Đại Tụng Sư


Q1- CHƯƠNG 394: CANH HAI MƯƠI HAI


Dịch giả: Luna Wong


Trước thăng đường, Đỗ Cửu Ngôn bị truyền đi Khôn Ninh cung.


Tiền ma ma mang canh ngọt ấm lên cho nàng, thái hậu nói: “Uống trước, uống xong mới nói.”


Đỗ Cửu Ngôn cười nói tạ ơn, cầm một chén canh ngọt uống một hớp.


“Thế nào giống như Quế vương như thế, Trư Bát Giới ăn dưa hấu, vị đạo cũng nếm không ra.” Thái hậu cười nói.


Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười.


“Có lẽ là hai người cùng một chỗ chơi đùa thời gian lâu dài, nên diễn xuất hành sự đều giống nhau.” Tiền ma ma ngồi ở đối diện Đỗ Cửu Ngôn, đánh giá nàng.


Đỗ Cửu Ngôn sợ người khác nhìn chằm chằm mặt của nàng, hoảng hốt.


“Ma ma nhìn ta làm chi?” Đỗ Cửu Ngôn cười nói.


“So sánh với lần trước đến anh tuấn không ít, nô tỳ thực sự là càng xem càng giống. . .” Tiền ma ma nói chuyện nhìn thái hậu, chủ tớ hai tâm ý người tương thông, thái hậu gật đầu: “Ta nhìn cũng thấy rất giống.”


Trong lòng của Đỗ Cửu Ngôn kêu rên.


“Lần trước An quốc công nhìn thấy ta, cũng cố ý nói một câu, ” Đỗ Cửu Ngôn tò mò nói: “Hắn nói ta giống tôn nữ của hắn.”


Thái hậu nở nụ cười, “Quả thực rất giống! Quế vương cùng với ngươi ở chung lâu như vậy, hắn không có phát hiện sao?”


“Vương gia nói hắn không quá nhớ kỹ tướng mạo của vương phi.” Đỗ Cửu Ngôn lại cười nói.


Mặt của Thái hậu chìm, “Hồn tiểu tử, cùng cô nương người ta đều thành thân động phòng rồi, cư nhiên còn không biết tướng mạo của người ta!”


“Nương nương, người không nhớ rõ a, ngày đó vương gia tức giận không thành thân, vén khăn voan liền đi, mãi cho đến tích sắp tan mới vừa về, lại uống rượu uống đến chóng mặt trở về.” Tiền ma ma nói: “Chúng ta còn lo lắng có thể hay không. . . Sáng ngày thứ hai vương gia liền đi.”


“Trước đây chưa thấy qua, vội vã nhìn một lần lại qua nhiều năm, đâu còn có thể nhớ kỹ.” Tiền ma ma cười nói.


Thái hậu không nói với Tiền ma ma chuyện của Quế vương, nói tới Tiền ma ma liền không dứt.


Tiền ma ma cả đời không thành thân, vẫn theo hầu hạ bên người nàng. Sau khi Quế vương sinh thân thể của nàng không được tốt, vẫn là Tiền ma ma chiếu cố!


Tiền ma ma xem Quế vương như thân sinh của mình, độ sủng ái so với thái hậu còn nhiều hơn.


Thái hậu còn nhớ rõ khi Quế vương còn bé, tiên đế bởi vì một việc trách phạt Quế vương, đầu óc của Tiền ma ma hỗn loạn, đến tiên đế cũng chống đối.



May là tính tình của tiên đế tốt, không thôi đâu còn có mạng của Tiền ma ma nữa.


“Chuyện Thừa Đức hầu phủ tìm tụng sư, ngươi biết rồi chứ?” Thái hậu hỏi: “Ta nghe nói ngươi chủ tụng, bọn họ tìm tụng sư đối với ngươi không có ảnh hưởng chứ?”


“Lúc đó Tần thái phu nhân đi cầu ai gia, ai gia vốn có muốn cự tuyệt, nhưng vừa nhìn nàng khóc, vừa nghĩ vụ án này mười tụng sư cũng lật không thắng, liền bán cho nàng một thuận nước giong thuyền. Sau ngẫm lại, có có ảnh hưởng gì đến ngươi hay không.”


“Nếu là có, nhân tình này ai gia bán không đáng rồi.” Thái hậu có chút hối hận.


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hắn thỉnh tụng sư là quyền lực của hắn, nương nương đây là thuận theo lý niệm của tổ sư gia, tôn trọng quyền lực của mỗi người, mặc kệ hắn là một hỗn đản tội ác tày trời.”


“Ngươi nói không có việc gì là được.” Thái hậu cười nói: “Vậy ai gia an tâm.”


Đỗ Cửu Ngôn cười xác nhận.


“Hôm kia Quế vương nói muốn đưa củ cải nhỏ tới, sau đó không giải quyết được gì. Ngày mai ngươi rảnh đưa củ cải nhỏ tới.”


“Chỉ sợ hắn quá náo loạn, nháo người đau đầu.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Thái hậu xua tay, “Hài tử kia một chút cũng không làm ầm ĩ, còn đặc biệt hiểu chuyện, nói chuyện phiếm với hắn không biết thoải mái bao nhiêu.”


Vậy thì phải, lúc củ cải nhỏ nói chuyện với người khác, đều là nói trọng tâm câu chuyện người khác cảm thấy hứng thú.


“Hoàng đế bên kia ngươi còn phải đi hay không?” Thái hậu hỏi.


Đỗ Cửu Ngôn xác nhận.


“Vậy ngươi đi đi, đừng chậm trễ thời gian.” Thái hậu cũng không lưu Đỗ Cửu Ngôn nữa, để cho nàng tốc tốc đi.


Đỗ Cửu Ngôn đi ngự thư phòng, Triệu Dục nhìn thấy nàng, dặn dò: “. . . chuyện thỉnh tụng sư trẫm cũng nghe nói, để hắn thỉnh, bằng không bọn hắn còn không phục.”


“Ngươi dùng sức biện, một chút tình cảm cũng không cần lưu.”


Đỗ Cửu Ngôn cười xác nhận.


“Còn có, mặc kệ ai liên lụy ở bên trong, đều bắt hết, y theo luật pháp mà xử!”


Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nói: “Học sinh nhất định dốc hết toàn lực.”


“Được. Quên chúc mừng ngươi, án tử của Thân Đạo Nho sai rồi, vậy bây giờ tỷ thí này chính là ngươi thắng.” Triệu Dục nói.


“Ngày mai lâm triều trẫm liền thu hồi lại lời, Tây Nam vẫn là Tây Nam, ngươi vẫn là hội trưởng. Chờ án tử của Quý Lâm xong xuôi, trẫm gia phong ngươi.”



Đỗ Cửu Ngôn đứng dậy hành lễ xác nhận.


Ngày thứ hai, Tề Đại Thanh đưa công văn cho hai phe, định ở mùng bốn tháng mười thăng đường.


Một ngày này lạnh vô cùng, ngày mới sáng choang đã có tuyết rơi, đầu tiên là hoa tuyết một chút chờ lúc Đỗ Cửu Ngôn ra cửa, hoa tuyết dường như lông ngỗng phiêu phiêu dương dương tự đắc rơi xuống.


“Chúng ta cùng đi.” Quế vương bung dù cho Đỗ Cửu Ngôn, củ cải nhỏ khoác một cái rổ nhỏ, Nháo nhi lôi kéo hắn nói: “Trên mặt đất rất trợt, ta cõng ngươi.”


Củ cải nhỏ lắc đầu, “Ta quá nặng, ngươi cõng không nỗi.”


Nháo nhi sợ hắn ngã, hai người đứng ở viện tử môn tranh.


Bookwaves.com.vn

“Ta ôm.” Bả Tử bắt đầu, ôm củ cải nhỏ, đưa rổ cho Nháo nhi, “Các ngươi cũng tự cẩn thận chút, chớ đạp ướt hài.”


Nháo nhi gật đầu.


Củ cải nhỏ ôm cổ của Bả Tử, chỉ vào hai người phía trước miễn cưỡng sóng vai đi, thấp giọng nói: “Bả Tử thúc, lần này chúng ta quay về Thiệu Dương, nghĩa phụ có đi không?”


“Sẽ phải đi.” Bả Tử nói: “Không muốn hắn đi sao?”


Củ cải nhỏ suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Muốn hắn đi a. Có hắn ở lúc cha ta đánh quan ti làm ít công to. Chí ít không cần lo lắng huyện lệnh đại nhân hạ độc thủ.”


“Huyện lệnh triều đình phái đến rồi.” Bả Tử nói: “Dù là hắn đi, cũng sẽ không làm huyện lệnh tiếp.”


Củ cải nhỏ ồ một tiếng, suy nghĩ một chút, nói: “Vậy hắn đánh danh hào vương gia hoành hành ở quê nhà là được rồi.”


Bả Tử cười cười, “Xem ra, ngươi và vương gia chung đụng không tệ!”


Củ cải nhỏ suy nghĩ một chút, “Tạm được đi. Bất quá ta càng thích Bả Tử thúc ngươi.”


“Tiểu bại hoại.” Bả Tử nhéo nhéo mặt của hắn, “Chỉ biết dụ dỗ người.”


Củ cải nhỏ nở nụ cười.


Mười tụng sư Tây Nam cộng thêm bốn người Tam Xích đường, Bả Tử củ cải nhỏ bốn người, hạo hạo đãng đãng đến phủ nha.


Ngoài phủ nha môn người tấp nập.


“Kinh, kinh, kinh thành, chính, chính là, là, thật to a.” Mũ của Tống Cát Nghệ mang mao nhung nhung, mặc áo bông dày dày, như một trái cầu từ trên đường lăn qua đây, giật mình kinh thán.



Yến Thông nói: “Lần trước biện tụng người còn không có nhiều như vậy, lúc này đây vì sao nhiều người như vậy?”


Người kinh thành cũng nghe biện tụng, nhưng hiển nhiên không nhiệt tình bằng người Thiệu Dương.


Nhưng lần này tâm tình rõ ràng cao hơn lần trước rất nhiều.


“Đỗ tiên sinh tới.” Củ cải nhỏ hướng về trong đám người hô một tiếng, “Mọi người nhường một chút nha.”


Đoàn người cà một chút tránh ra.


Vô số ánh mắt, ở trong đám người tìm kiếm Đỗ Cửu Ngôn.


Ngay trong nháy mắt này, ngoại trừ nàng và Quế vương ra, mọi người cà một chút lui về sau một bước, cho bọn họ đi trước.


Nhiều người nhận ra, ai là Đỗ tiên sinh.


“Mọi người khỏe.” Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía mọi người phất phất tay, đè thanh âm nói: “Vương gia người đi mau, không nên đoạt danh tiếng của ta.”


Quế vương cầm dù, đứng ở bên cạnh thân nàng, “Ta không nói lời nào.”


“Ngươi không nói lời nào cũng đã đoạt.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Quế vương nở nụ cười, lưu dù cho nàng, mại khai chân dài từ hậu môn phủ nha vào hậu đường chờ nàng.


Đỗ Cửu Ngôn nhất thời cảm giác thời khắc này dung mạo của mình không tệ, vóc dáng không tệ, khí chất cũng rất tốt.


Mọi người cũng không có hò hét trợ uy như Thiệu Dương, Đỗ Cửu Ngôn xuyên qua đám người, vào phủ nha, chờ đi vào, đoàn người lại bắt đầu tụ lại. Củ cải nhỏ ở sau người hô: “Đỗ tiên sinh, nỗ lực a!”


Người kinh thành sửng sốt.


Đỗ Cửu Ngôn thu dù, hướng về phía mọi người chắp tay hành lễ, vuốt tụng sư bào ngoài xanh trong trắng , ngẩng đầu ưỡn ngực vào phủ nha.


Bookwaves.com.vn

Tề Đại Thanh đã ngồi xong, Đan Đức Toàn mang theo bộ khoái ổn khống trật tự, thư lại ở một bên làm bí thư.


Đỗ Cửu Ngôn hành lễ đứng ở bên trái.


“Đưa bị cáo!” Tề Đại Thanh quát một tiếng.


Đan Đức Toàn ra ngoài, ở hậu nha lĩnh Quý Lâm qua đây.


Đi ngang qua căn phòng hậu nha, truyền đến tiếng khóc của nữ tử.


Yến Thông ở bên tai nàng thấp giọng nói: “Là Tần thái phu nhân, ta vừa từ hậu nha tới thấy được. Trong phòng ngồi rất nhiều người.”


“Thánh thượng đã ở.” Yến Thông khẩn trương nói: “Tiên sinh, người chớ quá khẩn trương.”


Lần trước hắn không biết thánh thượng ở phía sau, chờ biết rồi, thật là khẩn trương. Nếu như sớm biết, sợ rằng ngay cả lời hắn cũng nói không ra.



Quý Lâm đi tới phía trước, hướng về phía Tề Đại Thanh chắp tay xong quỳ xuống.


Hắn là thế tử, nếu không phải là bởi vì thánh thượng ở, hắn đến quỳ cũng không cần quỳ.


“Quý Lâm, tụng sư của ngươi đâu?” Tề Đại Thanh biết chuyện Thừa Đức hầu phủ dùng số tiền lớn tìm tụng sư, nghe nói là một tụng sư khá có danh tiếng cuối cùng nhận tụng án.


Quý Lâm trả lời: “Đã tới rồi.”


Đỗ Cửu Ngôn thật tò mò, ai tự tin như vậy, lại dám biện tụng tụng án này.


Vụ án này muốn biện tụng, thật không đơn giản.


Coi như là nàng đụng tới án kiện như vậy, cũng không dám nói khoác nhất định có thể tìm được chỗ trống mà chui.


Đoàn người tránh ra, ngoài cửa đi tới một người, thân cao gầy chống dù, khuôn mặt bị dù che. Hắn đi không vội không khó, thẳng đến ngoài cửa hắn buông dù xuống, Đỗ Cửu Ngôn ngẩn ra.


“Lưu tiên sinh!” Yến Thông khẽ hô một tiếng.


Ngoài nha môn, Đoàn Ứng và Tiền Đạo An mấy người cũng là cả kinh, Đoàn Ứng nói: “Thế nào lại là Lưu tiên sinh!”


“Lưu tiên sinh từ sau khi ra khỏi Tây Nam vẫn không có tin tức, nguyên lai đến kinh thành.”


Mấy người cách xa nhau, Lục Trán và Trình Công Phục cũng là vẻ mặt kinh ngạc. Lục Trán nói: “Hắn muốn làm gì, chớ không phải là chính là hắn nhận tụng án của Thừa Đức hầu phủ chứ?”


“Đúng rồi.” Lục Trán thấp giọng nói: “Ngày hôm qua ta còn đang đoán, trên đời này còn có ai dám nhận án kiện như vậy, đối phương là Đỗ Cửu Ngôn lại là dưới tình huống yếu thế.”


Trình Công Phục hừ lạnh một tiếng, nói: “Quả nhiên, ly khai Tây rồi hậu, hắn biến thành tiểu nhân như vậy.”


Lục Trán cũng ghét bỏ không ngớt.


Nha nội đường, Lưu Công Tể hành qua lễ, chuyển mâu đánh giá Đỗ Cửu Ngôn, chắp tay, “Đỗ tiên sinh!”


“Lưu tiên sinh!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Thật trùng hợp a.”


Lưu Công Tể gầy không ít, ánh mắt nhìn người so với trước đây sắc bén không ít, hắn nhìn qua Đỗ Cửu Ngôn, đường nhìn rơi vào trên người Yến Thông.


“Tiên sinh!” Yến Thông chắp tay hành lễ.


Lưu Công Tể hơi gật đầu, “Ngươi mang theo sư huynh đệ biện mấy tràng ta đều có nghe, không tệ, có tiến bộ.”


Yến Thông chắp tay.


Lưu Công Tể lại cùng Quý Lâm chắp tay, cơ linh đánh giá đối phương, bỗng nhiên sinh ra mấy phần tin tưởng.


Người này nguyên lai là của Tây Nam, đến Đỗ Cửu Ngôn cũng phải gọi hắn một tiếng Lưu tiên sinh, vậy xem ra rất có năng lực.


“Bắt đầu đi.” Tề Đại Thanh nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Ngươi là tụng sư của nguyên cáo, ngươi nói trước đi.”


Đỗ Cửu Ngôn xác nhận, tiến lên một bước, nói: “Án này khá lớn, đại tới trình độ nào nhỉ?”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận