Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 398: CANH HAI MƯƠI SÁU


Dịch giả: Luna Wong


Đỗ Cửu Ngôn lần thứ hai đi tới trước mặt Chương Hoán, thấp giọng nói: “Ngươi sợ Quý Lâm, biết vì sao ta không sợ không?”


Chương Hoán sửng sốt.


“Bởi vì thánh thượng ở phía sau. Thánh thượng muốn trừ hắn, giết gà dọa khỉ. Ngươi đoán ngươi bây giờ quỳ ở chỗ này làm ngụy chứng, thánh thượng có cảm thấy ngươi rất khả ái hay không?”


Chương Hoán sửng sốt, “Thực sự?”


“Tự mình nghĩ, ta đếm tới ba, ngươi nói thật đi còn có cơ hội bổ cứu.”


Không cần đếm tới ba, Chương Hoán đã cấp hống hống: “Ta nói, ta đều nói. Là. . . Là Thừa Đức hầu tìm ta, để cho ta tới chứng minh, ta không cần gánh nỗi tội danh giết người, chỉ cần thừa nhận trạch tử và nữ nhân được thuê là ta làm, là được rồi.”


“Chuyện thành rồi, ta cũng liền trượng hình tám mươi, bầu trợi lật hai cái mà thôi.” Chương Hoán nói: “Nên ta mới tới.”


Chương Hoán nói: “Trạch tử là của ta không có sai. Thế nhưng ta đưa cho Quý thế tử xong, không còn đi qua nữa. Hắn làm cái gì ở bên trong, có bao nhiêu người ta đều không rõ ràng lắm. Thậm chí còn mấy ngày nay ta đều chưa có trở lại kinh thành.”


“Cầu thánh thượng, cầu xin đại nhân tha mạng a!” Chương Hoán nói.


Hắn chính là một thương nhân, muốn nịnh bợ một quyền quý kinh thành, thật vất vả dựa vào Quý Lâm, dù cho bởi vậy mà chịu chút nổi khổ da thịt hắn cũng không sợ.


Vì tương lai, đáng giá.


Nhưng là nổi khổ da thịt không sợ, đáng sợ là, cư nhiên bởi vậy đắc tội thánh thượng! Hắn là đầu óc hỏng ngại sống lâu mới có thể đối nghịch với thánh thượng.


“Ngụy chứng!” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Lưu Công Tể, “Tiên sinh tốt của ngươi, ở Đại Lý tự chờ ngươi đấy.”


Lưu Công Tể gắt gao theo dõi nàng, đáy mắt mơ hồ lộ ra sát ý.


“Thứ hai.” Đỗ Cửu Ngôn dựng thẳng hai đầu ngón tay lên, “Cái chết của cả nhà Lưu tú tài, lúc ta đang tra Lục Triêu, ở trong di vật của hắn, ngoài ý muốn lấy được mấy phong thư, một phong thư trong đó, Lục Triêu tinh tường ghi chép, nữ tử mỗi ngày ra vào trong biệt viện.”


Nàng lấy ra trình cho Tề Đại Thanh, Tề Đại Thanh so với năm mươi ba phần khế ước, hơi gật đầu, nói: “Không có sai!”



Lưu Công Tể tức giận không ngớt, người này cư nhiên tư tàng chứng cứ, vẫn không có lấy ra.


“Ngoại trừ phong thư này r, còn có một phong thư, phong thư này là thư tín qua lại của hắn và Trương Tam thông, cũng chính bởi vì phong thư này, ta mới biết được liên hệ giữa Lục Triêu và Trương Tam Thông.”


Cũng chính bởi vì phong thư này, nàng mới rất chắc chắc án kiện của Thân Đạo Nho có sai lầm.


“Ta lúc rảnh, đến nhà người chết Lưu tú tài một chuyến.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Y theo Trương Tam thông nói, lúc đó hắn hỏi Lưu tú tài trước có thể thuê Khang thị không, sau đó lấy được cường liệt phản đối của đối phương, sau đó Quý Lâm đến hiện trường, liền cầm đao sát hại Lưu tú tài.”


“Nhận biết cái này không?” Đỗ Cửu Ngôn từ trong tay Yến Thông lấy một khối phiến trụy ra, là một khối ngọc bích cỡ đồng tiền, bên dưới gắn chuỗi ngọc màu tím, rất đẹp.


Quý Lâm ngẩn ra, nói: “Là, là của ta. Thế nhưng ta đã làm mất hơn một năm rồi.”


“Không sai!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Tháng tám năm ngoái ngươi giết lưu tú tài nên bị mất.”


Quý Lâm ngạc nhiên, “Ta không có giết Lưu tú tài, người giết người chính là Trương Tam thông!”


“Ngươi biết phiến trụy này phát hiện ở nơi nào không?” Đỗ Cửu Ngôn dứt lời, sắc mặt của Quý Lâm đổi đổi, chợt nghe nàng nói: “Trong thi cốt của hắn. Lúc đầu ngươi giết hắn, phiến trụy rớt, mà Lưu tú tài còn sót lại một hơi thở, nuốt phiến trụy còn sót lại này vào trong bụng.”


“Hắn đang đợi, chờ một ngày có người khai quan nghiệm thi, phát hiện trong hài cốt của hắn còn dư lại vật này, báo thù cho hắn!”


Quý Lâm bỗng nhiên nắm chặt vạt áo, một đôi tay móng tay trở nên trắng, hơi run.


“Lưu tiên sinh, ta nói nhiều như vậy, người nghe hiểu không?”


“Giấu chứng cứ, ngươi rất vô sỉ!” Lưu Công Tể tức giận không ngớt, án kiện của Lưu tú tài căn bản không có quan hệ gì với nàng, thật không ngờ nàng cư nhiên rảnh rỗi đi thăm dò án kiện của đối thủ.


“Không giấu, làm sao có thể cho ngươi có cơ hội đứng ở chỗ này, nói lời vô ích với ta hết bài này đến bài khác!” Đỗ Cửu Ngôn cười lạnh nói.


“Đại nhân!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Về phần Diêu thị bị giết, ban đêm hôm đó ở gian phòng kia, rốt cuộc là ai giết nàng. Chúng ta không bằng nghe màn đêm buông xuống người ở bên trong nói như thế nào đi.”


Tề Đại Thanh gật đầu.


“Không cần hỏi.” Quý Lâm bỗng nhiên thẳng thân, hô: “Diêu thị là ta siết chết, màn đêm buông xuống trong phòng cũng chỉ có một mình ta.”



Diêu thị là hắn siết chết, người khác tới làm khách không có gan này!


Nên, hắn không thể liên lụy thêm người khác tiến đến.


Sự tình, không nên nháo lớn, nếu quả như thật muốn chết, để một mình hắn chết được rồi!


Lưu Công Tể tiến lên một bước, nói với Quý Lâm: “Ngươi không thể gánh hết. Rõ ràng còn có người khác!”


Bookwaves.com.vn

Quý Lâm nhìn Lưu Công Tể, hỏi ngược lại: “Ta không nhận, Lưu tiên sinh có thể biện thắng trận quan ti này không?”


“Ta có thể để cho ngươi không chết!” Lưu Công Tể nói: “Sự tình vẫn chưa hết!”


“Ngươi không thể.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Lưu Công Tể, “Hơn nữa, ta cũng không có tâm tư ở chỗ này nghe ngươi giảo biện, cãi cọ với ta. Chứng cứ chứng nhân vô cùng xác thực, ngươi hỏi đại nhân một chút, còn có cho ngươi cơ hội hay không?”


Lưu Công Tể nộ trừng Đỗ Cửu Ngôn.


“Tụng sư của bị cáo, Đỗ Cửu Ngôn nói không có sai, ngươi biện tụng tiếp chính là cưỡng từ đoạt lý. Biện tụng không theo pháp căn cứ, chính là đang cãi cọ.” Tề Đại Thanh nói.


Lưu Công Tể đang muốn nói, bên ngoài truyền đến tiếng sơn hô hải khiếu, có người nói: “Tụng sư như ngươi, đơn giản là càn quấy.”


“Lần đầu ngươi nói còn có ý có cư, nhưng Đỗ tiên sinh đều ghim chứng cớ phản bác ngươi xuất ra, ngươi còn ở nơi này kéo tới kéo lui, kéo cái khỉ gì.”


“Ngươi tốc tốc nghỉ ngơi đi, mất mặt.”


Lưu Công Tể chỉ chỉ Đỗ Cửu Ngôn, nói: “Tốt, rất tốt!”


Lúc nói chuyện muốn đi, Đỗ Cửu Ngôn ngăn cản hắn, “Chớ đi a, án tử còn chưa có hình phạt đó!”


“Không có quan hệ gì với ta, ta đã hoàn thành chức trách.” Lưu Công Tể nói.


“Phán hình ngươi!” Đỗ Cửu Ngôn lại cười nói: “Ngươi xui khiến Chương Hoán làm ngụy chứng, cũng không thể cho qua như thế được.”



“Vừa vặn, làm bạn với tiên sinh của ngươi ngày xưa.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


“Ngươi đừng vội được một tấc lại muốn tiến một thước.” Lưu Công Tể nói.


“Rốt cuộc là ai được một tấc lại muốn tiến một thước? Ngươi biết rõ nguyên nhân vụ án này, không người nào dám nhận, ngươi lại hết lần này tới lần khác đi nhận. Lẽ nào ngươi là tuân thủ chuẩn tắc người người có quyền thỉnh tụng sư sao? Ngươi là vì án tử, thua, ngươi đáng thua, nhưng nếu là thắng, ngươi lại có thể đánh một trận thành danh.”


“Cơ hội tốt như vậy, ngươi làm sao sẽ bỏ qua. Nhưng ngươi biện tụng nghiêm túc cũng có thể a, lại đi lừa người, ngươi lừa ta còn là hồ lừa Tề đại nhân lừa cả thánh thượng.”


Lưu Công Tể sợ run lên, quỳ xuống, nói: “Ngươi đừng vội nói bậy, ta một mảnh trung tâm với thánh thượng với triều đình.”


“Lưu tiên sinh, cốt khí lúc đó ngươi tức giận rời đi đâu rồi?” Đỗ Cửu Ngôn dứt lời, Lưu Công Tể yếu phản bác, Đỗ Cửu Ngôn phất tay áo cắt đứt lời của hắn đầu, chắp tay nói với Tề Đại Thanh: “Thừa Đức hầu phủ thế tử Quý Lâm, thuê năm mươi ba phụ nhân, lạm sát kẻ vô tội mạng người tám mạng, xui khiến uy hiếp người khác tranh luận nhận lấy cái chết, từng cọc từng chuyện đều có thể chém đầu của hắn, đại nhân cũng không cần y theo luật, trực tiếp xử hắn trảm lập quyết!”


Tề Đại Thanh nghe trong lòng dâng trào, hơi gật đầu, đang muốn nói chuyện, trong hậu nha, Tần thái phu nhân vọt ra, chỉ vào Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nhãi ranh ngươi, ngươi toán cái thứ gì, hợp lại định tội cho Quý Lâm của ta.”


“Ngươi dám, các ngươi dám!” Tần thái phu nhân tiến lên đây, ôm lấy Quý Lâm, “Tôn nhi của ta, đừng sợ, có tổ mẫu ở đây.”


Triệu Dục từ phía sau vọt ra, đầu lông mày khẩn túc hiển nhiên mất hứng.


“Hồ đồ!” An quốc công tới kéo muội muội của mình, “Còn không mau buông tay, đây là công đường, nào thể cho ngươi làm càn!”


Tần thái phu nhân nói: “Ca, ngươi suốt ngày nghĩ cho triều đình nghĩ cho thánh thượng, ngươi chưa từng có nghĩ tới ta chưa. Quý Lâm là trưởng tôn của ta, hắn là tương lai của Thừa Đức hầu phủ, hắn chết Thừa Đức hầu phủ gục!”


“Tuyệt đối không thể.” Tần thái phu nhân nói: “Bất quá mấy cái tiện mệnh mà thôi, bọn họ cần bao nhiêu tiền, chúng ta bồi thường, thế nhưng tuyệt không thể để cho tôn tử của ta chết, bọn họ không đáng!”


Bookwaves.com.vn

Nàng lớn tuổi, thân phận lại tôn quý, coi như là Triệu Dục cũng không tiện để người trực tiếp kéo nàng đi.


Đỗ Cửu Ngôn thực sự không lỗ tai nghe Tần thái phu nhân, lắc đầu đang muốn mở miệng oán nàng, bỗng nhiên một cây đao nghiên một bên, lạnh lẽo gác ở đầu vai của Quý Lâm. . .


Quý Lâm cứng đờ, cả người băng lãnh.


Tất cả mọi người nhìn người cầm đao.


Chỉ thấy Quế vương không nhanh không chậm ở trên cổ của Quý Lâm, cọ xát mài đao.


“Ngươi, ngươi làm gì!” Ba hồn của Tần thái phu nhân hãi đã đánh mất bảy phách, “Đao kiếm không có mắt, ngươi mau buông đao xuống.”


Triệu Dục cũng chỉ vào Quế vương, “Đừng vội hồ đồ.”



“Không buông!” Quế vương cợt nhả nói: “Mới vừa rồi Tần thái phu nhân nói, năm mươi ba nữ nhân kia, tám cái nhân mạng đều so ra cao quý không bằng mạng của Quý Lâm.”


Lúc nói chuyện, hắn dùng sống dao vỗ vỗ mặt của Quý Lâm, “Suy luận như vậy, bổn vương giết Quý Lâm, cũng là phúc khí hắn đã tu luyện!”


Quý Lâm sợ thẳng run.


Đỗ Cửu Ngôn âm thầm dựng thẳng một ngón tay cái lên, một chiêu này của vương gia đẹp a.


Ai, vẫn là thân phận cao chút mới tốt, vừa có mặt còn có thiên ngôn vạn ngữ!


Đỗ Cửu Ngôn rất ngưỡng mộ.


“Vương gia, ngươi không nên hồ nháo.” Tần thái phu nhân chỉ vào Quế vương, nói: “Tốt xấu ngươi và Quý Lâm là bạn chơi cùng từ bé, hắn đối đãi ngươi như thân huynh đệ, ngươi làm sao có thể nói như vậy.”


Quế vương nhướng mày, “Ta nhỏ nhất, vậy hắn là ta ca sao?”


Tần thái phu nhân sợ phù phù quỳ xuống.


“Nga, quên mất một việc.” Quế vương một cước dẫm bả vai của Quý Lâm nói: “Phi Yên cung, Phỉ Thúy cung. . . Ngươi ở không tệ a, cảm giác thế nào, ân?”


Quý Lâm lắc đầu, “Không có, không có, đều không phải ta làm.”


“Có lá gan làm, không có gan nhận.” Quế vương nhìn Triệu Dục, “Ca, ngươi giết hay không, nếu không giết ta hiện tại giết chết hắn!”


Triệu Dục nhìn Quế vương, thực sự là vừa giận vừa khó nhịn, tên tiểu tử thúi này coi như là nói chuyện đứng đắn, cũng cho người có cảm giác không đứng đắn. Trong lòng hắn hơi ấm, chỉ vào Quý Lâm nói: “Đã là xử trảm lập quyết, cũng không cần chờ thu thẩm nữa, ngày mai kéo đi chợ bán thức ăn, chém!”


“Không nên! Thánh thượng, người không thể giết Quý Lâm của ta a!” Tần thái phu nhân kêu rên một tiếng, nhào qua.


Quý Lâm sợ co lại thành một đoàn, không dám nói lời nào.


“An quốc công, ” Triệu Dục liên đới đối với An quốc công cũng có chút tức giận, “Tần thái phu nhân thân thể không tốt, sau này để cho nàng ở nhà nghỉ ngơi đi, không có việc gì không cần ra ngoài, để tránh khỏi sinh bệnh.”


An quốc công đầy mặt khổ sáp, “Vâng!”


Thừa Đức hầu mang theo huynh đệ lên, đỡ Tần thái phu nhân xuống phía dưới.


“Tiếp tục xử.” Triệu Dục nói: “Làm việc theo pháp.”


(Luna: Thất vọng bác Lưu quá, lúc đó thích khí thế của ổng thiệt mà giờ đây… Trong chuyện này ta cảm thấy có chút không hài lòng kêỉu bị nghẹn lại nhưng không biết bị nghẹn ở chỗ nào, Quý Lâm nhận tội quá nhanh, tuy tác giả có ghi suy nghĩ của ổng nhưng ta vẫn cảm thấy như ổng muốn che giấu ai đó. Ta vẫn cảm thấy ông Hàn cũng rất đáng nghi)



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận