Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 410: CANH NĂM


Dịch giả: Luna Wong


Ngày thứ hai lâm triều, Ngô Văn Quân tấu lên chuyện Mao Văn Uyên đến kinh thành.


Triệu Dục nói: “Án tử ngươi tra thế nào, khi nào có thể thăng đường thẩm tra xử lí?”


“Hồi lời của thánh thượng, án tử đã tra rõ, vi thần dự bị sáng sớm ngày mai thăng đường thẩm tra xử lí.” Ngô Văn Quân nói.


Triệu Dục gật đầu, nói: “Vậy hãy để cho Tạ ái khanh và. . .” Hắn nhìn về phía Tiền thị lang và hình bộ Liêu thượng thư Liêu Chinh, suy nghĩ một chút nói: “Liêu ái khanh cùng nhau đi.”


Trong lòng của Ngô Văn Quân nở nụ cười.


Thái độ làm người của Liêu Chinh ngay ngắn tự xưng là người công chính liêm minh nhất, không qua lại với bất cứ người nào trong triều, quyền to cũng sớm đã bị Tiền thị lang lấy mất quyền lực.


Nhưng lúc này đây, Triệu Dục lại không có để Tiền thị lang tham dự, mà là chỉ Liêu Chinh, đây đã nói lên, Triệu Dục đối với án tham ô này thiên hướng, đám người Lỗ Chương Chi.


Đương nhiên, từ lúc Triệu Dục để hắn tra án, cũng đã rất rõ ràng.


Ba người ôm quyền xác nhận.


Tiết Án nói bãi triều, Triệu Dục liền phất tay áo đi, mọi người án phẩm cấp nối đuôi nhau ra. Tiền thị lang đi nhanh mấy bước hô: “Đại nhân.”


“Ân.” Lỗ Chương Chi nói: “Tra được chứng cứ gây bất lợi cho chúng ta?”


Tiền thị lang gật đầu, thấp giọng nói: “Hộ bộ Biện Văn Thanh người có nhớ không?”


Lỗ Chương Chi có chút ấn tượng.


“Hắn và Hồng Lư tự Cầu Chương là cùng khoa, hai người thường xuyên qua lại. Năm nay Trung thu, Biện Văn Thanh còn tặng quà lễ cho hạ quan.”


Lỗ Chương Chi thiêu mi, nói như vậy, trong phủ hắn tựa hồ cũng có nhận.


“Hạ quan thu, hắn cũng đưa vài lần bái thiếp, nhưng hạ quan vẫn có việc, chưa từng gặp qua hắn.” Tiền thị lang nói: “Ngô Văn Quân bắt hắn, tám chín phần mười, là hướng về điểm này.”



Lỗ Chương Chi gật đầu, nói: “Quà tặng trong ngày lễ thu cũng thu rồi, hiện tại phủi sạch đã vô dụng. Huống chi, ngươi còn có quan hệ với Mộc các lão, Khâu Văn Lực vừa chết thì càng nói không rõ.”


Bọn họ vốn là chuẩn bị xuất thủ, nhưng bây giờ thay đổi chủ ý, xem một đoạn hí trước, chờ một chút xem kịch nam diễn thế nào, mới định đoạt.


“Hạ quan cho rằng, An quốc công có thể sẽ không xuất thủ ở phía sau.” Tiền thị lang nhìn phía sau một chút, “Dù sao cũng là thời khắc mẫn cảm, hắn dù là muốn báo thù cho Thừa Đức hầu phủ, cũng có thể sẽ lựa chọn những cách khác.”


Lỗ Chương Chi gật đầu, “Cũng mới có thể vẫn luôn sẽ không báo thù, dù sao An quốc công yêu quý lông cánh, bận tâm thanh danh. Đoạn sẽ không đi cắn Ngô Văn Quân ra một miệng lông đâu.”


“Vậy bây giờ chỉ có thể chờ ngày mai tam ti đường thẩm.” Tiền thị lang nói.


Hai người tiệm hành tiệm viễn.


Ngày thứ hai tam ti hội thẩm, Điền Mão nhận tội chuyện tham ô, cùng Hoàng Giác thú nhận Khâu Văn Lực và Kim Vanh, song phương có thư tín lui tới.


Trước đó vài ngày, Ngô Văn Quân để người kê biên tài sản phủ đệ của Kim Vanh, trong nhà hắn lục soát ra bạc mười một vạn lượng, cùng với sổ sách lui tới cùng một người khác, người này chính là hộ bộ Hồ Quảng nói Biện lang trung Biện Văn Thanh.


Biện Văn Thanh nói không biết, từ đầu đến cuối không có chạm qua tiền, một mực chắc chắn là Kim Vanh hãm hại hắn.


Trừ cái này ra, trong nhà của Khâu Văn Lực ở tù trung tự sát không có tra ra gì cả, nhưng môn khách thường tùy của hắn, lại nói Khâu Văn Lực và hình bộ Tiền thị lang thường xuyên qua lại, nhất là bốn năm trước, Khâu Văn Lực còn từng tặng Tiền thị lang một tranh chữ danh gia tiền triều giá trị sáu vạn lượng.


Nhưng trừ thứ này ra, cũng không có chứng cứ có thể chứng minh Tiền thị lang và có quan hệ trực tiếp với hai án tham ô bốn năm của Thiệu Dương.


Ngô Văn Quân áp xong lại tra.


Lập tức, phán định Kim Vanh, Điền Mão, Hoàng Giác là nghi phạm chủ yếu, cùng với Biện Văn Thanh thu hối lộ.


Nhưng chứng cứ chỉ ra và xác nhận Mao Văn Uyên tham ô không đủ, đợi điều tra đợi thẩm.


Hạ nha xong, tam ti chủ thẩm vào trong cung, đưa hồ sơ cho Triệu Dục.


Sau khi Triệu Dục xem xong, trực tiếp té hồ sơ, nói: “Mấy người này, một người cũng không lưu, chờ những người còn lại tra hỏi rõ xong, chém chung!”


“Những người còn lại, tiếp tục tra!” Triệu Dục a nói.



. . .


Đỗ Cửu Ngôn tiễn mười người Yến Thông quay về Thiệu Dương.


Mười người mang theo bảng hiệu Triệu Dục tự mình viết. Xe ngựa dừng ở cửa Quế vương phủ, mười người nhìn Đỗ Cửu Ngôn lưu luyến không rời.


Bookwaves.com.vn

“Đi đi, mấy ngày nữa ta cũng đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Sau khi trở về Tây Nam gặp các ngươi.”


Thái hậu không có động tĩnh, nàng đợi thêm mấy ngày.


Yến Thông nói: “Tiên sinh, vậy. . . Người về sớm một chút.”


Bọn họ thật không ngờ Đỗ Cửu Ngôn sẽ không làm hội trưởng, lúc đó Đỗ Cửu Ngôn từ triều đình trở về, bọn họ thương tâm một hồi, mấy ngày nay vẫn yên đầu đạp não không có tinh khí thần.


“Đã biết đã biết.” Đỗ Cửu Ngôn vẫy tay nói: “Đi nhanh lên, trước khi trời tối còn có thể đến trạm dịch, bằng không buổi tối phải ở dã ngoại.”


Yến Thông chắp tay xác nhận.


“Tiên sinh, người bảo trọng.” Phó Nguyên Ngô nói: “Chúng ta ở Tây Nam chờ người.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Các ngươi nỗ lực cho tốt, chờ ta quay về Tây Nam, chờ mong cùng các ngươi gặp ở công đường.”


“Chúng ta cũng không dám, ” Từ Tử Ngọc đỏ mặt nói: “Biện tụng với người, chúng ta nhất định sẽ thua đến cha nương cũng không nhận ra.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Nếu biết, thì càng phải cố gắng học tập thực chiến nhiều một chút.”


Tất cả mọi người cười, Đỗ Cửu Ngôn đuổi bọn họ, mười người lưu luyến không rời lên xe, Đỗ Cửu Ngôn đứng mượn cớ nhìn theo, thẳng đến xe ngựa nhìn không thấy mới trở về.


“Thoáng cái thanh tịnh rất nhiều, ngươi những học sinh này líu ríu, quá ồn.” Quế vương ghét bỏ nói.


Đỗ Cửu Ngôn lườm hắn một cái, “Bọn họ lúc nháo sảo ngươi, nói nhiều nhất là ngươi.”



“Ngươi đối với người khác đều rất tốt, chính là không tốt với ta.” Quế vương bất mãn nói.


Đỗ Cửu Ngôn không muốn kéo cái này với hắn, “Đợi lát nữa không có việc, chúng ta cùng đi tiện của Thái Trác Như xem thử.”


“Bả Tử đâu?” Quế vương hỏi.


“Không biết a, sau khi trở lại kinh thành hắn vẫn bề bộn nhiều việc, lại không có nói với ta, không hiểu được hắn bận việc gì.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Quế vương suy nghĩ một chút, ôm lấy bả vai của nàng, vừa trở về vừa thấp giọng nói: “Ta không tra được lai lịch của hắn, ngươi ở không dụ hắn nói, xem hắn rốt cuộc có lai lịch gì.”


Đỗ Cửu Ngôn tà liếc hắn một cái.


“Ta hiếu kỳ, ” Quế vương nói: “Ngươi không hiếu kỳ?”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Quả thực thật tò mò, nhưng là chúng ta phải tôn trọng tư ẩn của người khác, hắn có quyền phải nói cho chúng ta biết.”


Quế vương biểu tình khinh bỉ, “Ngươi chính là trốn tránh, không muốn biết quá nhiều, sợ bị động gánh chịu trách nhiệm.”


Đỗ Cửu Ngôn chột dạ ho khan hai tiếng, nói: “Mỗi người đều có bí mật, nếu hắn muốn nói nhất định sẽ nói.” Lại nói: “Ta cũng không hỏi bí mật của ngươi, ta là một người chính trực lại tôn trọng hảo bằng hữu.”


Quế vương không muốn để ý nàng, đi nhanh ở phía trước vào trắc môn.


Bookwaves.com.vn

“Cửu Ngôn!” Cầu Chương ở phía sau hô: “Cấp tốc, lão phu cần tâm sự với ngươi lập tức.”


Đỗ Cửu Ngôn vừa quay đầu lại liền thấy Cầu Chương mặc áo bào vá đắp, khóe miệng run lên, lại quan sát thanh niên nhân theo bên cạnh hắn một mắt, nhướng mày nói: “Đại nhân, chuyện gì?”


Nàng dẫn hai người đi phòng khách, nội thị dâng trà, Quế vương ở chủ vị, mọi người lần lượt ngồi xuống.


“Đây là trưởng tử của Biện đại nhân Biện Văn Thanh Biện Hàng.” Cầu Chương giới thiệu cho Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn, “Sáng hôm nay tam ti hội thẩm xong, Ngô Văn Quân đưa hồ sơ cho thánh thượng xem qua, thánh thượng nói đợi kết án xong, chém Biện đại nhân.”


“Đây tính là định án a.” Cầu Chương nói: “Nếu là hắn tham còn chưa tính, nhưng là hắn không có, chết oan bao nhiêu, đúng không.”


Lúc nói chuyện, Cầu Chương nháy mắt ra dấu cho Biện Hàng.


Biện Hàng đại khái ngoài bốn mươi, vóc dáng không cao dung mạo phổ thông, mặc một bộ trường bào xanh đen sắc, vẻ mặt sầu khổ ngồi ở một bên nghe. Vừa đụng đến ánh mắt của Cầu Chương, hắn lập tức hiểu ý, dứt khoát quỳ xuống, dập đầu nói: “Cầu vương gia và Đỗ tiên sinh cứu gia phụ một mạng.”


“Gia phụ là bị gian nhân làm hại, hắn chẳng những không có tham ô, trong tay hắn còn có chứng cứ của người tham ô chân chính.”



Biện Văn Thanh ở hộ bộ chủ quản các loại chuyện thuế ruộng hộ tịch Hồ Quảng, nói cách khác, tất cả triều đình chi cho Hồ Quảng, đều là từ trong tay hắn đi ra.


Lúc nói chuyện, Biện Hàng do dự một chút nhìn Cầu Chương. Cầu Chương nói: “Lấy ra a, ngươi hài tử này là đầu gỗ thành tinh sao, khảm một búa đều không hiểu được hô một tiếng.”


Biện Hàng bốn mươi tuổi, bị Cầu Chương nói xong đỏ mặt, từ trong lòng ngực xuất ra một phong thư đưa cho Đỗ Cửu Ngôn.


“Một phong tự viết, là bốn năm trước Ngô đại nhân viết cho phụ thân ta, để hộ bộ hắn cho quyền sáu mươi vạn lượng bạc của Thiệu Dương, chia làm bốn nhóm ra ngoài.”


Đỗ Cửu Ngôn không phải rất quen thuộc với các thao tác của triều đình, nên xem xong rồi nàng không rõ, làm sao thành bằng cớ.


Nội dung trong thư tự viết không nhìn ra chỗ nào không thích hợp.


“Là như thế này, ” Cầu Chương giải thích với Đỗ Cửu Ngôn: “Ngô Văn Quân chính là cất nhắc lên từ vị trí này, hắn ở hộ bộ Hồ Quảng đạo thanh lại ti đợi ba năm, hắn viết phong thư này dụng ý đang chỉ điểm Biện Văn Thanh thao tác thế nào.”


“Nhưng hắn đã không hề ở hộ bộ, phong viết tay này chính là bao biện làm thay, tâm thuật bất chính.” Cầu Chương giải thích.


Đỗ Cửu Ngôn còn kém mắt trợn trắng, nàng ho khan một tiếng, nói: “Đây phải ở triều đấu, giao cho ngự sử làm căn cứ buộc một trận còn có thể, nếu muốn lấy lên công đường, một chút giá trị cũng không có.”


Biện Hàng ngạc nhiên, “Không được sao?”


“Không được!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Án tử của phụ thân ngươi vốn là rất phức tạp, rốt cuộc sẽ có bao nhiêu người cuốn vào, hiện tại vừa mới bắt đầu. Nếu như chúng ta muốn cứu hắn, vậy sẽ phải giản đơn hóa chuyện phức tạp.”


Biện Hàng không giải thích được.


Cầu Chương hỏi: “Giản đơn hóa thế nào?”


“Đại nhân, Hồng Yư tự không chỉ thỏa mãn lòng hư vinh của người còn tiêu ma kinh nghiệm của người a.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Cầu Chương hù nghiêm mặt, “Lão phu đây là lưu mặt mũi cho ngươi, ngươi bây giờ tốt xấu là tụng sư nổi tiếng thiên hạ. Lão phu muốn cái gì đều nói rồi, ngươi làm cái gì.”


“Đa tạ đại nhân.” Đỗ Cửu Ngôn phỉ nhổ không ngớt, nói tiếp: “Giản đơn hóa, chính là chỉ chứng phụ thân ngươi thuần khiết, về phần chuyện khác, không có vấn đề gì với phụ thân ngươi.”


Biện hàng bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu nói: “Vâng, vậy tiên sinh, hiện tại phải làm sao?”


“Ngươi đứng lên trước mới nói.” Quế vương nói.


Biện Hàng một lần nữa ngồi xuống.


Đỗ Cửu Ngôn nhìn Quế vương, “Vương gia, người thấy thế nào?”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận