Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 401: CANH HAI MƯƠI CHÍN


Dịch giả: Luna Wong


“Cha a, ” củ cải nhỏ sáng sớm dậy liền nhận được thiệp mời, đánh thức Đỗ Cửu Ngôn thấp giọng nói: “Răng trắng lớn mời chúng ta đến nhà làm khách.”


Đỗ Cửu Ngôn thoáng cái thanh tỉnh, cầm chăn ngồi dậy nhìn nhi tử, “Là răng trắng lớn thỉnh không phải Lỗ các lão?”


Củ cải nhỏ đưa thiệp mời cho nàng.


“Ngươi đi.” Đỗ Cửu Ngôn thấp giọng nói: “Để Tiền bá bá ngươi bồi ngươi đi.”


Tiền Đạo An cũng là sùng bái Lỗ Chương Chi, thích chữ và thái độ làm người của hắn.


“Được, tốt.” Củ cải nhỏ nói: “Ta sẽ thận trọng, sẽ không để cho người phát hiện bí mật của chúng ta.”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi chỉ cần lúc nói chuyện chú ý một chút là được. Về phần những thứ khác, đến thái hậu nương nương cũng không có nhận ra ngươi, thì càng không cần sợ người khác.”


Nói củ cải nhỏ và Quế vương khi còn bé giống nhau như đúc thái hậu chưa từng dám nhận.


Thật sự là, không ai sẽ dự đoán được, lúc Tần Cửu Yên ly khai kinh thành, đã có mang thai.


“Ân, ta đã biết.” Củ cải nhỏ gật đầu, “Vậy cha a, ngày hôm nay người làm gì a?”


Đỗ Cửu Ngôn ngáp lên lại nằm xuống, “Lại để cho ta ngủ một lát, láy sau bồi Thái thúc thúc của ngươi đi xem tiệm của hắn!”


“Ta đi đây.” Củ cải nhỏ tìm một kiện áo tử đoạn diện bảo lam sắc mặc lên, chải một búi tóc nhỏ, trên búi tóc cột một đọa đái màu xanh nhạt, cười rộ lên mặt mày cong cong thật sự là vừa đẹp vừa đồng thú.


Tiền Đạo An và củ cải nhỏ cùng nhau lên xe ngựa, trong miệng vẫn toái toái niệm.


“Người yên tâm, lúc này Lỗ các lão khẳng định đi triều đình, chỉ có răng trắng lớn ở nhà chờ ta.” Củ cải nhỏ nói: “Răng trắng lớn rất thú vị, thú vị giống như ta.”


Tiền Đạo An không yên lòng gật đầu.


Hai người vào nội viện Lỗ phủ, Tiền Đạo An xuống xe trước lại quay người đón củ cải nhỏ.


Củ cải nhỏ đứng ở trên xe, ánh mắt đảo qua, liền thấy nam tử đứng ở như ý môn, hướng về phía hắn phất tay, hô: “Củ cải nhỏ!”


“Răng trắng lớn!”



Củ cải nhỏ nhảy xuống xe, xông qua được Lỗ Niệm Tông quỳ trên mặt đất chờ hắn bế đầy cõi lòng.


“Củ cải nhỏ.” Lỗ Niệm Tông nhéo tóc của củ cải nhỏ một cái, lại gõ răng của mình, “Ta là răng trắng lớn.”


Củ cải nhỏ cười hì hì, “Răng trắng lớn, ta giới thiệu cho ngươi biết Tiền bá bá, hắn là tụng sư.”


Lỗ Niệm Tông nhìn Tiền Đạo An, hướng về phía hắn cười, “Tiền bá bá, hảo!”


“Lỗ công tử hảo.” Tiền Đạo An biết Lỗ Niệm Tông, nên không kỳ quái, hướng về phía hắn hành lễ, Lỗ Niệm Tông nói: “Chúng ta đi thư phòng chơi.”


Ba người đi thư phòng.


Tiền Đạo An phảng phất vào một thế giới sách, ba tường toàn bộ đều là sách.


“Ngoại trừ bàn của cha không thể cho chúng ta phá, sách gì ngươi đều có thể xem.” Lỗ Niệm Tông nói với Tiền Đạo An: “Ngươi thích xem sách không?”


Tiền Đạo An gật đầu, “Thích.”


“Vậy ngươi xem đi, chúng ta cũng đọc sách.” Lỗ Niệm Tông lôi kéo củ cải nhỏ ở nằm trên thảm dành riêng cho mình, sai vặt bắt đầu dâng trà và điểm tâm, cũng không có quấy rối và ăn nói quá nhiều liền đi ra ngoài.


Tiền Đạo An kinh ngạc Lỗ phủ tùy ý. Nếu như là người khác, nơi tư mật như thư phòng, là không có khả năng tùy ý để ngoại nhân đi lại, còn có thể tùy tiện tìm sách xem.


“Lỗ các lão thật là quân tử rộng rãi a.” Tiền Đạo An không có lật lung tung, rút một quyển sách hắn vẫn muốn xem, nhưng vẫn không có tìm được, ngồi ở trên ghế gần cửa sở xem.


Trên thảm, Lỗ Niệm Tông và củ cải nhỏ dựa chung một chỗ, hắn đọc sách cho củ cải nhỏ nghe.


Rõ ràng, trầm bồng du dương.


Củ cải nhỏ ghé vào thảm, tay chống cằm, nghe rất nghiêm túc.


“Thiếu gia, ” Cổ ma ma bên người Lỗ phu nhân đẩy cửa tiến đến, cười hành lễ với Tiền Đạo An còn có củ cải nhỏ, nói: “Phu nhân thỉnh Tiền tiên sinh và củ cải nhỏ đi ăn cơm!”


Tiền Đạo An có chút xấu hổ, nhìn củ cải nhỏ.


“Ta và Tiền bá bá sẽ không ở tại chỗ này dùng cơm, chúng ta đi thỉnh an phu nhân, liền về nhà.” Củ cải nhỏ chắp tay nói.


Lỗ Niệm Tông lôi kéo tay hắn, “Buổi chiều lại đi, đợi lát nữa chúng ta đi câu cá!”



Khí trời này câu cá rất lạnh, củ cải nhỏ nhìn Tiền Đạo An.


Tiền Đạo An cảm thấy củ cải nhỏ rất muốn đi, hơi gật đầu.


“Tốt.”


Bookwaves.com.vn

“Ta cõng ngươi.” Lỗ Niệm Tông đứng lên, cõng củ cải nhỏ trên bờ vai, “Hiện tại chúng ta là một con chim!”


Hắn đứng ở cửa, chống tay của củ cải nhỏ.


“Ta là chim răng trắng lớn, ngươi là chim củ cải nhỏ!” Lỗ Niệm Tông nói.


“Bay đi!” Củ cải nhỏ chỉ về phía trước, Lỗ Niệm Tông chạy, hai người xuyên toa trong vườn hoa của Lỗ phủ, người đi qua nhìn vừa sợ lại vui vẻ.


Lỗ phu nhân đứng ở cửa, hướng về phía hai người vẫy vẫy tay, “Mau dừng lại, nếu không lại té.”


Củ cải nhỏ quan sát Lỗ phu nhân, nàng đại khái năm mươi mấy tuổi đi, da trắng trắng cười rộ lên đặc biệt hiền lành, hắn cũng hướng về phía Lỗ phu nhân cười, nói với răng trắng lớn: “Chúng ta mau dừng lại, nương ngươi sắp tức giận.”


“Nương.” Lỗ Niệm Tông dừng lại, “Tiền Đạo An, củ cải nhỏ!”


Lỗ phu nhân gật đầu với Tiền Đạo An, nói: “Phụ thân hắn đi triều đình, trong nhà chỉ có mẫu tử chúng ta, chậm đãi người.” Lỗ phu nhân nói.


Tiền Đạo An chắp tay, nói: “Phu nhân quá khách khí. Buổi sáng ở thư phòng của các lão đại nhân xem một quyển sách vẫn muốn xem nhưng chưa tìm được, thật sự là quá may mắn.”


“Muốn xem cái gì tùy tiện xem, nhà của ta không có gì cả, chính là sách nhiều.” Lỗ phu nhân bắt chuyện bọn họ, “Đều nhanh vào phòng, cơm nước đều xong rồi.”


Nàng và Tiền Đạo An nói xong, lúc này mới nhìn củ cải nhỏ, vẫy vẫy tay, “Cha ngươi ngày hôm nay còn có việc?”


“Ân. Ngày hôm qua hắn đáp ứng bằng hữu, nên ngày hôm nay không thể tới.” Củ cải nhỏ nói.


Đứa trẻ này thật đúng là chọc người thích, Lỗ phu nhân ngồi xuống quan sát củ cải nhỏ, “Ngươi vào trong cung, thái hậu nương nương là bởi vì cảm thấy ngươi giống Quế vương gia khi còn bé, nên thỉnh vương gia thu ngươi làm nghĩa tử?”


“Ân. Nương nương nói ta giống nghĩa phụ lúc nhỏ như đúc.”


Lỗ phu nhân nở nụ cười, “Vậy thật đúng là duyên phận!” Nàng sờ sờ đầu của củ cải nhỏ.



Củ cải nhỏ vừa quay đầu lại, nhìn đa bảo các trên tường bày một đồ trang trí, đồ trang trí là một bộ thêu.


Cái này thêu rất đặc biệt, bởi vì nàng thêu chính là bức họa của một nữ tử.


“Đây là bức họa của nữ nhi ta!” Lỗ phu nhân thấy củ cải nhỏ nhìn, giới thiệu: “Bất quá nàng đã qua đời. Có phải cảm thấy tú phẩm này rất thần kỳ hay không?”


Củ cải nhỏ vừa gật đầu, vừa quan sát. Nguyên lai ngoại tổ mẫu là thế này sao?


Dung mạo của nương hắn vẫn còn có chút giống ngoại tổ mẫu.


Tiền Đạo An cũng không khỏi nhìn nhiều mấy lần.


“Ăn cơm.” Lỗ phu nhân nhéo nhéo mặt của củ cải nhỏ, trước đây còn nghĩ nếu như nàng sống lâu một chút, có thể thấy nhi tử tôn tử trọng sinh tử. . . Thật là là chuyện hạnh phúc dường nào.


Đến lúc đó, nàng liền chuẩn bị một đống phong hồng a, bảo bối a đặt ở trong tay.


Hài tử nào kêu ngọt nàng liền thưởng một phong hồng.


Mọi người, người lớn cười hài tử nháo, thú vị bao nhiêu.


Đáng tiếc. . . Niệm Tông của nàng đời này sợ là không thể thú thê, mà Cửu Yên cũng mất.


Nàng là hưởng không được phúc con cháu.


Bookwaves.com.vn

Lỗ phu nhân nhất thời thất thần, chờ tỉnh thần, liền phát hiện thức ăn trong bát có thêm hai khối thịt, nàng sửng sốt, củ cải nhỏ đang hướng về phía nàng cười hì hì, “Người ăn thịt!”


“Cảm tạ!” Lỗ phu nhân sờ sờ đầu của hắn.


Trong nhà có hài tử chính là bất đồng.


“Bên ngoài có thanh âm gì?” Lỗ Niệm Tông lắng tai nghe, tất cả mọi người không hiểu được, Tiền Đạo An giải thích: “Ba khắc trưa hôm nay, Thừa Đức hầu thế tử gia bị trảm thủ.”


Lỗ Niệm Tông rất kinh ngạc, quay đầu nhìn Lỗ phu nhân, “Nương, ta muốn xem!”


“Ngươi chớ đi, người bên kia đông.” Lỗ phu nhân ngưng mi nói.


Lỗ Niệm Tông lắc đầu, “Ta mang người bảo hộ ta, hơn nữa, củ cải nhỏ cũng thích xem, đúng không.”


Củ cải nhỏ không muốn xem, thế nhưng Lỗ Niệm Tông đều nói như vậy, hắn nhất định phải nể tình, “Ân!”


“Vậy các ngươi ăn cơm nhanh chút, ăn xong rồi qua đó còn kịp.” Lỗ phu nhân thúc giục nói.


Hai người tam hai cái xử xong bát cơm, một hồi ăn xong rồi, Lỗ Niệm Tông khiêng củ cải nhỏ bỏ chạy. Củ cải nhỏ mục trừng khẩu ngốc, kêu: “Ai nha, cơm trưa ta ăn đều sắp phun ra ngoài, ngươi chậm một chút, tự ta đi là được rồi.”



Tiền Đạo An vội vã hành lễ với Lỗ phu nhân, theo đuổi theo ra.


“Gọi tám sai vặt cùng đi bảo vệ, hai người đều là hài tử, nhất định phải hộ chu toàn.”


Lỗ Niệm Tông cõng củ cải nhỏ, theo dòng người đi, củ cải nhỏ ôm cổ của hắn, nói: “Ngươi có mệt hay không a, ta có thể tự đi.”


“Ngươi thấp!” Lỗ Niệm Tông đưa cổ dài, cũng không nhìn trên mặt đất, thẳng đến mục đích, trên đường không ngừng đụng vào người khác hắn cũng không dừng lại, “Sẽ bị người đạp.”


Củ cải nhỏ ồ một tiếng.


Chợ bán thức ăn có chút xa, Lỗ Niệm Tông chạy đầu đầy mồ hôi, chờ hắn đến, bên rìa đã người tấp nập.


Hai người cong lưng, chui ở trong đám người.


Củ cải nhỏ hoàn hảo, vóc dáng hắn nhỏ lại là hài tử, mọi người nhìn thấy thì nhường một chút, Lỗ Niệm Tông thân cao người lại khôi ngô, còn như hài tử như chui tới chui lui, lập tức liền có người mắng lên.


“Xin lỗi nga, xin lỗi nga, răng trắng lớn không phải cố ý.” Củ cải nhỏ theo ở phía sau xin lỗi.


Hắn nói xin lỗi, Lỗ Niệm Tông cũng dừng lại lý liệt hàm răng, “Xin lỗi.”


Người tức giận biết nam nhân này đầu óc không phải rất bình thường, sẽ không tính toán nữa.


Hai người thật vất vả chen đến trước nhất, liền thấy Quý Lâm bị áp quỳ tóc tai bù xù.


Quý Lâm và Lỗ Niệm Tông là quen biết, nếu bọn họ thật sự tính toán, cũng là quan hệ họ hàng thân thích. Người tỷ tỷ Lỗ Niệm Tông gả chính là biểu cữu của Quý Lâm.


“Đao chém ở nơi nào?” Lỗ Niệm Tông ngồi chồm hổm dưới đất, nhìn thẳng cùng củ cải nhỏ, củ cải nhỏ sờ cổ, “Ở đây.”


Lỗ Niệm Tông hít một hơi lãnh khí, “Đau!”


“Ân, rất đau.” Củ cải nhỏ nói.


Lỗ Niệm Tông nhìn Quý Lâm, ánh mắt toát ra đồng tình, Quý Lâm cũng nhìn thấy hắn, ngưng mi quay đầu sang chỗ khác.


“Quý Lâm.” Người của Thừa Đức hầu phủ khóc, ở đối diện khóc náo loạn lên, Tần thái phu nhân và mẫu thân của Quý Lâm cùng với thê tử, còn mang theo bà tử nha đầu trong nhà, khóc thành một mảnh.


Trong đám người có người hô: “Chính là súc sinh như vậy, các ngươi còn có mặt mũi khóc, chết sớm đầu thai sớm.”


“Súc sinh!” Một nữ nhân hô, ném một chiếc hài lên, lập tức, vô số hài của nữ nhân, ném lên như bão tố.


Quý Lâm bị đập không ngốc đầu lên được.


“Tại sao là súc sinh?” Lỗ Niệm Tông hỏi củ cải nhỏ.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận