Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 413: CANH TÁM


Dịch giả: Luna Wong


Hai người đến Biện phủ.


Là một trạch tử nhị tiến, nhưng bài biện rõ ràng cao hơn điệu hơn Cầu Chương rất nhiều.


Đương nhiên, của cải của Biện Văn Thanh cũng không tệ, hắn có một vị nhạc phụ đã từng làm quan to tam phẩm.


Biện phu nhân dẫn hai nhi tử ba nhi tức đi ra, Biện Hàng tiến lên giới thiệu: “Nương, là vương gia và Đỗ tiên sinh.”


Người một nhà của Biện phủ vội vàng hành lễ.


“Biện phu nhân không nên khách khí, chúng ta vì án tử mà đến. Tất cả giải quyết việc chung là tốt rồi.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Biện phu nhân xác nhận, chỉ vào thư phòng, “Thư phòng của lão gia chúng ta ở bên cạnh, nhị vị thỉnh.”


Nàng dứt lời, tiểu nhi tử đã đi mở cửa.


Ba vị nhi tức sau khi hành lễ trở về trong phòng.


Đỗ Cửu Ngôn vào thư phòng của Biện Văn Thanh, trong phòng dọn dẹp rất ngăn nắp sạch sẽ, sách là tiêu phối của thư phòng quan văn, nên trong phòng ngoại trừ một bàn sách viết chữ ra, đều là sách.


Biện Hàng mở ngăn kéo, bên trong quả thật có rất nhiều thư thư, nhưng phần nhiều là thư tín lui tới với bằng hữu cùng với người nhà, Đỗ Cửu Ngôn không có mở ra xem.


“Ngô Văn Quân chưa có tới nhà lục soát sao?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


“Soát rồi.” Biện Hàng trả lời: “Thế nhưng giống như cha ta nói, trong trong ngoài ngoài nhà ta chỉ soát ra một trăm hai mươi lượng, còn là nương ta lưu để chi tiêu trong nhà.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, đi bộ bên giá sách, sách đều là sách thường gặp, không có chỗ gì đặc biệt.


Trong lòng nàng vẫn tin tưởng Biện Văn Thanh, thật không có chứng cứ khác, thuần túy là trực giác.



“Thế nào?” Quế vương hỏi.


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Tra ở đây phỏng chừng không có gì thu hoạch.” Nàng ngừng lại nói: “Vương gia, chúng ta đi Kim gia xem?”


Quế vương gật đầu, “Được.”


“Có muốn mang theo vài người không? Người của Kim gia lúc này chắc là thần hồn nát thần tính, nói không chừng sẽ đánh nhau.” Đỗ Cửu Ngôn cười nói.


Quế vương cười lạnh một tiếng, “Bổn vương đứng ở chỗ này, bọn họ thực sự là thần hồn nát thần tính, thấy bổn vương nên quỳ thẳng không dám đứng.”


“Vương gia, xem người.” Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương cười, xoay người lại nới với người Biện gia: “Án tử ta nhận, tự nhiên sẽ toàn lực ứng phó. Các ngươi thảnh thơi là tốt rồi, ghi nhớ kỹ không nên một mình đi tìm người liên hệ các loại, đến lúc này, ngoại trừ luật pháp không ai có thể giúp được các ngươi.”


Nhị đệ Biện Hàng Biện Nghiêu nói: “Nhưng nếu là không có chứng cớ thì sao?” Lúc nói chuyện hắn nhìn thoáng qua Quế vương.


“Nên giai đoạn của chúng ta bây giờ là thủ chứng, nếu như cuối cùng nhất vô sở hoạch, vậy lên đường biện. Có từng nghe qua án kiện không chứng cứ giảo biện rỗng chưa?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Biện nghiêu sửng sốt, lắc đầu, “Không, không có.”


“Vậy lần này để ngươi biết một chút.” Đỗ Cửu Ngôn cười cười, cùng Quế vương đi ra, Biện Hàng tiễn bọn họ tới cửa, nàng quay đầu lại lại thông báo một lần, “Nhớ kỹ lời nói của ta, các ngươi hiện tại trừ phi nhờ quan hệ đến trước mặt thánh thượng, bằng không, không nên làm chuyện dư thừa.”


Biện Hàng chắp tay xác nhận, “Đỗ tiên sinh yên tâm, chúng ta nhất định nhớ kỹ lời của người, chờ tin tức của người, tuyệt không hành động thiếu suy nghĩ.”


Hai người ly khai Biện phủ, đi thật lâu một đoạn đường, đến ngoài cửa nhà Kim Vanh.

Đỗ Cửu Ngôn gõ cửa, qua một lúc lâu bên trong có một phụ nhân mở cửa, mặc bối tử màu xám tro, dung mạo đại khái chừng bốn mươi tuổi, nhìn qua rất tiều tụy, “Nhị vị, là nha môn tới?”


