Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 393: CANH HAI MƯƠI MỐT

Dịch giả: Luna Wong

Quế vương đi theo phía sau nàng ra ngoài, Tề Đại Thanh đang đi qua bên này, thấy Quế vương vội vàng hành lễ, “Thỉnh an vương gia.”

“Ngươi làm việc tốt nhất, chính là an tốt nhất của bổn vương.” Quế vương nói.

Tề Đại Thanh vội xác nhận, và Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đỗ tiên sinh, người để Đan Đức Toàn mang Trương Tam thông đi?”

“Ân, Tề Đại Thanh là có phân phó khác?” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hẳn là còn chưa đi xa, có thể gọi trở về.”

Tề Đại Thanh nào dám, khoác tay nói: “Không cần. Án kiện do Đỗ tiên sinh phụ trách, trong lòng Tề mỗ định không ít rồi, khổ cực Đỗ tiên sinh.”

“Làm việc cho thánh thượng, không khổ cực. Vậy nếu là đại nhân không có phân phó, ta đi về trước.”

Tề Đại Thanh gật đầu, tiễn hai người ly khai.

“Có vương gia ở, đơn giản là đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi a.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

“Đương nhiên, dầu gì ta cũng là một vương gia!” Quế vương nói.

Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, “Vương gia, chí khí của người đâu rồi?”

“Ném ở Quảng Tây rồi, ở kinh thành các vương gia cũng không nói chí khí, chỉ nói sống phóng túng.”

Nghĩ thật đúng là thông thấu.

. . .

Tiến trắc môn vương phủ, Đỗ Cửu Ngôn liền thấy mười người Tây Nam xếp thành một hàng, xếp thành hàng đón chào.

“Tiên sinh!” Mười người chắp tay hành lễ, hiển nhiên là luyện qua, thanh âm cũng rất chỉnh tề, “Chúng ta lo nghĩ hai ngày này, hướng tiên sinh người nhận lỗi!”

Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày, “Các ngươi lo nghĩ, hướng ta nhận lỗi?”

“Là bởi vì chúng ta còn chưa đủ tin tưởng tiên sinh.” Yến Thông chắp tay nói: “Nếu như đủ tin tưởng tiên sinh, lo nghĩ như vậy đã không nên có.”

“Đã có, chính là lỗi của chúng ta!” Đoàn Ứng nói.

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Có giác ngộ, buổi tối thêm đùi gà.”

Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, ngẩng đầu đi ở phía trước, như một con gà trống vừa đấu thắng trở về, đi theo phía sau Quế vương và mười học sinh.

Đội hình rất chỉnh tề, còn kém một hồi không có đổi thành chữ “Nhất”, một hồi đổi thành chữ “Nhân”.

Bả Tử ở đường nhỏ chờ nàng, đánh giá mọi người, lộ ra vẻ hồ nghi, “Làm cái gì vậy?”

“Bành trướng a!” Đỗ Cửu Ngôn cười híp mắt nói: “Không thể trách ta, chỉ có thể trách công lực ca ngợi của bọn họ từ từ cao thâm.”

Bả Tử bật cười, bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Thái Trác Như đã trở về.”

“Đã biết, bảo hắn tới gặp ta đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Bả Tử ho khan một tiếng.

“Ta đi gặp hắn.” Đỗ Cửu Ngôn vội nở nụ cười.

Tất cả mọi người cười theo, củ cải nhỏ do Thái Trác Như ôm ở cửa viện, củ cải nhỏ vẫy tay hô: “Cha, có phải người lại bành trướng nữa rồi hay không?”

“Khó kìm lòng nổi!” Đỗ Cửu Ngôn hàm tiếu, nói: “Vừa trở về, cửa hàng tìm thế nào rồi?”

Thái Trác Như nói: “Đi gặp vị bằng hữu trước, hai ngày này hắn hỗ trợ tìm, tìm được một gian, ta đi xem qua mặt tiền cửa hiệu khổ rất hợp.”

“Chỗ nào?” Quế vương ngưng mi hỏi.

“Ngay lộ khẩu Đông Tứ nhai và Đông Tam nhai, đối diện là cửa hàng văn chương Bát Bảo. Nhà này nguyên vốn là tiệm ăn người Sơn Tây mở, năm nay bảo là muốn hồi hương phụng dưỡng phụ mẫu, nên muốn bán tiệm này.”

Quế vương gật đầu, “Vậy hẳn không có hai lầu, một tầng?”

“Đúng! Trước không dám mở quá lớn, cũng không biết món Hồ Quảng có hợp khẩu vị của mọi người bên này hay không, rốt cuộc vẫn là cay một chút.” Thái Trác Như nói.

Thái Trác Như rất kinh hỉ, bởi vì đây là lần đầu tiên hắn và Quế vương tâm bình khí hòa nhất nói chuyện phiếm.

“Đi vào nói.” Đỗ Cửu Ngôn gọi mọi người tiến noãn các.

Quá nhiều người, Tạ Hoa không thể làm gì khác hơn là dời rất nhiều ghế tiến đến.

“Có phải sắp thăng đường hay không?” Bả Tử hỏi: “Đan Đức Toàn thẩm tra đối chiếu tất cả người có tên trên khế ước bán thân rồi, buổi chiều lại đi ra ngoài, có phải ngươi để hắn đi tìm người mất tích hay không?”

Cùng nhau phá án lâu, đều có thể biết con đường đối phương chọn, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Phải! Nếu như tất cả thuận lợi, hai ngày này có thể báo thăng đường.”

“Quý Lâm đang thỉnh tụng sư.” Quế vương nói: “Nhưng Yến kinh không dám nhận biện tụng.”

Bookwaves.com.vn

Vậy khẳng định không dám, tội của Quý Lâm là Triệu Dục điểm danh phải phạt.

“Bất quá, Thừa Đức hầu phủ thái phu nhân hôm nay đi Khôn Ninh cung khóc, nương ta bán nhân tình rồi.” Quế vương nói.

Đỗ Cửu Ngôn trái lại rất giật mình, “Thái hậu không phải nên rất tức giận sao, vì sao còn muốn bán nhân tình cho Tần thái phu nhân?”

“Cho An quốc công mặt mũi đó.” Quế vương nói: “Tổ sư gia không phải đã nói rồi sao, coi như là tội phạm cùng hung cực ác, cũng có quyền lợi thỉnh tụng sư biện tụng, đây là quyền lợi của hắn.”

Đỗ Cửu Ngôn bĩu môi, “Rất muốn tước đoạt quyền lợi của hắn!”

“Vụ án này, người ghê tởm nhất không chỉ là Quý Lâm, còn có Ngô Văn Quân.” Lúc nói chuyện, Bả Tử nhìn về phía Quế vương, “Án tham ô ở trong tay hắn, ngươi không nên cùng thánh thượng nói một tiếng sao?”

Quế vương nói: “Không nóng nảy. Hắn hiện tại nháo động tĩnh lớn như vậy, phải cho hắn chút mặt mũi. Tạm thời chỉ chết một Khâu đại nhân, xem còn có mấy người có thể sợ tội tự sát!”

Điền Mão và Hoàng Giác Ngô Văn Quân không dám động.

. . .

Lục Trán bước nhanh vào bên trong phòng, hô: “Tiên sinh, tin tức hạch thật, quả thực không có sai.”

Trình Công Phục ngồi xuống, trên mặt tái nhợt khôi phục một chút huyết sắc, “Thân Đạo Nho tra án một lần nữa?”

“Phải!” Lục Trán nói: “Hắn hôm nay đã mang người đi hiện trường một lần nữa.”

Trình Công Phục thật dài thở dài một hơi, nở nụ cười, “Dâng lên rơi xuống này, suốt đời chưa từng trải qua.”

Lục Trán cũng tán đồng gật đầu, “Tiên sinh, chúng ta tiếp tới làm cái gì?”

Đỗ Cửu Ngôn thắng, Tây Nam còn.

“Quên đi.” Trình Công Phục tựa ở đầu giường, nhìn trướng đính đờ ra, “Hành hạ chúng ta lâu như vậy, ra nhiều xấu hổ như vậy, kết quả là lại không được gì cả.”

“Tây Nam vẫn ở chỗ cũ, đã là vạn hạnh.”

Lục Trán nói: “Ý trong lòng tiên sinh có thể bình?”

Bookwaves.com.vn

“Hai ngày này ta nghĩ rất nhiều, có thể ta thực sự không thích hợp làm hội trưởng, Tây Nam chỉ có ở trong tay của Đỗ Cửu Ngôn, mới có thể chân chính khởi phục, tái chế huy hoàng!” Trình Công Phục nói: “Hắn nói rất đúng, ta nghĩ mình quá trọng yếu. Kỳ thực, Tây Nam có ta hay không, cũng không có bất kỳ khác biệt nào.”

Lục Trán muốn nói lại thôi, Trình Công Phục nhìn hắn thấp giọng nói: “Lúc này đây tỷ thí ta tinh tế nghĩ tới, lấy tính cách của Đỗ Cửu Ngôn, hắn không có khả năng vân đạm phong khinh như thế. Hơn nữa, hắn cũng không cho phép bản thân thua.”

“Ý của tiên sinh là. . . từ vừa mới bắt đầu Đỗ Cửu Ngôn đã biết, Thân Đạo Nho xử sai án kiện rồi?” Lục Trán hỏi.

Trình Công Phục gật đầu, “Chỉ có như vậy, mới có thể giải thích khí định thần nhàn của hắn.”

“Hài tử này thông minh, thường nhân khó sánh. Hắn giả vờ ngây ngốc, dám để thánh thượng hạ lệnh tra rõ án kiện của Quý Lâm, lại trong ngự thư phòng kiên trì nhận tụng án. Hắn vẫn không nhanh không chậm, ngay cả thua cũng sảng khoái ứng.”

“Như vậy, hắn đã tránh khỏi đắc tội Thừa Đức hầu, lại biểu trung tâm và năng lực trước mặt thánh thượng.”

“Người khéo đưa đẩy chu đáo lại không mất điểm mấu chốt như thế, ta không lời nào để nói a.” Trình Công Phục nói.

Lục Trán cũng trầm mặc lại, một lúc lâu hắn thấp giọng nói: “Vậy. . . Chờ án kiện này kết thúc, chúng ta trở về Tây Nam?”

Trình Công Phục gật đầu, “Trở về thôi.”

. . .

Thừa Đức hầu ngồi ở đối diện Tần thái phu nhân, Tần thái phu nhân nói: “Có tiền có thể sử quỷ thôi ma, nếu chúng ta dùng nhiều tiền mời người, nhất định sẽ có người tới.”

“Ngươi tra rõ đáy, chỉ sợ người muốn nổi danh lòng dạ hiểm độc.”

Thừa Đức hầu xác nhận, “Nương, chuyện thỉnh tụng sư, cữu cữu nói như thế nào?”

“Ngươi cữu cữu nói tùy ta, ” nói đến An quốc công, Tần thái phu nhân rất tức giận, “Quý Lâm là đích tử trưởng tôn của Thừa Đức hầu phủ, cữu công như hắn lại một chút cũng không quản, thực sự quá làm cho ta hàn tâm.”

“Nương, người đừng tức giận cữu cữu nữa.” Thừa Đức hầu nói: “Chuyện khổ trong triều, thánh thượng đều phải hỏi ý kiến cữu cữu, nhưng lúc này đây thánh thượng lại không có hỏi hắn, có thể thấy được thánh thượng cũng là đề phòng hắn cầu tình.”

“Lúc này, cữu cữu không có biện pháp mở miệng.”

Tần thái phu nhân minh bạch, nhưng là trong lòng chính là mất hứng, “Hắn biểu hiện quá lạnh lùng. Yếu Quý Lâm là tôn tử của hắn, nhìn hắn còn nói như thế nào.”

“Nương, lời này người không nên nói nữa, cữu cữu nghe được sẽ mất hứng.” Thừa Đức hầu thở dài, con nối dòng của An quốc công phủ đơn bạc, nguyên phối của đại biểu ca hắn khó sinh đi rồi, hắn cách gần mười năm tài tái giá, sinh một nữ một nhi, nhi tử năm nay mới mười hai, nhưng là thân thể vẫn không tốt.

Nhị biểu ca và biểu tẩu đi vài chục năm, Cửu Yên dưới gối cũng mất.

Tam biểu ca là thứ xuất, nhi tử trái lại sinh hai, cũng không ra hồn, đặt không lên được mặt bàn.

“Hừ!” Tần thái phu nhân hừ một tiếng, không có tiếp tục nói nữa, “Đi nghỉ ngơi, xem ngày mai Đỗ Cửu Ngôn gì đó còn có thể tra ra chuyện gì.”

Thừa Đức hầu xác nhận.

“Sau khi chuyện này kết thúc, Ngô Văn Quân bên kia quyết không thể để hắn sống khá giả. Bản thân hắn không sạch sẽ, cư nhiên lôi kéo chúng ta đi ra ngăn mũi tên.” Tần thái phu nhân vỗ bàn, cả giận nói: “Thực tại còn đáng trách hơn cả Đỗ Cửu Ngôn kia.”

Án tử tuy là Đỗ Cửu Ngôn điều tra ra, nhưng nói cho cùng, nàng cũng không có lựa chọn. Đáng hận nhất chính là Ngô Văn Quân, nếu không phải hắn thiết kế đưa án kiện cho Đỗ Cửu Ngôn, làm sao sẽ phát sinh chuyện bây giờ.

“Vâng!” Thừa Đức hầu nói: “Chờ Quý Lâm an hảo xong, nhi tử chắc chắn nghĩ biện pháp.”

Lúc nói chuyện hắn trở về phòng đi ngủ.

Ngày thứ hai hắn tiếp tục để người thả lời, Thừa Đức hầu phủ tiêu số tiền lớn tìm tụng sư.

Cả ngày, còn thật sự có các vị tụng sư tự tiến cử tới cửa.

Nhưng Thừa Đức hầu điều tra xong đều cảm thấy không thích hợp, thẳng đến tối, tới một người, hắn mới phát giác được thoả mãn.

(Luna: Chớ nói là anh Tống nha T_T, không muốn đâu anh Tống của Tam Xích đường mà)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui