Q1 – CHƯƠNG 412: CANH BẢY
Dịch giả: Luna Wong
“Vương gia, Đỗ tiên sinh, hạ quan thật là oan uổng!” Biện Văn Thanh mặc quần áo tù, vóc dáng cao hơn Biện Hàng, khí chất thư lãng có loại quang minh mạch văn của tiên sinh dạy học.
“Biện đại nhân không nóng nảy, người từ từ nói.” Đỗ Cửu Ngôn cầm vở đi ra, “Bọn họ chứng cứ định án người, cũng chỉ là khoản và thư tín của người cùng Kim Vanh vãng lai?”
Biện Văn Thanh trả lời: “Sổ sách ta căn bản không biết xảy ra chuyện gì. Nên hạ quan cảm thấy oan uổng.”
“Thư không phải ngươi tự tay viết?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Biện Văn Thanh trả lời: “Là chữ viết của ta, thế nhưng không dối gạt người, ta cũng không biết ta lúc nào viết qua phong thư này.”
“Ta thật không có nói sạo, nếu có nửa chữ làm bộ, nguyện thiên lôi đánh xuống!” Biện Văn Thanh nói.
Bản thân không nhớ rõ từng viết thư, nhưng chữ viết lại là của mình, chuyện này còn ngạc nhiên hơn thiên lôi đánh xuống.
Quế vương nói: “Là có người mô phỏng chữ của ngươi?”
“Vương gia, hạ quan cũng nghĩ như vậy, hiện tại có người như vậy, chữ viết ra, ngay cả bị người mô phỏng cũng khó mà phân biệt ra được.”
“Đó là có thể đủ lấy giả đánh tráo.” Vẻ mặt của Biện Văn Thanh úc tốt.
Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Khoản lai vãng ngươi xem qua chưa, tổng cộng có bao nhiêu?”
“Bọn họ không có cho ta xem khoản, số tiền là Ngô Văn Quân nói ta nghe, bốn năm trước của ta là mười vạn lượng, lần này là được một vạn lượng. Tổng cộng là mười một vạn lượng, số tiền tương đồng với Kim Vanh.” Biện Văn Thanh nói.
Mười một vạn lượng, là đủ mất đầu. Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Trừ thứ này ra, không có khác?”
Biện Văn Thanh lắc đầu, “Chỉ tra xét giá hai lần thuỷ lợi, những thứ khác thánh thượng không có nói, Ngô Văn Quân phải không dám tra.”
“Hạ quan hiện tại hy vọng bọn họ tra, chỉ là việc này không phải do hạ quan, người đang trong tù ta nói cái gì cũng không do ta.” Biện Văn Thanh nói.
Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Đều không dụng hình?”
“Không có, Ngô Văn Quân phá án xưa nay không cần hình, nên ở trong triều rất có háo danh.” Biện Văn Thanh khinh thường nói.
Không cần hình chỉ là mặt ngoài mà thôi, hắn không dùng hình có thể nhìn được, lại biết dùng hình vô hình, làm cho trong lòng ngươi tan vỡ, không thể không nói.
“Biện đại nhân, ” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Biện Văn Thanh, “Ở đây không có người ngoài, lời này ta hỏi lần đầu tiên cũng là hỏi một lần cuối cùng, người có từng nhận tiền tài bất nghĩa không?”
Biện Văn Thanh ngẩn ra, nhìn Đỗ Cửu Ngôn.
Đỗ Cửu Ngôn cũng nhìn hắn.
Biện Văn Thanh dừng một chút, có chút nan kham, thấp giọng nói: “Có, có nhận.”
Biện Hàng có chút không tiếp thụ được, hô: “Phụ thân?”
Biện Văn Thanh phất phất tay, lại ngẩng đầu lên nhìn Đỗ Cửu Ngôn, trả lời: “Ta ở hộ bộ, Hồ Quảng nói lớn như vậy, luôn luôn đủ loại kiểu dáng đủ chỗ cần triều đình chi, bao quát quân lương trong quân, bộ binh cũng phải từ chỗ ta lấy được phê văn.”
“Người tới tới đi đi làm việc, có người muốn mau một chút, luôn sẽ có chút tiếp xúc riêng tư, ta cũng không phải người sạch sẽ bao nhiêu, mỗi một niên không minh bạch tiền tài không thiếu được cũng có một bát thiên một vạn!” Biện Văn Thanh nói.
“Nhưng ta bảo chứng với vương gia còn có Đỗ tiên sinh, tiền thuỷ lợi, ta không có nhận, một lần cũng không có.”
“Đỗ tiên sinh chỉ biện tụng cho ta vụ án này, ta dám nói ta trong sạch, tuyệt không liên lụy người.”
Biện Hàng khó chịu cúi thấp đầu, hắn cũng biết Biện Văn Thanh không có khả năng chuyện gì cũng không có, thế nhưng loại sự tình này làm bí mật, mọi người hiểu lòng không hết cũng thì thôi. Nếu nói ra, lại rất xấu hổ.
“Ta đã biết.” Đỗ Cửu Ngôn không ngoại lệ, Quế vương cũng không có phản ứng chút nào.
Người đến nhờ nàng làm việc, đưa tiền mời ăn mời uống quá bình thường, người trong triều đình nói trong sạch, như lông phượng và sừng lân.
“Ngươi ở trong ngục tất cả cẩn thận, ” Đỗ Cửu Ngôn nói với Biện Văn Thanh: “Mặc kệ bọn họ nói gì với ngươi, ngươi đều không cần phải sợ, chỉ cần chưa làm qua, ta nhất định sẽ để cho ngươi trong sạch đi ra.”
Biện Văn Thanh đứng lên, kích động hành lễ với Quế vương còn có Đỗ Cửu Ngôn, “Biện mỗ, đa tạ vương gia và Đỗ tiên sinh cứu.”
“Một vấn đề cuối cùng, ngươi lúc trước thu hối lộ, có thể có chứng cứ lui tới không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Biện Văn Thanh lắc đầu, “Lời nói không sợ người chê cười, ta còn là rất cẩn thận, lui tới chưa từng lưu lại chứng từ.”
Bookwaves.com.vn
“Trong nhà ngươi có cất hiện ngân? Ta phỏng chừng ngày mai bọn họ sẽ tới cửa lục soát.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Biện Văn Thanh lắc đầu, “Trong nhà không có bạc, tiền tài không nhiều, ở trong tay huynh trưởng của phu nhân nhà mẹ đẻ, vẫn luôn do hắn bảo quản, nếu như ta nhớ không lầm, khoảng chừng cũng liền trên dưới năm vạn lượng.”
Ở hộ bộ bốn năm năm, ngũ vạn lượng ngạch, không tính tham lớn, xem như cũng là. . . tiểu tham có lương tâm.
“Thư tín thì sao?”
“Ở trong ngăn kéo trong thư phòng ta, có thể lưu đều ở bên trong, không thể lưu ta đều là tiện tay thiêu hủy.” Biện Văn Thanh nói: “Đỗ tiên sinh muốn biết cái gì?”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta muốn biết, ngươi và Lỗ các lão còn có Tiền thị lang có lui tới xác thực không, tỷ như phương diện thư tín hay tiền tài.”
“Giữa mùa thu ta tặng quà lễ cho hai phủ, đây là lần đầu.” Biện Văn Thanh nói: “Chủ yếu là quan hệ của ta và Cầu Chương không tệ, mà đến kinh thành xong hắn liền nhanh chóng đi lại với Lỗ các lão, ta liền theo phương pháp của hắn, tặng quà cho hai phủ Lỗ, Tiền.”
“Chưa từng lén gặp mặt.” Biện Văn Thanh nói: “Chỉ là quà tặng trong ngày lễ thông thường, không có bất kỳ tiền bạc.”
Không phải là không tặng, là không dám tặng. Phương pháp liên lụy đến tiền, hắn không có sở cầu vừa lên liền đưa tiền, không tốt.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Hôm nay chỉ tới đây thôi. Có việc ta trở lại tìm người, vẫn là câu nói kia, tự người bảo trọng cho tốt.”
“Nhất định bảo trọng, hạ quan chính là chết, cũng không muốn chết không minh bạch như thế.” Biện Văn Thanh nói.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, cùng Quế vương ra khỏi ngục.
Ngô Văn Quân nghe được tin tức ra ngoài đón Quế vương, “Vương gia khổ cực, thỉnh uống chén trà nghỉ một chút đi.”
“Còn có việc, ” Quế vương hỏi: “Án kiện hôm nay là sơ thẩm, bao thuở tái thẩm?”
Ngô Văn Quân nói: “Mao Văn Uyên hiện tại chỉ có lời khai của Điền Mão, cũng không có chứng cứ thực tế của hắn, còn phải kiểm chứng lại.”
“Ân, khổ cực Ngô đại nhân.” Quế vương gật đầu.
Ngô Văn Quân nói không dám.
“Thân thể của Biện Văn Thanh không tốt, ngươi phân phó chiếu cố nhiều, mặc kệ nguyên nhân gì, chỉ cần hắn chết, bổn vương sẽ tính trên đầu ngươi.” Lúc nói chuyện Quế vương vỗ vỗ vai của Ngô Văn Quân, “Trách nhiệm rất nặng, Ngô đại nhân có thể làm phiền người a.”
Sắc mặt của Ngô Văn Quân trong nháy mắt trầm xuống, “Vương gia đây là ý gì?”
“Cần nói rõ sao?” Quế vương hỏi.
Khóe miệng của Ngô Văn Quân run lên, hướng về phía Quế vương chắp tay, nói: “Hạ quan lĩnh mệnh.”
“Ngô đại nhân, làm phiền người cho ta bài phiếu. Học sinh còn muốn tìm đọc toàn bộ án kiện hồ sơ liên quan đến Biện Văn Thanh.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Nếu Đỗ Cửu Ngôn đã là tụng sư của Biện Văn Thanh, nàng muốn kiểm tra hắn cũng không có khả năng ngăn cản, Ngô Văn Quân gật đầu: “Xin mời đi theo ta.”
Đến Tàng Quyển các, Ngô Văn Quân đưa hồ sơ bản án cho nàng, lại cho nàng bảng hiệu, hàm tiếu nói với Quế vương: “Vậy vương gia người tìm đọc, hạ quan cáo từ.”
Quế vương phất phất tay.
Bookwaves.com.vn
Đỗ Cửu Ngôn lật một lần tất cả giấy chứng nhận, xuất ra hai chứng cứ Kim Vanh chỉ chứng Biện Văn Thanh, một phong thư viết tay của Biện Văn Thanh viết cho Kim Vanh, trong thư nói vàng bạc ở Pháp Hoa tự.
Phong còn lại là cụ thể số tiền Kim Vanh, Khâu Văn Lực và Biện Văn Thanh ba người chia.
“Thư này. . .” Đỗ Cửu Ngôn ngửi ngửi mùi mực, lại đưa cho Quế vương ngửi thử, “Mực rất thơm có phải hay không?”
Quế vương ngửi một cái, “Đương thời đều dùng mực như vậy.”
“Ta không có.” Đỗ Cửu Ngôn trả về thư về, Quế vương nói: “Không nhìn?”
Nàng và Quế vương vừa đi ra vừa nói: “Trong thư nói bạc giấu ở Pháp Hoa tự, Pháp Hoa tự ở ngoài thành? Có xa lắm không?”
“Không tính là xa, cưỡi ngựa qua một khắc đồng hồ.” Quế vương hỏi: “Muốn đi qua xem một chút?”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.
Hai người đi Pháp Hoa tự. Pháp Hoa tự nhìn qua khá mới, chắc là mới xây. Ở trên đỉnh núi thật cao, từ chân núi đi dọc theo sơn đạo, đường tuy là bằng nhưng sườn núi vẫn ở đó.
Đỗ Cửu Ngôn ngước nhìn Pháp Hoa tự.
Quế vương cũng ngẩng đầu nhìn, qua một lúc lâu, một chiếc xem bò xa dừng ở chân núi, mấy tiểu sa di từ trên xe đi xuống dọn than, một người chạy lên một lát sau dắt một còn lừa xuống.
Lư lôi kéo xe đẩy, trên xe nhỏ chứa than, ba sa di đi theo phía sau đẩy xe, rất lao lực.
Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương nhìn, nhìn nhau cười.
Hiện tại nàng thật tin tưởng Biện Văn Thanh cũng không nói xạo. Chỉ cần hắn không phải người ngu, không thể đem bạc giấu ở Pháp Hoa tự.
Địa phương cao như vậy, bạc nặng như vậy, tốn nhiều sức.
“Vương gia, người nói bạc của bốn năm trước, sẽ để ở nơi nào?”
Quế vương nói: “Không biết thì tra! Bạc từ hộ bộ phân đến công bộ, do công bộ đưa đi. Sự tình đều là người làm, tất nhiên có thể tra được.”
“Vương gia, người quá thông minh.” Đỗ Cửu Ngôn sùng bái nói.
Quế vương liếc nhìn nàng, “Ta lúc nào không thông minh?”
“Có đôi khi quả thực không thông minh a.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Quế vương tốn hơi thừa lời.
Đỗ Cửu Ngôn cười ha hả, lôi kéo hắn nói: “Đi, đi, ngắm phong cảnh ven đường.”
“Mặc kệ nói như thế nào, bạc là khẳng định ra khỏi thành, ” Đỗ Cửu Ngôn đứng ở trên quan đạo, “sẽ dấu ở nơi nào?”
“Phản chính là không có khả năng giấu ở Thiệu Dương.” Quế vương dừng lại cũng nhìn nơi xa, trên quan đạo người xe phân hai bên không ảnh hưởng can thiệp lẫn nhau.
Hai người đi hai lần, ở bên quan đạo cách Pháp Hoa tự không xa đợi một hồi, trở về thành đi Biện phủ.