“Vị ma ma này.” Đỗ Cửu Ngôn sáng bài phiếu, “Chúng ta thủ chứng.”


Phụ nhân ở trong khoảng thời gian này, đã quen với những chuyện thế này, nàng nói: “Vào đi.”


Nàng cũng không nhiều hỏi, chỉ chỉ trong viện, “Tất cả mọi thứ đều ở bên trong, nhị vị muốn tra thế nào đều có thể.”



“Ma ma, người nhà gia chủ có không ở?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Bookwaves.com.vn

Phụ nhân và Đỗ Cửu Ngôn cười cười, “Ta là nguyên phối của Kim đại nhân, ta họ Vương. Trong nhà ngoại trừ ta ra không còn ai nữa.”


Đỗ Cửu Ngôn ngẩn ra.


“Hài nhi của ta bị ta đuổi đi, hắn không quan hệ với vụ án này, lúc đi Ngô đại nhân lục soát qua, hắn không có mang gì cả.” Kim phu nhân nói.


Giọng điệu này, chắc là dự định chờ sau khi Kim Vanh chết nhặt xác cho hắ́n.


“Vậy quấy rầy rồi.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay hành lễ, vào nội viện cùng Quế vương.


Cũng là viện tử nhị tiến, nhưng Kim gia ít người, viện tử chỉ một ít, nên có vẻ rộng mở rất nhiều.


Chính viện tráo viện thu thập ra làm thư phòng của Kim Vanh, tổng cộng ba gian.


Kim phu nhân cũng không có theo qua đây. Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương liếc nhau, Quế vương dùng cằm hất phương hướng cửa, nói: “Soát trước.”


Hai người đẩy cửa ra, nhất thời há hốc mồm.


Trong phòng một mảnh hỗn độn, đến chỗ đặt chân cũng không có.


Trên giá sách là trống không, sách rơi trên mặt đất, ngăn kéo bàn mở, tranh chữ trên tường nghiêng lệch, ngay cả lư hương cạnh cửa sổ đều bị người đá ngã lăn, bụi nhang đầy đất.


“Ngươi tới, chủ yếu là muốn tìm cái gì?” Quế vương đá văng sách trên đất, dời hai thanh ghế, hai người ngồi xuống trong phế tích.


Đỗ Cửu Ngôn bật cười, “Nếu nói ta không mục đích, người tin hay không?”


“Tin!” Quế vương nói: “Bởi vì ta cũng thế.”



Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, “Không nói gạt ngươi, án kinh tế ta là lần đầu tiên nhận, kinh nghiệm không phải rất phong phú. Vương gia, người phải giúp ta, chỉ dẫn linh hồn ta.”


“Án kinh tế?” Quế vương tiêu hóa một chút, biểu thị đã hiểu, “Được rồi, vậy bổn vương chỉ dẫn linh hồn cho.”


Hắn ho khan một tiếng, suy nghĩ một chút, nghiêm mặt nói: “Ta cho là chúng ta không nên tới nhà Kim Vanh, chỗ của hắn chẳng biết lục soát bao nhiêu lần, ngươi không có cái gì để thu hoạch.”


“Vương gia nói có lý.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Quan trọng nhất là, hiện tại ta đến phương hướng cũng không có, ta không biết nên trực tiếp chứng minh Biện Văn Thanh không có tội, hay là trực tiếp kéo người khác xuống nước, vây Nguỵ cứu Triệu.”


Khóe miệng của Quế vương run lên, “Nếu như không có nhớ lầm, mới vừa rồi ngươi ngôn từ nghĩa chính nói với Biện Hàng, muốn giản đơn hóa chuyện phức tạp sao, chỉ cần chứng Biện Văn Thanh vô tội là được.”


“Xạo thấy qua chưa?” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Quế vương trừng nàng một mắt, nhưng lại nhịn không được bật cười, bỗng nhiên nắm mặt của Đỗ Cửu Ngôn, “Ngôn Ngôn, ngươi thực sự là khôi hài hài hước.”


Đỗ Cửu Ngôn đẩy tay hắn ra.


“Tiếp tục đàm, ta có chút cảm giác.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Quế vương hắng giọng một cái, “Ta đây nói lại cho ngươi nghe từ đầu?”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.


Bookwaves.com.vn

“Trong lời khai của Điền Mão và Hoàng Giác, thông báo Khâu Văn Lực và Kim Vanh hai người phân năm năm tiền tham ô hai lần, lần trước ba mươi vạn lần sau mười vạn, tổng cộng bốn mươi vạn lượng. Sau này đến kinh thành, Ngô Văn Quân căn cứ lời khai bắt Khâu Văn Lực và Kim Vanh, mấy ngày sau Khâu Văn Lực ở trong ngục tự treo, mà Kim Vanh liên lụy ra Biện Văn Thanh.”


“Chứng cứ của Biện Văn Thanh, còn lại là một quyển sổ sách cùng thư tín Kim Vanh lui tới với Biện Văn Thanh, trong thư nói bạc bốn năm trước chưa từng chi đi Thiệu Dương giấu ở Pháp Hoa tự ngoài thành.”


Trong án tử còn có quan hệ nhân tế phức tạp, Quế vương sẽ không có nói tiếp, phản chính Đỗ Cửu Ngôn cũng biết.


Đỗ Cửu Ngôn chăm chú nghe, cau mày nói: “Vương gia. . . Người nói lúc đó Ngô Văn Quân cố ý để ta tra án kiện của Thừa Đức hầu phủ, chính là vì kéo dài thời gian đúng chứ?”


“Như vậy, hắn kéo dài lúc này, là dự định làm cái gì?”


Đỗ Cửu Ngôn suy nghĩ một chút, “Nói cách khác, lúc mọi người quan tâm Thừa Đức hầu phủ, vụ án này xảy ra những chuyện gì?”


“Khâu Văn Lực đã chết, Kim Vanh biến ra nói khoản và thư tín, Mao Văn Uyên thụ thương thiếu chút nữa thì chết.” Quế vương nói.


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Nói như thế, muốn chứng minh Biện Văn Thanh thuần khiết, khẩu đột phá vẫn là Kim Vanh.”



Lúc nói chuyện, nàng nhìn ra ngoài, Kim phu nhân chẳng biết lúc nào đứng ở trong viện, mặt không thay đổi nhìn các nàng.


“Kim phu nhân, ” Đỗ Cửu Ngôn cùng nàng cười cười, “Người có đầu mối muốn cung cấp cho chúng ta sao?”


Kim phu nhân lắc đầu, “Ta nữ nhân gia, cái gì cũng không biết.”


Lúc nói chuyện, nàng phúc thân với hai người, xoay người lại đi ra ngoài.


Đỗ Cửu Ngôn thiêu mi, cùng Quế vương liếc nhau không nói gì.


“Buổi chiều chúng ta đi hỏi Kim Vanh đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Còn có một người, chúng ta bỏ quên.”


Quế vương nói: “Mao Văn Uyên!”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Vừa mới nhìn thấy người này, chủ quan ta rất đáng ghét.”


Quế vương thâm dĩ vi nhiên, “Xấu!”


Đỗ Cửu Ngôn lườm hắn một cái, đứng dậy đi tới trong phế tích, ở lây lật xem, nhặt lên hai câu thơ viết tay, chữ có gân cốt rất không tệ, “Ngô Văn Quân ở trong nhà Kim Vanh soát ra mười một vạn lượng, mà năm năm này, dựa theo con số bọn họ công tác thống kê ngân lượng, Kim Vanh tham đại khái cũng chính là tầm mười một vạn đến mười ba vạn.”


“Mấy cái chữ này, là vừa khớp hay là cố ý vi chi?” Đỗ Cửu Ngôn đi kéo bàn sách, Quế vương cũng không hỏi nàng làm gì, bắt đầu giúp nàng đẩy ra, “Ý của ngươi là, Kim Vanh, có nội tình khác?”


Đỗ Cửu Ngôn ngồi xổm xuống xem bàn sách, gõ một cái không có gì bất đồng, nàng lại chưa từ bỏ ý định, mở hết ngăn kéo ra, nhìn vào, “Vương gia, có cái gì.”


“Vận khí tốt như vậy?” Quế vương đi tới, Đỗ Cửu Ngôn đã từ bên trong lôi ra ngoài một cuốn sách bìa da trâu thật mỏng.


Trên sách viết rất nhiều chữ số.


“Năm chín hai ba, sáu mươi mười tám một. . .” Nàng có chút kỳ quái đưa cho Quế vương, “Phía sau đều là vậy.”


Nàng đếm một chút, số liệu từng tổ tổng cộng có mười ba tổ, không đầu không đuôi để người sờ không được manh mối.


“Phạm tội cao cấp a, cư nhiên dùng mật mã.” Đỗ Cửu Ngôn đau đầu, án kiện kinh tế hình chính là tướng đối khó xử lý a, không rõ ràng sáng tỏ bằng án kiện hình sự, “Mang về để mọi người cùng nhau nhìn, tiếp thu ý kiến quần chúng.”


Quế vương gật đầu, đặt sách ở hà bao, lại cùng Đỗ Cửu Ngôn thở dài một tiếng, nhìn lướt qua ngoài cửa sổ.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận