Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 409: CANH TƯ


Dịch giả: Luna Wong


Một vị tiểu thư vị hôn, tới bái phỏng vương gia vị hôn.


Hành động này để Tạ Hoa nói đều nói lắp.


“Ân, nói ta không ở.” Quế vương nói.


Tạ Hoa xác nhận, ra ngoài trở về nói, qua một lúc lâu hắn lại trở về, lúng túng nói: “Vương gia, Quý tiểu thư vẫn chưa đi.”


“Gặp một chút đi, ” Đỗ Cửu Ngôn rất chân thành khuyên hắn, “Giả như là mỹ nhân thì sao?”


Quế vương muốn gõ đầu của nàng, “Mỹ nhân cùng chuyện gặp một lần có quan hệ với ta?”


“Cảnh đẹp ý vui, ta cũng chiếm quang.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngày khác thánh thượng không phải còn tổ chứ một thưởng hoa yến cho ngươi sao, trước lúc này gặp một lần Quý tiểu thư suýt chút nữa trở thành Quế vương phi này trước.”


Quế vương ghét bỏ nói: “Có phải ngươi thấy nữ nhân liền đi không nỗi hay không?”


“Thiên hạ này, ” Quế vương chỉ mặt của mình, “Mặc kệ nam nhân nữ nhân, sẽ không có mấy người đẹp mắt như ta đâu.”


Cầu Chương phun trà ra ngoài, ý thức được nơi đây không thích hợp ở lâu, “Vương gia, Cửu Ngôn, hạ quan cáo từ.”


Chạy càng già càng dẻo dai.


“Vương gia người đẹp nhất, nhưng bản thân người nhìn không thấy a.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Thỉnh thoảng nhìn khác mỹ cũng là hưởng thụ.”


Quế vương nói: “Vậy nhìn ngươi là được.”


Đỗ Cửu Ngôn cũng không muốn nói chuyện.


Tạ Hoa lui về phía sau, tiêu thất ở trong viện tử.


Về phần Quý tiểu thư, vậy thì cùng hắn không có quan hệ, nàng thích chờ thì chờ a, cũng không phải hắn để cho nàng hầu ở cửa.


“Vương gia, ” Hàn Đương từ bên ngoài tiến đến, trả lời: “Mao Văn Uyên tỉnh rồi, nhưng một chân của hắn đã gãy rồi, áp giải người của đến Đại Lý tự hỏi chuyện, hỏi là ở lâu một ngày hay là tức khắc chạy đi.”


Quế vương nói: “Nếu là ngày mai bọn hắn không đi, nghĩ biện pháp buộc đi. Đi một chút dừng lại, xem như thưởng phong cảnh.”


Kéo, có thể kéo dài tới sang năm phải không?



Kéo một Thừa Đức hầu phủ cản tên, xem bọn hắn còn có thể kéo ai đi ra.


“Còn có một việc, ” Hàn Đương nói: “Thuộc hạ trên đường trở về đụng phải quốc cữu gia, hắn hỏi người có ở trong phủ không, thỉnh người đến nhà ăn cơm.”


Quế vương suy nghĩ một chút, nói: “Được rồi, đi gặp.”


Lúc nói chuyện đi tìm Đỗ Cửu Ngôn, cách cửa nói: “Ta đi Tĩnh Ninh hầu phủ, ngươi ở nhà chờ ta trở lại a.”


“Ân, đi đi.” Đỗ Cửu Ngôn đang nghiên cứu tụng sư phục của tổ sư gia, không yên lòng đáp một câu.


Nhãn tình của Quế vương sáng lên, tâm tình vô cùng tốt đi mất.


Ngôn Ngôn ở nhà chờ hắn, cảm giác này rất kỳ diệu.


“Cha a, ” Ba hài tử ghé vào trên bàn, cùng nhau nhìn tụng sư phục của tổ sư gia, “Nhan sắc của bào tử này cũng bị mất, người thực sự muốn giữ lại sao?”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Tổ sư gia không ở, mấy thứ này rất đáng giá tiền.”


Nhãn tình của Củ cải nhỏ sáng lên.


“Nhưng không thể bán.”


Củ cải nhỏ bỉu môi nói: “Vậy có gì tốt.”


Đỗ Cửu Ngôn tả tả hữu hữu kiểm tra xong một lần, Nháo nhi hỏi: “Cửu ca, ngươi đang tìm cái gì?”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta cho rằng, lấy duyên phận của ta và tổ sư gia, hắn mới có thể tính được bộ y phục này sẽ tới trong tay của ta, sau đó lưu cho ta phong thư hay một trân bảo truyền lại đời sau.”


Vẻ mặt của ba hài tử kinh khủng.


“Cha, tổ sư gia là đạo sĩ sao?” Củ cải nhỏ nói.


Đỗ Cửu Ngôn bỏ qua, xép tụng sư phục cũ nát, bỏ vào cái rương dưới cùng cây quạt của tổ sư gia.


Nàng kỳ thực cảm thấy, nếu như tổ sư gia cũng là giống như nàng, lại là đồng ngành, nói không chừng bọn họ có quen thì sao?


Nhưng từ trước mắt thấy chu ti mã tích, nàng đối với tiền thân của tổ sư gia, không hề có ấn tượng.


Có khả năng không lớn.



Bên này, Quế vương mở trắc môn ra vương phủ, bỗng nhiên cạnh cửa đi tới một nữ nhân, hắn vô ý thức nhấc chân liền đá, Hàn Đương một tay ôm lấy hắn, “Gia, vị này chính là Quý tiểu thư Thừa Đức hầu phủ.”


“Ngọc nhi thỉnh an vương gia.” Quý Ngọc đi về phía trước hành lễ, ngẩng đầu nhìn Quế vương.


Bookwaves.com.vn

Quế vương cũng quan sát nàng một mắt, có mũi có mắt là nữ nhân, hắn gật đầu, nói: “Chuyện gì?”


“Vương gia không nhớ rõ Ngọc nhi sao?” Quý Ngọc thấy xa lạ trong mắt Quế vương, “Khi còn bé ta và Tử Anh thường chơi với người, trước đây người thành thân chúng ta còn chạy đến?”


Quế vương ừ một tiếng, hắn biết Quý Ngọc và Hàn Tử Anh, thế nhưng dung mạo hắn không quá nhớ kỹ.


“Người là muốn đi ra ngoài sao?” Quý Ngọc hỏi.


Quế vương gật đầu, “Ta đi Tĩnh Ninh hầu phủ, ngươi là có chuyện tìm ta? Vậy vừa đi vừa nói đi.”


Quý Ngọc sửng sốt một chút, nàng là nữ tử, trò chuyện với Quế vương trên đường nhất định không thích hợp, nàng do dự một chút vẫn là gật đầu, “Được.”


Hai người một trước một sau đi, bước chân của Quế vương lớn đi rất nhanh, Quý Ngọc dẫn theo váy theo không kịp, hô: “Vương gia, người chờ ta một chút.”


Quế vương hoạt kê, nhớ tới phía sau có người, dừng lại nhìn nàng.


“Vương gia, ” Quý Ngọc nói: “Ca ta đã chết. . . Đệ đệ cũng trọng thương ở nhà, nhà của ta hiện tại tràn ngập nguy cơ.”


“Vương gia, người có thể cứu cứu chúng ta hay không?”


Nàng nói rất trực tiếp, Quế vương cũng đáp rất trực tiếp, “Ngôn Ngôn nhà của ta hôm qua đã cứu các ngươi.”


Ngôn Ngôn? Quý Ngọc nỗ lực suy nghĩ mới hiểu được Ngôn Ngôn Quế vương nói là ai, nàng nói: “Ân tình của Đỗ tiên sinh, chúng ta nhất định sẽ báo đáp. Thế nhưng. . . Thế nhưng nhà của ta mặc dù bảo vệ tước vị, nhưng nguyên khí bị thương nặng, hôm nay chỉ có vương gia người có thể giúp giúp ta.”


Quế vương cư nhiên gọi Đỗ Cửu Ngôn là “Ngôn Ngôn” ?


Xưng hô này, thật đúng là vô cùng thân thiết a.


“Giúp thế nào?” Quế vương hỏi: “Chuyện này ngươi cầu ta vô dụng, ngươi phải đi cầu ca ta!”


Quý Ngọc nói: “Vương gia, người. . . còn nguyện ý thú ta không?”


Quế vương đang xoay người muốn đi, nghe nói như thế dừng lại, quay đầu lại nhìn nàng, đánh giá.



Quý Ngọc cúi thấp đầu hai gò má ửng đỏ, tại trên đường người đến người đi, nàng cư nhiên nói ra những lời này.


Đây là lời xuất cách nhất trong đời này của nàng.


“Không muốn!” Quế vương rất nghiêm túc quan sát Quý Ngọc, “Thế nhưng ngươi có thể vào cung, ca ta có thể sẽ nguyện ý.”


Quế vương không phải vũ nhục nàng, là kiến nghị thật tình.


Quý Ngọc mục trừng khẩu ngốc, huyết sắc trên mặt tiêu thất.


“Ngươi suy nghĩ thật kỹ đi.” Quế vương hiền lành cười cười với nàng, sải bước lớn đi mất, Hàn Đương theo ở phía sau, nói: “Gia, Quý tiểu thư còn đứng tại chỗ.”


Quế vương nói: “Ta đã rất khách khí, tính tình ta lúc nãy thật tốt.”


Đúng, một câu không muốn của người nói đặc biệt hòa khí.


“Gia, vị Quý tiểu thư này không đơn giản.” Hàn Đương nói.


Dứt bỏ rụt rè của nữ tử tới hỏi Quế vương có nguyện ý thú nàng hay không, hây không giống nữ tử bình thường có thể làm được.


“Ân. Tìm người theo nàng, xem nàng còn đi cầu ai thú nàng.” Quế vương nói.


Khóe miệng của Hàn Đương run lên, người ta tốt xấu cũng là tiểu thư hầu phủ, làm sao có thể gặp người liền hỏi người có thú hay không.


Huống chi, tựa như Quế vương nói, cầu phải không hắn, duy nhất có thể cầu cũng chỉ có Triệu Dục.


Quý Ngọc thất hồn lạc phách đi về nhà, cũng không có cầu người khác nữa.


Buổi tối, thái hậu biết được Quế vương đi Tĩnh Ninh hầu phủ, ở chỗ ngồi hữu thuyết hữu tiếu với Hàn Tử Anh, nàng thật cao hứng mời Hàn Tử Lộ tiến cung trắc diện hỏi thăm, “. . . chung đụng với Tử Anh thế nào?”


“Hàn huyên chuyện khi còn bé, cảm giác tâm tình của vương gia rất tốt.” Hàn Tử Lộ nói: “Nhưng nhìn không ra yêu thích, dù sao cũng mới tiếp xúc.”


Thái hậu cả giận: “Cho hắn và Tử Anh gặp nhiều vài lần mặt, ai gia cũng không tin hắn không nhớ được.”


“Vâng!” Hàn Tử Lộ nói.


Bookwaves.com.vn

Buổi tối ngày thứ hai, Mao Văn Uyên đến kinh thành, trực tiếp bị người nâng vào trong phòng giam của Đại Lý tự.


Ngô Văn Quân ở trong nhà ăn cơm, nghe được hồi bẩm liền thả chén đũa, phân phó thường tùy, “Lấy quan phục của ta đến, ta đi xem.”


“Ngươi đã rất nhiều ngày không có ăn cơm thật ngon. Người đều tới người gặp sớm chút hay muộn chút cũng không có gì sai biệt.” Ngô phu nhân nói.


Ngô Văn Quân phiền táo phất phất tay, “Nữ nhân gia biết cái gì, đừng động chuyện của ta.”


Ngô phu nhân cũng thả chén đũa không nói.


“Cha, ” Trưởng tử của Ngô Văn Quân Ngô Cảnh Thanh nói: “Ta tiễn người đi đi, trời đã tối rồi.”



Ngô Văn Quân còn chưa lên tiếng, Ngô phu nhân nói: “Không cho phép đi. Ngươi cho là ta không biết ngươi sao, danh nghĩa ngươi tiễn cha ngươi, không biết đi nơi nào lêu lổng. Ngây ngô ở nhà, Quý Lâm là mới chết!”


“Nương, ta ra ngoài có quan hệ gì với Quý Lâm, người chớ kéo đông kéo tay.” Ngô Cảnh Thanh nói.


Ngô Văn Quân mặc kệ mẫu tử bọn họ, trực tiếp đi.


“Mấy người của Tông nhân phủ thì sao, cũng không có quan hệ gì với ngươi chứ?” Ngô phu nhân nói: “Ta cho ngươi biết, cha ngươi gần đây chuyện trong tay nhiều, ta thấy không yên ổn.”


“Ngươi hãy thành thật ở nhà, đừng gây chuyện thị phi cho hắn, có nghe hay không?” Ngô phu nhân nói.


Ngô cảnh thanh phát hiện cha hắn đi, biết ngày hôm nay hắn không ra được, phiền táo phất tay, nói: “Được rồi, ta không đi, ta đi ngủ!”


Dứt lời, quay về ngủ.


Một mình Ngô phu nhân ngồi ở trước bàn, đầu lông mày cau lại, trong lòng phát chìm.


“Hồ ma ma, ” nàng phân phó nói: “Chuẩn bị một chút, sáng sớm ngày mai ta đi bái phỏng Nhâm phu nhân.”


Hồ ma ma xác nhận.


Ngô Văn Quân đến Đại Lý tự, hắn và Mao Văn Uyên gặp một lần, còn là lúc Mao Văn Uyên thăng lâm Giang tri phủ, đi phủ hắn bái phỏng hắn.


Hai ba năm không gặp, Mao Văn Uyên mập không ít, thịt đô đô như một trái banh nằm đó.


“Ngô đại nhân, ” Mao Văn Uyên kích động muốn ngồi dậy, nhưng bởi vì chân đau cánh tay đau, xoay người lăn xuống, chỉ phải mắt lom lom nhìn Ngô Văn Quân, “Đại nhân, hạ quan oan uổng a. Đây thật là họa trời giáng!”


Ngô Văn Quân chắp tay nhìn hắn, “Oan uổng. Vậy Điền Mão và Hoàng Giác vì sao không nói đến ai khác, cô đơn nói ngươi, bổn quan nhìn ngươi một chút không không oan uổng.”


“Đại, đại nhân, ” Mao Văn Uyên ngẩn ra, lập tức mắt cô lỗ lỗ vừa chuyển, nói: “Hạ quan năm đó ở Thiệu Dương cẩn trọng, làm hết phận sự, chớ nói tham tiền, lúc đi hạ quan đến một chiếc xe ngựa cũng không có, vẫn là ngồi xe bò.”


Lúc nói chuyện, nâng tay áo ô ô khóc lên, “Nhưng thật không ngờ, ly khai Thiệu Dương, lại còn gặp chuyện như vậy.”


“Phải không? Ngươi có oan khuất thì lên công đường nói tỉ mỉ đi.” Ngô Văn Quân nhìn thoáng qua chân của Mao Văn Uyên, “Có việc thì nói cho cai tù, hắn sẽ giúp ngươi thỉnh đại phu.”


Mao Văn Uyên xác nhận.


Người của hai bên tất cả lui ra, Ngô Văn Quân thấp giọng nói: “Chuyện của ngươi bổn quan đã an bài xong, đến lúc đó sẽ có người tới dạy ngươi ở công đường nói như thế nào, ngươi chỉ phải nhớ kỹ lời nên nói, bổn quan bảo ngươi vô sự.”


“Tạ ơn đại nhân.” Mao Văn Uyên nói.


“Chỉ là, đại nhân có tra được là ai muốn mạng của hạ quan không, con ngựa kia phát điên thực sự quá kỳ quái.”


Ngô Văn Quân nhíu mày, “Chờ sự tình qua đi lại tra, hiện tại bổn quan tạm thời phân không ra nhân thủ.”


Mao Văn Uyên xác nhận.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận