Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 407: CANH HAI

Dịch giả: Luna Wong

Quế vương ngồi ở phía sau, nhất thời nở nụ cười.

Hắn biết Đỗ Cửu Ngôn không muốn làm hội trưởng, chức quan chi ma lục đậu, ở trong mắt người khác là bảo, nhưng ở trong mắt nàng cái gì đều không phải.

Chí hướng cuaẻ nàng, cũng tuyệt đối không phải chính là một hội trưởng.

“Ngôn Ngôn của bổn vương há là loại ao nhỏ này có thể khốn trụ được.” Quế vương nói: “Chúng ta muốn là tinh thần biển rộng.”

Quế vương dương dương đắc ý hình dạng cùng có vinh yên.

Triệu Dục cũng rất kinh ngạc, “Ý tứ của ngươi, là nhường lại chức vị hội trưởng?”

Tây Nam là nàng bảo, mất nhiều tâm tư như vậy, nàng cư nhiên chắp tay cho người. Nàng là thật không muốn làm, hay là lấy lui làm tiến?

“Những câu của học sinh đều là thật, cũng là thật tâm thực lòng suy tính cho tương lai của Tây Nam.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Như ta, kỳ thực thích hợp làm tụng sư hơn, tra án biện tụng ta tự nhận năng lực không kém, nhưng để cho ta đi làm hội trưởng, đối với ta mà nói chính là bỏ bản cầu mạt, khổ sát ta.”

“Nên, học sinh cầu thánh thượng thành toàn.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Cư nhiên không yêu quyền, chỉ hỏi sơ tâm làm tụng sư, Triệu Dục càng thưởng thức Đỗ Cửu Ngôn.

“Tấm lòng son, giản đơn thuần lương, ngày hôm nay ngươi cho trẫm lên một khóa!” Triệu Dục nói: “Trẫm sẽ thanh toàn sơ tâm của ngươi, để Lưu Vanh Cần làm hội trưởng Tây Nam!”

Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, hành đại lễ với Triệu Dục.

Thật đúng là không làm hội trưởng, không phải cố làm ra vẻ a? Có người thầm giật mình, có người cảm thấy Đỗ Cửu Ngôn là một kẻ ngu si, có người lại thưởng thức không ngớt.

Người và người truy cầu bất đồng, có người suốt đời đều chỉ truy cầu giản đơn thuần túy, Đỗ Cửu Ngôn có thể chính là người như thế đi.

Đỗ Cửu Ngôn nhận rất nhiều ánh mắt tán thưởng, trong lòng lại rất hư, hướng về phía mọi người ha hả cười. . . Nàng không làm hội trưởng, ngược lại không phải là cảm giác mình năng lực không đủ, mà là hội trưởng Tây Nam lương quá ít.

Còn không thể nhận quan ti biện tụng, còn không thể cố định lên giá công phu sư tử ngoạm.

“Bất quá, ngươi không làm hội trưởng Tây Nam, ngươi chuẩn bị đi nơi nào?” Triệu Dục hỏi.

“Học sinh vốn nghèo túng không đường, là bốn vị bạn tốt của ta thu lưu ta. Tam Xích đường tuy nhỏ, nhưng quả thực làm tâm huyết của năm ngươi chúng ta, cũng bao hàm quan tâm và dẫn cỉa bốn người bọn họ đối với ta.”

“Hôm nay học sinh không còn gian khổ như xưa, những thứ này tuy là nỗ lực của cá nhân, nhưng cũng là chiếu cố của bốn người bọn họ đối với ta.”

“Ta không thể quên bọn họ đối xử tốt với ta, nguy nan là lúc vươn viện trợ tay, nên, học sinh vẫn là muốn quay về Tam Xích đường.”

Đỗ Cửu Ngôn lớn tiếng nói: “Cùng các huynh đệ ngày xưa, sóng vai vì chính nghĩa mà chiến!”

Thanh âm của nàng vừa cao, cũng rất có tính kích động, Triệu Dục nghe đều kích động, hận không thể cũng trở thành huynh đệ của nàng, cùng nàng sóng vai mà chiến, “Tốt, tốt, tốt!”

Hắn liên tiếp nói ba chữ tốt.

“Trẫm chờ mong Tam Xích đường sẽ trở thành Tây Nam và Yến kinh kế tiếp.”

Đỗ Cửu Ngôn vừa chắp tay, nói: “Ở dưới sự chỉ huy và thống lĩnh thánh thượng người, Đại Chu sẽ càng ngày càng hưng thịnh, cũng chắc chắn có vô số Yến kinh và Tây Nam xuất hiện. Luật pháp là điểm mấu chốt làm người, là quốc chi phồn vinh thịnh vượng tiêu xích, đến tụng hành khắp nơi, người người sẽ đàm pháp. Đại Chu chắc chắn có thể làm được đêm không cần che chở, nơi chốn tường hòa yên lặng!”

“Thánh thượng là minh quân, chúng ta sẽ làm kiếm trong tay minh quân, người chỉ chúng ta nơi nào, chúng ta nhất định sẽ không chút do dự, đấu tranh anh dũng, đến chết mới thôi!”

Đỗ Cửu Ngôn hô to nói: “Thành thực thủ tín, cần cù tẫn trách, bênh vực lẽ phải, ra sức công tâm!”

“Ủng quân, ái quốc, kính bách tính!”

Trong bảo điện, quanh quẩn thanh âm thanh thúy của Đỗ Cửu Ngôn, thanh tuyến của nàng không thấp chìm, nếu tinh tế cảm nhận, có chút giống như thanh âm của nữ tử, một chút khí khái của nam tử.

Nhưng là giờ này khắc này nghe, đã cảm thấy dõng dạc, kẻ khác nhiệt huyết sôi trào.

Phảng phất không làm chút gì, uống công sống đời này, có lỗi với thượng minh quân hạ bách tính, có lỗi với một thân thể xác linh hồn no đủ.

Bách quan quỳ xuống, cùng kêu to, “Ủng quân, ái quốc, kính bách tính!”

Triệu Dục cũng là kích động không thôi, hắn đứng lên nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn, nói: “Tốt, tốt, tốt!”

Hắn bỗng nhiên từ nghèo, chỉ vào Đỗ Cửu Ngôn nói: “Trẫm có hoài bão, nhưng một mình trẫm có tâm nguyện cũng như không. Trẫm cầm các ngươi, từ nay về sau mọi người chúng ta đồng tâm hiệp lực, cộng chế huy hoàng Đại Chu, thịnh thế thái bình!”

“Chúng thần, định đem hết khả năng, đến chết mới thôi!”

Triệu Dục nói: “Tốt!”

Ngoài điện, bọn thị vệ bị thanh âm này làm sợ hết hồn, đều nhìn bên trong bảo điện, “Hôm nay đây là thế nào? Nhưng đại nhân tầm thường thanh âm nói chuyện cũng không dám lớn, hôm nay còn to hơn đốt pháo?”

“Không biết a, bất quá trung tâm biểu này, có chút. . . Có chút gì đó.”

“Đột nhiên, thình lình xảy ra, tình thiên phích lịch, bất ngờ không kịp đề phòng?” Người đứng bên cạnh hắn nói bổ sung.

“Có biết nói thành ngữ hay không, cho ngươi đọc sách ngươi không đọc!”

Bên ngoài, bọn thị vệ lắng tai nghe, cũng cùng nhau quỳ xuống.

Bookwaves.com.vn

Trong hậu cung, tát cả phi tần vội tới thái hậu thỉnh an, đang cùng nhau nhìn hài tử ầm ĩ, chợt nghe truyền tới hô to, thái hậu sửng sốt, phái Vương Bảo Ứng đi hỏi thăm.

Một hồi Vương Bảo Ứng trở về, cười nói: “Là văn võ bá quan tự biểu trung tâm với thánh thượng.”

“Ai gia là mơ hồ nghe được đến chết mới thôi.”

“Gần đây thế nào luôn biểu trung tâm?” Thái hậu cảm thấy kỳ quái, “Lần trước là lúc nào?”

Vương Bảo Ứng nở nụ cười, “Lần trước là Đỗ Cửu Ngôn phẫu thi thể tra án, ở Bảo Khánh bị đánh roi.”

“May là một hảo hài tử.” Thái hậu liền nghĩ đến Quế vương, rất hoài nghi nhi tử của nàng, có phải cũng bị Đỗ Cửu Ngôn kích động, mù quáng thích nàng hay không, “Bằng không, còn thật không biết là phúc hay họa a.”

Vương Bảo Ứng cười nói: “Tất nhiên là phúc. Hắn nói mấy câu để những đại thần đọc đủ thứ thi thư tình cảm quần chúng sục sôi, từng tháng đều một lần, mọi người chẳng phải là mỗi ngày nhiệt tình mười phần sao.”

Thái hậu ha ha nở nụ cười, “Ngươi nói đúng.”

Trong bảo điện, Đỗ Cửu Ngôn quỳ ở chính giữa, nuốt nước miếng một cái, thanh âm vừa gào quá lớn, bể cổ họng.

Nàng nhẹ nhàng ho khan một tiếng, dư quang liền phát hiện Lỗ Chương Chi và An quốc công còn có mấy người Nhâm Duyên Huy, dùng một loại tư thái thanh tỉnh nhưng phải đồng lưu hợp ô quỳ, nàng sờ sờ mũi, an tĩnh bắt đầu nghĩ lại.

Năng lực của nàng có phải trở nên yếu đi hay không?

Phải tiếp tục cố gắng mới được.

Ngồi ở cửa nẻ hạt dưa, Quế vương kín đáo đưa vỏ hạt dưa cho thị vệ, vẻ mặt bội phục, hô: “Tốt!”

Ngôn Ngôn của hắn, bản lĩnh kích động lòng người, nàng dám nói thứ hai, tuyệt không người dám ngồi trước nàng.

. . .

Tan triều, kích động cấp tốc bình phục, trong đám người truyền đến vị võ quan thầm mắng một câu, “Con mẹ nó, lão tử trúng tà đi.”

“Yêu khí!” Người đứng bên cạnh hắn thấp giọng nói: “Đỗ Cửu Ngôn này không đơn giản a.”

“Văn nhân không thể chọc, ngươi nhìn hắn cũng không vũ đao lộng thương, tự mình giết người. Thế nhưng hắn có thể bằng vào miệng lưỡi tam thốn không lạn, kích động người khác tới giết ngươi.”

“Thực sự là lợi hại, người như vậy hẳn là đưa đến trước trận, hắn nói nói mấy câu so cong dễ dùng hơn lão tử gõ trống nửa canh giờ.”

Mọi người thâm dĩ vi nhiên, vừa trận này, bọn họ cũng quả thật bị lây, có thể coi là không bị nhiễm, cũng phải quỳ theo.

Lúc đó cái loại bầu không khí này, nếu như ngươi đứng, ngươi chính là đại nghịch bất đạo.

“Vừa rồi ta thấy đối diện có vị ngự sử tổng nhìn chằm chằm cây trụ, ta rất sợ chạm trụ nên tỏ vẻ bản thân trung tâm là việc chính.”

Mọi người một trận hấp khí, cảm thấy kích động và cảm động lúc nãy thật may mắn, không thể quạt thêm nữa, lửa quá lớn dễ đốt đầu lưỡi.

Mọi người lục tục tản, nhưng tên Đỗ Cửu Ngôn lại khắc sâu trong đầu.

Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương theo An quốc công đi ra, An quốc công đánh giá Đỗ Cửu Ngôn, trong lòng bốn bề sóng dậy, “Nhìn ngươi đứng ở điện nói, liền nghĩ đến tôn nữ kia của ta, mặc dù không nên nói, nhưng không thể không nói dung mạo này của Đỗ tiên sinh quả thực giống a.”

“Quốc công gia người còn nói nữa học sinh thật là không để ý tới người nữa.” Đỗ Cửu Ngôn cười nói: “Học sinh rõ ràng rất có nam tử khí khái a.”

An quốc công sửng sốt cũng không tức giận, ha ha nở nụ cười, nói: “Không nói không nói nữa.”

“Chuyện của Thừa Đức hầu phủ, đa tạ ngươi. Chờ ngày khác trong phủ bọn họ an định lại, để cho bọn họ tự mình đăng môn nói lời cảm tạ với ngươi.” An quốc công nói.

Đỗ Cửu Ngôn một chút đều không muốn nhìn thấy bất luận kẻ nào của Thừa Đức hầu phủ, bất quá, người tốt làm đến cùng, “Không dám, học sinh tri thức ăn ngay nói thật mà thôi.”

Ai hiếm lạ bọn họ cảm tạ, ta là hiếm lạ nhân tình của người a.

An quốc công chắp tay, “Vậy Đỗ tiên sinh người đi thong thả, lão phu trở về truyền lời cho bọn hắn. Sau này sẽ không phát sinh chuyện lần trước nữa.”

Đỗ Cửu Ngôn xác nhận.

Bookwaves.com.vn

Quế vương đi tới, dùng ống tay áo rộng che giấu, ngoéo ngón tay của nàng một cái, tễ mi lộng nhãn nói: “Ngôn Ngôn ngươi thực sự là thật lợi hại.”

“Triệu công công, ” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, “Quá khen.”

Quế vương trừng mắt, “Ngươi nói lại lần nữa?”

Lời vừa rồi, vài nhóm người từ bên cạnh bọn họ đi qua, Đỗ Cửu Ngôn mặt không đổi sắc chào hỏi, lại quét Quế vương một mắt, nói: “Người nói chuyện đàng hoàng.”

“Ngươi chờ, ” Quế vương lại gần cười lạnh nói: “Sẽ có một ngày để ngươi biết, bổn vương lợi hại!”

Lúc nói chuyện, mập mờ quan sát nàng từ trên xuống dưới.

Đường nhìn này quá thiếu đánh, Đỗ Cửu Ngôn tốn hơi thừa lời, “Sau này ta muốn dẫn một vốn nhỏ, tùy thời ghi sổ sách cùng nhau tính tiền.”

Quế vương nghễnh đầu đứng chắp tay, tự ngạo lại lạnh lùng.

“Đỗ tiên sinh, ” Tiết Án tự mình mang người đưa đồ Triệu Dục ban thưởng cho nàng tới, “Cái rương này là đồ thánh thượng ban thưởng, để cho bọn họ đưa tới vương phủ cho người được không?”

“Làm phiền Tiết công công.”

Tiết Án nói không dám.

“Ngày mai để Tạ Hoa mời ngươi ăn cơm, tùy tiện ăn.” Quế vương nói.

Tiết Án nở nụ cười, nói: “Nô tài nhất định phụng mệnh đi ăn một bữa cơm của Tạ Hoa.” Lúc nói chuyện, hành lễ cáo từ.

Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương dọc theo Kỳ Bàn nhai ra ngoài.

Lúc này, trong Yến kinh tụng hành, động tác uống trà của Thân Đạo Nho dừng lại, giật mình nói: “Ngươi nói Đỗ Cửu Ngôn từ chối nhậm chức hội trưởng Tây Nam? Chỉ lĩnh ban thưởng khác?”

“Vâng, truyền cho Lưu Vanh Cần Tây Nam.”

Thân Đạo Nho nhất thời có chút không rõ, nàng là hội trưởng lại chiếm được thù vinh lớn như vậy, vì sao đột nhiên không cần chức hội trưởng?

“Người trẻ tuổi này. . .” Thân Đạo Nho không thích Đỗ Cửu Ngôn, bởi vì bọn họ không phải người cùng một đường, truy cầu cũng là bất đồng, thế nhưng tri kỷ tri bỉ mới thỏa đáng nhất.

Kỳ quái a!

Bên trong khách sạn cách xa nhau mấy con phố, bút của Trình Công Phục đánh rơi trên giấy, lập tức có nét bút hỏng lớn trên giấy, hắn không dám tin tưởng, “Không làm hội trưởng, tặng cho Lưu Vanh Cần?”

“Đúng rồi, lúc hắn tới liền thông báo cho Lưu Vanh Cần rất nhiều chuyện.”

“Cho tới bây giờ hắn không có nghĩ tới làm hội trưởng Tây Nam. Lúc đó cũng là tâm bất cam tình bất nguyện.”

Trình Công Phục ngã ngồi ở trên ghế. . . Bỗng nhiên không biết, hắn bận rộn lâu như vậy, cư nhiên không bằng Lưu Vanh Cần vẫn không có tiếng tăm gì.

“Tiên sinh, người bảo trọng.” Lục Trán không biết nói cái gì.

Đây gióng như đối thủ ngươi vẫn coi là tương xứng lực lượng ngang nhau, chẳng những không có xem ngươi làm đối thủ, hơn nữa căn bản không có bỏ ngươi ở trong mắt.

Ngươi ở trong mắt đối phương, không phải là đối thủ mà là một vai hề.

Đây quá chăm chọc, nhục nhã hơn so với bất kỳ chuyện gì.

“Trở về không được.” Trình Công Phục nói: “Không về được nữa rồi!”

Hắn thua tâm phục khẩu phục a.

—— lời nói ngoài ——

Mỗi chương cách xa nhau thập năm phút đồng hồ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui