Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 387: CANH MƯỜI LĂM


Dịch giả: Luna Wong


Cố ý an bài án kiện này cho nàng, Ngô Văn Quân vì dời đi trọng điểm và đường nhìn của án tham ô, có thể nói là dụng tâm lương khổ a.


Nhất là giờ này khắc này, sau lưng của hắn hạ độc thủ cho Quý Lâm, lại đi vòng tương tất cả trách nhiệm đều giao cho nàng.


Là sợ Thừa Đức hầu và An quốc công ghen ghét mà trả thù?


Bất quá, ngươi đẩy ta xuống vũng bùn, ta cũng sẽ không để ngươi chỉ lo thân mình, chính là xé cũng phải xé một miếng thịt của ngươi xuống.


Không đau tê rần, ai cũng khỏi xem mình là người ngoài cuộc.


“Thánh thượng, vương gia, các vị đại nhân!” Đỗ Cửu Ngôn tiến lên, đứng ở chính giữa hành lễ với mọi người.


Quý Lâm đánh giá Đỗ Cửu Ngôn, tay xuôi ở bên người siết chặt. . . Ngày đó, hắn ở Tống Ký thấy Đỗ Cửu Ngôn cầm bức họa của Lục Triêu hỏi, hắn chỉ biết sự tình không ổn.


Hắn lập tức dự định bỏ trống nhà.


Nhưng là cũng đã muộn một bước.


Người của Quế vương ngăn ở cửa, hắn không có thể vào cũng không dám bại lộ thân phận.


Không thể làm gì khác hơn là nghĩ biện pháp khác.


Chờ việc này qua đi, hắn tất nhiên phải báo thù.


Thừa Đức hầu mị mắt nhìn Đỗ Cửu Ngôn, ánh mắt ẩn đi một tia sát khí.


Các thế gia công tử nhà cao cửa rộng khác càng khẩn trương nhìn Đỗ Cửu Ngôn, nàng có thể biện tụng rõ ràng hay không, có thể trực tiếp sẽ ảnh hưởng đến số phận cuộc đời này của bọn họ hay không


Từ lúc sinh ra, bọn họ đều là lần đầu tiên, đối mặt với gian nan liên quan đến sinh tử vận mạng như vậy.


“Nếu như sớm biết, lúc ta tỷ thí, sẽ để ta xử lý án kiện khó như thế, ta nhất định lập tức nhận thua.” Lúc nói chuyện, nàng hướng về phía Thân Đạo Nho chắp tay, “Nếu như sớm biết, ta ở Đại Lý tự, ở trong tay của của Ngô đại nhân, sẽ lấy mẫu ngẫu nhiên được án kiện này, buổi sáng hôm đó nói cái gì ta đều sẽ không đi.”


“Nếu như sớm biết , án kiện vừa rút sẽ đụng phải án kiện này, ta nói cái gì cũng phải kính già yêu trẻ thỉnh Thân tiên sinh rút trước.”



“Nếu như sớm biết, ta nhất định rút cái hồ sơ duy nhất không có niêm phong trong một đống án kiện, mà không phải ngẫu nhiên rút hồ sơ không khác gì với những hồ sơ khác trong đống án kiện.”


“Ai, nhưng là thiên kim khó mua sớm biết, ta lấy mẫu ngẫu nhiên vụ án này, có thể thấy được đều là duyên phận a.”


Người có thể đứng ở chỗ này, coi như là thế gia công tử không rành thế sự cũng không phải người ngu, ý tứ trong lời nói của Đỗ Cửu Ngôn, không nghiêm túc cũng làm như nàng lấy lòng mọi người, giành quan tâm của người mà thôi. Nhưng phàm là chăm chú nghe, lập tức có thể nghe được ra, nàng vừa nói ba câu”Nếu như sớm biết”, ý tứ trong đó, phân minh chính là Ngô Văn Quân bày cuộc nàng, để cho nàng lấy mẫu ngẫu nhiên án nữ thi Thanh Nghĩa hà.


Một đống giống nhau hồ sơ, có một hồ sơ duy nhất một bất đồng.


Vì sao có khác nhau như vậy?


Đây là một cục!


Nghĩ sâu, Ngô Văn Quân sao phải để Đỗ Cửu Ngôn lấy án kiện này? Vụ án không đầu mối trong nha môn còn nhiều mà.


Chỉ có một giải thích, chính là Ngô Văn Quân là biết hung thủ của án nữ thi Thanh Nghĩa hà là ai, thậm chí còn hắn biết, trạch tử ở chân Tây sơn là của ai, biết án kiện này rút ra khỏi bùn, sẽ lôi ra bao nhiêu người bao nhiêu phủ đệ.


Vì sao Ngô Văn Quân làm như vậy?


Giải thích duy nhất, chính là hắn liên quan đến án tham ô, ý hắn đồ dùng án thi nữ Thanh Nghĩa hà phân tán quan tâm của thánh thượng đối với án tham ô.


Thực tại ghê tởm!


Thừa Đức hầu bất động thanh sắc liếc nhìn Ngô Văn Quân, hận nha dương dương. Ngô Văn Quân cư nhiên dùng người mới ra đời lần đầu như Đỗ Cửu Ngôn, kéo bọn hắn xuất đầu.


Thực sự đáng trách!


“Ngươi có thể có sai lầm.” Trong lòng của Ngô Văn Quân hỏa hoạn, thật không ngờ Đỗ Cửu Ngôn phát hiện ra một điểm bất đồng thật nhỏ, hắn nói: “Lúc đó, tất cả hồ sơ án kiện đều là giống nhau như đúc, không tồn tại cái bất đồng nào.”


Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía hắn ý vị thâm trường cười.


Nụ cười này thực sự là quá thiếu đánh, Ngô Văn Quân thực sự là muốn động thủ.


“Trở lại chuyện chính, vừa rồi nhất thời cảm khái nói vài câu không nên nói, ta tuổi còn trẻ, miệng vô già lan còn thỉnh thánh thượng và các vị đại nhân thứ lỗi.” Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía Triệu Dục hành lễ.


Triệu Dục nhìn lướt qua Ngô Văn Quân, gật đầu: “Ngươi nói tiếp.”


Ở một bên uống trà đáy mắt của Lỗ Chương Chi xẹt qua tiếu ý.



Quế vương hận không thể đi tới hôn nàng một cái, để bày tỏ vui mừng và bội phục của hắn thời khắc này.


Xử lý Ngô Văn Quân, làm cho hắn một thân tanh tưởi, xem hắn thoát thân thế nào.


“Án nữ thi Thanh Nghĩa hà, kỳ thực một ngày điều tra rõ thân phận của nữ thi, mạch lộ của vụ án lập tức thay đổi đơn giản.” Đỗ Cửu Ngôn lại cười nói.


“Bởi vì, có mười mấy nữ tử giống như nàng ở cái viện kia. Những người này chính là chứng minh tốt nhất.”


Bookwaves.com.vn

“Nhiều người như vậy, chiến trận lớn như vậy còn có cung danh chói mắt, thực sự không phải chính là một kẻ lăn lộn phố phường như Lục Triêu có thể làm được.” Lúc nói chuyện nàng nhìn về phía Quý Lâm, “Xin lỗi Quý thế tử, người nói bằng hữu tặng trạch tử cho người là ai?”


“Một bằng hữu buôn bán, hắn họ Chương, nhân xưng Chương Bách Vạn!”


Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Chương Bách Vạn hiện ở nơi nào?”


“Cái này ta không biết, hắn thường thường chạy chung quanh buôn bán không có chỗ ở cố định, ta có đôi khi muốn tìm hắn cũng khó như lên trời.” Quý Lâm nói.


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Vậy người vẫn là phải tìm a, vì như thế người có thể chứng minh thuần khiết của người!”


Quý Lâm trả lời: “Hôm nay ta bắt đầu cho người đi tìm hắn, thẳng đến tìm được hắn mới thôi.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Vậy tạm thời không nói chuyện Chương Bách Vạn. Phản chính hắn không ở, thế tử gia nói như thế nào cũng có thể.” Nàng ngừng lại, Quý Lâm hơi biến sắc mặt đang muốn nói, Đỗ Cửu Ngôn căn bản không cho hắn cơ hội, “Về trạch tử rốt cuộc là của ai, bởi vì là trọng yếu hơn là, ai đang sử dụng!”


“Chủ tử trong miệng những nữ tử kia nói là ai? Là vị Chương Bách Vạn không có chỗ ở cố định Quý thế tử đều thật lâu không có nhìn thấy sao?”


“Hiển nhiên không phải. Chủ tử trong miệng tất cả nữ tử, kinh qua khẩu thuật của bọn họ, ta vẽ ra bức họa. Chính là Quý thế tử ngươi a.” Đỗ Cửu Ngôn ngồi xổm trước mặt Quý Lâm, mở tranh chân dung của hắn, “Các nàng nói, người là chủ tử, thường mang theo các huynh đệ của người qua bên kia du ngoạn, có lúc hai ba người, có lúc bốn năm người.”


“Lật bảng tên xanh, có lúc một nữ tử có đôi khi ba năm nữ tử cùng nhau hầu hạ.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Quý Lâm, “Ngẫm lại, Chương Bách Vạn thật đúng là bỏ được, đem chuyện tốt như vậy, tặng cho thế tử gia người.”


Sắc mặt của Quý Lâm hắng giọng, “Việc này, ta không phủ nhận. Ta là đi qua bên kia, các nàng nhận thức chủ tử gì, ta không biết.”


“Ta nói rồi, ta có tội!”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Người là có tội, nhưng không chỉ là tội danh tụ chúng dâm loạn vũ nhục hoàng thất đại nghịch bất đạo mà thôi.”



Quý Lâm sợ run lên, Đỗ Cửu Ngôn thoáng cái bỏ thêm cho hắn nhiều tội danh như vậy, còn chỉ là mà thôi.


“Tội của ngươi, là con mắt không vương pháp, thảo gian nhân mạng!” Đỗ Cửu Ngôn lớn tiếng nói: “Giết người, tìm người gánh tội thay thật không hỗ là thế tử gia có quyền thế!”


Quý Lâm lập tức phản bác, “Ngươi chụp cho ta nhiều mũ như vậy, ta không nhận nỗi.”


“Ngươi nhận nỗi!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Cao Phàn và Diêu thị chết như thế nào? Lẽ nào ngươi không biết?”


Quý Lâm nói: “Ta không biết, trong viện nhiều nữ nhân như vậy, ta há có thể mỗi người đều có thể nhớ kỹ, há có thể sinh tử của mỗi người đều có thể rõ như lòng bàn tay.”


“Nàng và người khác có tranh cãi, hoặc là tự mình muốn chết, ta không có kinh lịch đi quản.”


Quý Lâm rất khẳng định, Đỗ Cửu Ngôn căn bản không có chứng cứ để chứng minh là đích thân hắn giết Diêu thị.


Chỉ cần không phải chịu tội giết người, tụ chúng dâm loạn các loại, thánh thượng tối đa tước thế tử vị của hắn, tước tất cả chức vụ của hắn, để hắn bế môn tư qua mà thôi.

Chỉ cần còn có thể tiếp tục sống, hắn sẽ không sợ không có cơ hội đông sơn tái khởi.


“Đúng vậy, nàng và người khác có tranh cãi, ngươi làm thế nào biết.” Đỗ Cửu Ngôn cười, hỏi: “Như vậy, ngươi cho rằng Lục Triêu bị xử tội giết người, có oan hay không?”


Quý Lâm nói: “Đúng, ngươi nói không có sai, Lục Triêu và ta là bằng hữu.”


Bookwaves.com.vn

“Nhưng là, coi như là bằng hữu thì như thế nào, ta không có khả năng biết tất cả chuyện của hắn, hắn giết người hay không ta cũng không chuyện vô pháp cho người biết đáp án.”


Khẩu tài thật đúng là tốt, xem ra đêm hôm đó đánh nhau một trận xong, biết diệt khẩu vô vọng liền ở nhà dùng sức suy nghĩ chuyện này đi?


Nghĩ cũng không tệ lắm, chí ít rất chu toàn.


Bất quá, không có diệt khẩu chính là sai sót lớn nhất của hắn, Đỗ Cửu Ngôn xoay người ôm quyền, nói: “Thánh thượng, chẳng biết có thể thẩm vấn mười sáu vị nữ tử kia không!”


Sắc mặt của Quý Lâm đại biến, trấn định đạm nhiên mới vừa rồi vô tồn.


“Có thể!” Triệu Dục nói xong, ánh mắt đảo qua mọi người, Thân Đạo Nho bất động thanh sắc rũ đầu, nhưng Triệu Dục dĩ nói: “Thân Đạo Nho, trẫm cho ngươi nửa canh giờ, ngươi và Tiết Án đi thẩm vấn mười sáu vị nữ tử.”


“Vâng!” Thân Đạo Nho bất đắc dĩ ra khỏi hàng, hỏi một vấn đề chỉ có hậu sinh mới hỏi, “Đỗ tiên sinh, hỏi vấn đề nào?”


Hắn bất quá là chân chạy phụng mệnh và thay người làm việc, không có quan hệ gì với hắn.


“Thì hỏi, chủ tử của bọn hắn ở trong viện tử giết bao nhiêu nữ nhân. Tách các nàng ra thẩm vấn, như vậy cho ra lời chứng độ có thể tin cao hơn một chút.” Lúc nói chuyện ngừng lại, lại nói: “Để tránh khỏi, oan uổng Quý thế tử sẽ không tốt.”


Thân Đạo Nho gật đầu, cùng Tiết Án trở về phủ nha.



Đỗ Cửu Ngôn một lần nữa ngồi xuống, chờ lời chứng.


Nửa canh giờ trôi qua rất nhanh, Thân Đạo Nho và Tiết Án mang theo mười sáu lời chứng trở về.


Sắc mặt của Quý Lâm trắng bệch, lung lay sắp đổ.


Hắn rất hối hận, ban đêm hôm đó dù là mạo hiểm lớn hơn nữa, cũng phải giết hết những nữ nhân kia.


“Tốt, rất tốt!” Triệu Dục nhìn lời chứng Thân Đạo Nho đưa lên, “Trẫm thô thô đảo qua như thế, trong ba phần lời chứng ngươi đã giết hai người!”


“Còn dư lại, ngươi tới đọc ba!” Triệu Dục ném lời chứng xuống long án.


Quý Lâm sợ chân mềm, quỳ đều quỳ không được, nào dám tới đón.


Thừa Đức hầu cũng quỳ theo xuống tới, lão lệ tung hoành lên án, “Ngươi nghiệp chướng này, nhìn ngươi ra vẻ đạo mạo nhưng không ngờ là một súc sinh!”


Lúc nói chuyện, hắn đi bằng đầu gối, mạnh mẽ vả Quý Lâm hai cái tát, lại hành lễ nói: “Thánh thượng, Quý Lâm từ nhỏ nhu thuận nhát gan, lớn như vậy đến một con gà cũng không có giết qua, mỗi tháng mùng một mười lăm đều phải đi theo mẫu thân hắn ăn chay niệm phật.”


“Hắn, hắn không có khả năng làm ra loại sự tình này a.” Thừa Đức hầu nói: “Nhất định là có người hãm hại hắn, thiết kế cục này.”


Đỗ Cửu Ngôn ngồi như trước, lời chứng đều tới, nàng vẫn là bớt nói cho an lành.


“Hiện tại lại tới biện giải, nói bị người đầu độc bị người hãm hại? Có người hãm hại hắn, bày cuộc hắn, nhưng có người đè tay hắn giết người sao?” Triệu Dục chỉ vào Thừa Đức hầu, “Lời như vậy, ngươi có thể nói ra miệng, trẫm lại nghe không lọt.”


“Mặt mũi của tổ tiên Quý phủ ngươi, đều ném luôn rồi.”


“Đỗ Cửu Ngôn!” Triệu Dục nhìn chằm chằm hai phụ tử Thừa Đức hầu, “Chứng cứ và đầu mối bây giờ ngươi nắm giữ, Quý Lâm tổng cộng giết bao nhiêu người?”


Đỗ Cửu Ngôn chắp tay trả lời: “Hai phu thê Cao Phàn.”


“Án này, trẫm giao cho Thân Đạo Nho và Đỗ Cửu Ngôn, mệnh hai người tiếp tục tra!” Triệu Dục nhìn chằm chằm Quý Lâm, “Trẫm muốn nhìn, trong tay những người to gan lớn mật như các ngươi rốt cuộc có bao nhiêu mạng người!”


Thân Đạo Nho cười khổ, tiến lên xác nhận.


“Còn có các ngươi.” Triệu Dục lúc này mới nhìn chằm chằm mười bốn người vẫn như khúc gỗ, một cử động nhỏ cũng không dám, “Chỉ cần các ngươi không có giết người, trẫm cho các ngươi cơ hội hối cải để làm người mới.”


“Ai theo cân hắn đi qua chỗ đó, đứng ra!”


—— lời nói ngoài ——


Có vé tháng đi ra tựu đầu a a a



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận