Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 392: CANH HAI MƯƠI


Dịch giả: Luna Wong


Huyết sắc trên mặt của Thân Đạo Nho trong nháy mắt thối lui, hắn nhìn về phía Tề Đại Thanh, “Tề đại nhân, một đêm này hắn gặp qua cái gì?”


“Không có, ” Tề Đại Thanh nói: “Đều có người canh chừng.”


Thân Đạo Nho một lần nữa ngồi xuống, Đỗ Cửu Ngôn một cước bước vào, “Đang nói gì đấy, sắc mặt ngưng trọng như thế a.”


“Di, một cổ mùi máu tươi, Thân tiên sinh người bị thương sao?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Thân Đạo Nho cấp tốc vo huyết thư thành một đoàn.


“Vật gì vậy, hiếm lạ như thế.” Đỗ Cửu Ngôn thật nhanh đoạt lại, “Ai nha, đây là huyết thư a, không có thể đồ hiếm lạ như vậy.”


Thân Đạo Nho gắt gao nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn, “Ngươi không nên giả bộ nữa, sự tình ngươi đã sớm biết có phải hay không?”


“Chuyện gì?” Đỗ Cửu Ngôn vẻ mặt ngây thơ, “Thân tiên sinh, tuổi ta còn nhỏ lại dốt, người không bằng nói trực tiếp một chút a.”


Thân Đạo Nho nhìn chằm chằm nàng không nói gì.


Bầu không khí trong phòng căng thẳng phảng phất như dây cung, dùng thêm chút lực sẽ gãy mất.


Thân Đạo Nho nở nụ cười, “Đang có chuyện muốn nói với Tề đại nhân và Đỗ tiên sinh.”


Đỗ Cửu Ngôn lộ ra biểu tình chăm chú lắng nghe.


“Án kiện của ta trước đó, án kiện Trương Tam thông giết một nhà Lưu tú tài, có chút vấn đề. Huyết thư này chính là ta bảo Trương Tam thông viết, chúng ta chuẩn bị một lần nữa thẩm tra xử lí.” Thân Đạo Nho nói.


Đỗ Cửu Ngôn lộ ra biểu tình nguyên lai như vậy, chắp tay nói: “Thân tiên sinh, bội phục loại tinh thần tự tra tự kiểm này của người, người quả nhiên là tấm gương của thiên hạ tụng sư a!”


Thân Đạo Nho tức giận đau phổi, nhưng lại không có biện pháp nào với người trước mặt này.


Tức giận tổn thương phổi ngươi cũng phải nhịn!


Thực sự là tiếc nuối Quế vương không ở, bằng không lúc này nghe một chút lời nói mát của Quế vương, nhất định đại khối nhân tâm.


“Vậy một lần nữa thẩm tra sao?” Tề Đại Thanh hỏi: “Hồ sơ đã trình hình bộ, sẽ chờ mùng hai tháng mười thu thẩm.”



Thân Đạo Nho chắp tay, nói: “Thêm phiền toái cho Tề đại nhân rồi.”


“Sẽ không, không có người bị oan án sai mới là trọng yếu nhất.” Tề Đại Thanh nói: “Như vậy, ta sẽ đi hình bộ ngay bây giờ.”


Thân Đạo Nho vô lực gật đầu.


Đỗ Cửu Ngôn khí định thần nhàn ngồi ở một bên uống trà, Thân Đạo Nho cùng nàng cười nói: “Đỗ tiên sinh ngồi chơi, chúng ta đi hình bộ.”


“Đi thong thả!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đại nhân và tiên sinh cực khổ.”


Tề Đại Thanh gật đầu, đi ra cửa.


Một lúc lâu sau, kinh thành lần thứ hai sôi trào, mọi người lần thứ hai trò chuyện hai hành tỷ thí .


“Thân tiên sinh tự mình đi hình bộ, yêu cầu rút về tra lại, mấy vị đại nhân hình bộ đều nổi giận, hỏi hắn đã làm gì.”


“Vậy nếu là như vậy, tỷ thí lần này, thắng là Tây Nam đi?”


“Đó là dĩ nhiên, án tử Đỗ tiên sinh thật có hung thủ, không chỉ tra thanh thanh sở sở, còn mang ra một án tử lớn như vậy!”


“Đỗ tiên sinh thật đúng là lợi hại a, thanh niên tài giỏi đẹp trai, năng lực siêu phàm!”


“Kết quả này, thật là làm cho người nghĩ không ra a. Nên án tra nhanh vô ích, còn phải ổn và chuẩn a.”


Thân Đạo Nho từ hình bộ chật vật đi ra, hôm nay là một ngày nhục nhã từ lúc hắn hành nghề tới nay.


Coi như là năm đó hắn theo phía sau tiên sinh làm một học đồ nho nhỏ cũng là được người tôn kính tiên sinh, nhưng là hôm nay, bộ mặt đạm nhiên của hắn vô tồn.


“Thân tiên sinh, ” một vị môn khách tiến lên đây, chắp tay nói: “Ngô đại nhân thỉnh người qua đó.”


Thân Đạo Nho duy trì thong dong, lại cười nói: “Được, qua ngay.”


Hắn đến phòng trực nghỉ ngơi của Ngô Văn Quân, đẩy cửa ra Ngô Văn Quân đang vùi đầu vào xem công văn. Thân Đạo Nho tiến lên hành lễ, nói: “Ngô đại nhân.”


Ngô Văn Quân cũng không có ngẩng đầu lên.


Thân Đạo Nho lúng túng đứng ở đằng xa.


Tuổi của hắn lớn hơn Ngô Văn Quân mười tuổi, hắn cũng là xuất thân tiến sĩ, thứ tự năm đó cũng cao hơn người trước mặt này rất nhiều.



Nếu như năm đó hắn cũng đi con đường làm quan, hôm nay quan chức của hắn sẽ không thấp hơn Ngô Văn Quân.


Nhưng là, hắn vì mộng tưởng vì làm tụng sư, hắn bỏ qua.


Nhưng là hôm nay, hắn nhưng không thể không cúi đầu trước mặt Ngô Văn Quân.


Thân Đạo Nho chịu đựng, lại nói một câu, “Ngô đại nhân!”


“Thân Đạo Nho, Yến kinh tụng hành ở trong tay ngươi phát triển không ngừng, bổn quan giống người trong thiên hạ, nghĩ đến năng lực của ngươi siêu phàm, là đáng giá được người tôn kính.” Ngô Văn Quân từ từ ngẩng đầu nhìn đối phương, chán ghét cùng khí nộ trong mắt là không chút nào che giấu, “Xem ra, bổn quan và người trong thiên hạ, nhìn lầm ngươi.”


Bookwaves.com.vn

Thân Đạo Nho nói: “Học sinh xấu hổ, lần này quả thực xảy ra sai lầm.”


“Sai lầm?” Ngô Văn Quân vỗ bàn mắng: “Ngươi lầm lúc nào không lầm, hết lần này tới lần khác sai lầm vào lúc này?”


“Nguyên bản thắng cục, lại sinh sôi bị bản thân ngươi biến thành như vậy.”


“Ngươi không phụ lòng danh tiếng của ngươi, không phụ lòng người vinh dự và tôn kính ngươi sao?” Ngô Văn Quân nói.


Thân Đạo Nho tức giận trước mắt biến thành màu đen, Ngô Văn Quân này thực sự thật là quá đáng! Hắn quả thực nên cảm thấy thẹn, nhưng là làm tụng sư, trong tay của người nào không có một hai lần sai lầm, nhưng đến trong miệng hắn, sao lại thành có lỗi với danh tiếng của bản thân rồi.


Coi như là tổ sư gia năm đó, cũng là có sai lầm.


“Học sinh lật lại bản án tái thẩm, vốn là lo liệu chuẩn tắc và hành vi thường ngày của tụng sư. Cuối cùng, học sinh nhất định sẽ tra án tử này thanh thanh sở sở, rõ ràng.” Thân Đạo Nho nói: “Đại nhân cũng không cần tức giận như vậy, án kiện vẫn đang tra, vòng xoáy vẫn phát triển như cũ, đối với đại nhân người mà nói, cũng không tổn thất.”


Ngô Văn Quân nhìn hắn, bị tức nở nụ cười.


“Bổn quan nhọc lòng, cho Đỗ Cửu Ngôn một án kiện đơn giản, lẽ nào ngươi không nhìn ra bổn quan đang bảo vệ ngươi sao?” Ngô Văn Quân nói: “Cô phụ của ngươi, chính là tổn thất lớn nhất của bổn quan!”


Dục gia chi tội hà hoạn vô từ, Thân Đạo Nho không lời nào để nói.


“Ta cho ngươi biết, vô luận ngươi dùng biện pháp gì, đều không thể để Đỗ Cửu Ngôn tiếp tục làm hội trưởng Tây Nam!” Ngô Văn Quân nói.


“Ngươi không làm được, ta để ngươi lăn ra khỏi vị trí hội trưởng Yến kinh!”


Sắc mặt của Thân Đạo Nho tái xanh, muốn phản bác, nhưng ý của Ngô Văn Quân cũng không xung đột với hắn, hắn nhịn, chắp tay nói: “Vâng! Học sinh nỗ lực.”



Ngô Văn Quân không muốn nhìn thấy hắn nữa, phất phất tay.


Thân Đạo Nho cáo lui ra ngoài.


“Thực sự là ngu xuẩn, ” Ngô Văn Quân nhấp một ngụm trà, khí nộ trên mặt tán đi không ít, hắn không có tức giận nhiều, bởi vì mất mặt không phải hắn. Hắn chỉ là đơn giản, muốn Thân Đạo Nho sinh sự với Đỗ Cửu Ngôn.


Chỉ có khuấy nước càng đục, án tham ô mới có thể bình ổn vượt qua.


“Đại nhân, ” môn khách dẫn một tiểu nội thị tiến đến, Ngô Văn Quân đứng dậy hỏi: “Hà công công tới, là thánh thượng có cái gì phân phó?”


Hà công công là con nuôi của Tiết Án, tương lai Tiết Án lui xuống đi, hắn chính là người phục vụ trước mặt Triệu Dục.


“Ngô đại nhân, ” Hà công công cười nói: “Thánh thượng biết chuyện Yến kinh yêu cầu lật lại bản án, nên dặn đại nhân người, ở không giám sát một hai, lần này cũng không nên xuất hiện chuyện như vậy nữa.”


Ngô Văn Quân vội xác nhận.


“Thánh thượng còn phân phó khác, nếu Thân Đạo Nho muốn tra lại án kiện, vậy án của Quý Lâm liền do hội trưởng Tây Nam Đỗ Cửu Ngôn chủ trì đại cục, do Tề Đại Thanh phụ trợ.”


Chuyện này không cần nói với Ngô Văn Quân, nhưng nói một câu, cũng là coi trọng hắn.

Ngô Văn Quân xác nhận.


Hà công công cáo từ.


Bookwaves.com.vn

. . .


Đỗ Cửu Ngôn nhìn khế ước bán thân Đan Đức Toàn đưa tới , “Bao nhiêu người xác định còn sống?”


“Ba mươi ba người xác định đều còn sống.” Đan Đức Toàn nói: “Có mấy người tuy rằng dời đi rồi, nhưng cũng đều là chuyện của năm nay, xác định không có chết ở cái viện kia.”


Tổng cộng năm mươi ba tờ khế ước bán thân, mười sáu người bị giam, đã chết Diêu thị, thê tử của Lưu tú tài cũng không có bán mình. . .


Đã biết có thể tra được, chính là nhiều như vậy.


“Nói như vậy, còn có ba người tung tích không rõ, sinh tử chẳng biết?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Đan Đức Toàn gật đầu, “Hôm qua trong lời khai của mười sáu nữ nhân, thì có ba nhân mạng, phải là ba người này.”


“Có cần tìm thi thể hay không?” Đan Đức Toàn hỏi.


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Cần! Để Trương Tam thông dẫn đường, tìm hết tất cả mọi người bên người Quý Lâm, ai tìm được chỗ chôn xương của ba người kia, xét giảm hình phạt.”


“Được, ta đây phải đi xử lý.”



Đỗ Cửu Ngôn lại gọi hắn trở về, thấp giọng thông báo một câu, Đan Đức Toàn ngạc nhiên, “Như vậy, động tĩnh có phải quá lớn hay không?”


“Không lớn, người có tội đương nhiên phải phạt!”


Đan Đức Toàn xác nhận đi.


Hắn phát hiện hợp tác với Đỗ Cửu Ngôn phá án rất thoải mái. Đỗ Cửu Ngôn chỉ lệnh rất rõ ràng minh xác, đồng thời sẽ chỉ rõ người hành sự thế nào.


Bọn họ làm việc, chỉ cần làm theo, nhất định không có sai.


Cũng không tồn tại vấn đề sai lầm.


“Ngôn Ngôn thật lợi hại.” Vẻ mặt Quế vương sùng bái nhìn nàng, “Mặc kệ đến địa phương nào, ngươi lập tức có thể nắm toàn cục trong tay.”


Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Vụ án này, ta một chú cũng không muốn nắm toàn cục trong tay. Vương gia, người phải giúp ta a.”


“Vậy ngươi để ta hôn một cái.” Quế vương nhìn chằm chằm miệng của nàng, “Dầu sôi biển lửa, sẽ không tiếc.”


Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Đỗ mỗ chỉ bán nghệ không bán thân!”


Quế vương cợt nhả lại gần, “Ta bán thân!”


“Không biết xấu hổ.” Đỗ Cửu Ngôn đẩy hắn ra, gõ bàn một cái, nói: “Nếu như hôm nay có thể tìm được ba người còn sót lại, ngày mai vụ án này có thể thăng đường.”


Quế vương nhìn nàng chằm chằm, lung tung gật đầu.


“Ngươi hôm nay sao không có mặc quần áo ta cho mua cho ngươi?” Quế vương nói: “Kiện thêu hoa mẫu đơn đặc biệt đẹp.”


Kiện đó như hí phục. Nàng cho rằng Quế vương là cố ý, bởi vì bản thân hắn mặc quần áo mặc dù nhan sắc xinh đẹp, nhưng đều là tố diện.


Nhưng y phục mua cho nàng, không phải thêu hoa chính là đường viền, thực sự quá hoa hòe.


“Trò chuyện đứng đắn.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


“Được.” Quế vương nhìn chằm chằm nàng, “Ngươi phân phó, ta nghe.”


Đỗ Cửu Ngôn lật một thán bút ra, bắt đầu vẽ một chút, Quế vương di một tiếng, “Ngươi muốn vẽ cho ta? Tặng cho ta?”


“Không! Ta muốn đưa cho thái hậu nương nương xem, nhi tử bảo bối nàng thương yêu, lúc này là có sắc mặt gì.”


Quế vương cười ha ha, bày tư thái, chỉnh chỉnh y phục, “Nhất định phải vẽ ánh mắt ta vẽ đẹp mắt một chút, bởi vì trong con mắt của ta đều là ngươi.”


Đỗ Cửu Ngôn bĩu môi, vỗ bút ở trên bàn, “Đã đến giờ, về nhà về nhà.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận