Q1 – CHƯƠNG 404: CANH BA MƯƠI HAI
Dịch giả: Luna Wong
Đỗ Cửu Ngôn vừa đi, Quế vương run cả người, thúc giục Tạ Hoa, “Nhanh lên một chút, gia lạnh muốn chết.”
Nước đều sắp kết thành băng.
“Vương gia, ” Tạ Hoa bưng trà nóng cho Quế vương, “Người uống giả hàn khí trước, nước nóng lập tức tới ngay.”
Quế vương uống trà, Tạ Hoa lại nói: “Mới vừa rồi tiểu Dụ Đầu Tiền ma ma bên người đến đưa cho người điểm tâm Tiền ma ma làm, thuận miệng nói Tiền ma ma ho khan.”
“Ân?” Quế vương ngưng mi, “Thái y nói như thế nào?”
Tạ Hoa nói: “Tiểu Dụ Đầu không nói.”
“Đã biết.” Quế vương gật đầu, chuẩn bị vào trong cung thăm Tiền ma ma, “Ngươi tìm vải vóc hai ngày trước ta mua ra đây, một hồi ta mang vào trong cung.”
Tạ Hoa xác nhận.
Quế vương tắm sạch sẽ, đang muốn đi tìm Đỗ Cửu Ngôn, Khôn Ninh cung Vương Bảo Ứng tới, hắn và Tạ Hoa còn có Tiết Án đều là tiểu thái giám tiến cung cùng một nhóm, “Vương gia, hôm nay thái hậu nương nương hưng khởi, để chúng ta ở trong cung nướng nhiều thịt, lúc này đang nướng, để nô tài tới hỏi thử, người có đi ăn không.”
“Đi, đu!” Quế vương nói: “Chừa cho ta nhiều chút.”
Vương Bảo Ứng cười nói: “Nương nương còn nói, để người mang theo hai phụ tử Đỗ Cửu Ngôn cùng đi, nhiều người náo nhiệt.”
“Bọn họ vào trong cung, đêm nay ta mời mọi người đi Thiên Hương lâu ăn cơm, ” Thái Trác Như cười nói.
Khẩu vị thức ăn của Thiên Hương lâu quả thật không tệ.
Hắn vừa mới nói xong, có một người nhảy từ một bên ra, “Đi Thiên Hương lâu? Chờ bần đạo một chút!”
Là Mao đạo sĩ tóc tai bù xù, y phục nhiều nếp nhăn tiều tụy.
Lúc nói chuyện, như một làn khói chạy vào trong phòng.
“Đạo trưởng, người rốt cục đã trở về!” Mao đạo sĩ xuyên qua giữa mọi người, nghe thấy được một mùi chua chát, Tống Cát Nghệ nói: “Khí, khí, khí gì?”
Cùng lúc bóp lỗ mũi, thấp giọng: “Đạo trưởng khẳng định thật lâu không có tắm.”
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, Tống Cát Nghệ nghĩ đến lần trước ngâm ôn tuyền, nhất thời ghét bỏ không ngớt, “Đi, đi, ta, chúng ta ném, ném đạo, đạo đạo trưởng.”
Thúi quá.
Hắn vừa nói xong, Mao đạo sĩ đã ngăn nắp xinh đẹp trở về.
“Tốc độ này của người thật nhanh a.” Đậu Vinh Hưng nói.
Mao đạo sĩ sờ sờ tóc trơn bóng, nói: “Quen tay hay việc!” Lúc nói chuyện, chắp tay đi ở phía trước, Tống Cát Nghệ ngửi, cư nhiên ngửi không được mùi khi nãy nữa.
“Dùng huân thơm.” Từ Tử Ngọc thấp giọng nói: “Huân hương mày thật không sai, mùi khử sạch sẽ.”
Mọi người hi hi ha ha cười, Mao đạo sĩ chung quanh tìm Bả Tử, “Mọi người ở, chỉ có không thấy hắn?”
“Bả Tử ca có việc đi làm.” Nháo nhi cười nói: “Người tìm hắn có chuyện gì sao?”
Mao đạo sĩ ồ một tiếng, “Thuận miệng hỏi một chút.”
Kỳ quái, hắn vừa mới trở lại, ở nửa đường hình như thấy Bả Tử, thế nhưng đối phương đi quá nhanh chớp mắt một cái liền vào Thiên Hương lâu, hắn còn tưởng rằng mọi người hẹn xong đi Thiên Hương lâu nữa chứ.
Bả Tử có bí mật! Mao đạo sĩ khẳng định nói.
Nhưng vừa quay đầu lại phỉ nhổ bản thân, Bả Tử có bí mật phải không bí mật a.
Mấu chốt là, bí mật của Bả Tử là cái gì.
Đây là trọng điểm.
Bừa bộn nghĩ, đoàn người đi Thiên Hương lâu.
Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương mang theo củ cải nhỏ vào Khôn Ninh cung, thái hậu đang ôm lò than ngồi trong viện tử, nhìn đám tiểu nội thị và nữ quan nướng thịt, oán trách hơi khói và mùi thịt.
“Thái hậu nương nương, ” củ cải nhỏ chạy tới, “Củ cải nhỏ thỉnh an thái hậu nương nương.”
Thái hậu ôm cổ củ cải nhỏ, cười nói: “Nhìn xem có phải lại cao hơn một chút hay không?”
“Ta cũng không biết, phản chính gần đây ta đặc biệt có thể ăn, cha ta nói là bởi vì mùa đông đến rồi, chúng ta phải tích trữ mỡ để qua mùa đông.” Củ cải nhỏ Củ cải nhỏ nói.
Thái hậu cười ha ha.
Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn tiến lên hành lễ.
“Ta thấy các ngươi chưa từng béo, tích mỡ đâu?” Thái hậu nhìn Đỗ Cửu Ngôn.
Bookwaves.com.vn
Đỗ Cửu Ngôn cười nói: “Ta không tích, mỡ đều ở trên người hắn rồi.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Củ cải nhỏ gật đầu.
Quế vương nói: “Ngôn Ngôn ăn ít, cực kén chọn.”
Thái hậu nghe sửng sốt, trừng Quế vương, “Ngươi đây cũng trúng gió gì, Đỗ tiên sinh bây giờ là đại gia, ngươi xưng hô này muốn phá hoại hình tượng của hắn.”
Tiểu nhi tử của nàng không phải ngốc chứ, thế nào nhìn càng ngày càng không bình thường.
“Thuận miệng một cái xưng hô, người nghĩ nhiều ra, ” Quế vương phất phất tay, thấy được Tiền ma ma, “Sao lại ho khan?”
Trong lòng Tiền ma ma ấm lên, mắt đều đỏ, “Thu khô, ban đêm ho khan hai tiếng mà thôi, không có việc gì.”
“Mua mứt lê thu cho người, nói là chiêu bài của dược điếm, người sớm tối uống.” Quế vương đưa cho nàng một túi mứt lê thu, hơn mười bình.
Tiền ma ma dở khóc dở cười, “Người một lần tặng nhiều như vậy, nô tỳ nào uống hết. Hơn nữa, cái này cũng không ít bạc đi.”
“Việc nhỏ, ” Quế vương gọi một tiểu nha đầu, “Lấy chén nước cho Tiền ma ma.”
Tiền ma ma cao hứng, chỉnh chỉnh y phục cho Quế vương, “Không phải nương nương cứ nói người, thật sự là người không nhỏ nữa. Hiện tại nếu như sinh hài tử, không truy xét nam nữ, người đưa vào trong cung, ta và thái hậu nương nương có thể giúp người nuôi.”
“Không nói một, chính là mười người chúng ta cũng nuôi.”
“Nhưng nếu như người trễ hai năm nữa, nô tỳ đã già rồi, đến lúc đó chính là lo lắng muốn ôm một cái, cũng không dám động thủ sợ làm tiểu chủ tử té ngã.”
Quế vương quay đầu lại chỉ vào củ cải nhỏ, “Người coi hắn là nhi tử ta đi, phản chính cũng nhận con nuôi rồi.”
Hắn cùng với Đỗ Cửu Ngôn, nhất định là không có hài tử.
Đơn giản có một củ cải nhỏ, tốt vô cùng.
Tiền ma ma thở dài.
Bên kia, thái hậu để Đỗ Cửu Ngôn ngồi đối diện nàng, hỏi: “Án tử lúc trước không dễ dàng, khởi khởi phục phục một hồi nói ngươi thua, một hồi nói ngươi thắng, ai gia nghe đều kinh hồn táng đảm.”
“Có phải rất khó khăn hay không?”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Quả thật có chút độ khó, vưu kì án trong án ba kiện cuối cùng khuấy cùng một chỗ, thật sự là đau đầu.”
“Đó cũng không phải sao, không nói ngươi điều tra, chính là ta nghe đều chóng mặt.”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Người không phải là bị án tử làm cho chóng mặt, là bị người trong án tử làm cho chóng mặt.”
Thái hậu sửng sốt, nở nụ cười, “Ngươi đừng nói, thật đúng là ý tứ như vậy.”
“Lần này tới, ở kinh thành một thời gian ngắn đi? Ai gia thấy, đơn giản qua năm mới trở về.” Thái hậu nói.
Đỗ Cửu Ngôn muốn chờ án tử tham ô điều tra rõ ràng có kết quả lại đi, đây là nàng và Quế vương tra, lại dính tới an nguy của bách tính Thiệu Dương, dù thế nào nàng cũng muốn chờ kết quả.
“Còn chưa có nghĩ kỹ, đợi lát nữa thương lượng xong với bằng hữu, rồi quyết định.” Đỗ Cửu Ngôn dứt lời, thị hươu thịt heo và thịt bò bên kia nướng đã được rồi, thơm ngào ngạt bưng lên trên bàn , thái hậu nói: “Đến trong này ngồi, ở đây gió lớn, quay đầu lại sẽ ngã bệnh.”
Dứt lời, lấy thịt cho củ cải nhỏ, “Để cho bọn họ làm, ngươi phụ trách ăn thì tốt rồi.”
Củ cải nhỏ cười xác nhận, qua đây đỡ thái hậu.
Vừa đi mấy bước, Vương Bảo Ứng tiến vào, cười nói: “Nương nương, biểu tiểu thư cầu kiến.”
“Là Tử Anh?” Thái hậu hỏi.
Vương Bảo Ứng cười xác nhận, “Một mình tới, nói là đưa mũ và quần áo mùa đông cho người.”
“Hài tử này, ai gia cũng không phải không có mặc.” Thái hậu cười, “Để cho nàng đến đây đi, vừa lúc cùng nhau ăn thịt, nàng cũng là một người tham ăn có thể ăn.”
Tử Anh, Tử Lộ? Đó chính là tiểu thư của Tĩnh Ninh hầu phủ, muội muội của Hàn Tử Lộ.
Bằng không, sẽ không gọi là biểu tiểu thư, dù sao tuổi của Hàn Tử Lộ không nhỏ, là nếu là tỷ tỷ nên sớm gả người.
Quế vương đi ra đỡ thái hậu, thái hậu cười nói: “Tử Anh tới, có phải ngươi thật lâu không gặp nàng hay không?”
“Nga, ” Quế vương trả lời một câu, “Không quá nhớ kỹ.”
Thái hậu vỗ cánh tay của hắn, “Chính là nha đầu khi còn bé lão đi theo phía sau ngươi và Tử Lộ chơi đùa, không nhớ rõ?”
“Nương, người nhớ kỹ thì tốt rồi, ta nhớ bọn họ làm gì.” Quế vương nói.
Thái hậu bị hắn làm nghẹn, véo hắn, “Đây là thân biểu muội của ngươi, ngươi không nhớ kỹ, ngươi còn nhớ ai?”
Bookwaves.com.vn
Quế vương không nói chuyện.
Đỗ Cửu Ngôn nhìn thái hậu đánh Quế vương, tâm tình rất tốt.
Mấy người vây bắt bàn ngồi xuống, lập tức thấy được một nữ tử đi vào cửa mặc bối tử xanh nhạt, thân cao thướt tha. Dung mạo của nữ tử và thái hậu có năm sáu phần tương tự, mắt hạnh thật to da trắng trắng, gặp người ba phần cười rất đòi hỉ.
“Thỉnh an thái hậu nương nương, vương gia.” Hàn Tử Anh tiến lên đây hành lễ.
Thái hậu nói: “Thế nào lúc này qua đây? Trời tối rồi.” Lúc nói chuyện ngoắc ra hiệu nàng qua đó ngồi.
Hàn Tử Anh cười khanh khách đi sang ngồi, ôm cánh tay của thái hậu, nói: “Ta là nhớ cô mẫu.”
“Ai gia xem là ngửi được mùi thịt.” Thái hậu cười, dư quang quét Quế vương một mắt, hắn đang cắt thịt cho củ cải nhỏ, lầu bầu tư nhiên đây là vật gì.
Thái hậu giới thiệu cho Hàn Tử Anh, “Vị này chính là Đỗ Cửu Ngôn Đỗ tiên sinh, đây là nhi tử của hắn.” Lại nói: “Cửu Ngôn, đây là biểu muội của Quế vương Tử Anh. Nhỏ hơn Quế vương ba tuổi, khi còn bé liền theo phía sau mấy ca bọn họ chơi đùa, nhưng tuổi quá nhỏ, mỗi ngày bị bọn họ chọc giận khóc nhè.”
Hàn Tử Anh đứng dậy hành lễ với Đỗ Cửu Ngôn, vừa cười nói: “Cô mẫu, đều là chuyện khi còn bé, người khỏi nói nữa.”
Thái hậu ở dưới đáy bàn đá Quế vương một cước.
“Ăn thịt.” Quế vương cho thái hậu một miếng thịt, “Vị đạo cũng không tệ lắm.”
Thái hậu tức giận muốn đánh hắn.
Đỗ Cửu Ngôn cười khanh khách uống trà, tâm tình tốt hơn.
Chuyến này, phỏng chừng việc hôn nhân của Quế vương là lại không xong.
Tiểu biểu muội xinh đẹp động lòng người nhà ông bà ngoại vừa xuất hiện, vậy tất nhiên là dễ như trở bàn tay. Đáng tiếc là họ hàng gần, tương lai sinh hài tử tất nhiên không có thông minh như củ cải nhỏ.
“Vương gia, ” Hàn Tử Anh chủ động nói chuyện với Quế vương, “Người ở Thiệu Dương lâu như vậy, bên kia có đồ ăn gì ngon? Ta nghe nói người bên kia thích ăn ớt, người ăn quen không?”
Quế vương quét nàng một mắt, trả lời: “Tạm được, ăn một lần thành thói quen.”
“Ta nhớ kỹ ngươi chưa từng ăn ớt.” Hàn tử anh nói: “Hiện tại đều có thể ăn sao? Xem ra ta cũng muốn luyện một chút mới tốt.”
Quế vương nói: “Ta còn biết uống rượu!”
Người khác ăn ớt ngươi cũng ăn ớt, rảnh rỗi đi.
Hàn Tử Anh nở nụ cười, “Ta cũng có thể uống rượu, lần trước uống rượu với ca ta, hắn say ta chưa từng say.”
“Tửu lượng của ta giống cô mẫu.” Hàn Tử Anh nhìn thái hậu, “Cô mẫu đúng không, ta cũng nghe nói tửu lượng của người rất tốt.”
Quế vương ghé mắt xem nàng, lại nhìn thái hậu, “Nương, ngươi biết uống rượu?”
“Bao nhiêu năm không uống, ” thái hậu cười, “Ai gia nhớ kỹ ở lúc nhà mẹ đẻ, cũng là cùng Tĩnh Ninh hầu uống qua một lần.”
Quế vương ồ một tiếng, không nói chuyện.
“Biểu ca, người lúc nào đến gia chơi, các ca ca đều nhớ, cha nương ta cũng đặc biệt nhớ người.” Hàn Tử Anh không hề động đũa, lại cười khanh khách nói với Đỗ Cửu Ngôn : “Đỗ tiên sinh, người cùng vương gia cùng đi chứ, hôm nay người là đại tiên sinh danh chấn kinh thành đó.”
“Đa tạ hảo ý của Hàn tiểu thư, nếu có cơ hội nhất định đến phủ bái phỏng.” Đỗ Cửu Ngôn đáp lễ, lúc nói chuyện lau miệng cho củ cải nhỏ.
Củ cải nhỏ ăn một tay dầu, đưa tay qua cho Quế vương, “Nghĩa phụ, giúp ta lau tay một chút.”
Quế vương thuận lợi lấy khăn cho hắn.
Hàn Tử Anh nhìn củ cải nhỏ, đuôi lông mày hơi thiêu.