Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 399: CANH HAI MƯƠI BẢY


Dịch giả: Luna Wong


Triệu Dục dứt lời, bỗng nhiên vang lên tiếng vỗ tay, hắn sửng sốt liền thấy Đỗ Cửu Ngôn vẻ mặt sùng bái hướng về phía hắn vỗ tay, hành lễ nói: “Thánh thượng anh minh!”


“Thánh thượng một thân chính khí hạo nhiên, là phúc của bách tính thiên hạ!”


Nàng quỳ, mọi người cũng không có thể không quỳ, lập tức ngoài nha môn bách tính người người quỳ xuống.


“Thánh thượng anh minh!”


“Thánh thượng một thân chính khí hạo nhiên, là phúc của bách tính thiên hạ!”


Mọi người cùng kêu vang, thanh âm chỉnh tề rung động đến tâm can uốn lượn ở bên tai.


“Thánh thượng anh minh, Đại Chu nhất định phồn thịnh xương vinh, thiên thu vạn đại!”


Mọi người nhắc lại: “Đại Chu phồn thịnh xương vinh, thiên thu vạn đại!”


Đuôi lông mày của Triệu Dục thật cao vung lên, đáy mắt bao hàm tiếu ý. Mỗi một ngày hắn cũng sẽ được bách quan triều bái, lời nịnh hót như vậy, hắn nghe đều ngán.


Nhưng là lúc này, hắn lại cảm xúc dâng trào.


Bởi vì, những người này quỳ lạy và hô lớn, đều là phát ra từ phế phủ, mà không phải chỉ là quỳ lạy nói ra một khẩu hiệu không đi từ tim ra.


“Đều đứng lên đi.” Triệu Dục đỡ An quốc công dậy, lại nói với bách tính phía ngoài, “Đều đứng lên đi.”


Mọi người tạ ân bình thân.


Triệu Dục xoay người ngồi trên ghế thiết ở trong công đường, nhìn Đỗ Cửu Ngôn một mắt, chỉ chỉ nàng và Quế vương. . .


Hai người này, thực sự là “Cùng một giuộc” .


Thân Đạo Nho đứng ở một bên, nét mặt bất lộ thanh sắc, nhưng trong lòng thật lâu nan bình. Hắn bất bình không phải Đỗ Cửu Ngôn thắng vụ án này. . . Mà là lúc đó Đỗ Cửu Ngôn trước khi hắn định án, liền tìm Điếu Đại mở quan của Lưu tú tài.


Nàng lấy được phiến trụy lại không có cho hắn, mà là lặng lẽ giấu đi, chờ đến ngày hôm nay mới dùng.



Lẽ nào, nàng đã sớm biết, nếu như hắn lật lại bản án tra lần nữa, là nhất định sẽ không kịp thời kết án, cũng không có khả năng đem thứ trong tay mình cho nàng dùng?


Người này tuổi còn trẻ thật đúng là không đơn giản, đi một bước tính ba bước.


Chứng cứ, đầu mối lấy ra không cùng lúc. Cái tròng cố ý lộ một cánh cửa, dẫn người khác đi vào, sau đó triệt để một lưới bắt hết.


Thân Đạo Nho hồi tưởng tình huống bản thân lúc còn trẻ, so với nàng, quả thực không bằng.


“Thừa Đức hầu thế tử Quý Lâm, thảo gian nhân mạng, mắt không vương pháp, nay y theo luật phán xử trảm lập quyết! Trưa mai hành hình!”


“Chương Hoán, do người khác xui khiến làm ngụy chứng, niệm hắn vi phạm lần đầu lại có thái độ nhận sai hài lòng, cố trượng trách tám mươi, đồ một năm, răn đe!”


“Lưu Công Tể, theo tụng sư đã vài chục năm, lại không biết tiến thủ thủ đoạn bại hủ, vì thắng không từ thủ đoạn, không tiếc làm ngụy chứng để đạt mục đích, lại quên chức trách và ước nguyện ban đầu của tụng sư, cố nay huỷ bỏ tụng sư bài chứng, cả đời không được làm tụng sư. Cái khác y theo luật xử phạt ở tù nửa năm, răn đe!”


Lưu Công Tể quỳ xuống lãnh phạt, Đan Đức Toàn tiến lên đây, thu tụng sư mão của hắn, hắn siết tay cúi thấp đầu không nói gì, ánh mắt bình tĩnh, ẩn chứa không cam lòng.


Đỗ Cửu Ngôn, chỉ cần ta không chết, tất và ngươi thế bất lưỡng lập!


Phía sau hắn, Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn ai thán, sao không đem trọng điểm tội phạm, tốt xấu trảm thảo trừ căn, bằng không, tương lai hắn đi ra, đoán chừng còn muốn tìm đến nàng báo thù.


Oan oan tương báo bao thuở kết thúc a!


Đáng tiếc nàng là tụng sư, không thôi lòng dạ hiểm độc điểm, trực tiếp diệt khẩu thật tốt.


Thủ pháp của người quá chính trực, không phải chuyện tốt a.


“Ngoài cửa năm mươi mốt vị trượng phu nghe phạt, bọn ngươi nhiễu loạn kỷ cương, thuê bán thê tử, nay y theo luật xử bọn ngươi trượng. . .” Hắn nói phân nửa, Quế vương nói: “Gấp bội, đánh chết một người bớt một người.”


Khóe miệng của Tề Đại Thanh run lên, không khỏi nhìn Triệu Dục.


Loại sự tình này Quế vương không có hồ đồ, coi như là hồ đồ Triệu Dục cũng sẽ cho hắn mặt mũi.


“Trượng trách một trăm sáu mươi, lập tức chấp hành!”


Ngoài cửa lại là đồng loạt kêu oan cầu xin tha thứ.



“Thánh thượng!” Tề Đại Thanh xuống tới, chắp tay nói: “Người còn có phân phó?”


Triệu Dục nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn, “Đám người còn lại, còn có phạm pháp chứng cứ, xử luôn một thể?”


Tề Đại Thanh kêu rên một tiếng, nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn.


Bookwaves.com.vn

“Hồi lời của thánh thượng, năng lực của học sinh hữu hạn, có thể tra được cũng không còn gì nữa.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nói: “Học sinh phụ nhờ vã của thánh thượng, thỉnh thánh thượng trách phạt.”


Triệu Dục cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nói thật, hắn hỏi một câu là nên, nhưng lại sợ Đỗ Cửu Ngôn lại ném ra một đống chứng cứ, chứng minh mấy người khác nhốt tại Tông nhân phủ có tội.


Giết một Quý Lâm đã nghiêng trời lệch đất, nếu lại giết năm người, chuyện này gây cũng quá lớn.


Đây không phải là hắn mong muốn.


“Ngươi cũng cực khổ, nghỉ ngơi thật tốt hai ngày, qua hai ngày trẫm sẽ để Tiết Án đến thỉnh ngươi vào triều sớm, đến lúc đó trẫm sẽ ở lâm triều, gia thưởng cho ngươi!”


Đỗ Cửu Ngôn hành lễ, “Học sinh tạ ơn thánh thượng.”


“Giải xong một cọc tâm sự, trẫm cũng mệt mỏi, trở về nghỉ ngơi, ” Triệu Dục đứng dậy đi hậu nha, Thân Đạo Nho chắp tay tiễn hắn, Triệu Dục dừng lại nhìn Thân Đạo Nho, nói: “Ngươi tuy là tiền bối, nhưng lần này bại bởi Đỗ Cửu Ngôn cũng không cần để ở trong lòng, trẫm cũng biết vụ án này không dễ dàng, tra không rõ ràng không trách ngươi.”


Lúc nói chuyện, hàm tiếu đi.


Thân Đạo Nho ôm quyền tạ ân, sắc mặt cực kỳ khó coi.


Lời này của Triệu Dục nhìn là an ủi khích lệ hắn, nhưng là nhưng đang khen Đỗ Cửu Ngôn.


Bởi vì hắn không có điều tra ra án tử, Đỗ Cửu Ngôn tra ra được. Nói là tỷ thí mỗi người một án kiện, nhưng là cuối cùng hai án kiện đều là Đỗ Cửu Ngôn tra phá biện tụng.


Hắn không chỉ thua, còn là thua rất triệt để.


Mọi người tiễn Triệu Dục ly khai, đám người An quốc công cũng theo đó ly khai.


“Chúc mừng ngươi, Đỗ tiên sinh!” Đan Đức Toàn ôm quyền nói: “Lần này có thể cùng Đỗ tiên sinh người làm việc, Đan mỗ học được không ít, đa tạ!”



Đỗ Cửu Ngôn xua tay, “Đa tạ Đan bộ đầu, mắt phá án của người, cũng để cho Đỗ mỗ thấy được phong thái của bộ khoái phủ nha môn.”


Đan Đức Toàn nở nụ cười, mười mấy bộ khoái theo phía sau hắn cũng đều nở nụ cười.


Có người nói: “Đỗ tiên sinh, bộ khoái chúng ta so với của Thiệu Dương tốt hơn chứ?”


“Khẳng định, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Các vị là bộ khoái phủ nha kinh thành, Thiệu Dương là địa phương nhỏ, há có thể so sánh với các ngươi.”


Mọi người đều biết nàng cố ý nói như vậy, tất cả đều cười lên.


“Ngày khác Đỗ mỗ mời khách, ” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, “Khổ cực các vị, cáo từ!”


Lúc nói chuyện nàng ra ngoài, thấy Điếu Đại, bước lên phía trước cười nói: “Điếu thúc, lúc này đây có nhiều đắc tội.”


Lão Điếu chắp tay nói không dám.


Tôn phật này, hắn đánh không lại, vẫn là cung một chút tương đối khá a.


Đỗ Cửu Ngôn cười tủm tỉm ra ngoài, ngoài cửa, có mấy sai vặt thật nhanh chạy đi các nơi, một sai vặt chạy nhanh nhất, nhanh chóng tiến vào một ngõ nhỏ, đứng ở dán trắc môn của Nam An hầu phủ, không kịp chờ đợi gõ cửa, bà tử bên trong mở cửa, vẻ mặt khẩn trương nói: “Án tử xử sao rồi? Nhanh đi nhanh đi, hầu gia và phu nhân cũng đang chờ.”


Sai vặt một đường chạy vội, cũng không cần thông truyền vọt vào chính viện.


Chính viện noãn các, Nam An hầu và phu nhân đã đi ra, nói: “Thế nào, án tử kết thúc chưa? Định tội chưa?”


“Kim Đông định tội gì?” Nam An hầu phu nhân siết chặt khăn.


Sai vặt kích động tề thở phì phò trả lời: “Không có, không có định tội cho công tử của chúng ta.”


Bookwaves.com.vn

“Không có?” Nam An hầu không dám tin hỏi: “Thánh thượng không phải nói muốn tra rõ sao? Không có tra sao? Vậy Quý Lâm thì sao, cũng không có định tội sao?”


Sai vặt trả lời: “Quý Lâm xử trảm lập quyết, ngày mai sẽ xử trảm.”


Phu thê Nam An hầu hít một hơi lương khí.


“Thánh thượng giao án tử cho hội trưởng Tây Nam Đỗ Cửu Ngôn, chờ tất cả mọi người phán hình xong, thánh thượng hỏi Đỗ Cửu Ngôn, người khác có chứng cứ không.”


“Đỗ Cửu Ngôn nói năng lực của hắn quá yếu, không có tra được chứng cứ phạm tội của những người khác.”


“Thánh thượng đã nói vậy tạm thời giam giữ đi.”



Chân của Nam An hầu phu nhân mềm nhũn, do ma ma bên người đỡ, hai tay nàng tạo thành chữ thập niệm A di đà phật, “Đa tạ Bồ Tát phù hộ. Lúc này đây Kim Đông bình an trở về rồi, ta nhất định trọng tố kim thân cho người, nhất định để Kim Đông lão lão thật thật làm người, nếu không cưng chìu hắn nữa.”


“Ngươi tạ ơn Bồ Tát có ích lợi gì, đây rõ ràng chính là thánh thượng không muốn làm lớn chuyện, buông tha mấy người Kim Đông!” Nam An hầu nói: “Đỗ Cửu Ngôn này cũng là người thông minh, nàng không có tra rõ hết. Bằng không, dù là Kim Đông không có giết người, nhưng những chuyện ngổn ngang kia, cũng đủ hắn chịu khổ đầu.”


“Nhân tình này, rốt cuộc thiếu hội trưởng Tây Nam.” Nam An hầu nói.


Nam An Hầu phu nhân nói: “Có thể bảo trụ mạng của hài nhi ta, mặc kệ bao nhiêu nhân tình ta cũng trả!”


“A di đà phật, A di đà phật!” Nam An hầu phu nhân nhớ kỹ, đi sang một bên thượng hương cho Bồ Tát.


Chẳng phải chỉ phía Nam An hầu, khác mấy nhà cũng như vậy.


Trong kinh các môn các hộ gỡ rắc rối khó, án tử giải quyết dứt khoát xong, bao nhiêu người âm thầm thở dài một hơi.


Lúc này, Đỗ Cửu Ngôn còn đứng ở ngoài cửa phủ nha, hiện trường giải đáp nghi vấn.


Hơn nửa ngày, mới tiễn mọi người đi, củ cải nhỏ nhào tới ôm nàng, nói: “Cha a, ngày hôm nay vụ án này có phải đặc biệt khó hay không a?”


“Là rất khó, bất quá cha ngươi thông minh, hữu kinh vô hiểm!” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Mấy người Đoàn Ứng vây lại, ngươi một mắt ta một câu chúc mừng nàng.


“Bỗng nhiên rất nhớ Thiệu Dương. Bình thường lúc này, chúng ta có thể đi sang bên Đổng chưởng quỹ bên kia tống tiền!” Đỗ Cửu Ngôn thở dài nhìn Thái Trác Như, “Thái công tử ngươi phải cố gắng a!”


Thái Trác Như cười khẽ, nói: “Được!”


“Ngươi bảo người ta nỗ lực cho ngươi tống tiền?” Bả Tử trừng mắt nàng, đón lấy củ cải nhỏ, nói: “Ta còn chưa có từng mời khách, hôm nay ta mời.”


Đỗ Cửu Ngôn kinh ngạc nhìn hắn, “Bả gia, quy cách gì?”


“Thiên Hương lâu, ” Bả Tử mặt không đổi sắc, “Ăn thoải mái.”


Đỗ Cửu Ngôn dựng thẳng một ngón tay cái lên, gọi mọi người, “Các huynh đệ, Bả gia của chúng ta có tiền, nghìn vạn lần không cần tiết kiệm giùm hắn!”


“Thiên Hương lâu thoải mái ăn, đó cũng không phải đơn giản là có tiền nữa rồi, là rất có tiền a.” Đậu Vinh Hưng nói: “Ta và Tống Cát Nghệ ở ngoài cửa đi nhiều lần, ảo tưởng có một ngày có thể vào ăn một bữa.”


Quế vương liếc bọn họ, “Keo thế sao? Không phải một bữa Thiên hương lâu sao, chuyện lớn gì đâu.”


Đỗ Cửu Ngôn tự tiếu phi tiếu nhìn hắn.


“Đi, đi, đi ăn của đạo sĩ thúi.” Quế vương ồn ào, một chút cũng không cảm thấy xấu hổ, trực tiếp đi ở phía trước.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận