Q1 – CHƯƠNG 389: CANH MƯỜI BẢY
Dịch giả: Luna Wong
“Vậy Thân tiên sinh cho rằng, lúc nào thích hợp đi tìm Nhâm các lão?” Lục Trán hỏi.
“Bây giờ vẫn là không dễ nói, nhưng ta cho rằng chờ án kiện này tra rõ, hẳn là không sao.” Thân Đạo Nho nói.
Trình Công Phục ngưng mi, hỏi: “Hỏi một câu không khéo, Thân tiên sinh vẫn là giữ ý như lúc ban đầu chứ?”
Thân Đạo Nho cười cười, nói: “Đó là tự nhiên, lão phu bất biến ước nguyện ban đầu.”
“Được, vậy chuyện này làm phiền tiên sinh phí tâm.” Trình Công Phục đứng dậy, nói: “Tiên sinh bận rộn một ngày, hai người chúng ta sẽ không quấy rầy tiên sinh nữa, cáo từ!”
Thân Đạo Nho gật đầu, để thư đồng tiễn hai người ra ngoài.
Tìm một tiệm cơm nhỏ, hai người ngồi xuống ăn cơm, Lục Trán thấp giọng nói: “Nếu như hắn đổi ý, làm sao bây giờ?”
Trình Công Phục trầm mặc, nói: “Không biết!”
Bọn họ bỗng nhiên có một loại cảm giác bị người bóp ở trong lòng bàn tay, vô luận qua đông hay tây cũng không do bọn họ tự chủ nữa.
Một đêm này, là vô số người không ngủ.
An quốc công nhìn muội muội khóc ở trước mặt mình, năm nay hắn đều hơn sáu mươi sắp bảy mươi rồi, muội muội của hắn tự nhiên tuổi cũng không nhỏ.
Lúc này khóc, để hắn nghĩ tới tràng cảnh lúc đó huynh muội bọn họ đùa giỡn, hắn thất thủ làm đau muội muội, nàng vẫn ngồi ở trước mặt hắn khóc, khóc đến hắn nhận sai chịu thua, mới thút thít chậm rãi dừng lại.
Một chiêu này, muội muội của hắn dùng cả đời, dù là hiện tại tuổi gần thất tuần, vẫn còn dùng chiêu này với hắn.
“Tiểu muội, ” An quốc công nói: “Không phải ta không muốn cứu Quý Lâm, mà là chuyện này chọc thánh thượng thật sự nổi giận!”
“Ngươi bảo ta hiện tại đi cầu, chẳng những không có tác dụng, nói không chừng còn phải liên lụy cái mặt mấy chục năm này của ta.” An quốc công nói: “Ngươi đừng có gấp, hiện tại án tử vẫn đang tra, cuối cùng định kết quả gì, ta lại cầu thánh thượng, ngươi thấy được không.”
Thừa Đức hầu phủ Tần thái phu nhân đầy mặt nước mắt, nếp nhăn nổi lên trên mặt mang hai hàng lệ, nàng trừng An quốc công, nói: “Quý Lâm từ nhỏ thông minh nhu thuận, ngươi cũng là nhìn hắn lớn lên. Hài tử kia không có khả năng giết người.”
“Hắn không có giết người, chuyện viện tử gì đó, chính là làm việc nhỏ, nếu như thánh thượng xử nặng chính là chuyện bé xé ra to!”
“Ca, Quý Lâm là thế tử nhà của chúng ta, là trụ cột trong nhà, nếu là hắn ngã nhà của chúng ta thực sự ngã.” Tần thái phu nhân nói: “Vậy, ta, ta cũng không sống được.”
Vừa nói vừa khóc lên.
An quốc công bị khóc đau đầu, xoa trán nói: “Nên nói ta cũng đều nói với ngươi rồi, ngươi cũng không phải người không hiểu đạo lý, dù là ngươi nói nữa, ta cũng không có cách nào!”
“Ngươi nói, ngươi muốn ta làm gì?” An quốc công nói.
Tần thái phu nhân lau nước mắt nhìn An quốc công, há mồm, An quốc công bỗng nhiên nổi giận, chìm mặt nói: “Tiểu muội, ngươi cũng là người sáu mươi tuổi rồi, nói chuyện làm việc ngươi phải có chừng mực, phải qua đầu óc.”
“Ca, đây chính là Quý Lâm, là tôn tử của ta a.” Tần thái phu nhân nói.
An quốc công đứng dậy, nói: “Ngươi không nên nói nữa. Ta tận lực bảo vệ mạng của hắn, nhưng chuyện khác ta không biết làm. Triều đình cũng không phải của Tần gia, không phải ngươi muốn làm cái gì thì có thể làm cái nấy.”
“Đi về nhà đi.” An quốc công phất tay áo ra ngoài.
Tần thái phu nhân đuổi theo ra, hô: “Đại ca, ngươi, ngươi quá thiên vị!”
An quốc công không có trở về.
Tần thái phu nhân tựa ở cửa, gào khóc.
Tĩnh Ninh hầu cũng đang quan sát Hàn Tử Lộ, cửa phòng đóng lại, hắn thấp giọng hỏi: “Ngươi không có gạt chúng ta?”
“Không có!” Hàn Tử Lộ nói: “Bất quá cái viện kia ta có nghe nói, nhưng chưa từng đi.”
Tĩnh Ninh hầu tin tưởng nhi tử, chầm chậm ngồi xuống, thật dài thở phào nhẹ nhõm, “Việc này, vẫn đang tra chứng, còn chưa kết thúc.”
“Thánh thượng nói không chừng sẽ mượn cái này làm khó dễ, triệt để chấn chỉnh triều đình lần nữa.” Tĩnh Ninh hầu nói: “Chúng ta không thể gây phiền toái cho cô mẫu ngươi, ném mặt của cô mẫu ngươi.”
Hàn Tử Lộ chắp tay xác nhận, “Phụ thân yên tâm, trong lòng nhi tử đều biết, sẽ không hồ đồ!”
“Vậy là tốt rồi.” Tĩnh Ninh hầu hỏi: “Mặc Hề lần này sau khi trở lại kinh thành, có phải không hề thân cận với ngươi nữa hay không?”
Hàn Tử Lộ gật đầu, “Ta hẹn hắn hai lần hắn đều từ chối. Mặc Hề hắn khác trước rồi.”
“Hài tử này, cũng không biết đang suy nghĩ gì, ” Tĩnh Ninh hầu cũng không có cách nào. Theo đạo lý nói Quế vương và nhà hắn nên là thân thiết nhất, nhưng bây giờ, hắn căn bản không lui tới với bọn họ.
Bọn họ đến nguyên nhân gì đều đoán không được, mạc danh kỳ diệu như vậy.
“Trong khoảng thời gian này hắn giúp đỡ Tây Nam Đỗ Cửu Ngôn phá án, chờ mấy ngày nữa rảnh rỗi ta thỉnh hắn đến nhà lần nữa.” Hàn Tử Lộ nói.
“Ân. Ngươi là biểu ca của hắn, theo lý nên đảm đương một chút, khai đạo cho hắn nhiều vào, đừng để hắn bị người lừa lạc lối.” Tĩnh Ninh hầu nói.
Hàn Tử Lộ xác nhận.
Sát vách Tĩnh Ninh hầu trong An Khánh bá phủ truyền đến tiếng khóc của nữ nhân. . .
Ngày thứ hai lâm triều, là náo nhiệt hồi lâu chưa từng thấy, người thường ngày không thượng triều, đều tới.
Triệu Dục ở trên tảo triều phát một trận lửa , trách phạt bảy tám hộ, giao trách nhiệm những người khác đi về nhà tự tra.
Mọi người thấp thỏm lo âu đi về nhà.
Bookwaves.com.vn
Ngô Văn Quân và Nhâm Duyên Huy ở trong phòng uống trà, đóng cửa bên ngoài có người coi chừng, Ngô Văn Quân nói: “Đại nhân, tình huống quả nhiên không ngoài sở liệu, hiện tại điểm quan tâm của tất cả mọi người, đều ở trong chuyện này.”
“Việc này ngươi làm vô cùng tốt.” Nhâm Duyên Huy tán thưởng không ngớt, “Bất động thanh sắc, lại đẩy tiểu tử Đỗ Cửu Ngôn kia ra. Tiểu tử kia thực sự quá càn rỡ, bổn quan nghe hắn nói, da đầu căng cứng tê dại.”
Ngô Văn Quân xác nhận, hắn cũng có cảm giác như vậy.
“Bất quá cũng may, hắn thua, từ hôm nay trở đi hắn không phải là hội trưởng Tay Nam nữa, chờ vụ án này điều tra rõ ràng, bảy ra một chuyện gì đó loại hắn ra!”
Chỉ sợ nàng trở lại kinh thành lại gặp phải một chuyện gì nữa.
Thực sự để người đau đầu.
“Hắn và Quế vương gia, đều là. . .” Ngô Văn Quân ngại nói ba chữ gậy khuấy phân, thế nhưng hắn thực sự là cảm thấy thế.
Quế vương không sợ trời không sợ đất, Đỗ Cửu Ngôn còn lại là một lăng đầu thanh.
Quế vương xử không xong, Đỗ Cửu Ngôn bọn họ vẫn là có biện pháp.
. . .
Trình Công Phục và Lục Trán ngồi ở trong quán trà, bốn phía cũng đang thảo luận đại án tử ngày hôm qua, có người nói: “Cuối cùng ở trong ngự thư phòng, vẫn là Đỗ tiên sinh biện tụng, vụ án này, cuối cùng vẫn là Tây Nam ở kết thúc công việc.”
“Kết thúc công việc có ích lợi gì, Tây Nam thua a. Ngày hôm qua thánh thượng đều muốn tước chức vị hội trưởng của hắn. Sau này Tây Nam chính là của Yến kinh rồi.”
“Đây còn chưa tới cuối cùng, thánh chỉ còn chưa có hạ a.”
“Hai kiện đại án tử đều còn chưa có kết quả, kim khẩu của thánh thượng nói một câu là được. Sáng sớm hôm nay ta ăn điểm tâm, nghe được hai tụng sư của Yến kinh cũng đang thảo luận Thân Đạo Nho đang chọn hội trưởng Tây Nam.”
“Đỗ tiên sinh cũng quá oan!”
“Hắn cũng quang minh, một câu cầu tình nói cũng không có nói. Thua chính là thua, đủ đàn ông!”
Mọi người theo xác nhận.
Trình Công Phục và Lục Trán mục trừng khẩu ngốc, một lúc lâu bọn họ đứng dậy, thẳng đến Yến kinh.
Thân Đạo Nho không ở, Trình Công Phục nói: “Ta ở phòng chờ hắn trở về.”
“Đây là sáng sớm, ” thư đồng tức giận nói: “Hội trưởng chúng ta nhất định phải chờ đến tối mới có thể trở về, nếu các ngươi muốn chờ thì cứ chờ đi, ta sẽ không quản các ngươi.”
Thư đồng nói chuyện xong liền đi.
Trình Công Phục và Lục Trán ngồi ở trong phòng, liền nghe tụng sư và các học sinh phía ngoài nhất bát nhất bát kinh qua, cũng rất cao hứng, “Tuy rằng chúng ta chướng mắt Tây Nam, thế nhưng hiện tại nó đã thuộc tụng hành của chúng ta, vậy sau này không còn có tư cách mạnh mẽ phàn so với chúng ta nữa.”
Bookwaves.com.vn
“Cứ một tụng hành như vậy, nội bộ của bọn họ còn đấu loạn thất bát tao.”
“Ta nghe nói, có hai vị đại tiên sinh của bọn họ đi cầu hội trưởng của chúng ta, để hội trưởng thắng Đỗ Cửu Ngôn, cho bọn họ làm hội trưởng. Các ngươi nói, vì sao bọn họ đần như vậy, có phải ở địa phương nhỏ lâu này, người sẽ biến thành ngu hay không?”
“Vậy khẳng định, sao có thể nhìn thấy thế diện gì.”
Nói chuyện mấy người nở nụ cười, “Bọn họ cũng không nghĩ, có Đỗ Cửu Ngôn ở, Tây Nam vẫn là Tây Nam. Đỗ Cửu Ngôn không ở, Tây Nam còn gọi Tây Nam sao? Bọn hắn tự cho rằng bản thân đều có năng lực, thực sự là buồn cười.”
Mặt của Trình Công Phục cà một chút đỏ lên, giống như là bị người đánh một bạt tai.
Phát mộng, trong đầu ông ông vang.
Hắn mang theo Lục Trán phi khoái ly khai Yến kinh, vừa đi vừa nói: “Nhâm các lão mỗi buổi trưa cũng sẽ về nhà nghỉ ngơi, chúng ta ở cửa nhà hắn chờ.”
Hai người đứng ở trong ngõ hẻm của Nhâm phủ.
Buổi trưa, Nhâm Duyên Huy quả nhiên và môn khách cùng nhau không nhanh không chậm trở về, hai người nghênh đón đường, nói: “. . . Tây Nam truyền lại đời sau gần hai trăm năm, là tổ sư gia một tay nâng đỡ, hiện tại không thể cứ thế mà bị tụng hành khác chiếm đoạt a.”
“Đây sẽ trở thành tai nạn của nghề tụng sư, là tổn thất của triều đình a.”
Nhâm Duyên Huy nhìn hai người, hỏi: “Ngay lúc đó đổ ước các ngươi đã ứng, nên nguyện thua cuộc. Hiện tại trở lại cầu tình, có phải đã muộn hay không?”
“Đó là Đỗ Cửu Ngôn đổ ước.” Lục Trán bật thốt lên: “Hắn không phải người của Tây Nam, hắn căn bản không có để Tây Nam vào mắt, sống chết của Tây Nam không hề có quan hệ đến hắn a.”
Nhâm Duyên Huy nhìn hai người, cười, nói: “Nếu như lão phu không có nhớ lầm, lúc đó Phó Hoài Cẩn gặp chuyện không may, thánh thượng muốn xác nhập, là Đỗ Cửu Ngôn cầu Tiền thị lang và thái hậu nương nương, mới bảo trụ được.”
“Hiện tại hắn thua mất, cũng không có gì chứ.” Nhâm Duyên Huy nói: “Được rồi, hai người các ngươi đi đi, lão phu còn có việc không cùng các ngươi nhiều lời.”
Lúc nói chuyện, đi vào vừa, đóng cửa.
Môn khách hỏi: “Đại nhân, hai người kia chỉ vì cái trước mắt, có thể dùng một lát?”
“Không địa phương nào có thể dùng được, trêu chọc chính là một tai họa.” Nhâm Duyên Huy chẳng đáng dùng, Đỗ Cửu Ngôn thua tỷ thí đã đánh mất chức vị, hiện tại lại đắc tội nhiều người như vậy.
Căn bản không cần hắn xuất thủ.
Môn khách xác nhận.
. . .
Trong phủ nha, Đỗ Cửu Ngôn và Tề Đại Thanh đối diện uống trà, Thân Đạo Nho đứng ở ngoài cửa nói chuyện với Đan Đức Toàn.
Nàng tùy ý đảo hồ sơ trong tay, thở dài nói: “Lúc này đây tùy thuộc ba án kiện cũng không dễ dàng a, đại nhân cực khổ.”
“Ở kỳ vị mưu kỳ chức, bổn quan phải làm, không nói tới khổ cực.” Tề Đại Thanh cười khanh khách nói.
Đỗ Cửu Ngôn cười cười, nói: “Án tử của Lưu tú tài may đụng phải Thân tiên sinh, không thôi án tử của cả nhà sợ rằng tiếp qua bao nhiêu năm đều khó điều tra rõ.”
“Trương Tam thông người này, âm hiểm giả dối thủ đoạn tàn nhẫn, chết thêm một trăm lần cũng không oan uổng hắn.” Tề Đại Thanh nói.
Đỗ Cửu Ngôn thâm dĩ vi nhiên, sắc mị mị nói: “Nhắc tới, phu nhân của Lưu tú tài rốt cuộc đẹp a, so với mười sáu vị nữ tử bị giam kia, ai đẹp hơn.”
“Ôi chao, người chết vi đại sao có thể. . .” Tề Đại Thanh nói phân nửa, bởi vì theo lời của Đỗ Cửu Ngôn xong, đầu óc của hắn nhảy ra một cách nghĩ đáng sợ.
Phu nhân của Lưu tú tài. . . Diêu thị. . . Những nữ nhân kia. . . Đều là thiếu phụ khuôn mặt đẹp.
Lục Triêu là thay người gánh tội, vậy, vậy Trương Tam thông thì sao?
Cả người của Tề Đại Thanh rét run nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn, muốn thông qua sắc mặt của nàng, nhìn ra nàng đang suy nghĩ gì.
“Đại nhân làm sao vậy?” Đỗ Cửu Ngôn vẻ mặt không hiểu nhìn hắn, “Nghĩ đến chuyện gấp gáp?”