Q1 – CHƯƠNG 396: CANH HAI MƯƠI TƯ
Dịch giả: Luna Wong
“Một nhà của Lưu tú tài thì sao, là tình huống gì?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Trương Tam thông tiếp tục nói: “Hai ngày trước khi giết người, chủ tử từ trong nhà đi ra, ở trên đường nhìn thấy Khang thị.”
“Khang thị rất đẹp. Vì vậy chủ tử bảo ta đi tìm nhà hắn lý giải tình huống. Ta tìm huynh đệ đi đánh Lưu tú tài, ta lại hợp thời là xuất hiện cứu hắn. Lưu tú tài cảm kích ta, mời ta đi nhà hắn ăn cơm. Ta để hắn cho thuê Khang thị ba năm, vô luận bao nhiêu tiền đều có thể.”
“Lưu tú tài giận tím mặt, đuổi ta đi. Sau khi ta trở về nói cho chủ tử nghe, chủ tử tự mình mang theo ta tới, cho Lưu tú tài một nghìn lượng bạc, thuê một năm.”
“Lưu tú tài không đồng ý, chủ tử còn dùng đao hắn mang theo, giết Lưu tú tài. Nhi tử hắn từ gian phòng đi ra thấy được, chủ tử lại giết luôn nhi tử của hắn .”
“Ta khiêng Khang thị trở về phòng của ta. Bởi vì Khang thị quá ầm ĩ, mang về biệt viện sẽ ảnh hưởng tình tự của nữ nhân khác, nên chuẩn bị điều giáo xong mới mang đi. Thật không ngờ tính tình của Khang thị quá liệt, vài lần đụng tường tìm chết. Chủ tử dùng đai lưng siết chết nàng, để ta ném đi.”
“Ta nhét Khang thị nhét vào giếng.”
Trương Tam thông nói xong nhìn Đỗ Cửu Ngôn.
“Hai cọc giết người này, các ngươi có ai biết?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi mười hai người còn lại.
Mười người có tám người nói rõ ràng.
“Nghe ta cực sợ.” Đỗ Cửu Ngôn quay đầu nhìn Quý Lâm, “Nhìn trúng một nữ nhân, để cho trượng phu đối phương cho thuê nàng, chơi ngán trả người hoặc giết chết.”
“Nếu như người khác không muốn, thì diệt cả nhà người ta. Quý thế tử, ngươi thật càn rỡ a!”
Quý Lâm mím môi, không nói gì.
“Đại nhân!” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, lớn tiếng nói: “Từ khế ước mua bán nữ tử, đến lời chứng của thiếp thân thị vệ của Quý Lâm, hết thảy đều rõ ràng sáng tỏ, thậm chí không cần càng nhiều chứng cứ hơn nữa , Quý Lâm buôn bán thuê mướn vợ, ngược người giết người các hành vi phạm tội, y theo luật phải phán xử trảm lập quyết!”
Tề Đại Thanh gật đầu, “Án kiện từ đầu đến giờ mạch lộ quả thực rất rõ ràng, tụng sư của bị cáo, ngươi còn có cái gì có thể nói?”
“Đại nhân, ta có!” Lưu Công Tể tiến lên, hành lễ khắp nơi.
Ngoài nha môn, bách tính nghe tụng đều nghị luận, chỉ trỏ Lưu Công Tể, cảm thấy tụng sư này thực sự chẳng phân biệt được trắng đen, làm sao có thể biện tụng cho Quý Lâm được chứ.
Trong hậu nha, Tần thái phu nhân tức giận chung trà đều đang run run, nếu không phải Triệu Dục ngồi ở chỗ này, nàng hầu như muốn ném chung trà trong tay ra ngoài.
“Tới rồi.” Thừa Đức hầu đỡ lấy nàng, thấp giọng nói: “Người đừng có gấp, năng lực của Lưu Công Tể ta điều tra, ở trong ngành tụng sư, rất nổi danh.”
Tần thái phu nhân nhìn thoáng qua Thân Đạo Nho, thấp giọng nói: “Nổi danh thì như thế nào!”
Thân Đạo Nho đủ có danh tiếng, lần này cũng theo Đỗ Cửu Ngôn, hãm hại tôn tử của nàng.
“Nói chuyện rồi.” Thừa Đức hầu thấp giọng nói.
“Mới vừa rồi, nghe xong Đỗ tiên sinh biện tụng, ta cũng tức giận không ngớt, trên đời này nếu quả thật có người như vậy, vậy quả thật là táng tận thiên lương, thiên địa khó dung!” Lưu Công Tể hướng về phía Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, “Nếu như Đỗ tiên sinh gặp người này, thỉnh gọi luôn ta, cùng nhau mắng!”
Đỗ Cửu Ngôn không để ý tới hắn.
“Thuê người, giết người! Là hai từ mấu chốt nhất của án kiện.” Lưu Công Tể nói: “Vừa rồi, Đỗ tiên sinh cũng đem từ này chia thành hai bộ phận, phân biệt trần thuật, nói rất rõ ràng minh bạch.”
“Thuê người.” Lưu Công Tể cũng cầm lấy năm mươi ba phần khế ước, “Không phủ nhận, nam nhân của năm mươi ba phần ký hợp đồng, rất rõ ràng. Thế nhưng người thuê chỉ là một tư chương.”
“Lâm! Ta điều tra tất cả lạc khoản thi họa của Quý Lâm, cùng với thư tín hắn lui tới với bằng hữu, chưa từng thấy qua tư chương chữ lâm này.”
Lưu Công Tể nói: “Mà ngoại trừ tư chương này ra, chữ viết trên khế ước cùng chữ viết bình thường của Quý Lâm, không có chỗ tương đồng. Như vậy, làm sao có thể chứng minh năm mươi ba phần khế ước này, là Quý Lâm ký?”
Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày, rất có hăng hái nghe Lưu Công Tể nói.
“Khế ước, chỉ có thể chứng minh, nữ nhân trên năm mươi ba phần khế ước này, bị phu quân của mình cho thuê, vào biệt viện kia. Nhưng cũng không có bằng chứng, người thỉnh tụng của ta là người thuê.”
“Trừ cái này ra, sở hữu trạch viện này, cũng không phải của người thỉnh tụng của ta, mà là một vị thương nhân. Hắn họ Chương tên Hoán. Người này hôm nay ta mời tới, chờ ở ngoài công đường, thỉnh đại nhân truyền hắn lên đường.”
Tề Đại Thanh gật đầu, “Truyền!”
Chương Hoán bị dẫn lên, hắn năm nay chừng bốn mươi, hình thể hơi mập tròn vo quỳ gối trên công đường, dập đầu nói: “Tiểu dân Chương Hoán khấu kiến đại nhân.”
“Chương Hoán, biệt viện ở chân Tây sơn, có phải là của ngươi, khế ước mua bán nhà ngươi có mang đến không?” Lưu Công Tể hỏi.
Chương Hoán lấy khế ước mua bán nhà ra, nói: “Biệt viện đó đúng là ta, khế ước mua bán nhà cũng vẫn ở trong tay ta.”
Bookwaves.com.vn
Lưu Công Tể nhận lấy biểu diễn cho mọi người xem, “Như vậy chuyện cái viện kia nuôi nhiều của nữ nhân như vậy, ngươi cũng biết chứ?”
“Biết.” Chương kêu: “Những nữ nhân này đều là tiểu nhân nuôi, mấy năm này tiểu nhân không ngừng đưa nữ nhân vào bên trong.”
“Vậy ngươi có đi vào chơi đùa không?” Lưu Công Tể nói.
“Không có, trạch tử và nữ nhân, là ta vì báo đáp ân cứu mạng của Quý thế tử. Hắn ngay từ đầu không đồng ý, sau này ở dưới dây dưa ba lần bốn lượt của ta, hắn mới miễn cưỡng đáp ứng.” Chương Hoán dập đầu, “Đại nhân, tiểu dân là một mãng phu, chữ cũng không biết mấy cái, thật sự là không biết, tự nguyện thuê thê tử cũng là phạm pháp, tiểu nhân biết sai rồi, cầu xin đại nhân tha mạng a.”
Tề Đại Thanh cũng ngây ra một lúc, thế nào kinh qua ba năm câu cùng một chứng nhân của Lưu Công Tể, Quý Lâm cơ bản vô tội rồi?
Đầu lông mày của hắn cau lại, nhìn dưới.
“Quý Lâm, ” Lưu Công Tể nhìn Quý Lâm, “Ngươi có nhận thức hắn, lời hắn nói có phải là thật không?”
Quý Lâm trả lời: “Là thật, trạch tử đúng là của hắn, lúc đó ta có nói nhưng không người tin tưởng ta, ta. . . Ta hết đường chối cãi!”
Trong hậu nha, Tần thái phu nhân nói với Triệu Dục: “Thánh thượng, Quý Lâm nhà của ta là thuần khiết a.”
“Thái phu nhân, nếu như hắn là thuần khiết, trẫm còn cao hứng hơn ngươi.” Triệu Dục nói: “Ngươi ngồi xuống, biện tụng còn chưa kết thúc.”
Tần thái phu nhân kích động xoa xoa nước mắt, ngồi xuống.
“Trạch tử, khế ước thuê mua, đều không có quan hệ gì với người thỉnh tụng của ta.” Lưu Công Tể nói: “Bất quá, ở trong chuyện này, hắn không phải là không có sai. Hắn sai là sai ở chỗ định lực quá kém, nhịn không được mê hoặc, mà ba phen mấy bận đi cái viện kia.”
“Nên, về chuyện thuê mua, người thỉnh tụng của ta là thuần khiết, thỉnh đại nhân minh biện!”
“Bây giờ nói kiện thứ hai, giết người!” Lưu Công Tể nói: “Ba bộ hài cốt ngoài cửa, thời gian lâu dài xa có thể liên hệ đến hiện tại, cũng chỉ có ba ngọc xử, thậm chí còn, nguyên nhân cái chết của các nàng đều khó để xác nhận.”
“Ba cỗ này, tạm thời bất luận, bởi vì mới vừa rồi Đỗ tiên sinh cũng không có chứng cứ, có chỉ là khẩu cung của chứng nhân.”
“Đương nhiên, còn sót lại hai vụ án giết người năm ngoái, Cao Phàn và Diêu thị cùng với một nhà ba người của Lưu tú tài bị giết, cũng đều là dựa vào lời chứng của chứng nhân.”
“Như vậy, điều này cũng có nghĩa, lời chứng của chứng nhân, phi thường trọng yếu.”
Lưu Công Tể rất tự tin, đạc bộ đi tới trước mặt Trương Tam thông, hỏi: “Án kiện một nhà Lưu tú tài bị giết, ngay từ đầu do Yến kinh phá án, định ngươi là hung thủ giết người, đúng không?”
Trương Tam thông gật đầu xác nhận, “Thế nhưng, bọn họ không phải ta đích thân giết.”
“Được!” Lưu Công Tể nói: “Hôm nay, Yến kinh tra xét án kiện lần nữa, tra xét hành tung của Quý Lâm lúc màn đêm buông xuống cùng với lai lịch của cây đao kia xong, một lần nữa đổi thành Quý Lâm là hung thủ giết người, mà tiêu trừ tội giết người của ngươi, phải không?”
Trương Tam thông xác nhận, “Cây đao kia, đúng là đao của chủ tử.”
“Đao của chủ tử là không có sai!” Lưu Công Tể nói: “Bởi vì người hiểu rõ Quý Lâm, là biết. Cây đao này là lễ vật năm đó An quốc công vào lễ thành niên của hắn, tặng hắn.”
Bookwaves.com.vn
“Chỗ đặc biệt của cây đao này, lưỡi dao là cuộn sóng văn. An quốc công năm đó cũng từng nói qua, thái bình thịnh thế đao kiếm đa phần dùng để thường thức, làm quá mức sắc bén, phong mang quá lộ cũng không phải là chuyện tốt.”
“Nên, đao đúng là cua Quý Lâm.”
“Như vậy, ” Lưu Công Tể thoại phong nhất chuyển, “Ngươi thân là thiếp thân thị vệ của hắn, có thể lây được cây đao này sao?”
Tim của Trương Tam thông nhảy một cái, triêu Đỗ Cửu Ngôn nhìn lại.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu với hắn.
“Có thể lấy được.” Trương Tam thông nói: “Chủ tử cũng thường đưa đao giao cho ta bảo quản, hoặc là nhét vào nhà của ta, hoặc là trong phòng của hắn.”
Lưu Công Tể gật đầu, “Như vậy, ngươi làm sao có thể chứng minh, lúc đó dùng cây đao này giết một nhà Lưu tú tài, không phải ngươi mà là ngươi chủ tử?”
“Ta, ” Trương Tam thông nghẹn từ, Đỗ Cửu Ngôn ho khan một tiếng, nói: “Lưu tiên sinh, cử chứng là chuyện của ngươi, chúng ta cũng còn đang chờ.”
Lưu Công Tể nhìn Đỗ Cửu Ngôn, nở nụ cười.
Hắn chắp tay trở về, đứng ở giữa công đường, nói: “Đêm đó, Trương Tam thông đi ăn cơm với Lưu tú tài, có thấy tận mắt hắn. Mà đi qua Thân tiên sinh suy đoán, chỗ giết người đầu tiên đã ở trong nhà Trương Tam thông, hung khí giết người đã tìm được ở đáy giường phòng của hắn.”
“Nhiều chứng cứ, đầu mối như vậy, Trương Tam Thông phân minh chính là hung thủ giết người!”
“Cùng người thỉnh tụng của ta, không hề có quan hệ.” Lưu Công Tể nói.
Hắn nói xong, Tề Đại Thanh nhìn thoáng qua Đỗ Cửu Ngôn, phát hiện nàng không có gấp, trái lại nghe tân tân hữu vị.
Điều này làm cho hắn rất vô cùng kinh ngạc.
Lẽ nào tụng sư Tây Nam biện tụng, đều là như vậy?
Vị Lưu Công Tể này cũng không đơn giản, rõ ràng chuẩn bị rất sung túc, có chuẩn bị mà đến. Điểm đối điểm nghiên cứu thấu thủ pháp biện tụng của Đỗ Cửu Ngôn, nên chờ Đỗ Cửu Ngôn nói xong, hắn không vội không vội vàng, bắt đầu trục điều trục cú phản bác.
Án kiện đến nơi đây, thật đúng là có chỗ để xem a, Tề Đại Thanh bỗng nhiên rất chờ mong, một hồi Đỗ Cửu Ngôn muốn biện thế nào.
Hai người này, sau khi mỗi người nói xong, đều làm ra một loại cảm giác đối phương không có cách nào biện tụng.
Là muốn ép đối thủ tuyệt lộ a.
Tề Đại Thanh ho khan một tiếng, nghe tiếp.
“Về án kiện của Diêu thị và Cao Phàn, năm ngoái hung thủ giết người Lục Triêu đã đền tội, mà Diêu thị chết, cũng không có chứng cứ. Mà có thể án kiện thành lập, mấu chốt nhất còn lại là lời chứng của mười sáu nữ nhân trong viện!”
Lưu Công Tể nói: “Bất quá, mới vừa rồi Trương Tam thông nói rất rõ ràng, màn đêm buông xuống, trong phòng có rất nhiều người, bọn họ thay phiên chơi một ngày, cuối cùng Diêu thị đã chết.”
“Ở trong gian phòng kia, có người nào, chơi thế nào, cuối cùng Diêu thị là chết trong tay của người nào?”
Lưu Công Tể lộn lại, chất vấn Đỗ Cửu Ngôn, “Điểm này, ta xem trong hồ sơ vẫn chưa thấy nói, làm phiền Đỗ tiên sinh nói một câu.”
—— lời nói ngoài ——
Nhớ kỹ vé tháng a!