha ta một hồi.”

“Ta cũng muốn.” Quế vương nói.

Củ cải nhỏ lắc đầu, “Hắn cũng không phải cha ngươi, ngươi không cần bồi hắn a.”

Quế vương tức giận khóe miệng cấp tốc run run, nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Ngôn Ngôn, đánh hắn!”

Đỗ Cửu Ngôn ngẩng đầu nhìn hắn, nhíu mày đầu, “Kêu một tiếng cha nghe xem a, vương gia.”

Quế vương cũng nhìn chằm chằm nàng, híp mắt, “Ta gọi, ngươi dám ứng không?”

Đỗ Cửu Ngôn vén tay áo lên, dứt khoát hẳn hoi bày rõ tư thế, ưỡn ngực, “Đến đây đi, ta có thể nhận được.”

“Không biết xấu hổ.” Quế vương hàm tiếu liếc nàng một cái, “Ngươi đang viết thư gì?”

Không thể đuổi củ cải nhỏ đi, vậy hắn sẽ không đếm xỉa hắn nữa.

“Hồi âm cho Lưu tiên sinh, hắn suy đoán Trình Công Phục và Lục Trán đã đến kinh thành, nhắc nhở ta chú ý.”

Quế vương gật đầu.

“Củ cải nhỏ, ” ngoài cửa, Thái Trác Như dẫn theo bữa ăn khuya qua đây, “Ngươi có đói bụng không, ta mua bánh bao thịt dê nướng cho ngươi.”

Không đợi hắn vào cửa, Quế vương một tay ôm củ cải nhỏ bỏ vào trong tay của Thái Trác Như, “Mau đi ăn bánh bao thịt dê nướng đi, nguội sẽ ăn không ngon nga.” Lúc nói chuyện, cửa đóng.

Thái Trác Như kinh ngạc nhìn củ cải nhỏ.

“Còn nhỏ khí lực nhỏ, đầu óc không ăn thua thiệt, thân cao sẽ có hại.” Củ cải nhỏ bất đắc dĩ nói: “Thái thúc thúc, chúng ta đi ăn khuya đi.”

Cách cửa, Thái Trác Như dừng một chút, cười gật đầu, “Chúng ta đi tìm Tống thúc thúc bọn họ cùng nhau ăn, ăn ngon lắm.”

Hai người tiệm hành tiệm viễn.

Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn sóng vai ngồi, thắt lưng cong xuống, đặt đầu ở trên vai của Đỗ Cửu Ngôn, “Ngôn Ngôn, ngươi có đói bụng không, ta mời ngươi bữa ăn khuya.”

“Ngươi ăn cái gì lớn?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

“Lẽ nào ngươi nghĩ rằng ta ăn hoa tươi lớn, cho nên mới có khuôn mặt đẹp như vậy?” Quế vương nói.

“Đầu của ngươi rất nặng, ta hoài nghi ngươi là ăn chì lớn. Không chỉ nặng còn thực!” Đỗ Cửu Ngôn lắc vai, “Lấy ra.”

Quế vương gật đầu: “Ngôn Ngôn nói rất đúng, đầu óc của ta là thật, bởi vì bên trong chỉ chứa ngươi.”

Lời tâm tình thật đúng là nhiều, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hiện tại đầu óc của ta cũng nghĩ đến ngươi.”

Quế vương kinh hỉ, kích động nhìn nàng, “Ngôn Ngôn, ngươi rốt cục đã bị ta cảm động rồi!”

Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Cũng không phải, đầy đầu của ta đều đang nghĩ, làm sao có thể lặng yên không một tiếng động giết chết ngươi.”

Bookwaves.com.vn

Lực đạo của Quế vương vừa đủ chống hai gò má, không để cho mặt mình bị chen đến biến hình mà không dễ nhìn, lại để cho tư thái của mình thể hiện thành hình dạng Đỗ Cửu Ngôn thích.

Đỗ Cửu Ngôn thích hắn dung mạo, điểm này hắn rất khẳng định.

Nếu thích dung mạo, như vậy cách thích hắn còn xa nữa sao?

Huống chi, lần trước hắn hôn nàng, nàng đều không có tức giận.

Đây là chứng minh tốt nhất.

Quế vương nghĩ, liếm môi một cái, môi của nàng sao lại mềm như vậy, như có ma lực, để hắn vô pháp tự kềm chế.

“Ta muốn hôn ngươi.” Quế vương nói.

Dứt lời, ba một tiếng, Đỗ Cửu Ngôn vỗ giấy viết thư trong tay vào trên mặt của hắn, cả giận nói: “Ta nhịn ngươi rất lâu rồi!”

Quế vương ôm đầu, ngồi bất động để Đỗ Cửu Ngôn đánh một trận.

Ngoài cửa, tất cả mọi người tới nghe, chợt nghe Đỗ Cửu Ngôn cách cửa, cắn răng nghiến lợi nói: “Ta có biện pháp, để ngươi chết thần không biết quỷ không hay!”

“Không có khả năng, ” Quế vương nói: “Ta sẽ đi nói cho mọi người ngay bây giờ, ta chết xong phải đào hai cái huyệt.”

Đỗ Cửu Ngôn lại đánh hắn hai quyền.

Bookwaves.com.vn

Ngoài cửa, Mao đạo sĩ vẻ mặt ám muội vẫy tay, “Đi đi, tuổi quá trẻ nghe góc tường nhà người ta, lời như vậy là các ngươi có thể nghe sao?”

“Ta, ta, ta trưởng, trưởng thành, rồi!” Tống Cát Nghệ nói.

Mao đạo sĩ nhất phó coi thường dáng vẻ của hắn, “Trưởng thành rồi có ích lợi gì, ngươi có thể thú được tức phụ sao? Không thú được tức phụ, học những thứ vô dụng kia chính là hại người hại mình.”

Tống Cát Nghệ chỉ vào Mao đạo sĩ, tức giận nói: “Ngươi, ngươi mới, mới không thú được. Ta, ta, ta có thể.”

“Thú, thú một ta xem một chút!” Mao đạo sĩ là người người một gậy tre quét lật một thuyền, “Một đám quang côn!”

Đậu Vinh Hưng nói: “Vương gia, vương gia cũng thế.”

Mao đạo sĩ nói: “Nên a, mau chóng thú tức phụ, không thôi sẽ. . .”

“Không thú được tức phụ, thú huynh đệ, mấy huynh đệ các ngươi thương lượng một chút?” Mao đạo sĩ nói.

Đậu Vinh Hưng nhìn Tống Cát Nghệ, lại nhìn Chu Tiếu và Tiền Đạo An, ngao một tiếng kêu, chạy mất.

“Tản tản, ” Chu Tiếu lại cười nói: “Đều nghỉ ngơi đi, ngày mai còn còn phải lên đường đó.”

Tán đặc biệt nhanh, huynh đệ ngày xưa vào thời khắc này, đặc biệt chướng mắt.

Thái Trác Như dừng lại cửa trước nhìn thoáng qua, nói với Bả Tử: “Cửu Ngôn hắn. . . Sẽ đồng ý?”

Bả Tử nhìn Thái Trác Như, cười cười, “Có thể sẽ. Chuyện của hắn không dễ nói.”

Dứt lời, chỉ chỉ gian phòng, hắn đi ngủ.

Lòng của Thái Trác Như thoáng cái trống không một khối, hắn rất khiếp sợ, phần khiếp sợ này cũng không phải là đến từ chính Bả Tử nói, mà là đến từ cảm giác cho hắn thời khắc này . . .

Hắn tự thân phản ứng, có phải quá kịch liệt một chút hay không?

Thái Trác Như che ngực tựa ở trên tường.

“Đau lòng?” Mao đạo sĩ như quỷ, lạnh buốt nhô ra, “Vì sao đau lòng?”

Thái Trác Như nhìn Mao đạo sĩ lúng túng cười, nói: “Từ nhỏ tim đập nhanh, khó có được phát tác.”

“Nga. . .” Mao đạo sĩ kéo âm cuối thật dài trả lời một câu, “Vậy, ta đi ngủ, ngươi đau thêm một chút đi.”

Thái Trác Như cười khổ.

“Điên rồi, điên rồi.” Mao đạo sĩ đóng cửa lại thổi đèn, một mình ở trong căn phòng đen như mực tiêu sái.

Nam nhân a, đó là nam nhân a.

Làm quang côn không có gì không tốt a.

Không nên thành thân sao?

Thành thân thì thành thân a, có nhiều nữ nhân như vậy a, tại sao phải tìm nam nhân chứ.

“Thái Trác Như, ” Mao đạo sĩ bỗng nhiên mở cửa, Thái Trác Như cả kinh nhìn hắn, “Đạo trưởng, chuyện gì?”

Mao đạo sĩ nói: “Ta thấy ngươi thiên tư bất phàm, rất có tuệ căn, không bằng làm đồ đệ của ta đi.”

Hắn quá có lòng đồng tình, cư nhiên làm người tốt việc tốt.

Bookwaves.com.vn

Thái Trác Như nở nụ cười, chắp tay nói: “Xin lỗi, tại hạ chịu trần tục tẩm nhiễm, vô pháp làm hậu thế siêu nhiên, đa tạ hảo ý của đạo trưởng.”

Ba! Mao đạo sĩ đóng cửa.

“Không biết lòng người tốt.” Mao đạo sĩ nói.

Thái Trác Như đứng một hồi hít sâu một hơi, đang muốn nói, bỗng nhiên sát vách lại truyền tới tiếng đánh nhau, lập tức cửa mở ra, Quế vương bị ném ra từ bên trong, Đỗ Cửu Ngôn đè thanh âm rất cho mặt mũi nói: “Còn đến lắc lư, ta đánh tới nương ngươi cũng không nhận ra ngươi.”

Lúc nói chuyện, đóng cửa.

Thái Trác Như ngạc nhiên.

Chợt nghe Quế vương dán cửa, nói: “Ngôn Ngôn a, Ngôn Ngôn!”

Lúc nói chuyện, xoa ngang lưng quay về phòng ngủ.

Thái Trác Như nở nụ cười.

Hừng đông, mọi người rời giường, tiếp tục chạy đi.

Nhưng bầu không khí rất quỷ dị, mọi người không nói lời nào với nhau.

“Tối hôm qua gặp ác mộng tập thể?” Đỗ Cửu Ngôn ngồi ở trên ngựa, nhìn mọi người, “Mộng cái gì, nói ra để ta vui vẻ một chút.”

Đậu Vinh Hưng vẻ mặt đau khổ nói: “Ta, ta mơ thấy Chu huynh.”

Sắc mặt của Chu Tiếu cứng đờ, ưu nhã bị xé rách, khoác tay nói: “Ngươi ta vẫn là không nên gặp trong mộng cho lành.”

“Ta cũng nghĩ như vậy.” Đậu Vinh Hưng xoa trán, “A di đà phật, A di đà phật.”

Đỗ Cửu Ngôn lập tức hiểu bí hiểm của mấy người này, nhất thời cười ha ha, nói với Quế vương: “Đều là nghiệt ngươi tạo!”

“Đâu có chuyện gì liên quan tới ta.” Quế vương trừng Đỗ Cửu Ngôn một mắt, “Bọn họ nên cảm tạ ta, nhận rõ mình mới đúng.”

Đậu Vinh Hưng sắp khóc.

Phía trước, mấy người Yến Thông từ trong xe ngựa nhô đầu ra, hô: “Tiên sinh, các ngươi muốn nghe cổ cầm hay không?”

“Nghe a, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Từ Tử Ngọc đeo chính là cổ cầm?”

Yến Thông gật đầu, “Hắn nói trên đường không thú vị, trợ hứng cho mọi người.”

“Được, chúng ta chăm chú lắng nghe.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Từ Tử Ngọc đánh đàn, một đường tiếng đàn không đoạn, dẫn củ cải nhỏ cũng chui lên bọn trên xe họ, đi học theo.

Như vậy, cãi nhau ầm ĩ đi một chút dừng một chút đến hai mươi tháng chín, mọi người tới kinh thành, Cố Thanh Sơn và Kiều Mặc áp giải phạm nhân đi Đại Lý tự, Quế vương mang theo mọi người đi Quế vương phủ.

Xuyên đường quẹo hẻm về phía bắc, Phó Nguyên Ngô tò mò nhỏ giọng hỏi: “Lưu đại nhân không phải nhân sĩ kinh thành chứ, trạch tử của nhà hắn ở kinh thành rất lớn sao?”

Bọn họ nhiều người như vậy, trạch tử ít nhất phải có ngũ tiến, bằng không cũng không dưới.

Lời của hắn vừa ra, mọi người dừng ở bảng hiệu dán vàng ngoài Quế vương phủ.

Học sinh Tây Nam từng người một mục trừng khẩu ngốc.

“Vương. . . Vương phủ?” Yến Thông đều kinh cà lăm, còn là Quế vương phủ.

Đỗ Cửu Ngôn chỉ chỉ người dán da mặt Lưu huyện lệnh, “Nhà hắn!”

“Nhà ai?” Trâu Khải Huyền nuốt nước miếng một cái, “Lẽ nào đại nhân là. . .” nội thị của Quế vương.

Quế vương giơ tay lên đình chỉ lời của hắn, “Niễn ngươi nói ra lời nghe không lọt tai, thỉnh nuốt mấy thứ còn sót lại trở về.”

“Vào đi thôi.” Quế vương vào cửa.

—— lời nói ngoài ——

Đáo kinh thành, một ít các lão bằng hữu yếu đi ra.

Nhớ kỹ đầu phiếu nga, không có tiền lì xì liền đến hô ta!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui