Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 400: CANH HAI MƯƠI TÁM

Dịch giả: Luna Wong

Thiên Hương lâu hai ngày này sinh ý cực kém, thường ngày rất khó định được nhã gian, lúc này lại còn hai gian trống.

Bọn họ đi vào, sai vặt kích động chào đón, trực tiếp tìm Quế vương nói, “Triệu công tử, hôm nay người muốn một gian lớn, hay là hai gian tách ra?”

“Một gian lớn mở hai bàn.” Quế vương nói: “Rượu ngon thức ăn ngon lên hết.”

Quế vương chắp tay đi ở phía trước, tư thế khoát xước hào khí.

“Bả gia, có người đoạt danh tiếng của ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn gây xích mích ly gián, “Muốn đánh nhau không, ta có thể cho ngươi mượn chủy thủ.”

Lúc nói chuyện, nàng đưa tiểu chủy thủ của mình tới.

“Ta có đao!” Bả Tử liếc nàng một mắt, “Bất quá, y theo quan hệ của chúng ta, có phải ngươi nên giúp ta hay không. Do đó chủy thủ ngươi giữ lại, một hồi giúp ta dùng.”

Đỗ Cửu Ngôn xua tay, “Ta gần đây hao phí đầu óc quá nhiều nên người suy yếu, lúc các ngươi đánh nhau ta có thể. . .” Lúc nói chuyện dừng một chút, “Chỉ có thể xem náo nhiệt.”

Bả Tử gõ cái trán của nàng, “Vậy một hồi cho ngươi chút não heo, ngươi ăn nhiều một chút, bổ não!”

“Khụ khụ. . .” Quế vương dừng lại nhìn hai người, “Phía sau có hải sản, đạo sĩ thúi ngươi đi xem đi.”

Bả Tử nhìn hắn.

“Ngươi mời khách, chẳng lẽ còn muốn ta đi nhìn?” Quế vương nói: “Lần đầu tiên ăn của ngươi, thái độ của ngươi tốt, để cho ngươi mời khách càng thêm hoàn mỹ.”

“Ta đi, ” Thái Trác Như ha hả cười, “Đối với hải sản, ta tương đối có kinh nghiệm.”

Lúc nói chuyện mang theo Tống Cát Nghệ cùng đi chọn hải sản.

“Ngôn Ngôn, ngồi cùng ta!” Quế vương lôi kéo Đỗ Cửu Ngôn ngồi ở bên cạnh mình, củ cải nhỏ tự động chạy đến bên cạnh thân nàng ngồi xuống, Bả Tử ngồi ở đối diện, những người khác tự động tìm chỗ ngồi xuống.

“Một lần tỷ thí thật là lên xuống thăng trầm a, chúng ta lúc thắng lúc thua, ta đều vài ngày ngủ không ngon.” Tiền Đạo An cười khổ nói.

“Ân, ta cũng vậy, buổi tối nằm mơ đều cũng có người đuổi mọi người chúng ta đều ra khỏi Tây Nam.”

“Tiên sinh, người lúc nào đi nghiệm thi của Lưu tú tài?” Đoàn Ứng hỏi.

Đỗ Cửu Ngôn trả lời: “Ta ở trong thư của Lục Triêu và bằng hữu thấy được tên của Trương Tam Thông, nên ta đi nhà của Trương Tam thông trước, nhưng cũng tiếc không có thu hoạch. Vì vậy ta lại đi nhà Lưu tú tài một vòng, như trước không hề có thu hoạch.”

“Vì vậy, ta lại uy hiếp lão Điếu đi khai quan cùng ta.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Vẻ mặt của Đậu Vinh Hưng kinh ngạc, “Đây. . . Việc này có quan hệ gì với khai quan?”

“Tặc không đi không.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta đã nghĩ tới chuyện Thân Đạo Nho không có nghĩ tới, vậy tất nhiên phải lấy được chút gì mới được.”

Mọi người ngạc nhiên, Đậu Vinh Hưng dựng thẳng một ngón tay cái lên, “Cửu ca, ta cho rằng ngươi đây là logic cường đạo.”

“Ta đây là thông minh, người bình thường cũng không có bản lãnh như ta.”

Mọi người đều cười lên.

Một hồi món ăn lên, mười học sinh Tây Nam nâng ly mời rượu, nói: “Tiên sinh, mười người chúng ta đại biểu tất cả sư huynh đệ Tây Nam, mời người.”

“Long trọng như vậy a.” Đỗ Cửu Ngôn đang muốn nói, Quế vương ở một bên gõ bàn, cười khanh khách nói: “Mười người cùng nhau kính không có thành ý, nên từng người.”

Đỗ Cửu Ngôn lạnh lùng nhìn về phía Quế vương, vung tay lên nói: “Các huynh đệ, đêm nay đánh ngã vương gia!”

“Đâu có chuyện gì liên quan tới ta?” Quế vương cười lui ra sau, chỉ vào Đỗ Cửu Ngôn, “Hai người chúng ta độc đấu!”

Đỗ Cửu Ngôn xua tay, “Ta nhất cẩu vĩ ba thảo không cùng mẫu đơn tranh quốc sắc!”

“Thay phiên đến, đêm nay vương gia không say, chúng ta không đi!” Đỗ Cửu Ngôn nói.

“Xem ra ta phải đích thân lên rồi” Bả Tử ho khan một tiếng, nói: “Uống đều là bạc của ta, đau lòng.”

Mọi người cười ha ha.

“Đạo sĩ thúi, muốn một mình đấu có phải hay không?” Quế vương mị mắt nhìn Bả Tử.

“Vương gia, một mình đấu ngươi không phải là đối thủ của ta.” Bả Tử nói.

Quế vương vỗ bàn, “Khiêu khích ta? Đêm nay cho ngươi xem bản lĩnh gia.”

“Được, ngươi say thành rỉ ra, tất nhiên là để chúng ta xem bản lãnh.” Bả Tử nói.

Quế vương cười nhạt, “Ai xấu mặt còn chưa chắc. Tiểu nhị, mang rượu lên!”

Bookwaves.com.vn

Tiểu nhị mang rượu lên, mọi người đều tự ngồi xuống ăn cơm, củ cải nhỏ mỗi tay nắm một đùi gà, đưa cho Quế vương và Bả Tử, “Ăn trước một chút lót bụng, như vậy không dễ dàng say!”

Hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ăn đùi gà.

Đỗ Cửu Ngôn có chút kinh ngạc nhìn Bả Tử, “Ngươi ở Thiệu Dương chưa từng bành trướng cùng Quế vương, thế nào đến địa bàn của hắn, trái lại bành trướng?”

Bả Tử ý vị thâm trường nhìn nàng một cái.

“A!” Đỗ Cửu Ngôn lập tức hiểu, “Kinh thành cũng là địa bàn của ngươi!”

Bả Tử cười mà vô ngữ.

Quế vương nhìn hắn mắt híp một cái.

Hai người đấu rượu, những người khác dùng bữa, cơm ăn đến giờ cấm đi lại ban đêm Thiên Hương lâu đóng cửa.

Trên mặt đất ngã đầy đất bình rượu, Quế vương và Bả Tử còn đang mắt lớn trừng mắt nhỏ.

“Mệt mỏi quá!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đợi nửa ngày cũng không có ai xấu mặt, từng vò đều là tiền, ta thấy thôi đi.”

Quế vương ngoắc, “Ngôn Ngôn, ta say, qua đây đỡ ta.”

Đỗ Cửu Ngôn ôm củ cải nhỏ, đang muốn qua, bỗng nhiên cánh tay bị Bả Tử kéo, hắn thấp giọng nói: “Ta cũng say!”

Ánh mắt của Quế vương như đao, cà một chút nhìn về phía Bả Tử.

Bả Tử cũng nhìn hắn.

“Không bằng, các ngươi tự đỡ nhau đi?” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Bả Tử gật đầu, nhìn Quế vương, “Vương gia, đi thôi!”

“Đi thì đi, ai sợ ngươi.” Hai người đắp vai nhau đi ở phía trước, bước tiến cũng không vững vàng.

Đỗ Cửu Ngôn dở khóc dở cười, giao củ cải nhỏ ngủ gà ngủ gật cho Thái Trác Như, nàng chắp tay theo ở phía sau.

“Ngày mai còn có việc sao?” Thái Trác Như thấp giọng hỏi.

Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Không có. Ngươi có việc?”

“Ta mời công tượng vẽ bản vẽ, ngươi qua giúp ta xem một chút xem hợp không thích hợp, còn có chỗ nào cần phải sửa đổi.” Thái Trác Như nói.

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Được. Sáng sớm ngày mai sau khi thứ dậy, ngươi tìm ta, ta cùng ngươi đi xem cửa hàng.”

“Được.” Thái Trác Như nói: “Ngươi đã đến hai lần kinh thành, lại còn chưa có chơi đùa hết đi? Hiện tại lá đỏ của Hương Sơn đều đỏ, muốn đi xem không?”

“Mang theo diều, củ cải nhỏ nhất định rất thích.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Đi a, phản chính rảnh rỗi, cùng nhau đi.”

Thái Trác Như nở nụ cười.

Phía trước hai người so tài với nhau bỗng nhiên dừng lại, Quế vương hướng về phía Thái Trác Như vẫy vẫy tay, “Nào, đến chỗ chúng ta.”

Thái Trác Như sửng sốt.

“Ta và vương gia đều đi bất ổn, ngươi tới giúp một tay.” Bả Tử nói.

Thái Trác Như suy nghĩ một chút, tiện đà bật cười, đưa củ cải nhỏ cho Đỗ Cửu Ngôn, đi tới giữa Quế vương và Bả Tử.

Ba nam nhân song song đắp vai, đi ngã trái ngã phải.

Thật vất vả về đến nhà, Nháo nhi đưa củ cải nhỏ đi ngủ, Đỗ Cửu Ngôn nhìn ba vị đang so tài, ho khan một tiếng, “Lúc này không người, làm phiền hỏi một câu, ba vị là đang tranh thủ tình cảm?”

“Ai nha, ta đây ngoại hình anh tuấn, nhân cách mị lực lại cường đại, thật sự là đau đầu.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay đạc bộ nhìn ba người, “Không thôi, ta hốt hết, cũng làm một Phỉ Thúy cung Phi Yên cung?”

Quế vương trừng nàng.

Bả Tử tự tiếu phi tiếu.

Thái Trác Như đỏ bừng mặt, ấp úng: “Không nên nói bậy.”

“Ngày hôm nay chúng ta cao hứng, không thôi bốn người chúng ta ngủ chung đi?” Mâu quang của Đỗ Cửu Ngôn sáng trông suốt, ba vị nam tử trẻ tuổi, dung mạo đều là nhất đẳng nhất, nhìn không cũng là cảnh đẹp ý vui.

Bookwaves.com.vn

Quế vương chỉ trời, châm chọc nói: “Mặt của ngươi, so với ánh trăng hôm nay còn lớn hơn!”

“Hắn bành trướng!” Bả Tử nói.

Thái Trác Như thở dài, hỏi: “Ngươi cũng uống say rồi?”

Đỗ Cửu Ngôn mất hứng xua tay, “Tản tản, thật là, một chút tình thú cũng không có!”

Lúc nói chuyện, chắp tay sau đít chán đến chết đi mất.

Quế vương và Bả Tử đều tự tản ra, trở về phòng ngủ. Thái Trác Như nhìn bóng lưng của hai người, như có điều suy nghĩ.

Lúc này, Ngô Văn Quân đã ngồi ở thư phòng của Nhâm Duyên Huy hai canh giờ, hai người ai cũng không nói gì, bầu không khí thật không tốt.

Qua hồi lâu, Nhâm Duyên Huy nói: “Thánh thượng như vậy, coi như là dàn xếp ổn thỏa, nếu như tra nữa, sợ là huân quý môn không chịu nổi.”

“Không chịu nổi đầu tiền, chắc là An quốc công. Nghe nói Tần thái phu nhân lúc này còn đang khóc trong An quốc công phủ.” Ngô Văn Quân nói.

Nhâm Duyên Huy cười cười, “Bản thân không có để ý tốt tử tôn, hiện tại khóc nháo thì có ích lợi gì. Nhiều nhân mạng như vậy, thánh thượng há có thể nói buông liền buông.”

“Huân quý này, cũng nên gõ một cái, suốt ngày cái gì cũng không làm, lại có thể sống tiêu diêu tự tại. Thực sự là một người đắc đạo.” Ngô Văn Quân nói xong nhấp một ngụm trà, không có tiếp tục nói nữa.

Nhâm Duyên Huy cử bút viết chữ, lại dừng lại nhìn Ngô Văn Quân, “Khâu Văn Lực chết so với mong muốn có phản ứng thấp, đã có hiệu quả này, cũng không xem như bận rộn không công.”

Ngô Văn Quân xác nhận.

Mấy con phố cách xa nhau, Lỗ Chương Chi rửa mặt xong đi ra, Lỗ phu nhân đang ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi, chà lau tóc cho Lỗ Niệm Tông, nghe tiếng bước chân, hỏi: “Thừa Đức hầu phủ chưa có tới tìm ngươi chứ?”

“Tìm rồi.” Lỗ Chương Chi ngồi xuống đối diện, trong tay Lỗ Niệm Tông đang cầm một quyển sách, đang đợi chút nữa xem, hắn hiểu ý cười, “Mấy ngày trước đây cho ngươi đưa thư, đều xem xong rồi?”

Lỗ Niệm Tông phảng phất không có nghe thấy, một lòng đắm chìm trong trong sách.

“Cũng là làm bậy, đã chết nhiều người như vậy.” Vóc dáng của Lỗ phu nhân không cao, da trắng, khóe mắt có thêm mấy nếp nhăn, cười rộ lên rất hòa khí, mặt mũi hiền lành liền chính là thần thái như vậy.

Lỗ Chương Chi ừ một tiếng, nói: “Việc này, là chuyện tốt!”

Lỗ phu nhân quét mắt nhìn hắn một cái, oán trách nói: “Ngươi chớ nói chuyện triều đình với ta. Nhìn từ góc độ của ta, nếu đến lượt ta là Tần thái phu nhân, sợ là thật không sống nổi.”

Lúc nói chuyện, nàng liền nghĩ đến nữ nhi nữ tế của mình còn có ngoại tôn nữ làm một ngày vương phi.

“An quốc công phủ cũng thực sự là quyết, nói lập bia liền lập bia!” Lỗ phu nhân nói.

Nàng không đầu không đuôi, Lỗ Chương Chi cũng nghe hiểu, “Quế vương tuổi không nhỏ, cũng không thể cứ kéo nữa. Chuyện này bọn họ làm đúng, ngươi không nên khởi lòng trắc ẩn lung tung.”

“Hài tử kia. . .” Lỗ Chương Chi cũng thở dài, “Cũng cùng ngươi không thân, ngươi nói ra, ngược lại làm cho An quốc công khó xử, có vẻ hắn lãnh huyết vô tình.”

Lỗ phu nhân gật đầu, “Ta hiểu được, chính là ở nhà nói một chút với ngươi mà thôi.”

“Củ cải!” Lỗ Niệm Tông bỗng nhiên chỉ vào trong sách, “Củ cải!”

Lỗ Chương Chi nhìn hắn, Lỗ phu nhân hỏi: “Muốn ăn cử cải? Ngày mai để trù phòng làm cho ngươi!”

“Hắn nhớ củ cải nhỏ, nhi tử của Đỗ Cửu Ngôn.” Lỗ Chương Chi nói: “Chuyện của hắn cũng cáo một đoạn rồi, mới có thể xuất môn thăm khách. Ngày mai ngươi đưa thiệp mời cho củ cải nhỏ, thỉnh hắn tới nhà chơi.”

Lỗ Niệm Tông gật đầu, “Sẽ viết ngay bây giờ!”

Lúc nói chuyện muốn đi thư phòng.

“Lúc này, ta cũng xem thử!” Lỗ phu nhân nói: “Luôn nghe các ngươi nói, đặc biệt hiếu kỳ với hai phụ tử Đỗ Cửu Ngôn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui