Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 411: CANH SÁU

Dịch giả: Luna Wong

“Nhận a.” Quế vương nói: “Không phải đang rầu không thể nhúng tay sao, không quan tâm cha hắn có phải thuần khiết hay không, tra xét xong lại nói.”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Thánh thượng sẽ đồng ý chứ?”

“Có cái gì không đồng ý, nếu là án kiện, bọn họ có quyền lợi thỉnh tụng sư. Quý Lâm đều có thể thỉnh, cha hắn có cái gì không thể thỉnh.” Quế vương ngạo khí nói: “Ta đi nói với ca ta.”

Hắn và Đỗ Cửu Ngôn ý tứ như nhau, vụ án này là bọn hắn tra được, bọn họ cũng một mực đợi kết quả.

Hiện tại đã có người đến tìm Đỗ Cửu Ngôn biện tụng, đó là đương nhiên sẽ không cự tuyệt.

“Vậy nghe vương gia.” Đỗ Cửu Ngôn cười nói.

Quế vương cao hứng thiêu mi, rất hài lòng với Đỗ Cửu Ngôn.

“Vậy hãy nói về phụ thân ngươi một chút” Đỗ Cửu Ngôn nói với Biện Hàng: “Vì sao hắn bị dính vào, là bởi vì án tham ô năm trước, hay là bởi vì năm nay?”

Biện Hàng hắng giọng, trả lời: “Vốn có mới đầu chúng ta không biết, thế nhưng sáng hôm nay thẩm qua xong, chúng ta biết. Là bởi vì án tử của bốn năm trước.”

“Kim Vanh nói lúc đó sáu mươi vạn triều đình chi, trên trướng diện là phân chi hai lần, nhưng trên thực tế chân chính đến Thiệu Dương, chỉ có ba mươi vạn lượng. Còn sót lại ba mươi vạn lượng, chỉ là xem từ trướng diện chuyển ra ngoài, nhưng chân chính đưa đi Thiệu Dương lại không phải tiền. Mà là Kim Vanh và Khâu Văn Lực cùng với cha ta trực tiếp chia đều.”

“Kim Vanh còn có một phong hồi âm cho cha ta, chữ viết kiên định là ta cha.”

“Trong thư hẹn gặp mặt ở vùng ngoại ô Pháp Hoa tự, bạc để lại ở trong Pháp Hoa tự.”

Biện Hàng nói: “Mấy ngày nay ta vẫn không có nhìn thấy ta cha, ta không hỏi hắn. Thế nhưng ta có thể xác định, mấy năm này cha ta không có đưa qua một khoản tiền lớn về nhà.”

“Hơn nữa, hai năm trước tổ mẫu ta qua đời, cha ta bởi vì không có tiền mua nhân sâm, mà bán mấy mấy bức chữ bức tranh hắn cất kỹ.”

Quế vương nói: “Không lấy về, không có nghĩa là hắn không lấy tiền. Việc này ngươi nói không đáng tin cậy.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.

Sắc mặt của Biện Hàng xấu xí, “Vậy có thể đi Đại Lý tự vấn an cha ta không?”

“Nhất định phải đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Buổi chiều chúng ta phải đi Đại Lý tự.”

Biện Hàng đứng dậy hành lễ, “Đa Tạ vương gia, đa tạ Đỗ tiên sinh.”

“Ngươi trở về chuẩn bị một chút, buổi chiều đến cửa Đại Lý tự chờ chúng ta.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Biện Hàng xác nhận, hành qua lễ vội vã đi về nhà.

“Đại nhân, ” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Cầu Chương nói: “Ngươi cho rằng Biện Văn Thanh có tham hay không?”

Cầu Chương ha hả cười, nói: “Cái này. . . Nói không rõ.”

“Đại nhân, nếu là bởi vì vụ án này để thanh danh của ta bị hao tổn, người bồi thường cho ta thế nào?” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nếu người hư vinh như ta, danh tiếng đối với ta rất trọng yếu a.”

Cầu Chương tằng hắng một cái, lúng túng nói: “Cửu Ngôn a, làm người không nên hiện thực như thế. Huống chi, dù là Biện Văn Thanh tham ô, cũng không trở ngại ngươi biện tụng a. Tụng án cũng không phải có phân hai loại có tội và vô tội sao? Hắn có tham, ngươi biện có tội, nếu như không tham ngươi biện vô tội.”

“Tụng phí như cũ, đúng không.” Cầu Chương tễ mi lộng nhãn.

Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Thế nhưng ta kiên trì cho rằng, vụ án này sẽ ảnh hưởng đến danh dự của ta, nên ta cũng kiên trì cho rằng, đại nhân người phải bồi thường cho ta.”

Khóe miệng của Cầu Chương run lắc, sờ sờ trên y phục chấp vá của bản thân, “Ngươi nhẫn tâm sao?”

“Nhẫn tâm!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đại nhân đời này tiền đều chưa dùng hết, ta không ngại giúp người một tay.”

Cầu Chương có loại cảm giác giao hữu vô ý, chỉ vào Đỗ Cửu Ngôn nói: “Gian trá, giảo hoạt, không biết xấu hổ!”

Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, “Gần mực thì đen a, đại nhân.”

Cầu Chương hừ một tiếng, sau này hắn cũng không muốn gặp lại Đỗ Cửu Ngôn nữa, phản chính mỗi lần nhìn thấy nàng, đều là hắn có hại.

“Đã biết, đã biết. Sau khi án kiện kết thúc chúng ta lại kết toán.”

Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, đứng lên đỡ Cầu Chương, “Đại nhân a, ta nói với ngươi, lúc này đây án tham ô thật ra là một cơ hội tốt vô cùng.”

“Cơ hội gì?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

“Người nghĩ a, củ cải nhổ rồi hố vẫn ở đó, ai tới ruộng có hố củ cải chứ?”

Cầu Chương cười hắc hắc, chỉ vào Đỗ Cửu Ngôn, “Tiểu tử ngươi, quả nhiên thần giao cách cảm với lão phu.”

Bookwaves.com.vn

“Nhìn từ tình thế bây giờ, lúc đại nhân cáo lão phản hương, rất có thể không phải quan ngũ phẩm.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đại nhân, người thăng quan phát tài nghìn vạn lần chớ quên lão hữu a.”

Cầu Chương cười gật đầu, “Không có. Bất quá đến lúc đó còn cần ngươi và vương gia hỗ trợ a. Lỗ đại nhân bên kia có cơ hội cũng giúp đỡ lão phu lộ mặt mày rạng rỡ.”

“Lỗ đại nhân bên kia khó mà nói, dù sao án tử cũng không không biết tình huống cuối cùng là gì, chúng ta tránh trước vi diệu.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Cầu Chương thấp giọng nói: “Lấy thái độ làm người của Lỗ đại nhân, sẽ không. Chuyện này dính dáng ai cũng không thể kéo đến hắn.”

Lỗ Chương Chi ở trong lòng Cầu Chương, là thánh khiết thanh liêm.

Đỗ Cửu Ngôn liền nghĩ đến Trần Lãng tôn sùng Lỗ Chương Chi.

Buổi chiều, Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương cùng đi vào cung. Đỗ Cửu Ngôn bẩm chuyện nàng nhận tụng án của Biện Văn Thanh với Triệu Dục.

“. . . Hắn mời ngươi làm biện tụng? Ý tứ của hắn là, hắn thuần khiết, không có tham ô nhận hối lộ?” Triệu Dục rất hận người tham ô. Nhất là quốc thuế triều đình thu vốn không dễ dàng, hai là, số tiền này liên quan đến an nguy của bách tính một phương, bọn họ nuốt tiền lại không để ý đến tính mệnh của bách tính, thật sự là ghê tởm đến cực điểm.

Không giết, không đủ để bình phẫn.

“Người kích động cái gì sao, ” Quế vương nói: “Án kiện này, ta cảm thấy có tụng sư đi vào rất tốt. Bằng không, thứ tam ti hội thẩm ra ngoài, người lại biết có bao nhiêu tính chân thực bên trong.”

Triệu Dục ngạc nhiên, “Tam ti hội thẩm nếu như còn không công bằng công chính, vậy triều đình này của trẫm còn có công chính sao?”

Quế vương giải thích: “Sự tình có thể nhìn từ nhiều góc độ, sẽ có được kết quả bất đồng. Hiện tại Đỗ Cửu Ngôn tiến đến điều tra, thứ hắn tra dù cho làm tham khảo, phản bác kiến nghị tính công chính cũng có giúp trợ nhất định.”

“Ngươi nói cũng đúng.” Triệu Dục gật đầu, nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Ngươi muốn đi Đại Lý tự gặp Biện Văn Thanh?”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc với Đại Lý tự, ta không biết bài phiếu phải đi đâu xin.”

Đỗ Cửu Ngôn không phải công chức, muốn đi nhà người ta kiểm chứng thủ chứng, cần người phối hợp, thì phải đưa ra bài phiếu của nha môn.

“Để Ngô Văn Quân cho ngươi.” Triệu Dục nói: “Nếu như ngươi có chỗ không có tiện hành sự, để Quế vương giúp ngươi, phản chính hắn cũng nhàn rỗi không chuyện gì làm.”

Đỗ Cửu Ngôn cười xác nhận.

“Ta bề bộn nhiều việc, ” Quế vương nói: “Ngươi cũng không thấy được ta, trong tưởng tượng cứ nghĩ ta rất rảnh rỗi.”

Triệu Dục nói: “Cửu Ngôn là bạn tốt của ngươi, ta cũng không cần cấm kỵ.” Hắn ngừng lại nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Ngươi khuyên hắn một chút, chớ suốt ngày chơi bời lêu lổng, nhanh chóng thành thân là chuyện đứng đắn.”

Đỗ Cửu Ngôn cười nói: “Vâng, học sinh nhất định khuyên hắn.”

Quế vương trừng Đỗ Cửu Ngôn, chỉa về phía nàng cảnh cáo một chút, lại nói với Triệu Dục: “Ngươi suốt ngày rất bận rộn, cũng không cần quản chuyện chút chi ma lục đậu nhỏ của ta đây .”

Lúc nói chuyện lôi kéo Đỗ Cửu Ngôn muốn đi.

“Ngươi không đi thỉnh an mẫu hậu?” Triệu Dục hỏi: “Có hai ngày không đi rồi?”

Quế vương không muốn đi. Đi liền bị thái hậu và Tiền ma ma ngăn vây công, hắn vẫn không thể cãi lại, rất mệt.

Hai người xuất cung đi Đại Lý tự, Đỗ Cửu Ngôn vừa đi vừa nói: “Vương gia, thành thân là đại sự, người không thể kéo a.”

“Là ta không muốn thành thân sao?” Quế vương nhìn nàng, lòng đầy căm phẫn.

Đỗ Cửu Ngôn không hiểu nhìn hắn.

“Là ngươi không đáp ứng gả cho ta, không thôi ngày mai chúng ta thành thân, ngươi thấy ta có cam tâm không.” Quế vương nói.

Đỗ Cửu Ngôn phỉ nhổ hắn một ngụm, “Đi sang một bên, nhìn thêm ngươi mấy lần, tóc của ta đều rụng hết.”

“Keo kiệt, ” Quế vương lầu bầu nói: “Không phải thành thân sao, chuyện lớn gì đâu.”

Đỗ Cửu Ngôn không để ý tới hắn.

Bookwaves.com.vn

Biện Hàng ở cửa Đại Lý tự chờ bọn hắn, ba người cùng nhau vào Đại Lý tự, sai vặt thấy được Quế vương, trực tiếp dẫn hai người đi tìm Ngô Văn Quân.

“Hạ quan thỉnh an vương gia, chẳng biết vương gia đến Đại Lý tự có gì phân phó.” Ngô Văn Quân nghĩ cũng nghĩ đến, Quế vương tới nơi này là đang làm gì.

Quế vương nói: “Hắn là nhi tử của Biện Văn Thanh, cảm thấy phụ thân hắn có oan khuất, nên thỉnh tụng sư biện tụng.”

“Bổn vương lần này là cùng đi, ngươi an bài một chút đi.” Quế vương nói.

Ngô Văn Quân ngẩn ra, có chút kinh ngạc Biện Văn Thanh cư nhiên sẽ thỉnh tụng sư, hắn liếc nhìn Biện Hàng và Đỗ Cửu Ngôn, không xác định mà hỏi thăm: “Chẳng biết vương gia đã hỏi qua thánh thượng chưa, ý của thánh thượng là. . .”

“Mới từ trong cung đi ra, thánh thượng đồng ý.” Quế vương nói: “Ngươi nhanh chóng an bài.”

Ngô Văn Quân giật mình không thôi, còn muốn nói điều gì, Quế vương đã gõ bàn, “Ngươi nghĩ gì thế, nhanh a.”

“Vâng!” Ngô Văn Quân nhìn Quế vương thật là đau đầu, vương gia thật tốt, thế nào giống thổ phỉ.

Ngươi muốn nói lý với hắn, đều nói không rõ.

Hắn không có người an bài, mà là tự mình mang theo bọn họ đi lao phòng của Đại Lý tự.

Biện Văn Thanh ở gian chính giữa, hai bên trái phải đều giam giữ người, Biện Hàng đi vào cách hàng rào gọi phụ thân, Đỗ Cửu Ngôn lại là liếc nhìn một nam nhân nằm ở trên kháng, chân cột mộc côn.

Mao Văn Uyên!

Nguyên lai hắn là như vậy a, Đỗ Cửu Ngôn đứng ở bên ngoài đánh giá hắn, Mao Văn Uyên cũng nhìn nàng.

Béo đôn đôn như bí đỏ.

Mao Văn Uyên nhận ra Quế vương, lập tức cũng đoán được Đỗ Cửu Ngôn, tự nhiên cũng minh bạch Đỗ Cửu Ngôn vì sao nhìn hắn.

Quế vương ở Thiệu Dương làm huyện lệnh gần một năm, Đỗ Cửu Ngôn còn lật án tử của Nghiêm Trí và Mã Nghị. Bọn họ nhận thức hắn, quá bình thường.

Đỗ Cửu Ngôn thu hồi ánh mắt, đi tới bên của Biện Văn Thanh.

Hai phụ tử của Biện Văn Thanh cách hàng rào khóc chung không nói gì.

“Phụ thân, ” Biện Hàng giới thiệu cho Biện Văn Thanh, “Đây là vương gia, đây là Đỗ tiên sinh.”

Biện Văn Thanh ngẩn ra, vội quỳ xuống vội tới hành lễ với Quế vương, Quế vương xua tay, nói: “Không cần giữ lễ tiết, đứng lên đi.”

“Đỗ tiên sinh, ” Biện Văn Thanh đứng dậy, chắp tay với Đỗ Cửu Ngôn.

Biện Hàng giới thiệu: “Ta thỉnh Đỗ tiên sinh làm tụng sư của người, Đỗ tiên sinh đồng ý.”

“Ngươi mau đem chuyện người biết đến, oan tình của người đều nói cho Đỗ tiên sinh đi.” Biện Hàng nói.

Biện Văn Thanh sửng sốt, vô ý thức nhìn Ngô Văn Quân một mắt, đối phương đang mặt không thay đổi nhìn hắn.

“Có thể, có thể đổi chỗ nói không?” Biện Văn Thanh thấp giọng hỏi.

Đỗ Cửu Ngôn trở về đầu nhìn Ngô Văn Quân.

“Có thể.” Ngô Văn Quân đảo qua Biện Văn Thanh một mắt, cho đòi cai tù qua đây phân phó vài câu.

Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương mang theo hai phụ tử Biện Văn Thanh đi một gian vấn thất trong ngục.

“Vương gia người ngồi, nếu có phân phó nói một tiếng với hạ quan là được.” Ngô Văn Quân cũng không lưu lại, chắp tay nói: “Hạ quan xin cáo lui.”

Lúc nói chuyện liền đi.

Mọi người lần lượt ngồi xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui