Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 382: CANH MƯỜI


Dịch giả: Luna Wong


Cố Thanh Sơn ực một hớp nước, lắc đầu nói: “Ta không có tra được chủ tử của Lục Triêu là ai, thế nhưng ta tra được một chỗ.”


“Có phải một đại viện ẩn núp hay không, trong đại viện có rất nhiều nữ nhân?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn.


Cố Thanh Sơn gật đầu, “Phải! Ngay trong một biệt viện ở dưới chân Tây sơn ở kinh giao, chủ nhân viện tử là một thương nhân phần đất bên ngoài. Ta ở bên ngoài viện quan sát một đêm, bên trong tổng cộng ở mười tám một nữ tử trẻ tuổi, từng viện tử của các nàng đều dán tên kỳ cục, từng nữ tử một thân lụa mỏng, ở trong viện đi lại như chỗ không người.”


“Mặc, mặc, sao, sao, sao ít, vậy?” Tống Cát Nghệ nói: “làm, làm, làm, làm gì?”


Hắn chưa hỏi hết, hỏi Cố Thanh Sơn liền có chút xấu hổ, “Mọi người đi xem sẽ biết.”


Mọi người cùng nhìn Đỗ Cửu Ngôn, từng người một dược dược dục thí, rất muốn tự mình đi xem.


Cái chỗ thần kỳ gì, cư nhiên nữ tử khỏa thân mặc lụa mỏng.


Đỗ Cửu Ngôn cũng thật tò mò, cười khanh khách nói: “Thu thập một chút, đợi lát nữa chúng ta đi thám hiểm!”


Mọi người bá một cái tiêu thất ở phòng khách.


“Ngươi không đi thay quần áo?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi Quế vương.


Quế vương lắc đầu, “Ta không đi, Ngôn Ngôn ngươi cũng không cho phép!”


“Cái gì khỏa nữ, nữ nhân không phải đều như nhau sao, xem cái gì.” Quế vương nhìn Đỗ Cửu Ngôn.


Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Vương gia, vậy người là không biết nữ nhân, nữ nhân là thú vị nhất.”


Quế vương nghiêm túc, “Ngươi muốn xem, ta cởi trần cho ngươi xem.”


“Đi rồi, đi rồi.” Đỗ Cửu Ngôn chạy trốn.


Quế vương hừ một tiếng, đuổi theo Đỗ Cửu Ngôn.


“Đi ra ngoài?” Thân Đạo Nho có chút kỳ quái, “Ra ngoài thành đi hiện trường lần nữa sao?”


Lúc này, còn đi hiện trường liền nữa?


Hiện trường năm ngoái, đi nhiều lần như vậy không có khả năng còn có phát hiện.


“Không giống, bọn họ là đi phương hướng Tây sơn, không biết làm cái gì.”



Thân Đạo Nho trầm tư một hồi, thấp giọng nói: “Trước hết để cho người theo xem bọn hắn đang làm cái gì, không nên kinh động bọn họ.”


“Đem chuyện này nói cho Trình Công Phụ nghẹn.” Thân Đạo Nho nói bổ sung.


Người đáp lời đi mấy bước, bỗng nhiên quay đầu lại, nói: “Tiên sinh, Khâu đại nhân công bộ tự treo ở trong tù.”


“Đã chết rồi sao?” Thân Đạo Nho ngẩn ra, “Trong tù làm sao tự treo được?”


“Lúc nửa đêm, hắn xé trường bào của mình ninh thành sợi dây, cột sợi dây ở trên lan can lao phòng đánh một nút thòng lọng, lúc được phát hiện, hắn là dán tại lan, người đã lạnh.”


Xem ra, người chỉ cần muốn chết, nhất định có thể dự đoán được biện pháp. Thân Đạo Nho không có nhiều lời, nói: “Đây là chuyện trong triều, chúng ta không nên tham dự, tin tức nghe được thì nghe, ghi nhớ kỹ không nên đi hỏi thăm.”


Người đến xác nhận, khom người lui ra ngoài.


Bất quá, động tĩnh Khâu Văn Lực chết lúc bọn họ tỷ thí, bình tĩnh phảng phất không có phát sinh gì hết.


Thân Đạo Nho nhướng mày, không cảm thấy kỳ quái vì sao có kết quả như vậy.


Mấy người Đỗ Cửu Ngôn ghé vào trên đầu tường của biệt viện.


Biệt viện rất rõ ràng được hậu kỳ cải tạo, chỉ có một đại môn có thể xuất nhập, một đạo tường xây làm bình phong xây ở cổng, ngoài tường xây làm bình phong có mười mấy hắc y coi chừng. Viện tử như là một sân rộng to lớn, viện tử lớn như vậy chẳng phân biệt được nội ngoại viện, mà là vô số viện tử nho nhỏ cùng một chỗ, hợp thành một cái vòng tròn hình viện lạc. Mỗi một cửa tiểu viện, đều lộ vẻ một nho nhỏ bảng hiệu, trên tấm bảng viết tên lịch sự tao nhã.


Điều này làm cho Đỗ Cửu Ngôn nghĩ tới ‘Thổ lâu’ rất nổi tiếng


“Di, ” Đỗ Cửu Ngôn cảm thấy có mấy viện tử có tên nhìn rất quen mắt, “Vương gia, tên này có phải có chút tương tự tên cung hay không?”


Quế vương tựa ở bên tường vây, làm xong chuẩn bị nếu như Đỗ Cửu Ngôn nhìn khỏa nữ, hắn túm nàng xuống . Lúc này nghe nàng nói tên cung, không khỏi bò lên nhìn thoáng qua, nhất thời sắc mặt trầm xuống, cười lạnh nói: “Lá gan không nhỏ!”


Phi Yên cung, Vĩnh Di cung, Dực Khôn cung, Vong Ưu cung.


Nhưng không phải là tên các cung trong hoàng thành.


“Lá gan là đủ mập, ” Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, đánh giá bốn phía, ở giữa viện tử, là một bãi cỏ, trên sân cỏ kiến tạo lương đình rất lớn, tứ diện rũ sa mạn, gió thổi qua sa mạn hơi bay múa hoà lẫn cùng muôn hồng nghìn tía hoa tươi cách đó không xa.


Ở trong bụi hoa bụi cỏ, có rất nhiều vòng hoa bàn đu dây, thạch đôn. . . Trên cỏ trải thảm mao nhung nhung.


Lúc này trong viện có nha đầu mặc quần áo màu hồng xuyên toa bận rộn, như ong mật.

“Làm, làm sao, sao, không, không có, khỏa, khỏa, nữ, nữ nhân?” Tống Cát Nghệ nghi vấn nhìn Cố Thanh Sơn.


Hắn hoài nghi Cố Thanh Sơn lừa hắn.


“Đang, đang ngủ trưa đi.” Cố Thanh Sơn lúng túng ho khan một tiếng, bỗng nhiên, không biết có phải để chứng minh hắn thành thực hay không, lời của hắn vừa rơi xuống, chỉ thấy mấy cửa tiểu viện mở ra, từ mấy người trong viện đi ra mấy vị nữ tử.


Các nàng mặc áo lụa nhẹ mỏng, khoác tóc, đi lại mềm mại giống như hồ điệp bay múa ở trong bụi hoa.



Bọn nữ tử cười cười nói nói, mang theo nha hoàn kiều tiếu đi tới giữa viện tử, đang lúc đi lại, quần áo nhấp nhô, thân thể trong quần lụa mỏng đẫy đà làm người mê mang.


“Ta, ta, ông trời của ta!” Tống Cát Nghệ nhìn thẳng mắt, trong lỗ mũi máu chảy ra, hắn dùng khăn che mũi, đầu cháng váng não phồng, “Cửu, Cửu, Cửu ca, đầu, choáng váng đầu!”


Thân thể của nữ nhân là như vậy.


Tống Cát Nghệ lần đầu tiên thấy.


Bookwaves.com.vn

“Đại kinh tiểu quái.” Đậu Vinh Hưng lau máu mũi, đầu váng mắt hoa giữ lại tường vây.

Chu Tiếu nhảy xuống, niệm một câu A di đà phật.


Quế vương nửa híp mắt kéo Đỗ Cửu Ngôn, “Xuống, xuống đây!”


“Thật đã mắt. Ánh mắt tình dục nhìn cái gì cũng đều tình dục.” Đỗ Cửu Ngôn không chịu xuống, Quế vương che ánh mắt của nàng, “Những thứ này đều không phải là người đứng đắn, nhìn sẽ nổi mục lẹo.”


Mặt của mấy người Yến Thông đỏ bừng, trong lòng mặc dù hiếu kỳ, nhưng vẫn là rụt rè nhảy xuống.


Trên tường rào, cũng chỉ còn lại có Đỗ Cửu Ngôn và Tống Cát Nghệ còn có Đậu Vinh Hưng.


Quế vương dùng sức kéo Đỗ Cửu Ngôn.


Đỗ Cửu Ngôn cố sức phản kháng, gắt gao nhìn chằm chằm, những nữ nhân kia y phục gì cũng không có mặc, mọi người một mảnh hài hòa chơi đùa ở trong viện tử, tiếng cười tùy ý giòn vang, nếu như không phải biết ở đây là địa phương nào, cư nhiên còn có một ý cảnh thoát tục.


Đậu Vinh Hưng chảy máu không ngừng, thật sự là choáng váng đầu lợi hại, trợt xuống ngồi dưới đất, thở dốc nói: “Một nam nhân không chịu nổi đi.”


Tống Cát Nghệ thâm dĩ vi nhiên gật đầu, nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Cửu, Cửu ca, ta, ta, ta muốn, muốn, muốn thành, thành thân.”


“Được!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Về nhà đề thân giúp ngươi.”


Tống Cát Nghệ từ trên tường rào nhảy xuống.


Đỗ Cửu Ngôn cũng rốt cục bị Quế vương kéo xuống tường.


“Hồ đồ!” Quế vương mất hứng.


“Có thu hoạch a.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Chí ít chúng ta biết địa phương này.”


Tiền Đạo An hỏi: “Làm sao bây giờ? Ôm cây đợi thỏ?”



“Ôm cây đợi thỏ thiếu khuyết chứng cứ, chúng ta phải đánh vào nội bộ của địch nhân.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hiện tại, chúng ta cần một vị nữ tử thông minh cơ trí.”


Mọi người ngạc nhiên, máu mũi của Đậu Vinh Hưng rốt cục dừng lại, “Không có nữ tử như vậy đi, hơn nữa. . . để nữ tử nhà lành mặc thành như vậy, thích hợp sao?”


“Có tiền có thể sử quỷ thôi ma.” Đỗ Cửu Ngôn phất tay, “Huyết mạch bành trướng đi, đi, Cửu gia mang bọn ngươi dạo Ngọc Bảo lâu tiêu lửa.”


Ngọc Bảo lâu là thanh lâu nổi danh kinh thành, tọa lạc tại đường phố phồn hoa.


Ở đây tất cả mọi người biết.


“Ngôn Ngôn!” Quế vương nói: “Ngươi trở về, việc này ta làm giúp ngươi.”


Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn, “Ngươi đi an toàn hơn?”


“Vậy khẳng định.” Quế vương ghét bỏ nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Ngươi định lực kém như vậy, ta lo lắng ngươi.”


Chỉ bằng hình dạng nàng vừa xem nữ nhân vẻ mặt sắc mị mị, thực sự để hắn phỉ nhổ.


“Cũng được, ” Đỗ Cửu Ngôn và hắn vừa đi vừa dặn dò, “Tìm một người hai mười hai hai mười ba tuổi, niên kỷ không thể nhỏ, vóc người phải đẫy đà.”


Quế vương nhớ kỹ.


“Thế nào mới xem là đẫy đà, mông lớn?” Quế vương hỏi.


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Cái này cũng coi như phải, còn có ở đây. . .” Đỗ Cửu Ngôn vỗ vỗ ngực của hắn, “Hiểu chứ?”


“Ân, hiểu.” Quế vương ý hưng lan san, “Ngươi trở về đi, việc này ta đi làm.”


Đỗ Cửu Ngôn không đi, “Ta đi núi chờ ngươi, ngươi lĩnh người qua đây, nghìn vạn lần không nên bị người phát hiện.”


“Chờ nữ tử đến rồi, ta còn có lời muốn nói.”


Bookwaves.com.vn

Quế vương căn dặn Tiền Đạo An, “Ngươi trông chừng hắn.”


Tiền Đạo An chắp tay xác nhận, chờ mọi người nhìn theo Quế vương đi, mới theo Đỗ Cửu Ngôn đi núi sau viện tử.


“Cửu ca, những nữ tử này chính là của người phía sau Lục Triêu?” Đậu Vinh Hưng hỏi.


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Biết tên các cung, còn có thủ bút như vậy, xem ra thân phận của người này không đơn giản.”


“Nếu quả thật là như vậy, vậy vụ án này đến đó mới thật sự là chỗ khó.” Chu Tiếu cau mày nói.


Đỗ Cửu Ngôn cũng là ý thức nói, dụng ý thực sự của Ngô Văn Quân cho nàng đi thăm dò vụ án này, có thể căn bản không phải làm khó nàng, mà là Ngô Văn Quân căn bản là biết người sau lưng vụ án này là nàng căn bản không động được cũng không đắc tội nổi.


Đến lúc đó, nếu như nàng truy xét tới cùng, như vậy thế tất sẽ đắc tội thế lực của người này, nếu như bởi vì sợ mà thôi, như vậy nàng chính là phải thua không thể nghi ngờ.


“Ta thật đúng là hiếu kỳ, người này rốt cuộc là người nào?” Đỗ Cửu Ngôn ngồi xuống dưới cái cây, nhìn viện lạc ẩn nấp ở trong rừng cây chân núi, xem ngoại hình chính là một viện lạc thông thường, nhưng ai có thể dự đoán được, viện lạc này là như vậy một phen cảnh tượng.


Đoán chừng Triệu Dục thấy được cũng sẽ tức giận, trong hoàng cung của hắn cũng không có nhiều nữ nhân như vậy, các nữ nhân cũng không có kiều mị hào phóng như thế.



Mọi người ngồi vây quanh, nhìn viện lạc ở chân núi thần sắc khác nhau.


Màn đêm buông xuống, trong thành có người nghe được ngoài thành có mơ hồ tiếng chém giết, còn có hỏa quang phóng lên cao, nhưng lại cấp tốc bị đập chết.


Nhưng sau khi trời sáng quan phủ không có bất cứ động tĩnh gì, cũng không có ai đi nghị luận, chuyện này liền không có tin tức.


Đỗ Cửu Ngôn lại đi nhà Lục Triêu, huynh trưởng Lục Triêu đón nàng, chắp tay nói: “Đỗ tiên sinh, Lục Triêu đã chết, dù là. . . Dù là hắn còn phạm vào chuyện khác, chúng ta cũng không thể ra sức.”


“Ta muốn lục soát lại một lần đồ hắn lưu ở trong nhà.”


Huynh trưởng của hắn không có ngăn, “Người đi theo ta.”


Đỗ Cửu Ngôn mở cái rương gỗ của Lục Triêu, bên trong chứa một ít vật không đáng tiền.


“Thư của Lục Triêu lưu cho các ngươi, ở nơi nào tìm được?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Huynh trưởng của hắn chỉ chỉ dưới một bao phục cũ nát dưới cùng còn có một tráp gỗ, “Bên trong còn có mấy phần thư, người xem xem có thể có dùng không.”


Đỗ Cửu Ngôn mở tráp lấy thư bên trong ra, nhất nhất lật qua, nàng nhìn chằm chằm một phong trong đó, nhịn không được lộ ra vẻ kinh ngạc.


Nàng cầm đồ, đi nha môn, Điếu Đại thấy nàng có chút kinh ngạc, “Đỗ tiên sinh, đã trễ thế này người đến tìm ta có việc?”


“Làm phiền người một việc.” Điếu Đại gật đầu, “Người nói.”


Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Lúc Thân tiên sinh xử lý án của Lưu tú tài bị giết, có khai quan nghiệm thi không?”


“Không có. Đỗ tiên sinh vì sao hỏi án tử của Thân tiên sinh?” Điếu Đại không giải thích được.


Đỗ Cửu Ngôn lôi kéo Điếu Đại, “Đi, đi, chúng ta đi làm chuyện kích thích. Nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi không thể nói ra, không thôi ta sẽ nói với Quế vương, không để ngươi làm ngỗ tác nữa.”


“Quế vương tuy rằng không có quyền gì, thế nhưng muốn xử chết một ngỗ tác, vẫn còn có chút bản lãnh.”


Điếu Đại một đầu mồ hôi, “Đỗ tiên sinh, người nói cái gì chính là cái đó, tiểu nhân nghe người là được.” Người hà tất uy hiếp ta.


Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía hắn cười, “Làm phiền a!”


Vẻ mặt của Điếu Đại bất đắc dĩ, bị Đỗ Cửu Ngôn kéo ra ngoài.


Hai ngày sau, tỷ thí ngày thứ chín, án nữ thi Thanh Nghĩa hà chính thức khai đường thẩm tra xử lí.


Người bên ngoài phủ nha còn nhiều hơn ngày của Yến kinh tụng hành hôm đó. Bởi vì nghe nói vụ án này có thật nhiều nữ nhân, có thật nhiều nam nhân, then chốt, hung thủ giết người Lục Triêu ở mùa thu năm ngoái, đã bị trảm thủ.


Cái này rất đặc biệt, tất cả mọi người thật tò mò, người của Tây Nam làm sao biện tụng án này.


Ngô Văn Quân thay đổi một thân y phục hàng ngày, mang theo môn khách đi phủ nha, chẳng những là hắn, Tiền thị lang hưu mộc cũng mang người mới vừa vào phủ nha.


Song phương đến Thân Đạo Nho đã ngồi ở hậu đường.


Mọi người gặp mặt, hiểu lòng không hết ngồi xuống uống trà.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận